Chương 2
- Chiến ca...?
Trong khoảnh khắc ấy, Vương Nhất Bác cảm giác như mình đang mơ, một giấc mơ mà Vương Nhất Bác từng mong mỏi trong bao nhiêu đêm dài. Suốt một năm qua, một giấc mơ cậu nguyện trầm luân cả cuộc đời cũng không cầu tỉnh lại.
"Nhất Bác ...."
Con người kia rất lãnh tâm, lạnh lùng cao ngạo, chẳng buồn liếc mắt nhìn kẻ khác, lại luôn chỉ nhiệt tình mỉm cười với Vương Nhất Bác – Tiêu Chiến. Ngay lúc này đây, Tiêu Chiến rõ ràng, chân thực đứng trước mặt cậu, giống như anh chưa bao giờ biến mất, giống như mỗi buổi sáng sớm, khi Vương Nhất Bác đẩy cửa bước vào, anh đều nhìn cậu rồi mỉm cười như vậy, khiến cho cậu an tâm, khiến cho cậu hạnh phúc. Giống như cơn ác mộng một năm qua khiến cậu từng đêm rơi lệ, chỉ cần tỉnh lại sẽ lập tức trở thành hư vô.
Cái gì cũng không cần nữa, Vương Nhất Bác cả người run rẩy tiến lên phía trước, yên lặng nhìn người trước mắt, hé miệng, nhưng lại nói không nên lời.
- Anh!
Tiếng gọi của Trần Vũ khiến Vương Nhất Bác chấn động mạnh, cuối cùng cũng hồi phục tinh thần. Vương Nhất Bác lúc này mới nhìn đến Cố Ngụy đang kinh ngạc đứng trước mặt cậu, miễn cưỡng cười cười -- Đến là tốt rồi.
- Thật xin lỗi, tôi đã tới muộn – Cố Ngụy thản nhiên mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt lại ẩn ẩn chút hàm ý xin lỗi.
- Không sao -- Vương Nhất Bác gật gật đầu – Được rồi, nếu mọi người đã tới đông đủ, vậy tôi nói trước một chút. Tổ này tổ trưởng là Cố Ngụy, mọi người phải phục tùng sự chỉ huy của anh ấy. Còn có, về án tử gần đây được phân phó cho tổ, tình huống cụ thể đã có ghi trong hồ sơ được phát cho mỗi người, khi trở về nhớ xem xét kỹ ...
Vào lúc Vương Nhất Bác nói những lời này, ánh mắt của Trần Vũ một khắc cũng không rời khỏi Cố Ngụy. Hắn thậm chí đã quên mất phải nghe anh của mình nhắc nhở gì đó. Biểu tình của Cố Ngụy vẫn nhu hòa như thường, tựa hồ đang rất chăm chú lắng nghe thanh âm của Vương Nhất Bác, anh nhíu mày suy tư, thỉnh thoảng gật gật đầu. Tuy rằng nhìn bên ngoài là một người ôn hòa, nhưng Trần Vũ lại cảm giác được Cố Ngụy không hề yếu nhược như vẻ bề ngoài ấy. Có lẽ người này bên trong kì thực lại vô cùng quật cường đi!
- Trần Vũ -- Thanh âm của Vương Nhất Bác đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy tư mơ màng của Trần Vũ -- Về phần phân phó vừa rồi, có rõ ràng không?
- A? – Trần Vũ đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, chết chắc rồi, hồn vía mình sớm đã bay đến ngàn dặm, ai mà biết Vương Nhất Bác vừa mới nói cái gì? Nhìn sắc mặt của Vương Nhất Bác, Trần Vũ cảm thấy mình hôm nay chắc chắn chết không có chỗ chôn rồi.
- Trở về xem kĩ tư liệu -- Vương Nhất Bác thở dài nói – Cậu cùng Cố Ngụy ngày mai đến nơi đã được chỉ định đi, đừng chậm trễ, nhất định phải xem tư liệu cẩn thận. Tử Nghĩa, cô cùng Uông Trác Thành và Lý Kha phụ trách tiếp ứng bọn họ, không có việc gì thì ở cục đợi lệnh, đồng thời tra xét lại kĩ càng hồ sơ trước đây, thu thập hết những tư liệu có liên quan, rõ chưa?
- Rõ! -- Mọi người lập tức đồng loạt đáp lại. Vương Nhất Bác phẩy tay -- Tan họp! Ngày mai tự vào vị trí! -- Sau đó không nói một lời rời khỏi văn phòng.
Cố Ngụy cùng đám người Uông Trác Thành hàn huyên vài câu rồi tiện tay cầm lấy bản tư liệu trên ghế, ngẩng đầu lên lại thấy Trần Vũ. Trên khuôn mặt xinh đẹp lập tức hiện ra một nụ cười ôn hòa.
- Xin chào, tôi là Cố Ngụy, cậu cũng có thể gọi ta là Sean. Hợp tác vui vẻ.
Trần Vũ cười hì hì, bắt tay Cố Ngụy -- Tôi là Trần Vũ, là em trai của anh ta, cái kia .....
Hắn còn chưa nói dứt lời đã thấy biểu tình buồn cười trên mặt Cố Ngụy, không khỏi tò mò -- Làm sao vậy?
- Cậu không phải em trai của anh cậu thì còn là cái gì? – Cố Ngụy khẽ cười, nói.
- ......
Trần Vũ lập tức đỏ mặt, hắn muốn nói ngắn gọn một chút, mà đại não sao lại trì độn đến bất lịch sự như vậy, liền nhỏ giọng nói -- Không phải, tôi là em trai của sếp Vương, tuy rằng tôi so với anh ta cũng đẹp trai như nhau ..... Hắc hắc, cái kia, tôi trước là muốn hỏi một câu, vừa rồi Vương Nhất Bác nói nhiệm vụ rốt cuộc là gì a?
- A, cái kia... – Cố Ngụy chỉ chỉ hồ sơ trong tay mình – Cậu xem trang đầu trong này, chúng ta trước tiên phải phối hợp với tổ của Tảo Hoàng hoàn thành án tử này. Ngày mai bắt đầu, hai người chúng ta trà trộn vào làm nhân viên phục vụ, đến Gentle's Pub thu thập tin tức tình báo.
- A... Nằm vùng à.. ha ha... – Trần Vũ nhìn khuôn mặt Cố Ngụy, không hiểu tại sao bỗng có chút thất thần, vội cười to hai tiếng che giấu sự quẫn bách của mình.
Cố Ngụy lẳng lặng nhìn Trần Vũ, kỳ thật trong lòng cũng thấy có chút kỳ quái, hắn như thế nào mở miệng câu nào cũng ấp a ấp úng không thành lời? Nghĩ thế, Cố Ngụy có lòng tốt mở miệng -- Nếu không có gì để nói, sáng ngày mai chúng ta gặp lại, đến lúc đó thương lượng một chút về hành động buổi tối đi?
- No problem! – Trần Vũ cười cười -- Sáng mai gặp lại.
Nhìn thân ảnh tinh tế của Cố Ngụy dần dần biến mất cuối hành lang, Trần Vũ không khỏi ngơ ngẩn.
Vừa rồi, phản ứng của anh trai hắn khiến hắn cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Anh hắn luôn luôn bình tĩnh cư nhiên lại có loại phản ứng ngoài dự đoán thế này, nếu không phải mình gọi cậu lại, chỉ sợ cậu thật sự sẽ bổ nhào vào người Cố Ngụy luôn.
Hơn nữa, cái tên mà anh trai mở miệng gọi, cư nhiên là tên của Tiêu Chiến, có thể nào Cố Ngụy với Tiêu Chiến có chỗ tương tự đến kinh người sao? Nhìn sắc mặt với phản ứng khó coi của Vương Nhất Bác, Trần Vũ trong lòng càng thấy lo lắng. Trước nhất vẫn nên đi tìm Vương Nhất Bác, có gì rồi nói sau. Vừa nghĩ vừa quay đầu lại, Trân Vũ đâm sầm vào một người, đầu hai người va chạm mạnh, giật lùi về phía sau, ngã ngồi dưới đất.
- Em làm cái gì a.... – Vương Nhất Bác xoa đầu nhíu mày -- Hôm nay hồn của em bay đi đâu thế hả?
- Oa, đầu anh cứng quá đi ...-- Trần Vũ dở khóc dở cười, lập tức khôi phục biểu tình bình thường -- Anh không sao chứ?
- Anh không sao – Vương Nhất Bác cười cười -- Nhưng thật ra em đó, hôm nay sao lại mất hồn vậy? Ngày mai chú ý một chút! Đừng tùy tiện như vậy!
- Anh vừa rồi nhận sai người phải không? – Trần Vũ ghé sát vào Vương Nhất Bác -- Anh vừa rồi gọi anh ta là Tiêu Chiến, có phải không?
Vương Nhất Bác thở dài, khẽ gật đầu.
- Anh ấy với Tiêu Chiến rất giống nhau? – Trần Vũ nhẹ giọng hỏi.
- Em tự xem đi – Vương Nhất Bác rút ví ra, lấy tấm ảnh vẫn giấu kín bên dưới ảnh của cậu, đưa cho Trần Vũ.
Trần Vũ cầm lấy, nhất thời sửng sốt.
Người trong ảnh với Cố Ngụy có bề ngoài giống nhau đến kinh ngạc, nhưng là, so với Cố Ngụy, Tiêu Chiến có vẻ rất sắc sảo. Mái tóc người trong ảnh này được vuốt cao lộ ra vầng trán cao mịn, làn da trắng nõn, trông như một pho tượng ngọc vô cùng tinh xảo.
- Thật không đây? – Trần Vũ phát ra một tiếng thở dài kinh ngạc -- Gặp quỷ rồi, như thế nào lại giống vậy a?
Vương Nhất Bác cười như tự giễu -- Dù có giống đến thế nào, cũng không phải người ấy.
- Anh có thể nghĩ được vậy là tốt rồi! – Trần Vũ vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cười khổ, không nói lời nào. Trần Vũ bất đắc dĩ lắc đầu -- Anh xem.....
- Trở lại chuyện chính đi -- Vương Nhất Bác khôi phục biểu tình nghiêm túc -- Em với Cố Ngụy lần này nhất định phải cẩn thận. Chắc là em vẫn chưa xem hồ sơ vụ án phải không? Xem trước chút đi.
- Này cái gì đây, phối hợp với tổ của Tảo Hoàng diệt trừ đường dây buôn người phi pháp... -- Trần Vũ nói xong đột nhiên nhừng lại, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác -- Anh cử em với Cố Ngụy đi làm mồi nhử?
- Em cho rằng ... nếu để Uông Trác Thành với Lý Kha đi, có thể hiệu quả được như em với Cố Ngụy sao? – Vương Nhất Bác thấp giọng nói -- Anh cũng không có cách nào khác, là cấp trên yêu cầu. Nhớ kĩ, em với Cố Ngụy phải phối hợp bảo hộ nhau, nếu thật sự có người ... muốn đánh hai ngươi, trước khi chúng ta dẫn người đến, nhất định phải giữ nguyên vẹn chứng cứ, bình tĩnh một chút, ok.
- Được rồi, em biết phải làm gì – Trần Vũ cười nói -- Bất quá, cho tới bây giờ cũng chưa từng thử qua loại nhiệm vụ này a.
Ánh mắt Vương Nhất Bác như có như không có điểm tan rã, bất quá rất nhanh liền thu lại, nở nụ cười -- Đúng vậy, em giỏi như vậy, chỉ cần em đứng ở đó, nhất định có thể câu dẫn tới cả tá trai lẫn gái.
Hai anh em vừa nói vừa cười ra khỏi văn phòng, kết thúc ngày làm việc đầu tiên.
.
.
Ngày hôm sau, Trần Vũ sáng sớm tới văn phòng, vừa vào cửa đã thấy Cố Ngụy ngồi trước bàn làm việc xem tư liệu. Cố Ngụy hôm nay vẫn mặc chiếc áo gió như ngày hôm qua, nhưng bên trong đổi thành một chiếc sơ mi. Không biết tại sao Trần Vũ cảm thấy được trên người Cố Ngụy dường như có gì đó luôn hấp dẫn chính mình, làm cho hắn không thể rời mắt.
- Buổi sáng tốt lành -- Lấy lại bình tĩnh, Trần Vũ đi tới, trưng ra một khuôn mặt tươi cười.
- Chào – Cố Ngụy mỉm cười trả lời, cũng đồng thời đứng lên.
- Tài liệu kia tôi đã xem xong rồi. Đại khái cũng hiểu được hai người chúng ta cần phải làm gì – Trần Vũ trưng ra một nụ cười đau khổ -- Thế nào, anh có ý kiến gì không?
- Trước kia chưa thử qua, lần này thực sự là một kinh nghiệm rất tốt – Cố Ngụy thản nhiên cười -- Buổi tối tới đó xem trước tình hình đi, cậu thấy thế nào?
- Tôi cũng nghĩ vậy – Trần Vũ nói -- Hai người chúng ta phỏng chừng nên thêm chút thời gian theo dõi bọn chúng. Dù sao chúng ta mới tới, bọn chúng không thể nào xuống tay ngay được.
- Chính là vấn đề này – Cố Ngụy khẽ nhíu mày -- Pub kia thực sự rất phức tạp, chúng ta ở đó phải thật cẩn thận, nhưng làm thế nào để chúng sập bẫy, thật đúng là có chút...
- Trần Vũ nhìn lông mi xinh đẹp của Cố Ngụy hơi hơi nhướng lên, trên gương mặt như ngọc hiện lên một tia sầu muộn, không khỏi bật cười: Với bộ dạng này của anh ta, chỉ cần vừa đứng trong Pub kia, nhất định sẽ thu hút vô số ánh mắt chăm chú nhìn đi.
- Làm sao vậy? – Cố Ngụy tò mò nhìn hắn.
- Không có gì, đột nhiên cảm thấy công việc của chúng ta thật khó khăn.
Trần Vũ ngầm le lưỡi: Ông trời a, nếu như để y biết suy nghĩ vừa rồi của mình, thế nào cũng đùng đùng nổi giận.
- Đúng! – Cố Ngụy cũng gật gật đầu -- Mặc kệ thế nào, tùy cơ ứng biến đi.
----- End chap 2
Ủng hộ tui với nha mọi người 😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro