CHAP 248. CƯNG CHIỀU
🐢 " Tiêu Chiến, sao Anh lại không đeo găng tay vào, trời dần chuyển về đêm rồi, sẽ rét lắm đấy".
Vương Nhất Bác vừa cõng Anh trên lưng vừa thì thầm to nhỏ với thỏ con đang ngủ say kia, Cũng phải! Vì cả buổi tối hôm nay hai người dành thời gian để đi ăn ở ngoài cùng nhau, tận hưởng không gian lãng mạn, cùng Cậu đi uống Cafe, xem pháo hoa và một số lễ hội ở Thành phố Bắc Kinh, tất cả chỗ này chỗ nọ Tiêu Chiến và Nhất Bác đều đi hết, cả hai có không gian riêng có vui vẻ nói chuyện với nhau, Cậu cứ dính lấy Anh như hình với bóng mà chẳng thể tách rời.
Đi chơi nhiều chỗ như vậy nên bây giờ cả hai cũng mệt rã người, vào khoảng thời gian này Anh đã ngủ yên trên bờ vai rộng lớn của người kia, từng bước chân đi chậm rãi và những câu hát nhẹ nhàng của Cậu giống như đang ru Anh ngủ vậy, Tiêu Chiến thích cảm giác này lắm, vừa được nghe người mình yêu hát lại vừa tận hưởng một chiếc gối êm ả.
Anh cứ vòng tay qua ôm chặt lấy Cậu không rời, mắt vẫn nhắm, có vẻ như đã ngủ rồi nhưng cái tay nhỏ bé lại nghịch ngợm mới tóc Cậu, thỉnh thoảng lại trườn xuống dưới sờ đi sờ lại có yết hầu đang nhô ra của Vương Nhất Bác. Cậu vẫn là một người chồng tốt, luôn nhường chiếc áo khoác dày nhất rồi choàng vào phía sau cho Anh để Tiêu Chiến không bị lạnh, cởi cả chiếc khăn choàng cổ mà Anh đã tặng mình rồi đưa cho thỏ nhỏ.
Tất cả mọi thứ hôm nay Cậu đều nhường cho Tiêu Chiến hết, Anh thích cái gì Nhất Bác cũng chiều theo, thích đi đâu Cậu cũng đưa đến bằng được, có lẽ ngày hôm nay là ngày vui và nhiều kỉ niệm nhất đối với cả hai.
Tiêu Chiến còn đang thao thức trên bờ vai ấy thì bị đối phương hỏi, đúng là ngày hôm nay Anh lại đã để quên đôi găng tay mà Vương Nhất Bác làm cho mình ở nhà mà chẳng thèm mang theo người, thấy bàn tay của người ấy đang bao trọn lấy tay của mình như vậy thì Tiêu Chiến cũng biết Nhất Bác đang lo lắng và quan tâm đến Anh, Tiêu Chiến lại không thích đeo những thứ vướng víu như thế, Anh là muốn đi cùng Cậu để được nắm tay cùng với cún con thì sẽ ấm hơn nhiều. Tiêu Chiến cười cười rồi rúc sâu vào sau gáy Cậu, liên tục lắc đầu.
" Chẳng phải đã có cún con nắm rồi sao? Mang vào thì sao cảm nhận được hơi ấm từ em chứ".
Cuối cùng thì cũng vẫn là Anh hiểu Cậu, Tiêu Chiến chẳng thích đeo nó đi bên Nhất Bác là một người bảo vệ tận tình chu đáo. Vương Nhất Bác nghe Anh nói vậy thì trong lòng bất giác vui sướng hẳn lên, hơi nghiêng đầu quay lại nhìn thỏ con thì thấy gương mặt ngây thơ đang nhắm mắt, hơi thở đều đặn, có lẽ Tiêu Chiến đang rất mệt rồi nên phải đánh một giấc thật sâu, lát nữa sẽ được đặt lưng xuống chiếc giường ấm áp, được cún con thương yêu, cưng chiều ôm vào lòng.
Dù cho thế nào thì chỉ có hai người là hiểu rõ tính tình của đối phương nhất, Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói vậy thì chỉ biết mỉm cười, gật đầu nhẹ, thong thả cõng Anh đi trên con đường dài để đến phía chiếc xe đang đỗ phía xa xa, cứ mỗi lúc có cơn gió nào ấy đi ngang qua thì Tiêu Chiến lại run rẩy như thỏ con cụp đuôi, ôm sâu lấy người Cậu để cảm nhận từng tấc da thịt của Nhất Bác sưởi ấm cho mình.
" Tiêu Chiến, ngày mai là cuối tuần nên em sẽ đưa hai ta đi chơi ở những nơi còn lại của Thành phố, có cả thủy cung nữa.... Lúc trước em có nghe nói Anh bảo ở đấy đẹp lắm, Chiến Chiến muốn đến đó nhưng lại không có em, vậy để ngày mai hai chúng ta sẽ cùng nhau đến đó nhé.... Hiện tại cũng sang mùa xuân, không có tuyết rơi nên cả cánh rừng hoa anh đào chắc chắn sẽ đẹp lắm.... Ở đó còn tràn ngập màu sắc hồng hồng nhạt của loài hoa ấy, chắc chắn phu nhân của em sẽ rất thích".
Tiêu Chiến còn đang đắm chìm trong giấc ngủ thì Nhất Bác lại hỏi như vậy, Anh he hé mí mắt, gật đầu trả lời trong mơ màng.
" Được, được, ngày mai Anh sẽ đến cùng cún con... Sẽ đến đó với Nhất Bác, còn Anh và em bây giờ chúng ta về nhà nhé, bây giờ trời lạnh rồi, em mà cứ cõng Anh như vậy thì sẽ mệt lắm đấy... Anh nặng lắm".
" Không nặng, thỏ nhỏ của em không nặng tí nào cả... Anh mau mau chợp mắt rồi đánh một giấc đi, ngày mai là cuối tuần nên Anh không cần phải dậy sớm đâu nhé, chúng ta sẽ đến đến đó một lúc rồi rẽ qua quán lẩu truyền thống của ngày xưa. Còn bác sĩ Cố còn tận tình kê cả đơn thuốc bổ cho Anh uống nữa, thuê cả bác sĩ riêng cho Chiến Chiến của em nữa đấy".
" Ừm... Cố Ngụy chu đáo quá nhưng sức khỏe của Anh vẫn còn ổn lắm, Anh chỉ cần ít thuốc thôi chứ không cần bác sĩ nhiều đâu, chẳng phải đã có Nhất Bác ở cạnh Anh rồi sao? Em sẽ bảo vệ và chăm sóc Anh mà".
" Ca Ca ngốc! Nếu cứ như vậy thì Anh sẽ là cục nợ của đời em mất". Nhất Bác liền trêu chọc.
" Cậu Vương đừng nói như vậy, em chính là cái đuôi mà cả đời này Anh cũng chẳng dứt ra được... Cứ khư khư bám dính lấy Anh, Nhất Bác thật chẳng ngoan chút nào nha".
Hai người cứ thế tận hưởng thời gian từng chút một để nói chuyện với nhau, chẳng mấy chốc mà đã đến chiếc xe gần đó, Vương Nhất Bác ngồi ở ghế lái rồi để Tiêu Chiến ngồi trên đùi mình, để người Anh ngả vào ngực Cậu rồi bản thân cũng nhanh chóng lái xe di chuyển về phía ngôi nhà nhỏ ở cuối phố của hai người.
Buổi đi chơi ngày hôm nay có lẽ Anh và Cậu sẽ nhớ mãi, đó cũng chính là kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời của cả hai, êm đềm và hạnh phúc cứ trôi qua từng ngày, cùng tận hưởng một cuộc sống tràn ngập màu hồng đang chờ ở phía trước, đếm ngược từng ngày chờ đón bảo bảo nhỏ sắp chào đời, một gia đình nhỏ một hạnh phúc to mà cả hai cùng vun đắp và xây dựng nó.
Hạnh phúc của Anh và Cậu chính vậy, sau một hành trình đầy gian nan và vất vả, biết bao nhiêu cám dỗ đến cuối cùng cũng tìm được chân ái của đời mình. Hạnh phúc đơn giản là vậy đấy....
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
" Ca Ca ngủ ngoan nào, nếu cựa quá nhiều là cái bụng sẽ đau đấy... Chẳng phải đã có em ở đây rồi sao? Anh đừng sợ, chỉ là con mèo Kiên Quả nó ở bên ngoài cửa sổ thôi. Không có gì đâu".
Cũng phải! Người đang mang thai như Anh thì đêm nào cũng giật mình tỉnh dậy giữa chừng, khiến Vương Nhất Bác bác lúc nào cũng phải bên cạnh ôm lấy Anh, vừa ngủ rồi lại cảnh giác. Nửa đêm con mèo Kiên Quả không ngủ mà nó lại cái ở bên ngoài cửa sổ lấy cái móng cào cào để phát ra tiếng kít kít trông rất man rợ.
Xung quanh phòng chỉ có chiếc đèn ngủ li ti để ở trên đầu giường còn đâu không gian tối om khiến Tiêu Chiến liên tục sợ hãi, Vương Nhất Bác liên tục phải vội vàng thức dậy dỗ dành rồi an ủi Anh..... Vương Nhất Bác điên tiết xách con mèo ấy lên rồi nhốt nó vào một cái phòng nhỏ, không cho ra ngoài để đỡ làm phiền giấc ngủ của Anh và Cậu.
" Ca Ca đừng sợ nữa, em nhốt nó vào rồi, Kiên Quả sẽ không ra ngoài được nữa đâu.... Bây giờ nằm xuống ngủ nhé, mau lại đây để em ôm nào".
Vương Nhất Bác cẩn thận kéo Tiêu Chiến xuống, trùm chăn qua người Anh để giữ ấm, để Tiêu Chiến thoải mái gối đầu lên tay mình, Vương Nhất Bác cũng thuận thế ôm lấy Anh, cố gắng vỗ về thỏ nhỏ đang run rẩy sợ hãi. Cậu cứ để Anh nằm yên trong lòng mình cho đến khi Tiêu Chiến đã nín khóc, thấy hơi thở của Anh đều đều rồi thì mới yên tâm hơn phần nào.
Con mèo Kiên Quả ấy cũng thật nghịch ngợm, mới được Tiêu Chiến cho về đây để sống cùng hai ngươi mà nó vẫn chưa quen được của sống ở Vương Gia, vẫn ghen ghét với Nhất Bác thế nên mỗi khi đến nửa đêm không cần biết chủ nhân của nó đang mang thai mệt mỏi như thế nào? Anh và cậu đang ngủ ngon như thế nào cũng nhất quyết, cứng đầu phải dùng cái móng vuốt sắc nhọn cào cào bên ngoài cửa để đánh thức hai người dậy để cho nó vào nằm cùng nhưng đâu biết rằng Nhất Bác mới chính là chủ của căn nhà mọi thứ đều do Cậu quyết định, từ trước đến nay Cậu và Kiên Quả chính là kẻ thù không đội trời chung, cả hai đều muốn tranh giành Tiêu Chiến nhưng bây giờ Anh đã thuộc về Cậu rồi, đã vậy Tiêu chiến có đang mang thai nên mọi thứ đều phụ thuộc vào Vương Nhất Bác...
Ban ngày Kiên Quả được Tiêu Chiến hết mực yêu thương, chiều chuộng nhưng mỗi khi không có Anh thì Cậu và nó giống như kẻ thù, nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống thế nên cuộc đời của chú mèo từ nay trở đi nếu như trong gia đình lại xuất hiện thêm thành viên mới chính là Tỏa Nhi chắc chắn nó sẽ bị cho ra rìa.
Vương Nhất Bác phía ở trong này thì thản nhiên ôm thỏ con đang ngủ say vào lòng, đưa đôi mắt nhìn đểu khinh bỉ nhìn ra cửa, biết Kiên Quả tìm được cách ra khỏi nhà kho nhưng lên tầng 2 lại không vào được chỗ của hai người, nó vẫn đang dùng móng cào cào bên ngoài, bây giờ chủ nhân duy nhất của nó đang nằm trong tay Cậu, Tiêu Chiến còn đang mang thai luôn luôn cần sự bảo vệ của Vương Nhất Bác, Kiên Quả lại chẳng biết đều lúc nào cũng muốn lấn tới Tiêu Chiến, ban ngày khi có Anh Cậu có thể nhường nhịn thương yêu nó nhưng buổi tối khi Tiêu Chiến đã ngủ say Vương Nhất Bác mặc kệ cho nó ở ngoài, Cậu bắt buộc phải trừng trị cái thói quen tật xấu khi nó cố tình muốn lấn tới gần bảo bối của Cậu.
Tiêu Chiến chính là thứ bảo bối duy nhất trên đời này được Vương Nhất Bác sủng nịnh, cưng chiều nhất. Có vẻ như Cậu có tính chiếm hữu cực kỳ lớn nhưng đáng tiếc thay khi bản thân sắp được làm cha mà tính cách vẫn còn trẻ con, lại đi ghen ghét với một con mèo... Từ nay trở đi nếu nó càng muốn tới gần Anh chắc chắn Cậu sẽ cho một trận lên thân, rượu mời không muốn uống rượu phạt thì chắc chắn sẽ đá đít về nhà cũ, nơi này chỉ có Cậu và Anh, không được thêm một con thú cưng nào khác...
" Cái con mèo chết tiệt, thối tha. Mày thử bước chân vào trong này xem, để lảng vảng một cọng lông trong này tao sẽ cho mày về nhà cũ... Cho chừa cái thói ngày nào cũng muốn lại gần Anh ấy". 🐢
_____________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro