Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01

Tiêu Chiến năm nay 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học chưa lâu, là ông chủ của một "Trung tâm mai mối tâm linh", tuy quy mô không lớn, nhưng cũng là nghề kiếm sống mà cha ông truyền lại.

Ba đời ông cha, ngoại trừ người cha chết trẻ của anh, toàn bộ đều làm mấy việc liên quan đến người chết, mười dặm tám thôn cũng xem như có chút danh tiếng.

"Mai mối tâm linh" nghĩa giống như tên, chính là làm mai cho người chết, nhà họ Tiêu bọn họ từ đời cụ cố đã bắt đầu truyền thừa cho đời sau một năng lực đặc biệt có tên "mắt âm dương".

Hồi nhỏ ông nội nói, hình như ngày cụ nội còn trẻ từng cứu một con hồ ly, đại khái chắc đã nảy sinh nhân quả từ khi đó.

Từ đó về sau, nhà họ Tiêu bọn họ mỗi đời đều nhất định sẽ sinh ra một người có năng lực kỳ lạ, ngoại trừ bố anh.

Nhà bọn họ ban đầu cũng chỉ nối dây tơ hồng, nối duyên âm gì đó giúp người ta, lâu dần, một số con cháu kinh động tới khả năng chiêu hồn, hoặc những chuyện liên quan tới phong thủy âm huyệt cũng bắt đầu tìm tới cửa, mấy chục năm truyền thừa về sau, đến đời ông nội Tiêu Chiến, bắt quỷ trấn yêu, siêu độ oan hồn cũng đã làm vô cùng thuần thục.

Người xưa đều nói, kiếm tiền của người chết ít nhiều cũng đều tổn hại âm đức, không ai có thể sống thọ chết yên, có thể vì để kiểm chứng câu nói này, nam đinh các đời nhà họ Tiêu đều không sống quá 70 tuổi.

Ông nội anh còn chưa tới 60 đã mất sớm, trước lúc Tiêu Chiến tốt nghiệp, Trung tâm mai mối tâm linh đều nhờ vào họ hàng và người làm mướn giúp đỡ trông coi, mỗi cuối tuần Tiêu Chiến sẽ đến xử lý tổng thể một lần, vốn dĩ anh cũng khá hài lòng với những ngày tháng như vậy, cho tới một tháng trước...

Hôm đó là thứ bảy, Tiêu Chiến hiếm hoi được ngủ lười một bữa, dậy ăn một bát Maocai*, cơm nước no nê thu dọn ổn thỏa, đang chuẩn bị bắt đầu xử lý đống công việc đã tích tụ lại cả tuần thì bên ngoài truyền tới một trận tiếng vang giòn giã.

(Maocai là một món ăn được chế biến từ thịt, các thực phẩm từ đậu, rau xanh, hải sản, nấm, món ăn bắt nguồn từ Thành Đô, là món ăn vặt truyền thống đặc sắc của Tứ Xuyên.)

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn, một người đàn ông mặc vest đen, mái tóc được chải chuốt không sợi nào lệch nếp, cả người khí phách không tầm thường, tỏa ra sự khôn khéo và đầy kinh nghiệm.

"Xin hỏi anh Tiêu có ở đây không ạ? Lão gia nhà chúng tôi có chuyện quan trọng cần nhờ."

Nghe thấy lời người nọ, Tiêu Chiến đứng dậy khỏi ghế nhìn thẳng vào ông, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo sạch sẽ lộ ra một tia bất đắc dĩ:

"Chính là tôi, ngài gọi tôi Tiêu Chiến là được."

Nghe Tiêu Chiến đáp, đôi mắt của người đàn ông mặc vest đen hơi mở lớn, dù sao cũng là người đi ra từ đại gia tộc, sự chuyên nghiệp dày công tu dưỡng không để ông thể hiện sự kinh ngạc và ngờ vực trong lòng ra ngoài.

Thu lại ánh mắt quan sát và đánh giá, người đàn ông hắng hắng giọng, hơi cúi đầu nói:

"Tôi họ Lưu, là quản gia của nhà họ Vương, anh gọi tôi Lưu quản gia là được."

Nói đến đây, Lưu quản gia nhìn ánh mắt của Tiêu Chiến, lộ ra một tia buồn bã:

"Thiếu gia nhà chúng tôi đã qua đời cách đây không lâu, mong anh Tiêu có thể giúp đỡ mai mối một mối nhân duyên."

Tuy là bát cơm gia truyền, nhưng đến đời ông nội Tiêu Chiến đã gác lại phân nửa, đến đời Tiêu Chiến gần như đã xao nhãng rồi.

Nguyên nhân không phải do anh, là do ông nội anh cảm thấy chuyện này quả thực tổn hại âm đức, không muốn để con cháu nhà mình cũng rơi vào kết cục chết thảm khi còn trẻ tuổi.

Nét mặt Tiêu Chiến lộ vẻ khó xử, đang định mở miệng từ chối thì nghe thấy Lưu quản gia tiếp tục lên tiếng nói:

"Trước lúc đến đây chúng tôi cũng đã hỏi thăm, biết anh đã rất lâu không nhận mai mối cho người âm rồi, nhưng thiếu gia nhà chúng tôi tuổi còn trẻ măng đã nhắm mắt xuôi tay, thương cho lão gia với phu nhân nhà chúng tôi kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, lại sợ một mình thiếu gia ở dưới đó bơ vơ không nơi nương tựa, thế nên mới muốn tìm một người biết nóng biết lạnh ở bên cậu ấy, tình cảm bố mẹ yêu thương con trai mong anh có thể thấu hiểu."

Nói đến đây, Lưu quản gia nhấc tay thể hiện một con số với Tiêu Chiến:

"Nếu như anh Tiêu chịu xuất sơn, giúp thiếu gia nhà chúng tôi chuyện này, lão gia nói có thể gửi anh chừng này tiền thù lao."

Một tỷ bảy!!!! Không hổ là nhà họ Vương danh tiếng lẫy lừng, bình thường Tiêu Chiến nhận mấy việc lặt vặt này, năm năm cộng vào cũng không nổi con số đó ấy chứ!

Đang định lên tiếng đồng ý lại nhớ tới lời ông nội dặn dò mình trước lúc lâm chung:

"Từ nhỏ con đã bơ vơ, số mệnh lại đặc biệt, đêm qua ông đã bói một quẻ, mệnh con có một kiếp nạn lớn, nếu muốn yên ổn cả đời, phải nhớ kỹ không được nhúng tay vào chuyện mai mối cho người âm, nhớ kỹ nhớ kỹ..." Nói xong liền nhắm mắt xuôi tay.

Ngày nhỏ từng nghe ông nội nói cái gọi là hồi quang phản chiếu ở người sắp chết, thật ra là người đã chết rồi, địa phủ cho mỗi một linh hồn mới mất có tâm nguyện chưa thành mượn một tia âm khí, để người đó chào tạm biệt với người nhà một cách tử tế, nhưng đối với một số người có đạo hạnh mà nói, mượn một tia âm khí này có thể tính ra một quẻ bói thông thiên!

Tiền tất nhiên quan trọng, nhưng cái mạng cỏn con này mà mất rồi, có nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ là giấy vụn.

Thấy ánh mắt Tiêu Chiến từ do dự đến lóe sáng lại trở nên kiên định, Lưu quản gia đã làm công việc thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt này cả đời, việc Tiêu Chiến muốn từ chối ông cũng đoán được bảy tám phần, trước lúc Tiêu Chiến mở miệng đáp lời đã vội vàng nói tiếp:

"Tuy mười bảy tỷ này đối với anh Tiêu mà nói chỉ là con số nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng xin hãy thương cho tấm lòng chân thành của lão gia và phu nhân nhà tôi, giúp chúng tôi một lần đi mà!"

Mười bảy tỷ ~ mười bảy tỷ ~ mười bảy tỷ ~ Nghe thấy lời Lưu quản gia, Tiêu Chiến ù tai một trận, trong đầu không ngừng vang vọng mấy chữ mười bảy tỷ! Anh ổn định lại tinh thần, điều chỉnh lại nét mặt một chút:

"Tội nghiệp Vương lão gia với Vương phu nhân, haiz, nếu mọi người đã thịnh tình như thế, tôi cũng không tiện khước từ, chuyện không thể chậm trễ, bây giờ chúng ta xuất phát ngay đi!"

Nghe thấy lời Tiêu Chiến, Lưu quản gia lặng lẽ thở ra một hơi, vội vàng đưa Tiêu Chiến lên xe, lái về hướng nhà họ Vương...

-----

Nhà họ Vương...

Chiếc xe chạy gần hai tiếng đồng hồ, đến "núi Bách Quả" - khu nhà giàu nổi tiếng ở phía Đông thành phố.

Núi Bách Quả là khu nhà giàu cực nổi tiếng ở thành phố B, tựa núi kề sông phong cảnh đẹp đẽ, chỗ này toàn những người lão làng có giá trị cá nhân vượt qua cả trăm nghìn tỷ, hồi Tiêu Chiến học đại học suốt ngày nghe bạn bè nhắc tới, hôm nay có dịp được thấy, quả nhiên danh bất hư truyền!

Đợi khi xe được lái vào trong trang viên của một tòa biệt thự, Tiêu Chiến lại lần nữa được update cái nhìn mới về giới nhà giàu.

Kiến trúc với phong cách châu Âu, phối màu vàng đồng cổ kính, nguy nga lộng lẫy cũng không đủ để hình dung sự sang trọng và hoa lệ của nó, Tiêu Chiến hít sâu vào một hơi, lần nữa cảm thán "người có tiền đúng là con mẹ nó sướng!"

Sau khi vào phòng ngồi xuống, một người giúp việc nữ mang cho anh tách trà, nhìn tách trà sứ màu trắng nạm viền vàng, Tiêu Chiến bưng lên nhấp một ngụm, đúng là trà thượng hạng, đến kiểu người chỉ biết uống coca như anh cũng có thể thẩm ra một mùi tiền sặc sụa!

Lưu quản gia nhấc tay nhìn nhìn đồng hồ, hơi cúi người xuống:

"Mời anh Tiêu ngồi đây một lát, tôi đi mời phu nhân."

Tiêu Chiến gật gật đầu, đợi sau khi Lưu quản gia đi mới thở ra một hơi, ngước mắt lên nhìn căn phòng nguy nga tráng lệ và một nhóm người hầu kẻ hạ xếp hàng ngay ngắn ở cửa, không khỏi có chút thương xót cho vị Vương thiếu gia này, cuộc đời tốt đẹp như vậy, thế mà bảo chết là chết luôn, ài, đáng tiếc ghê vậy đó.

Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng giày da giẫm lên sàn nhà, một người phụ nữ xinh đẹp đi từ trên lầu xuống, mặt mộc không trang điểm, khí chất thanh cao, chỉ là đôi mắt sưng đỏ và sắc môi nhợt nhạt có phần phá hoại dáng vẻ đẹp đẽ này.

Nghĩ cũng đúng, còn trẻ thế này đã mất con trai, chuyện này đặt trên người ai cũng là tai họa ngập đầu, người làm mẹ còn có thể đứng dậy được đã là tốt lắm rồi.

"Cậu Tiêu, chào cậu."

Người phụ nữ rất lịch sự chào hỏi với Tiêu Chiến, trong giọng nói đem theo tiếng khàn đặc.

"Chào cô."

Sau khi chào hỏi xong, bà Vương nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tiêu Chiến, áo sơ mi trắng cộng thêm chiếc quần jeans nhạt màu, trên chân là đôi giày thể thao trắng, khuôn mặt nhỏ trắng hồng, mái tóc ánh nâu hơi xoăn nhẹ, dưới môi có một nốt ruồi đen rất bắt mắt, đây rõ ràng là một cậu học sinh cấp ba chứ còn gì nữa! Không phải bọn họ tìm nhầm người rồi đấy chứ?

Nghĩ đến đây bà nghiêng đầu nhìn quản gia bên cạnh, sau khi nhận được ánh mắt khẳng định mới chậm rãi lên tiếng:

"Con trai tôi mới có 27 tuổi, còn chưa yêu đương với ai bao giờ, thế nên tôi muốn tìm cho thằng bé một người bầu bạn, chỉ cần người ta đồng ý, tiền bạc đều không phải vấn đề."

Sau khi nghe thấy lời bà chủ Vương, Tiêu Chiến không vội vàng đồng ý ngay, làm ngành này của bọn họ cũng có đạo đức nghề nghiệp, bất kể đưa bao nhiêu tiền, anh cũng phải xem hồn của đương sự trước.

Nhỡ đâu gặp phải một hồn ma không thật thà, còn có khả năng hóa thành oan hồn lệ quỷ, nhỡ đâu làm mối cho chàng trai cô gái nhà nào đó, không phải là hại người ta à!

Nếu như đương sự không có oán niệm, hồn về phương tây, vậy cứ kiếm bừa một thi thể vô hồn có vẻ ngoài thanh tú, buộc dây tơ hồng, thi triển pháp thuật một cái, để bọn họ tự gặp gỡ nhau ở cõi âm là được.

Nếu hồn của người đó vẫn còn, vậy thì hóc búa rồi, dù sao chuyện tìm đối tượng này cũng phải xem có duyên hay không, nhặt một món đồ còn phải xem tốt hay xấu mới đút vào túi, huống chi đây người ta tìm một người vợ đêm ngày ôm ấp gối chăn.

Cũng may chuyện này gặp Tiêu Chiến, phạm vi một trăm dặm quanh đây bao gồm cả ngoại ô, bạn bảo muốn tìm người sống có khi anh không làm được, nhưng nếu nói người chết, thế phải gọi là đúng chuyên môn, dựa vào danh tiếng mà tổ tiên truyền lại, nhà nào có người chết còn không đều đến nhờ anh bấm tay tính giúp ngày giờ, xem phong thủy giúp!

"Cô đưa cháu đi xem Vương thiếu gia trước đi ạ, rồi sau cháu sẽ tìm người thích hợp giúp cô."

Nhìn bóng lưng bà chủ Vương, bước chân của Tiêu Chiến nhanh nhẹn đi theo, dù sao mười bảy tỷ kia về tay một cái, anh sẽ lập tức rửa tay gác kiếm, chết sớm mấy năm thì chết sớm mấy năm! Nhân lúc còn trẻ tung bay cho đủ, cũng không tính là thua lỗ gì.

Lại không biết rằng, sau này cặp mông của anh sẽ vì quyết định ngày hôm nay của mình mà trả cái giá thê thảm tới mức nào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro