Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Thỉnh an ( thượng)

"Chủ tử... Chủ tử nên dậy rồi, không còn sớm nữa phải đi thỉnh an, đừng để trễ giờ, trưởng bối sẽ trách phạt mất" Phù Du, Phù Dung là hai tì nữ cận thân bên cạnh Tiêu Chiến. Tiêu Chiến gả đi, hai người được coi là hồi môn nên cũng được gả đi theo chủ tử, hai cô nương nhỏ cứ ngỡ vị chủ nhân này của mình đã được gả đi rồi thì cuộc sống sẽ quy tắc hơn nhưng không ngờ, vị cô gia kia lại chiều chủ nhân của mình như thế, còn bảo để y ngủ thêm, thật hết nói nổi.

"Ưm...ai mở cửa thế, gió vào lạnh muốn chết, ta còn muốn ngủ, không phải điện hạ nói sẽ cho ta ngủ thoải mái sao?" Thân ảnh trên giường kéo chăn chùm kín đầu, nói cũng phải  tháng này vừa đúng lúc chuẩn bị vào đông, không khí quả thật có chút lạnh.

"Không được, nếu người mà còn ngủ, thỉnh an trễ sẽ bị phạt đó!"
Phù Du nhẹ nhàng nói, cô cũng không thể để chủ tử chịu phạt được, thức sớm một chút, còn hơn bị phạt ai mà biết hình phạt của hoàng tộc là gì chứ, tốt nhất nên cẩn thận vẫn hơn.

"Được rồi, ta dậy là được chứ gì."

"Phù Dung, muội đi lấy nước rửa mặt đến đây!"

"Được!" Phù Dung nhanh nhẹ chạy đi, đúng lúc gặp phải Vương Nhất Bác đi vào nên đụng phải hắn.

"Làm gì mà hớt ha hớt hả, chẳng ra thệ thống gì." Vương Nhất Bác mới sáng ra đã bị đụng trúng, có chút khó chịu càu nhàu.

"Nô tì...nô tì biết tội, mong điện hạ trách phạt..." Phù Dung hoảng sợ cúi thấp đầu, nghe được giọng nói khó chịu của Vương Nhất Bác liền run rẩy vài phen.

"Thôi thôi, đi đi"

"Tạ điện hạ" Nói xong Phù Dung cũng chạy đi.

Vương Nhất Bác rảo chân tiến vào trong, thấy Tiêu Chiến đang ngồi trước gương liền hỏi: "Không phải bảo ngươi ngủ thêm sao? Sao lại thức rồi?"

Vương Nhất Bác nhíu mày, cây quạt trong tay vỗ vào tay bôm bốp.

"Còn phải đi thỉnh an tổ mẫu, phụ hoàng, mẫu hậu  mấy vị thái phi nữa, rồi đến hoàng thượng hoàng hậu, không thể để trễ giờ."
Tiêu Chiến vừa ngáp vừa nói, giọng pha chút nũng nịu, Vương Nhất Bác phất tay ý bảo Phù Du ra ngoài, tiểu cô nương thông minh nhanh trí cũng hiểu nên nhanh chóng lui ra.

Vương Nhất Bác đi đến ôm chầm lấy Tiêu Chiến, tự cằm vào vai y thì thầm: "Những người khác không cần, thỉnh an phụ hoàng, tổ mẫu, hoàng huynh cùng hoàng tẩu là được còn lại bỏ hết đi."

"Như thế làm sao mà được, nếu bỏ thì chỉ bỏ các vị thái phi, còn mẫu hậu thì không được"

"Thôi vậy, ngươi chuẩn bị đi, ta canh y đã."

Một lúc sau, cả hai ra khỏi phủ khoát lên mình bộ y phục xanh nhẹ thêu hoa Tiêu Chiến bước đi vạt áo run run như những cánh hoa đang rơi, còn Vương Nhất Bác lại vận một bộ y phục tối màu thêu rồng, một sáng một tối đối nghịch, mỹ lệ đến lạ thường.

Cả hai đi bộ vào cung, nói là tách phủ, nhưng phủ Thiệu Vương không cách hoàng cung bao xa, chỉ qua một con phố nhỏ liền đến, trên đường đi lê dân bá tánh đều nhìn họ, nghe đâu đó mấy lời thì thầm của họ rằng: "Đích trưởng tử Tiêu gia quả là có phúc."

Tiêu Chiến cười thầm quay sang nói với Vương Nhất Bác: "Điện hạ, ngươi có nghe họ nói không, là ta có phúc."

"Đúng là ngươi có phúc, là chúng ta có duyên, là thiên ý hahaha..." Vương Nhất Bác cười một cách sảng khoái, vỗ vỗ cái tay nhỏ đang nắm lấy tay hắn.

Người đi đường nhìn hắn và y ngày càng nhiều hơn, họ không tin vị Thiệu Vương băng lãnh này lại cười một cách như thế, quả là chưa bao giờ thấy.
.
.
.
Vừa vào đến cửa cung đã thấy nội quản sự đứng chờ sẳn.

"Tham kiến Thiệu Vương điện hạ, Thiệu Vương Phi."

"Miễn lễ." Vương Nhất Bác lạnh nhạt nói, Tiêu Chiến chỉ gật đầu nhẹ rồi thôi.

"Có chuyện gì?" Vương Nhất Bác hỏi thêm.

"Hồi bẩm điện hạ, hoàng thượng có nói, hôm nay hoàng hậu nương nương cùng thái hoàng thái hậu đi lễ phật từ sớm, thái thượng hoàng cùng hoàng thượng đang nghị sự triều chính nói người cùng Thiệu Vương Phi thỉnh an thái hậu nhanh rồi đến đó."

"Được, lui xuống đi" Nói rồi Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến hướng đến Từ Ninh cung nơi ở hiện nay của thái hậu.
.
.
.
"Thiệu Vương, Thiệu Vương Phi cầu kiến." Nội tổng quản trong Từ Ninh cung hô to, bên trong lại là tiếng của một vị lão cô cô truyền ra.

"Cho vào."

Được lệnh, cả hai bước vào, tiến đến chính điện của Từ Ninh cung, hiện giờ trên bảo toạ là thái hậu cùng một vị cô nương khoảng chừng 17, 18 tuổi ngồi ở chiếc sập kế bên.

"Tham kiến mẫu hậu, mẫu hậu vạn an."

"Miễn lễ, dâng trà xong ngươi ra ngoài, còn Thiệu Vương ở lại."

Nghe xong câu đó, Tiêu Chiến có chút đơ người, nhưng nụ cười trên môi vẫn không để mất, nhẹ giọng nói: "Vâng"

Một chút ủy khuất cũng không để lộ ra, quả thật rất giỏi. Vương Nhất Bác thấy y như vậy, hắn không khỏi đau lòng, định tiến lên nói nhưng bị Tiêu Chiến kéo lại, y lắc đầu ý bảo hắn đừng thất lễ.

Dâng trà xong, Tiêu Chiến lui ra ngoài. Bên đây, vị tiểu cô nương mới bước lại choàng lấy tay Vương Nhất Bác nũng nịu nói: "Nhất Bác ca ca, muội nhớ huynh chết đi được, huynh về sao không đến thăm muội."

Vương Nhất Bác ghét bỏ hất ra, Thái hậu thấy vậy mới nói: "Nhất Bác, Uyển Nhi là thanh mai trúc mã của con, sao con lại như thế?"

Triệu Uyển Nhi, con gái út Lại bộ thượng thư tam triều, cũng có thể nói mẫu thân của thái hậu là bạn thân thiết với tổ mẫu vị Triệu cô nương này.

"Không...." Vương Nhất Bác định nói nhưng lại bị thái hậu chen lời.

"Con vừa đón Vương Phi về, trong phủ còn thưa người nên ta chọn Uyển Nhi làm trắc phi cho con, ta đã xem rồi ngày 24 tháng này là ngày lành, hôm đó con đến phủ Triệu đại nhân rước Uyển Nhi...."

Thái hậu chưa định nói xong, Tiêu Chiến từ ngoài đã vén rèm cửa bước vào, đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn Triệu Uyển Nhi song lại nhìn Thái hậu cúi thấp đầu nói dõng dạc nói: "Mẫu hậu, điện hạ hôm qua có nói, nước Đông Tần lại làm loạn ở biên cương ắt sẽ có chiến tranh, chỉ là một sớm một chiều nên điện hạ chưa nghĩ đến nạp thêm thiếp, đa phần là vì lo lắng phủ mới tách sẽ không chăm sóc chu đáo được cho họ, nên chuyện này vẫn nên suy nghĩ lại thì hơn.
Với lại, Triệu tiểu thư cũng là một vị cô nương diễm lệ đoan trang, thay vì vào Vương phủ làm thiếp chi bằng chúng ta cùng chọn cho Triệu tiểu thư đây một mối hôn sự vừa ý."

Thái hậu nghe cảm thấy đúng, nhất thời bà ta chưa biết phải nói gì cho phải, thì vị Triệu tiểu thư lại lên tiếng: "Ta đã vừa ý với mối hôn sự này, chỉ cần được ở bên Nhất Bác ca ca làm thiếp ta cũng nguyện ý. Còn ngươi vừa vào phủ đã lên giọng dạy bảo thái hậu nương nương, phép tắc ở đâu, ngươi hùng hổ xông vào đã có sự cho phép của thái hậu chưa, gia ngươi không dạy được ngươi à, đến phép tắc đơn giản thế ngươi cũng không hiểu."

"Vậy ngươi đã hành lễ với ta chưa, đường đường là một vị Vương phi nếu xếp vào gia quyến của hoàng tộc tính từ hoàng hậu, thì ta cũng chỉ nhỏ hơn hoàng hậu, ngươi tưởng ngươi là ai mà có thể dạy bảo ta, mẫu hậu còn chưa nói, điện hạ còn chưa nói, ngươi xứng để nói sao. Trách phạt ta ở đây chỉ có mẫu hậu và điện hạ, trong Từ Ninh cũng này ngươi không có quyền đó."

"Ngươi....Nhất Bác ca ca huynh nhìn hắn xem, hắn sỉ nhục ta, lăng mạ ta, ta cũng là thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ cùng huynh, hắn...."

Nàng ta vừa nói vừa định chạy đến ôm lấy tay Vương Nhất Bác thì đã bị Tiêu Chiến chắn ngang, cắt lời: "Xin hỏi thanh mai trúc mã, vậy hai người đã gặp nhau được bao nhiêu lần??? Nếu ta đoán không nhầm thì chưa đến 5 lần, một lần là Triệu đại nhân từ Dương Châu về kinh thành nhậm chức, lần thứ hai là tiệc mừng thọ của Thái hoàng thái hậu, lần 3 là ngày hôm nay, vậy ngươi nói lớn lên bên nhau, là gặp được ba lần?"

Vương Nhất Bác ngạc nhiên vì câu nói của y, quả thật rất đúng, nếu lúc nãy thái hậu không nói nàng ta là nữ nhi của Triệu lại bộ thượng thư thì hắn cũng chưa chắc đã nhận ra nàng ta.

"Ngươi....ngươi...ngươi"

"Ngươi...ngươi...ngươi cái gì mà ngươi, vẫn còn nhỏ chưa hiểu hết chuyện vẫn nên được dạy dỗ lại, với lại tìm một đấng lang quân tốt làm đại phu nhân trong phủ không phải tốt sao?"

Thái hậu cùng Vương Nhất Bác xem kịch hay, Thái hậu thầm đánh giá Tiêu Chiến, cho đến cùng cũng vì mẫu tộc của bà quá nhiều kẻ vô dụng nên bà mới trở thành người như hôm nay, nhớ năm xưa bà vẫn cung cung kính kính đối với Tuệ Hiền Kính Đức Hòa Cung hoàng thái hậu. Chỉ là tham vọng của con người quá lớn làm thay đổi đi bản chất tốt đẹp vốn có.

Tiêu Chiến cùng Triệu Uyển Nhi cãi nhau một lát cũng thôi, người bên Kính Thiên điện qua truyền lệnh bảo Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến qua đó.

Trên đường đi đến Kính Thiên điện, Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến: "Sao ngươi biết ta và Triệu Uyển Nhi chỉ gặp mới mấy lần???"

"Có lần ta nghe tổ mẫu ta nói, nên ta nhớ thôi"

"Vậy lúc đó ngươi đã để ý đến ta rồi sao???"

"Đâu...đâu có, chỉ là rảnh rỗi không có gì làm nên hỏi một chút thôi."

"Hahahahahahahahahaha, tiểu hồ ly nhà ngươi hôm nay ta rất hài lòng, ta thích dáng vẻ mà ngươi cãi nhau lắm." Vương Nhất Bác cười lớn, hôm nay có lẽ là ngày hắn cảm thấy chọn vẹn nhất.
________
17112020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro