Chương 4: Bài học về sự trưởng thành
Tiêu Chiến bắt đầu dạy Vương Nhất Bác cách sống tự lập.
Buổi sáng, anh không còn giúp cậu mặc quần áo nữa mà để cậu tự loay hoay với đống nút áo. Cậu ngốc nghếch, làm mãi cũng không xong, tức giận đến nỗi suýt khóc.
"Chiến ca giúp em!"
Tiêu Chiến chỉ đứng bên cạnh, mỉm cười khuyến khích:
"Nhất Bác, em có thể tự làm mà."
Vương Nhất Bác ấm ức cúi đầu, chậm rãi luồn từng chiếc cúc áo, đến khi xong thì vui vẻ nở nụ cười.
"Chiến ca nhìn nè! Em làm được rồi!"
Tiêu Chiến xoa đầu cậu, giọng đầy dịu dàng:
"Nhất Bác giỏi lắm."
---
Bữa ăn, Tiêu Chiến không còn gắp thức ăn cho cậu nữa.
"Nhất Bác, em tự ăn đi, đừng để cơm rơi vãi nhé."
Vương Nhất Bác không hiểu, trước đây Tiêu Chiến luôn dỗ dành, bón từng muỗng cơm cho cậu. Giờ đột nhiên anh thay đổi, cậu hơi hoang mang.
"Chiến ca không thương em nữa sao?"
Tiêu Chiến thoáng sững người, nhưng nhanh chóng cười dịu dàng:
"Không phải anh không thương em. Mà là anh muốn Nhất Bác học cách tự chăm sóc mình."
Vương Nhất Bác bĩu môi, ráng cầm đũa gắp thức ăn.
Bàn tay vụng về run run, nhưng cuối cùng cũng gắp được một miếng thịt bỏ vào miệng.
Cậu vui vẻ cười rộ lên.
"Em làm được rồi!"
Tiêu Chiến nhìn cậu, mắt cay xè.
Nhất Bác của anh… đúng là một đứa trẻ ngoan.
---
Dần dần, Tiêu Chiến bắt đầu để Vương Nhất Bác tự đi mua đồ, tự giặt quần áo, tự lau nhà.
Vương Nhất Bác không hiểu tại sao Chiến ca bắt mình làm những việc này.
Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Chỉ là mỗi lần vấp ngã hay làm sai, cậu lại tủi thân nhìn Tiêu Chiến, như đứa trẻ chờ được dỗ dành.
Nhưng lần này, Tiêu Chiến không vội vã chạy đến giúp cậu nữa.
Anh chỉ đứng đó, mỉm cười dịu dàng:
"Không sao đâu, Nhất Bác. Em có thể làm lại mà."
Vương Nhất Bác rưng rưng nước mắt, nhưng vẫn kiên trì làm tiếp.
Cậu không biết, mỗi lần cậu ngã, lòng Tiêu Chiến cũng đau như dao cắt.
Nhưng anh không thể giúp cậu mãi.
Anh phải tập cho cậu sống mà không có mình.
Vì anh… sắp không còn bên cậu bao lâu nữa.
----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro