Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Xoay chuyển kì diệu

Beta lần 1: 30/05/2024

Ào... ào... ào...

"Gì thế? Sao trên giường mà lại có sóng biển vậy? Mình ở trong thành phố lại mà ta? Lại còn lạnh thế này? Ướt? Hả?" 

Tiêu Chiến nhíu mày, choàng tỉnh giấc, trợn mắt nhìn ráo rác xung quanh.

"Ơ đệt, nơi quỷ quái nào đây? Hôm qua mình còn ở trong chăn ấm áp mà? Không lẽ tên Vương khốn kiếp* kia lại ném mình ra đây?"

🏷Vì Tiêu Chiến của lúc này vẫn còn không ưa gì Vương Nhất Bác cho nên vậy đó.🤣

Trấn tĩnh lại tinh thần, Tiêu Chiến chống tay đứng dậy, cơ thể đau nhức như một cỗ máy cũ kĩ lâu ngày không dùng. Nén đau, anh đứng dậy vặn vẹo làm trơn xương cốt.

Lúc này, Tiêu Chiến mới nghĩ kĩ lại, bản thân vừa náo chia phòng không lâu, Vương bát đản đấy lại ném anh ở đây để dạy dỗ anh chắc? Với lại chỗ này là chỗ quỷ nào, anh nhìn một hồi chẳng thấy căn nhà nào, trước mặt thì toàn biển, sau lưng toàn cây với núi. Aaa lão thiên ơi, chuyện quái quỷ gì thế này?

Ọc... ọc... ọc...

Tiếng bụng réo đã hoàn toàn cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của anh.

"Hic nhưng mà đói quá..."

Mặc dù trong lòng ngập tràn sự sợ hãi, Tiêu Chiến vẫn bước đến khu rừng núi phía sau, nếu không hoặc là bị thú dữ ăn thịt hoặc là chết đói ngoài này, đằng nào cũng thế, đánh cược một phen lấp đầy cái bụng.

Bình thường, nếu như đây là một chuyến du lịch, Tiêu Chiến chắc chắn sẽ vừa nhảy chân sáo mà vừa ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Nhưng đây là bị hớ đó, tình huống này là gì anh còn chưa rõ, an toàn ra sao chưa biết, huống chi là nhảy chân sáo mà vui vẻ.

Đi hết nửa buổi trời, Tiêu Chiến vẫn chưa tìm thấy một tí khả quan nào. Liếc mắt sang bên phải, ông trời cứu anh rồi. Bên này đi khó muốn chết, bên đó có đường đi kìa. Có đường đi tức là có người sống. Bởi vốn dĩ làm gì có đường, chỉ là người ta đi nhiều nên mới thành đường mà thôi. Tiêu Chiến nhảy số cực nhanh nhận ra ngay chân lý này liền nắm bắt cơ hội.

Quả nhiên, cuối con đường đó có một khu nhà ở. Vườn tược tươm tất, nhà cửa sạch sẽ, rõ ràng là có người.

Gào... 

Sống lưng lạnh toát, Tiêu Chiến trong tích tắc cảm thấy mình xong rồi. Tại chỗ này, anh còn gặp được báo thì quả là may mắn. Nếu sống sót trở về, anh chắc chắn sẽ mua thử vé số. Chắc chắn anh sẽ trúng độc đắc vài trăm tỉ.

Thân thể đông cứng như bị trời trồng, Tiêu Chiến không kịp phản ứng quay lại. Tay anh cảm nhận được một luồng khí thổi vào tay. Trong đầu anh lúc này:"Xong rồi, xong rồi, vậy mà số mình lại xui như thế,... oaaaaaaaa muốn khóc quá đi!"

Nhưng khi anh chờ hết nốt nửa buổi thì anh cũng chẳng cảm nhận được nguy cơ bản thân sẽ bị cắn xé, thay vào đó là bộ lông mềm mại và hình như là thứ gì đó núng nính. Tiêu Chiến quay người lại nhìn, giật mình nhẹ, một chú báo đen đứng đó giương đôi mắt lên nhìn anh. Mắt đối mắt, cứ như thế một lúc lâu cho đến khi tiếng ho khan giành lấy sự chú ý của anh.

- Cậu trai trẻ, cậu là ai? Vì sao lại đến nơi này.

Tiêu Chiến quay người lại và thấy một bà lão. Cũng không hẳn là bà lão nữa, đó là một người phụ nữ khá đứng tuổi, chừng 5 - 6 chục, nhưng lại chẳng có mấy nếp nhăn, trông cũng chỉ tầm tuổi ba anh và mẹ anh nếu còn sống, nhưng khí chất thì khó mà phớt lờ. Anh ngơ người không lâu và vội đáp:

- Con... A, bà bà, xin chào, cho con hỏi đây là đâu thế ạ?

Xuất phát từ điểm lịch sự, anh gọi là bà bà bày tỏ khách sáo và kính trọng.

- Đây là đảo Hồi Ức. - Bà lão khẽ khàng nhíu mày - Tôi hiểu rồi. Cậu bị "kéo" đến đây!?

- Dạ?

Trên đầu Tiêu Chiến bây giờ có ngàn vì sao với vạn câu hỏi. Đầu óc anh lơ mơ lờ mờ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một chú báo đen liên tục dụi đầu vào tay anh, và một bà lão lại bảo anh bị kéo đến đây, khung cảnh kỳ quái gì thế này?

- Bà bà, ngài có thể cho con biết ý ngài là gì không?

Bà lão liếc nhìn anh một cái rồi nói:

- Lại đây.

Ba người... à không đúng, phải là hai người một vật cưng đi đến căn nhà. Bà lão đem anh đi tắm rửa thay quần áo. Sau đó, khi đã an vị trên bàn trà, bà lão mới chậm rãi cầm ly trà nóng hổi thổi mấy hơi rồi nhấp một ngụm nói:

- Bánh xe vận mệnh lại xoay chuyển, thật kì diệu. Cậu không thuộc về thời không* này.

🏷Thời không: thời gian và không gian.

(P/s: Đột nhiên nhớ đến lá bài này trong tarot, Martha lười setup tự chụp nên lấy ảnh mạng)

Tiêu Chiến ngồi chăm chú mở to đôi mắt lắng nghe.

- Nói rõ ra thì đây là một thời không song song với thời không của cậu, nhưng cách thời điểm trước biến cố xảy ra là sau mấy năm.

- Bà bà, biến cố gì vậy ạ? - Nghe vậy, mặt anh thấp thoáng lo lắng.

- Một biến cố... xuất phát từ sự cứng đầu của cậu. - Nói rồi, bà lão lại nhấp một ngụm trà.

- Con...

Tiêu Chiến cẩn thận nghĩ lại, anh cứng đầu sao? Hình như là đúng thế thật. Anh luôn muốn được tự do. Tuổi trẻ phải được bay nhảy mới là tốt nhất. Chôn chân trong hôn nhân sẽ khiến anh bức bách, khó chịu.

Bà lão lên tiếng kéo anh quay lại hiện thực:

- Cậu cứng đầu, vô cùng cứng đầu. Sau vài năm tính từ thời điểm hiện tại của cậu thì cậu lại càng cứng đầu, nằng nặc đòi ly hôn. Cậu đạt được ước nguyện. Cậu đã ly hôn và... Sau đó, cậu sẽ sa ngã... không, phải nói là cậu đã sa ngã.

Tiêu Chiến chỉ biết im lặng lắng nghe. Tim anh ngày càng thổn thức. Anh vô cùng lo lắng, vì bà ấy nói về anh đã đúng hơn nửa.

- Sau khi ly hôn, cậu đến với một người khác mà cậu cho là chân mệnh thiên tử của đời mình. Kẻ đó điên cuồng yêu cậu, kéo cậu xuống đáy xã hội, đến khi cậu nhận ra sai lầm thì mọi chuyện đã quá muộn rồi. Cậu nghiện ngập, chơi bời, rơi từ đỉnh cao cuộc sống xuống đáy của xã hội. Rồi cậu chết đi. Bố cậu khổ sở, vì cậu, mất công ty vào tay họ hàng thân thích, đổ bệnh nặng, hiện tại còn cô đơn nằm thoi thóp trong bệnh viện. Chỉ có duy nhất người mà cậu ghét bỏ không chịu dung là chồng hiện... chồng cũ của cậu đến thăm ông ấy.

Một loạt thông tin rơi vào tai anh khiến đầu anh ong ong. Sốc! Đây là từ mà đang diễn tả tâm trạng của anh chính xác nhất hiện tại. Anh vậy mà lại tệ hại đến thế sao?

- Bà bà, ngài có thể cho con biết đó là con hiện tại sao? À không,... không... ý con là tình huống sẽ xảy ra hay là sao?

- Mọi thứ đó ở thời không trước khi cậu đến đây thì là chuyện sẽ xảy ra. Nhưng đối với thời không hiện tại, đó là chuyện quá khứ. Cậu đã chết rồi!

Câu nói như một tiếng sét nổ lên đánh thẳng vào tâm trí và con tim anh. Anh chết rồi. Vậy hiện tại... là sao? Tiêu Chiến mặt biến sắc, méo sẹo sờ soạng khắp người, hết bẹo chỗ này, véo chỗ kia, không khỏi khiến bà lão bật cười.

- Đừng bẹo nữa, đây là linh hồn của cậu. Và cậu chỉ có thể duy trì hình dáng khi ở trên đảo này thôi. Ta nói cậu bị kéo đến đây, đơn giản đó là vì nhân quả xoay vòng, linh hồn của thời không cậu đã chết, xuyên tới thời không của cậu, thay thế cậu làm lại cuộc đời. Còn cậu, cậu bị đánh bật ra khỏi thân thể tới nơi này để ta giúp cậu quay lại nhân gian, sửa sai, làm lại cuộc đời. Nếu muốn vượt qua kết giới trở lại nhân gian, thay đổi số mệnh thì cậu phải làm lại một cái thân thể mới. Ta có thể giúp cậu, nhưng với một điều kiện theo nhân duyên đã sắp đặt.

Tiêu Chiến hiện tại rất muốn khóc. Nước mắt lênh láng viền mắt sắp không nhịn được nữa mà trào xuống. Mọi chuyện cứ như một giấc mơ, chỉ mới đây thôi anh còn làm mình làm mẩy, còn tự cho mình là đúng, bây giờ lại bị kéo đến đây, anh còn bị bỏ thẳng vào tự tôn với những chuyện sốc, bình tĩnh bằng cách nào đây?

- Bà bà, điều kiện gì ngài cứ nói, xin hãy giúp con, con thật sự... không biết phải làn sao... - Anh quá sốc, và mất bình tĩnh, lời nói cũng gấp gáp lộn xộn.

Bà lão bấy giờ lại nở một nụ cười mỉm dịu dàng đáp lại lời anh:

- Bất kỳ ai được kéo đến đây đều là có duyên với ta. Duyên đó là cậu phải làm con trai ta thì ta mới có thể giúp cậu được.

- Chỉ vậy thôi ạ?

Bà lão mỉm cười gật đầu.

- Vì sao ạ?

Tiêu Chiến không hiểu, anh phải về nhân gian, làm con trai bà thì bà có ích gì?

- Thực ra ta là một thần tiên, vì phạm sai lầm mà phải xuống đây phụng sự chúng sinh. Ta sẽ còn bị lưu đày đến khi nào giúp được 99.999 người con trai của ta. Mà ta đâu thể đẻ nhiều như vậy trong một kiếp nên đành nhận nuôi. Vẫn may ta không bị cấm nhận nuôi. Con là người thứ 99.999 rồi. Con chắc chắn sẽ cải mệnh thành công, cho nên ta mới đưa ra đề xuất này.

- Vì sao ngài biết con sẽ thành công?

- Vì báo đen. Nó không cắn con. Không phải ai đến đây ta cũng nhận làm con nuôi, nếu nhận tất cả thì ta đã xong việc từ lâu rồi. Có rất nhiều tên tiểu nhân đến đây, "không sạch sẽ" khi còn sống, đều bị báo đen cắn trọng thương, ném xuống đảo Karma* chịu phạt. Báo đen sẽ chọn người phù hợp đưa đến cho ta. Đặc biệt hơn, duy nhất con là người mà nó muốn được xoa đầu. Phúc khí nhiều, con báo đen này mới lại gần con thôi nha.

🏷Karma: nghiệp chướng, nghiệp quả.

Tiêu Chiến nghe mà lạnh hết sống lưng. Câu nói như có như không đánh động vào chỗ ngứa của anh. Anh vẫn cảm thấy may mắn, tính ra anh có ngỗ nghịch vẫn ở rất "sạch" nhưng về sau hình như có chút... rất "bẩn".

Bà lão lại nói:

- Nào, đồng ý không? Kêu ta một câu mẹ ta nghe coi.

- Dạ... Umm mẹ,... vậy con nên làm gì bây giờ ạ?

-------------------------------------------------------

- Mẹ, đây là đâu thế?

Tiêu Chiến đi theo bà lão tới một sơn động, mắt mở lớn ngắm nhìn xung quanh sơn động nhỏ ngát hương sen này.

- Đây là động Thác Thác, ta chọn để làm nơi tu luyện cho nên tồn dư rất nhiều sức mạnh của ta, linh khí lại dồi dào, thích hợp để làm những điều tiếp theo.

Tiêu Chiến nhìn ngắm chán chê mới chú ý trước mắt lại có một cái thác nước nhỏ. Thác nước nhỏ nằm trong sơn động, cửa động được che đi bởi một thác nước lớn dữ dội. 

- Thác trong thác, chẳng lẽ cái tên Thác Thác là vì thế?

- Đoán đúng rồi đấy con trai. Mẹ của con rất lười nghĩ tên, đơn giản một chút vẫn hơn. Ha ha ha ha ha...

Tiêu - âm thầm bĩu môi - Chiến cười trừ bất lực với bà mẹ mới này của mình.

- Đây là đồ ăn, cho con 3 ngày, nuốt hết tất cả những sự kiện cần thiết. Sau 3 ngày, ta sẽ cho con thân thể mới, đưa con quay lại nhân gian cải mệnh.

___Còn___

Lời của tác giả: (Có thể bỏ qua nhảy chương luôn nha, Martha lảm nhảm linh tinh note lại tâm trạng lúc viết thôi.)

Nói nhỏ mọi người nghe nè, cái đoạn cơ thể đau nhức như cỗ máy cũ kĩ là xuất phát từ bản thân Martha. Hôm trước Martha có đi tập võ trở lại, vận động quá độ nên khá mỏi, nhưng tối đó vẫn ổn cho đến khi ngủ một giấc dậy, ôi cái thân thể nó nhức điên luôn, nhấc nhẹ ngón tay, "cục" tiếng giòn giã vang lên, a... đau chết lão nương. Và quả thực y như cỗ máy cũ kĩ vận hành trở lại. Thế là ngay lập tức có ý tưởng, đúng rồi, nhảy khỏi không gian, vượt một khoảng thời gian và nhập thân thể mới tạm thời thì đau nhức như này quá hợp lý. Hahahahaha... 

Lúc viết và lúc nghĩ ban đầu có quá nhiều sự sai biệt hhh. Quả thực nếu bây giờ trực tiếp ném Tiêu Chiến trở lại nhân gian với số mệnh là đã chết, người người ruồng bỏ khinh rẻ, lại còn mất chỗ chống lưng là Vương tiên sinh, vậy quá tàn nhẫn rồi. Vì thế, Martha đưa anh đi gặp thần tiên để nhận giúp đỡ. Thân thể ở thực tại này đã bị chôn, thân thể cũ thì đã bị linh hồn của thân thể bị chôn lấy mất. Như vậy mới gỡ giải được vấn đề thân thể. 

Thật sự là một thách thức lớn, các bạn thấy đấy, ngay từ chương 1 cũng nói rõ, tất cả scandals đều được xác nhận, cũng bị bắt giam, bố Tiêu cũng nhắm mắt xuôi tay luôn rồi, hic... đúng là truyện trọng sinh, triệt để bóp chết đường giải quyết để xuyên không sống lại. Không sao, Tiêu Chiến tôi còn để sống lại được thì bố Tiêu phải mở mắt là chuyện đơn giản. Vấn đề đạo diễn Quách, vấn đề giới giải trí và người trong giới, vấn đề thiên hạ,... sao nhiều quá vậy? Bà tác giả gốc cũng ít có ác lắm :Đ

Bây giờ cho Tiêu - còn ngây thơ - Chiến quay về thì phải làm sao đây? Ca này khó ghê á, nhưng không sao, đã đến với thần tiên rồi, có thần tiên phù trợ thì còn điều gì mà lo mà lắng. Tưởng như ngõ cụt, rối hơn tơ vò, nhưng yên tâm, mọi thứ vẫn sẽ mướt và không ngược nhé hihi. 

Hẹn mọi người ở chương tiếp nhen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro