48. ( Hoàn )
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đang ngồi đối diện nhau ở một quán cafe gần phòng khám
"Chiến ca, lâu rồi không gặp. Dạo này anh khỏe không?"
"Đương nhiên rồi, anh là bác sĩ đó. Còn em, dạo này như nào? Vẫn tốt chứ?"
"Ừm vẫn tốt."
Vương Nhất Bác nói xong, bầu không khí liền rơi vào im lặng và có hơi phần gượng gạo. Có lẽ lâu ngày đã không gặp nên nhất thời cả hai đều không biết nói gì cả. Lúc này Vương Nhất Bác mới có thời gian ngắm Tiêu Chiến rõ hơn một chút. Dù sao cũng đã 20 năm qua đi rồi,nhưng Tiêu Chiến vẫn có vẻ rất trẻ, không ai nghĩ anh bây giờ đã tới đầu năm, chỉ là ở khóe mắt đã xuất hiện vài vết chân chim, nếp nhăn trên trán cũng đã nhiều hơn một chút. Nếu nhìn kĩ có thể còn thấy vài sợi tóc bạc. Nhưng mà, dù như nào đi nữa vẫn rất đẹp, nhất là nụ cười như nắng ban mai ấy - nụ cười đã sưởi ấm lòng y.
"Anh đã nghe chuyện của Tiểu Niệm và Tiểu Vũ rồi chứ?" Qua một lúc, Vương Nhất Bác mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
"Ừm, đã nghe. Hai đứa hình như quan hệ rất tốt."
"Ý anh thế nào?"
"Anh đương nhiên không có ý kiến gì rồi. Chỉ cần bọn trẻ hạnh phúc là anh vui rồi. Huống chi còn là...Tiểu Vũ." Hai từ "Tiểu Vũ" Tiêu Chiến nói ra với giọng buồn buồn xen chút nuối tiếc, anh lại nhớ tới quá khứ của anh và Vương Nhất Bác rồi. Một quá khứ tươi đẹp nhưng cũng đầy đau lòng và nuối tiếc.
Vương Nhất Bác đương nhiên hiểu ý của anh, mắt cũng không dám nhìn vào anh nữa. Mỗi lần nhắc tới chuyện này cậu đều hối hận, đều tự trách bản thân vì ngày đó đã không thể bảo vệ được anh, bảo vệ tình yêu của cả hai.
"Nghe Tiểu Niệm nói hình như Tiểu Vũ gấp cưới lắm rồi. Hôm trước còn dẫn thằng bé tới xem trung tâm sự kiện."
"Thật là, còn chưa hỏi ý em đã muốn cưới rồi."
"Không phải rất giống em ngày đó sao. Chỉ cần em đã quyết thì trời sụp xuống cũng không ngăn nổi em, có lẽ Tiểu Vũ di truyền từ bố nó đấy."
"Nếu ngày đó có cơ hội, em cũng nhất định sẽ mang anh về nhà, chỉ tiếc là không thể."
"Dù sao một phần cũng là lỗi của anh, là anh không đủ can đảm nên mới buông tay em."
"Được rồi Chiến ca, anh đừng tự trách, dù sao cũng là quá khứ rồi."
"À, Tiểu An với Tiểu Văn cũng đang hẹn hò đó. Hồi bé hai đứa hễ cứ gặp không cãi cũng đánh nhau, vậy mà bây giờ lại yêu nhau rồi."
"Tiểu Văn với Tiểu An? Sao em lại không nghe nó nói gì?"
"Thực ra anh cũng chỉ tình cờ nghe được cuộc đối thoại của hai đứa thôi. Chứ con bé cũng chưa có nói với anh."
.
.
.
Ba ngày sau, quả thật Tiểu Vũ đã dẫn Tiểu Niệm tới nhà ăn cơm. Vương Nhất Bác để ý Tiểu Niệm, quả thật rất giống Tiêu Chiến còn trẻ, cũng ôn hòa như vậy nụ cười cũng rất giống anh, chỉ là dưới khóe môi thằng bé không có nốt ruồi như anh. À, hình như Tiểu An mới có nốt ruồi dưới môi.
Bữa ăn diễn ra khá suôn sẻ, Vương Nhất Bác và Lục Vy đều không có ý kiến, đương nhiên là đã sớm ngầm đồng ý. Còn Tiểu Vũ vì đã quen biết từ trước nên đương nhiên cũng ưng thuận, hơn nữa cậu còn đang quen với Tiểu An đó.
Cuối tuần đó, hai gia đình Vương Tiêu cùng hẹn nhau đi ăn một bữa cơm. Dù gì lâu rồi cũng chưa ăn cơm cùng nhau như này, hơn nữa để bàn về hôn sự của hai đứa trẻ.
Hôn sự được diễn ra vào ba tháng sau đó. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều được mời lên phát biểu.
Vương Nhất Bác, em từng nói trong hôn lễ của chúng ta, anh sẽ mặc vest trắng còn em mặc vest đen cùng dắt tay nhau vào lễ đường. Cùng đứng trên sân khấu nhận lời chúc phúc của mọi người. Hôm nay cũng như vậy, anh mặc vest trắng em mặc vest đen, cùng đứng chung một sân khấu. Chỉ là... nhân vật chính không phải chúng ta.
Tiêu Chiến, xin lỗi. Em từng hứa sẽ cho anh một hôn lễ thật lớn, thật hoành tráng, để khi tất cả mọi người nhìn vào đều phải dùng ánh mắt ngưỡng mộ. Nhưng là do em bất tài vô dụng, không thể thực hiện được lời hứa đó. Đã khiến anh phải ủy khiến biết bao năm. Chiến ca, em xin lỗi.
.
.
.
10 năm sau
Bốn năm trước Tiểu An cùng Tiểu Vũ cũng đã kết hôn. Bây giờ cũng đã được hai tiểu bảo bối đáng yêu. Còn Tiểu Niệm và Tiểu Văn sau khi kết hôn một năm cũng liền nhận nuôi một bé gái.
Hàn Tịnh Kỳ ba năm trước phát hiện ra bản thân mắc ung thư giai đoạn cuối, sớm đã qua đời. Còn Lục Vy cùng Vương Nhất Bác ngay từ đầu vốn đã không có tình cảm, nên bây giờ cô đã sớm dọn ra ngoài ở cùng hội phu nhân khác.
Còn Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến thường xuyên hẹn gặp nhau cùng đi bộ, cùng tập thể dục, cùng uống trà đánh cờ, nói chung cuộc sống khá an nhàn. Phòng khám của Tiêu Chiến bây giờ do Tiểu An tiếp quản. Còn công ty của Vương Nhất Bác do Tiểu Vũ cùng Tiểu Văn điều hành.
"Ba, con thấy quan hệ của ba và ba chồng con rất tốt. Sao hai người không chuyển vào sống cùng nhau, dù sao bọn con đều rất bận không thể chăm sóc chu đáo cho hai người được. Hơn nữa hai người đều chỉ ở một mình nếu chuyển vào ở cùng nhau như vậy sẽ thuận tiện hơn đó ạ." Tiểu An đang bóp vai cho Tiêu Chiến liền lên tiếng.
"Không phải như bây giờ vẫn rất tốt sao? Ba cùng em ấy vẫn có thể hẹn nhau đó thôi."
"Đương nhiên không giống rồi, nếu hai người ở cùng nhau, mỗi lần bọn con đến thăm hai người đều không phải thuận tiện hơn sao?"
"Nói vậy là mấy đứa không muốn tới thăm ba?"
"Đương nhiên không phải rồi ba, sao bọn con có thể không muốn tới thăm ba được chứ. Con đã bảo với Tiểu Vũ nói với ba chồng con chuyện này rồi, ba đồng ý đi mà ba."
"Vậy được rồi, nếu lão Vương đồng ý thì ba cũng không từ chối."
"Dạ."
.
.
.
"Ba, con và vợ con đã tính rồi. Ba và ba vợ con đều rất thân thiết, hay là hai người chuyển vào sống chung đi. Ba thấy vậy được không?"
"Chiến ca? Ý anh ấy như nào?"
"Ba Chiến bảo xem ý ba như nào ạ."
"Vậy được."
.
.
.
Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cùng Tiểu Niệm, Tiểu Văn, Tiểu Vũ và Tiểu An đang đứng trước một dãy chung cư cũng đã khá cũ.
"Ba, hai người định chuyển tới đây ở thật ư? Đây là nhà cũ mà, sao không tới biệt thự ở cho thoải mái." Tiểu An lên tiếng hỏi, đây không phải là chỗ ngày nhỏ cô đã từng ở sao.
"Vẫn là ở chỗ này mới tốt nhất." Vương Nhất Bác quay sang nhìn Tiêu Chiến một chút, sau đó bỏ lại một câu rồi đi lên trước. Tiêu Chiến cũng không nói gì, liền nối đuôi đi theo sau Vương Nhất Bác.
Tiểu Văn vẫn không hiểu tại sao nhất định phải là phòng 1823 này, vốn dĩ phòng này đã có người ở, nhưng cả Vương Nhất Bác và Tiêu Chiên đều nhất quyết muốn ở căn này. Vậy là cậu phải bỏ thêm một chút tiền cho quản lý chung cư cũng như chủ hộ để xin họ có thể chuyển sang căn khác ở.
Trong nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, đồ đạc nội thất cũng được bố trí đầy đủ chỉ cần chuyển vào ở.
"Ba, không phải còn rất nhiều căn khác rộng hơn còn trống sao? Sao nhất định phải là căn này, con thấy cũng rất bình thường mà." Tiểu Văn hỏi.
"Có những chuyện mấy người trẻ các con không hiểu được đâu."
.
.
.
"Vương Nhất Bác, ngày đó rốt cuộc chúng ta vì cái gì mà bỏ lỡ nhau. Để bây giờ quay đầu nhìn lại chỉ còn những hồi ức."
"Chiến ca, nếu có kiếp sau em nhất định sẽ tìm được anh, sẽ
không để anh vụt khỏi tay em một lần nữa, dù bất cứ lí do gì cũng sẽ không buông tay anh. Hứa với em, kiếp sau mình sẽ gặp lại và yêu nhau một lần nữa, được không Chiến ca?"
- HOÀN -
Vậy là cuối cùng " hồi ức thanh xuân " đã kết thúc rồi. Cảm ơn tất cả các bạn trong thời gian qua đã ủng hộ San và " hồi ức thanh xuân ".
" Hồi ức thanh xuân " là muốn nói về khi Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đã bỏ lỡ nhau. Những nuối tiếc, những hối hận của cả hai. Trong quá trình viết có rất nhiều bạn mong muốn kết he nên mình sẽ để kết mở, mọi người có thể tự suy nghĩ ra cuộc sống khi hai người đã ở cùng nhau những tháng ngày cuối đời.
Và lời cuối cùng mình vẫn cảm ơn tất cả mọi người ủng hộ mình. Hơn nữa cùng đón chở những chiếc fic xinh xẻo của mình phía sau nhé.
Tạm biệt!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro