Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

35. Sự thật

Cả đoạn đường về nhà, Tiêu Chiến chăm chú lái xe, tuyệt đối im lặng. Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh cũng không dám hó hé câu nào. Tiếng lòng liên tục vang lên

"Tiêu Chiến giận rồi"

"Anh Chiến thực sự giận rồi"

"Nhưng mình nhớ anh ấy quá"

"Thực sự muốn ôm ôm anh Chiến"

"Bây giờ ôm một cái chắc anh ấy sẽ giận lắm? Hoặc không?"

"Anh Chiến có vẻ gầy đi"

"Ôi mình muốn ôm anh Chiến quá"

"...."

.

Vừa bước vào nhà, Tiêu Chiến đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt. Cơn đói bụng đột nhiên bị kích thích lập tức dâng trào, dẫu vậy anh vẫn không thể nào dễ dàng đầu hàng như vậy được.

"Đi thay áo quần thoải mái hơn đi". Tiêu Chiến quay lại nói với Vương Nhất Bác đứng đằng sau. Cậu liền lập tức nghe theo.

Tiêu Chiến cũng bước vào phòng tắm thay ra bộ đồ ở nhà thoải mái, ngồi sẵn ở sofa đợi cậu.

Vương Nhất Bác từ trong bước ra, tiến thẳng đến chỗ anh, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.

Tiêu Chiến hít sâu một hơi, cúi người kéo ống quần bên trái của cậu lên. Ánh mắt ghim chặt vào vết thương đang sưng lên tím ngắt kia. Bàn tay nắm lấy ống quần cậu siết chặt thêm một chút.

"Vương Nhất Bác, anh đã dặn cái gì lúc em đi?"

"Em.. Em.. Anh dặn em phải cẩn thận, không được để bị thương"

"Hết rồi?"

"Còn nữa.. Nếu bị thương thì không cần về đây nữa... "

"Rất tốt, vẫn còn nhớ rõ ràng từng chữ. Vậy mà em dám..? Hửm?"

"Không phải, em.. em là nhớ anh đến không chịu nổi mới trở về. Hơn nữa... Hơn nữa anh cũng nói nhớ em còn gì, nên em... ".

"Vậy nếu không nhớ thì có phải ở luôn ở đó không? Sẽ giấu anh cả chuyện em bị thương?"

"Em là không muốn để anh lo lắng."

"Còn biết anh sẽ lo lắng? Vậy sao còn để bị thương? Hửm? Bị thương bao giờ?"

"Chiều hôm qua. Chỉ là bị ngã.. nhẹ thôi. Em đã đi khám rồi, chỉ bị bong gân, nghỉ ngơi vài ngày là ổn. Không sao hết"

Tiêu Chiến cạn lời rồi. Nhìn bạn trai nhà mình bị thương đến đi không nổi, vậy mà còn nấu bữa trưa cho anh, rồi đến tận công ty đón anh về. Thực sự là đau lòng quá mức. Vì quá thương, quá đau lòng thành ra lại tức giận. Tức giận vì sao cậu không biết lo cho bản thân mà cứ phải chăm lo cho anh như vậy.

"Anh ơi.."

Tiêu Chiến chồm tới ôm chặt lấy cậu. "Có đau lắm không? Anh đã dặn em phải cẩn thận kia mà. Đã bị thương rồi còn nấu cơm cho anh, đã vậy còn đến công ty tìm anh, sao em lại ngốc như vậy? Sao lại không biết lo cho bản thân gì hết vậy hả? Anh phải làm sao với em đây?"

"Anh đừng giận, cũng đừng lo cho em. Em không sao mà. Em chỉ về được ít hôm thôi. Vả lại cũng muốn cho anh bất ngờ mà."

Tiêu Chiến càng đau lòng hơn, ngồi một lúc mới buông cậu ra.

"Để anh xem vết thương của em"

Tiêu Chiến nâng chân cậu đặt lên đùi mình, cẩn thận xem xét vết thương, sau đó mở ngăn kéo hộc tủ bên cạnh lấy ra chai cồn thuốc, cẩn thận nắn bóp từng chút một.

"Đau không? Đau thì nói anh"

"Không đau"

"Ừm."

Vương Nhất Bác kéo người Tiêu Chiến lại gần, nhanh nhẹn phủ môi mình lên môi anh. Nụ hôn của sự vỗ về, của sự nhớ nhung bấy lâu nay, cảm giác như được lấp đầy. Tiêu Chiến cũng vòng tay qua cổ cậu, nhẹ nhàng đáp trả. Đến lúc buông nhau ra, cả hai đôi môi đều sưng đỏ bóng loáng.

"Nhớ anh chết mất"

"Anh cũng nhớ em."

"Ra ăn cơm thôi, để em hâm lại thức ăn"

"Em ngoan ngoãn ngồi yên cho anh. Để anh làm"

"Tuân lệnh". Vương Nhất Bác làm động tác chào trong quân ngũ khiến Tiêu Chiến bật cười.

Đưa tay nhéo nhéo má cậu mấy cái, liền xụ mặt. "Em đó, quá gầy. Mấy ngày này anh sẽ bồi bổ cho em"

"Vậy anh nhớ cho em ăn no đó"

"Tất nhiên rồi. Em về được bao lâu?"

"Chắc là 1 tuần "

"Vậy cũng được. Anh sẽ chăm em thật tốt"

..

Vừa ăn cơm trưa xong, lại có chuông cửa. Tiêu Chiến đang rửa chén trong bếp, Vương Nhất Bác liền tập tễnh đi ra mở cửa.

Hai người ngoài cửa nhìn thấy cậu cũng không khỏi ngạc nhiên, sau đó lại nhẹ nhàng chào hỏi rồi mới bước vào nhà

"Cún con, ai đến vậy?". Tiêu Chiến vừa rửa chén xong bước ra, đã thấy Lâm Thư Di yên vị trong phòng khách, bên cạnh còn có một người đàn ông khác. Vương Nhất Bác thì đang từ ngoài đi vào.

"Thư Di, em về bao giờ?"

"Anh Chiến, em vừa về đến chiều qua."

Tiêu Chiến mỉm cười bước ra. Lịch sự bắt tay với người ngồi cạnh cô. "Xin chào, tôi là Tiêu Chiến"

"Chào anh, tôi là Từ Tuấn, bạn trai của Tiểu Di"

Tiêu Chiến ngồi xuống, sau đó để Vương Nhất Bác ngồi sát bên cạnh.

Lâm Thư Di lúc này mới kể lại chuyện của cô và Từ Tuấn. Hai người gặp nhau từ nửa năm trước. Cô đi đang đi dạo thì va phải Từ Tuấn. Cả hai người đều không để ý liền va phải nhau, Lâm Thư Di vì đi giày cao gót, đứng không vững lập tức ngã ra sau, cũng may Từ Tuấn phản ứng nhanh giữ lại kịp. Vậy là quen biết nhau từ đó, rồi chỉ xem nhau như bạn bè. Nhưng chẳng hiểu sao cứ mỗi lần cô buồn là lại gặp được cậu. Dần dần chuyện gì cũng kể cho cậu nghe. Cứ ngỡ chỉ là bạn bè bình thường, cho đến lúc chuẩn bị đám cưới, cô lại cảm thấy có chút tiếc nuối, cảm thấy không đành lòng.

"Ngày đó, em đã hỏi anh ấy rằng anh ấy có yêu em không. Anh ấy nói rằng yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Em lúc đó vô cùng rối bời. Em đã suy nghĩ rất lâu. Đến cuối cùng em quyết định se nói với anh mọi thứ, nhưng chính anh ấy ngăn em lại. Anh ấy nói rằng hãy làm một phép thử, để giúp anh nhận ra tình cảm của mình. Vậy nhưng ai mà ngờ được đến cuối anh vẫn cố chấp không chịu hủy đám cưới chứ. Em và Tuấn ca đã đặt vé máy bay từ trước rồi. Không phải đến lúc đó mới quyết định đâu. Còn chuyện đêm đó là em muốn thử anh thôi, thật xin lỗi anh".

Lâm Thư Di kể chuyện của mình, lại như kể về chuyện của một người nào khác. Tiêu Chiến nghe xong lại cảm thấy bản thân quá hồ đồ. Lúc đó tâm trí anh đã trôi tuột đâu mất rồi, để cuối cùng lại làm khổ mình khổ người như vậy.

"Lúc đó chắc nhìn anh ngớ ngẩn lắm nhỉ?". Tiêu Chiến ngại ngùng đặt câu hỏi

Lâm Thư Di liền bật cười. "Lúc đó em và Tuấn ca thật muốn đánh cho anh một trận để anh khôn ra lắm."

"Ha ha"

"..."
..

"À đúng rồi, em có chuyện này phải nói với anh. Anh còn nhớ thầy Thomas dạy vẽ cho anh mấy năm đại học không? Người mà anh nói rằng anh vô tình gặp được rồi lén giấu ba anh học vẽ đó"

"Anh nhớ, có chuyện gì sao?"

"Em cùng Tuấn ca vừa gặp ông ấy ở Ý. Thầy ấy nói ngày xưa không phải là trùng hợp, mà là thầy ấy cố ý ở đó để gặp anh. Mà anh biết nguyên nhân không? Là ba anh, chính ba anh là người tìm ông ấy, mời ông ấy về dạy cho anh đó"

Tiêu Chiến không tin nổi vào những gì mình vừa nghe, mọi thứ quá đột ngột làm anh không tiếp nhận nổi.

Vương Nhất Bác nhận ra anh đang kích động, liền nắm chặt lấy bàn tay anh, xoa xoa hai cái. "Anh... "

"Anh.. Anh không ngờ. Thực sự là anh cứ nghĩ... "

Lâm Thư Di hiểu cảm giác của anh lúc này. "Anh Chiến, thật ra thì ba anh rất yêu thương anh. Yêu thương hơn tất cả mọi thứ. Vốn dĩ chuyện đám cưới bác ấy cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần anh sẽ phản đối rồi. Thật không ngờ anh lại cố chấp đến cùng."

Tiêu Chiến lặng im không nói được lời nào nữa. Lâm Thư Di cùng Từ Tuấn cũng đứng dậy ra về.

Vương Nhất Bác tiễn người ra cửa, nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn.

"Chị tin cậu sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt. Nhìn hai người như vậy, thực sự chị rất yên tâm. Hạnh phúc nhé"

Vương Nhất Bác cúi đầu cảm ơn lần nữa. "Cảm ơn hai người, vì tất cả"

Lâm Thư Di mỉm cười khoác tay Từ Tuấn rời đi. Cảm thấy yên lòng quá đỗi. Cô hạnh phúc bên người cô yêu. Tiêu Chiến cũng hạnh phúc bên người anh ấy yêu. Vậy là viên mãn.

_--------_
#tôm
#2609

Không ngủ được thì làm gì? Thì up chap mới aaaaa

Giờ này còn ai thức hông tarrrrr?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro