Chương 10
Trần Vũ nhìn tài liệu mở ra trước mắt, lẳng lặng thở dài.
Là do một người đã lấy tính mạng của mình để đổi lấy thông tin tình báo này. Ba ngày sau, tại X Building, Ôn Triều sẽ mang một lượng lớn súng ống đạn dược, cùng những biên lai, hợp đồng giao dịch buôn bán vũ khí trái phép với bên phía Hàn Quốc. Việc hiện tại phải làm là phái người đi theo dõi, bố trí mai phục rồi một mẻ tóm gọn bọn chúng. Lệnh của cấp trên phái xuống, vụ này sẽ do hai cảnh sát cao cấp Vương Nhất Bác và Du Hạ trực tiếp lãnh đạo tổ của mình hành động.
Cố Ngụy ngồi bên cạnh Trần Vũ, nhẹ nhàng mở miệng.
- Trần Vũ, hành động lần này rất nguy hiểm – Anh dừng một chút -- Tôi đã lưu lại đầy đủ tư liệu của bọn chúng. Lần này phía bên Hàn Quốc mang vũ khí sang trao đổi, nhưng tôi e, súng cũng không phải mục đích cuối cùng của bọn chúng.
- Tôi cũng đang lo lắng vấn đề này -- Trần Vũ lên tiếng -- Hơn nữa, anh tôi hai ngày nay, trạng thái không được tốt, tôi rất lo lắng....
- Vương Nhất Bác làm sao vậy?
- Anh ấy tối nào cũng gặp ác mộng -- Trần Vũ thản nhiên nói -- Sau đó rơi nước mắt gọi tên Tiêu Chiến. Rồi đến khi anh ấy tỉnh dậy, nhận ra Tiêu Chiến đã không còn ở bên, cứ thế ngồi ngơ ngác cho đến tận hừng đông.
- Cậu không khuyên cậu ấy sao? -- Thanh âm của Cố Ngụy cất lên, có chút ảm đạm, chua xót, mà cũng thản nhiên đến bi thương!
- Tôi đã khuyên anh ấy – Trần Vũ nhìn Cố Ngụy, một lát sau đột nhiên cười khổ -- Chính là, anh có biết anh ấy đã nói gì không?
Cố Ngụy im lặng.
- Anh ấy kéo tay của tôi, giọng khàn khàn nói – Trần Vũ, anh mơ thấy Tiêu Chiến vẫn chưa chết.
Trần Vũ nhìn thấy trong ánh mắt Cố Ngụy có cái gì đó chợt lóe lên.
- Cứ như vậy, anh ấy dần dần suy sụp – Trần Vũ im lặng nói.
Cố Ngụy cúi đầu, nhìn tài liệu trên tay lẳng lặng rơi xuống đất, rồi thấm một chút nước trên mặt đất mà trở nên ẩm ướt loang lổ. Ngẩng đầu lên, lại thấy Trần Vũ đang nhìn mình, tựa như muốn nói điều gì, đang định mở miệng thì bị một âm thanh cắt ngang.
- Cố Ngụy, Trần Vũ.
Vương Nhất Bác cầm tách cà phê đi vào, sắc mặt trông rất khó coi, nhưng cậu lại vẫn cố gắng bảo trì bộ dáng tươi cười như cũ -- Xem xong rồi?
- A, phải – Trần Vũ nhìn Vương Nhất Bác -- Anh, em đi lấy cà phê, đầu rất đau.
- Ngủ không ngon? – Vương Nhất Bác nhìn hắn.
- Còn không phải do anh ép -- Trần Vũ cười tinh quái -- Tháng này WC chẳng phải đều do anh chiếm!
- A...
Vương Nhất Bác thực nghe lời, nhưng ánh mắt lộ vẻ âm hiểm nhìn Trần Vũ, rất có cảm giác "quay về anh sẽ xử lý em"! Vương Nhất Bác quay đầu lại, thấy Cố Ngụy, cười cười.
- Thế nào? Ba ngày sau có thể giải quyết bọn chúng. Hắn khi dễ anh, hận này để tôi thay anh báo.
- Sếp Vương... -- Cố Ngụy nhìn đôi mắt hốc hác của Vương Nhất Bác – Cậu ngày hôm qua ngủ không ngon sao?
- Ừ, có lẽ vậy, tôi có chút mệt – Vương Nhất Bác thản nhiên trả lời một câu, sau đó cố ý lấy tài liệu đi.
- Tôi đi tìm Du Hạ để bàn bạc trước một chút, anh bận gì thì cứ làm đi. Ba ngày sau nhớ cẩn thận.
Cố Ngụy nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác khuất dần sau cánh cửa, không nén được thở dài. Cố Ngụy quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, một mảnh xanh biếc làm anh ngẩn người.
Ngoài cửa sổ ngập tràn một màu xanh biếc. Vào mùa này, cây lá tốt tươi, nhìn ngắm cảnh vật ngoài khung cửa sổ này cũng có thể coi như một loại hưởng thụ. Nhưng lòng Cố Ngụy đột nhiên cảm thấy rất bất an. Cố Ngụy bỗng nhiên không biết ba ngày sau, liệu mình còn có thể đứng đây ngắm cảnh sắc này nữa hay không? Có lẽ, bóng dáng của mình, đã bắt đầu mờ mịt!
Thật lâu trước đây khi còn ở Mỹ, những ngày nằm dưỡng bệnh, ngoài lúc rảnh rỗi tán gẫu, anh vẫn thường xem sách. Cố Ngụy còn nhớ rõ, trong một cuốn sách đã viết, khi người ta chết đi, sẽ tới ảnh quốc.
Ảnh quốc.
Tiêu Chiến ca ca, nhất định cũng đã đến ảnh quốc rồi?
Cố Ngụy đột nhiên thấy đôi mắt mình đau quá. Anh nâng tay lên che mắt lại, cắn chặt răng để bảo trì thanh tỉnh. Loáng thoáng có cảm giác thản nhiên, tựa như những chuyện của ba ngày sau, tất cả đều đã kết thúc rồi.
.
.
- Tất cả mọi người nghe cho rõ!
Du Hạ đứng trước mặt các cảnh viên, gương mặt hoàn toàn bình tĩnh, nhưng cũng mơ hồ nét khẩn trương -- Tôi nghĩ tính nguy hiểm của nhiệm vụ lần này chắc mọi người đều đã biết, tôi cũng không muốn nói nhiều, chỉ hy vọng mọi người thật chú ý, nhất định phải đem Ôn Triểu ra trước công lý!
Cố Ngụy lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhưng anh lại không nghe thấy Du Hạ nói dù chỉ là một câu.
Truyền thuyết nói một người sau khi ra đi, sẽ tới ảnh quốc.
Ca ca thực cô độc.
Nhưng cũng không ai hay.
.
Anh về sau sẽ luôn luôn làm cho em vui vẻ như vậy, được chứ?
.
.
Mọi việc diễn ra đều chuẩn xác như tin tình báo đã nhận được, quá trình bắt đầu và kết thúc đúng như đã định liệu. Lệnh bắt Ôn Triều, bắn nhau, máu tươi chảy tràn, tiếng súng giống như sấm sét vang suốt một ngày, mang đi tất cả chút sinh khí còn lưu lại.
Cố Ngụy lưu loát lên đạn. Một lát sau thì có chuyển biến, Cố Ngụy biết Ôn Triều nhất định là chạy trốn theo hướng này. Khi Cố Ngụy vừa chạy tới, trận chiến bắn nhau mới vừa rồi đã khiến cục diện biến thành một mảnh hỗn loạn, bắt cũng không bắt được, chạy cũng không chạy được, ngược lại lại khiến cho Ôn Triều phát hiện ra lổ hổng mà trốn ra ngoài. Cố Ngụy vứt bỏ hết thảy, vội đuổi theo, cái gì cũng không lo đến, cái gì cũng không chú ý nữa, anh cùng với Vương Nhất Bác và Trần Vũ đều đã tản nhau ra từ sớm rồi.
Cố Ngụy nhìn bóng của Ôn Triều di chuyển ở phía trước, giơ súng lên, không chút do dự, nổ súng.
Thân thể Ôn Triều vì đường súng sai lệch một chút, lập tức ngã xuống phía sau cây cột. Cách một bức tường, Cố Nguy không thể nhìn thấy gã rốt cuộc ra sao, chỉ còn cách tiến lên xem xét. Cố Ngụy cầm chắc khẩu súng, cất bước.
Đôi mắt đột nhiên rất đau đớn. Trong đầu không thể dời đi những âm thanh văng vẳng như ác mộng, cùng những chiếc răng nhọn của những ác quỷ ăn thịt người đang không ngừng điên cuồng cắn xé.
Khi Cố Ngụy nhìn thấy gương mặt dữ tợn của Ôn Triều, đã là một lúc sau trận đau nhức kia. Cố Ngụy không biết Ôn Triều đã vòng ra phía sau mình từ khi nào, khóa chặt tay anh ra sau. Có lẽ đây chính là cái mà người ta gọi là địch trong tối, ta ngoài sáng! Cố Ngụy cười khổ, muốn động thân mình, nhưng vì cánh tay đau nhức mà chẳng làm gì được. Mà ngay sau đó, Ôn Triều đã rút súng lục ra, thẳng tắp nhắm vào Cố Ngụy.
Cố Ngụy nhìn gã, muốn giãy dụa, nhưng lại không biết khẩu súng kia khi nào sẽ nhả đạn. Kỳ quái là Cố Ngụy cư nhiên không cảm thấy một chút sợ hãi nào. Tựa hồ đã sớm quen với cảm giác chết đi, anh ngẩng đầu, nhìn Ôn Triều, trong ánh mắt ngập tràn vẻ mê mang và đau thương. Nhưng đôi mắt đột nhiên lại nổi lên một trận đau đớn, cảm giác trời đất xoay chuyển lập tức ụp xuống mình, khiến thân người anh mềm nhũn, rốt cuộc cũng mất đi toàn bộ khí lực chống cự.
Nhưng khiến cho Cố Ngụy kinh ngạc, sững sờ nhất, là trong đầu đột nhiên hiện lên một loạt hình ảnh.
Cố Ngụy thấy Ôn Triều lạnh lùng nói với ca ca.
- Tiêu Chiến, ngươi thật ngoan độc.
- Ngươi làm cho ta nhà tan cửa nát, hại chết Ỷ Hồng, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.
- Ta không chiếm được ngươi, cũng nhất định sẽ không buông tha cho ngươi... Ta sẽ không tha cho ngươi quay về bên Vương Nhất Bác!! Ta muốn ngươi, nhất định phải có được ngươi!
Sau đó Cố Ngụy lại thấy mình đứng trước mặt ca ca, nhẹ giọng nói
- Ca, thực xin lỗi. Anh nhớ phải sống tốt.
Cố Ngụy một trận run rẩy, sau đó liều mạng ôm lấy đầu mình. Bên tai truyền đến âm thanh khàn khàn của Ôn Triều.
- Tiêu Chiến! Ta hận ngươi!
Cố Ngụy xiết chặt thân thể.
Tất cả đã hết, Cố Ngụy nghĩ.
Lập tức một tiếng súng vang lên đập vào tai Cố Ngụy. Nhưng cơ thể lại không có đau đớn.
Cố Ngụy cảm thấy được, có một dòng chất lỏng ấm áp chảy ướt y phục của mình.
Cố Ngụy mở to mắt, ngay lập tức hô hấp ngưng lại.
Anh thấy Vương Nhất Bác gương mặt tái nhợt, thấy máu từ từ trong thân thể Vương Nhất Bác chảy ra, nhiễm đỏ quần áo mình.
.
.
- Được rồi, được rồi, về sau mỗi ngày anh đều gọi em như vậy, mỗi ngày đều khiến em hạnh phúc như thế, được chưa? Anh hiện tại phải về cảnh cục, em trước hết buông ra để anh đi được không?
- Anh nha, không thể vì thấy em bị thương mà ở bên chiếu cố em nhiều một chút sao...?
- Đúng vậy, anh ở cùng em nhiều một chút, có người đã bắt đầu phát cuồng, giống như cầm thú rồi đấy!
.
.
Cố Ngụy kinh ngạc nhìn thân thể Vương Nhất Bác dần trượt xuống, yết hầu đột nhiên run run, đôi mắt của anh khô khốc, đau đớn vô cùng, nhưng thủy chung cũng không nói được một lời nào.
- Tiêu Chiến ...
Khi Cố Ngụy nghe thấy thanh âm của Vương Nhất Bác, rốt cuộc tê tái gọi lớn.
- Nhất Bác!!!!!!!!!
.
.
-----------
End chap 10
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro