Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

BXG là một quán bar nằm trên con đường ăn chơi đêm nổi nhất của thành phố, cũng là quán bar nổi tiếng nhất.

Nó nổi không phải vì cocktail pha rất đẹp, cũng không phải vì DJ chỉnh nhạc rất bốc, lại càng không phải vì giá cả bình dân phù hợp với đông đảo quần chúng. Mà chính là vì...

.

- Mày nói xem, hôm nay ai có thể được uống rượu do chính tay Lý Sư Sư pha chế?

- Hôm nay tao đi mua vé số, trúng được 300 đồng! Hên nha! Hôm nay nhất định là tao!

- Phi! Thứ đầu heo như mày, ai thèm uống rượu với mày? Mày nói mày trúng số, thằng cha hàng xóm nhà tao hôm nay bị cái bồn hoa rớt trúng chân đó! Còn hên hơn! Tao thấy hôm nay Sư Sư nhất định sẽ uống với tao, mày xem số của tao nè, 44 Chính là Sư Sư* đó!

(số 4 trong tiếng Trung Quốc gần âm với chữ Sư trong tên Lý Sư Sư)

.

Đúng vậy, điểm hút khách của BXG bar, chính là bà chủ Lý Sư Sư.

Lý Sư Sư, tuổi vừa đôi tám. Đúng, là hai mươi tám, không phải mười tám... chiều cao 1m68, cân nặng 48 kg, phong tình vạn chủng như hoa như ngọc trầm ngư lạc nhạn bế nguyệt tu hoa, cầm kỳ thi họa hết thảy đều tinh thông, thư từ ca phú, phun châu nhả ngọc xuất khẩu thành thơ, từ nhà trẻ đã là hoa khôi vườn trẻ, một đường tiến công thẳng lên đại học. Kết quả vừa tốt nghiệp đại học, trong khi bạn học chạy đôn chạy đáo sứt đầu mẻ trán tranh giành một chỗ trong các ngày hội việc làm, cô nàng vẩy tay áo một cái, đã khai trương BXG bar.

Mỗi tối một lần, Lý Sư Sư đích thân quay số, người may mắn trúng thưởng không chỉ được miễn phí toàn bộ chi phí trong ngày hôm đó, mà còn được uống rượu ngon do chính tay Lý Sư Sư pha chế.

Vương Nhất Bác quen được Lý Sư Sư, cũng là bắt nguồn từ một ly rượu may mắn như vậy.

Từ đó trở thành tâm giao, nhưng chỉ như vậy chứ không có gì khác.

.

Hôm nay Lý Sư Sư quay số xong, cùng người may mắn trúng thưởng uống rượu xong, Vương Nhất Bác đã ngồi ở chỗ quầy bar uống hết ba lượt rượu. Bartender thấy hắn không có tinh thần lắm, cũng chỉ đưa rượu ra, không nói năng gì.

- Sao hả, ông chủ Vương lâu rồi không uống rượu sầu, hôm nay bị làm sao?

Lý Sư Sư đi qua ghế bên cạnh hắn ngồi xuống, mở miệng trêu ghẹo -- Có phải là vì hôm nay em uống rượu với anh đẹp trai kia nên có người ăn giấm rồi phải không?

Vương Nhất Bác quay qua nhìn cô, cười khẩy một tiếng -- Bao nhiêu năm nay, em có gặp qua ai đẹp trai hơn anh chưa?

Ngoắc tay kêu bartender lấy một ly Coke, Lý Sư Sư nhẹ than – Ô! còn có tâm tình nói giỡn nữa, xem ra anh cũng không phải đang uống rượu sầu. Còn đang phiền não chuyện tình yêu của vị đại tác gia nhà anh sao?

Không trả lời, cầm ly rượu lên lắc nhẹ, Vương Nhất Bác nhìn cô gái tinh tế, thấu hiểu tâm lý người khác trước mặt đây, chợt nói -- Sư Sư, anh hỏi em một chuyện nha?

- Nói đi.

- Nếu mà... anh nói là nếu mà, khi nhìn thấy một người, em liền cảm thấy rất vui vẻ. Khi người đó cần giúp đỡ, em liền bất chấp tất cả mà dốc hết tâm trí nghĩ cách cho người đó. Chuyện mà người khác làm sẽ rất quái, người đó làm lại khiến em thấy hoàn toàn bình thường. Nhìn thấy người đó hẹn hò với người khác, trong lòng liền có chút bực bội mơ hồ, dù cho người đó có phạm phải sai lầm gì, em lúc nào cũng có thể bao dung cho người đó, tha thứ cho người đó...

Vương Nhất Bác nói chầm chậm từng chữ, giống như đang cố hết sức để tìm ra từ ngữ có thể diễn đạt được ý nghĩ của mình.

Lý Sư Sư mất kiên nhẫn, ngắt lời hắn, nói -- Cái gì mà em em em chứ, không phải muốn hỏi như vậy nghĩa là gì sao? Anh hai à, làm gì mà như đàn bà vậy. Tôi nói anh biết, dựa vào kinh nghiệm chinh chiến tình trường bao nhiêu năm của tôi, anh chính là đã thích người ta rồi á. Mà tôi còn biết bây giờ trong lòng anh đang nghĩ cái gì nữa!

Còn chưa nói hết, đã bị người ta quăng ra cái kết luận "thích rồi", Vương Nhất Bác thấy như bị sét đánh.

- Em biết bây giờ anh đang nghĩ cái gì?

Bĩu môi, Lý Sư Sư nhúng ngón tay vào ly Coke, vạch từng nét lên mặt quầy bar.

Chấm, sổ, chấm, ngang, sổ, sổ, ngang, sổ, ngang gập, ngang, ngang.

Ngang, sổ, sổ, ngang gập, ngang, ngang, ngang, sổ, hất, ngang sổ móc, ngang, ngang.*

(tên các nét chữ, tui viết bừa đó, chắc không ra đúng chữ đâu nhở 😑)

.

Xẹttttttt !!!!!!! Ầmmmm !!!!!!!

.

Một tia sét xẹt qua, rọi sáng bừng chút tâm tư bé nhỏ nằm sâu dưới đáy lòng của hắn.

.

Sấm sét, mưa rào, mọi người mau mau gom quần áo vào nhà!

..........

Vương Nhất Bác nhìn hai chữ mà Lý Sư Sư viết ra, gượng gạo hỏi -- Đây... chính là điều anh đang nghĩ??

- Không lẽ tôi đoán sai? -- Lý Sư Sư cong cong chân mày khóe mắt, trong câu hỏi đã hàm chứa khẳng định.

- Anh làm sao có thể thích anh ấy được? Anh ấy là khách hàng của anh, là con trai!

Vương Nhất Bác kích động nhìn qua Lý Sư Sư.

Lý Sư Sư nhướng mày.

Thì sao chứ? Anh thích anh ta, mà anh ta lại tình cờ là con trai, chỉ có vậy thôi.

Nhìn thấy cô ta nói thản nhiên như vậy, Vương Nhất Bác chợt thấy đuối lý.

- Không lẽ như vậy cũng tính là thích sao?

Chính lúc này, DJ trùng hợp phát ra một bài ca, gây hiệu ứng thiên lôi đánh trúng đầu Vương Nhất Bác.

.

Lời ca đó là: Nếu như vậy còn không gọi là yêu! Tôi có gì đâu phải bi ai!

.

Lý Sư Sư búng tay cái tách, nói -- Không tin hả, vậy chúng ta thử làm trắc nghiệm đi.

- Làm thế nào? – Vương Nhất Bác nhìn Lý Sư Sư lôi từ dưới quầy bar ra một quyển sách bìa đỏ.

Nhìn quen quen, rất giống mớ luyến ái bảo điển, ái tình chỉ nam chất đống ở nhà...

- Chỗ em lúc nào cũng chuẩn bị sẵn cái này?

- Ai da... anh không biết nam nữ thời nay đều có rất nhiều khúc mắc về tình yêu sao? Bình thường người ta đến than thở với tôi, tôi đều tính phí hết đó. Nể tình bạn bè, cho anh miễn phí. Đừng có phí lời nữa, bây giờ bắt đầu, tôi hỏi anh trả lời. Hãy dựa vào cảm giác đầu tiên nhất để trả lời thật nhanh.

Lý Sư Sư lật quyển sách bìa đỏ ra, dùng phong thái của chuyên viên tư vấn tình yêu lão luyện mà Vương Nhất Bác còn xa mới có thể theo kịp.

.

- Hỏi: Khi không nhìn thấy người ta có thấy nhớ không?

- Đáp: Có.

Vương Nhất Bác nói -- Lúc đó anh nghĩ tới không biết anh ta có cùng Mary lật tung cả cái nhà lên chưa. Cái này cái này không thể chứng tỏ là thích được!

Lý Sư Sư trợn mắt khinh bỉ, tiếp tục hỏi.

.

- Hỏi: Nhìn thấy cái gì tốt, cái gì ngon, cái gì hay, đều muốn mua cho người ta?

- Đáp: Đúng.

Vương Nhất Bác lại giải thích -- Đồ tốt phải chia sẻ với bạn bè chứ!

Lý Sư Sư "Stop" một tiếng -- Sao không thấy anh đem chia cho tôi?

.

- Hỏi: Nhìn thấy người ta đi với người khác, có hy vọng người ở bên cạnh chính là mình?

- Đáp: .... cái này....

- Làm ơn trả lời Yes hoặc No!

Vương Nhất Bác chọn "Yes" xong vẫn ngoan cường vùng vẫy -- Anh chỉ muốn ở bên cạnh hướng dẫn anh ta mà thôi!

Quyển sách đỏ bị Lý Sư Sư cầm phang lên đầu hắn -- Đồ mù yêu đương, còn muốn chỉ dẫn cái gì, anh chính là muốn phá hoại thì có!

.

Thế là, giữa tiếng gào của người ca sĩ trên sân khấu, những lời giải thích không ngừng của Vương Nhất Bác và những tiếng "chậc chậc chậc" khinh bỉ của Lý Sư Sư, một bài trắc nghiệm đã được hoàn thành.

Lý Sư Sư quăng quyển sách ra trước mặt Vương Nhất Bác -- Anh tự mình xem đi.

Vương Nhất Bác run rẩy cầm lên xem.

Kết quả bài trắc nghiệm là: Chúc mừng bạn! Tình cảm của bạn đối với người đó đã không thể dùng từ "thích" để hình dung được nữa, nếu đó không phải là tình yêu, tác giả quyển sách này sẵn sàng biểu diễn một màn nhảy lầu hoa mỹ cho bạn xem!

.

Vương Nhất Bác hộc ra một ngụm máu, woa, bên trên còn có cái cầu vòng nhỏ nữa.

- Đây là tên tác giả khốn kiếp nào viết vậy!

Lý Sư Sư rất bình tĩnh cầm miếng giẻ lau mặt quầy bar -- Thật ngại quá, chính là kẻ hèn bất tài tại hạ đây -- Sau đó gom mất cái ly trước mặt Vương Nhất Bác -- Về nhà sớm đi, lo nghĩ xem làm cách nào để theo đuổi người ta mới là đúng đắn. Đúng là buồn cười, anh ta muốn tìm cảm giác yêu, anh còn bày đặt làm người hướng dẫn, anh cứ trực tiếp xông lên làm diễn viên chính đóng cặp không phải là ok sao!

.

.

Thế là, trong sự thôi thúc của Lý Sư Sư, Vương Nhất Bác lảo đa lảo đảo quay trở về nhà.

Tắm cũng không tắm, quần áo cũng không thay, đổ ầm lên giường, không bao lâu sau ý thức đã trở nên mơ hồ.

Có điều giấc ngủ này thật tình không được thoải mái.

Trong đầu hắn, Tiêu Chiến ở đủ hình dáng đang tản bộ, thừ người, viết chữ, nói chuyện, chọc Mary. Gương mặt ngơ ngác khi ôm gấu bông, nắm lấy tay hắn xem chỉ tay, mặt mày nhăn nhó tụng mấy cái phao tình yêu... Cười lên giống như một con cáo tinh ranh, nhưng trên thực tế chỉ là một con thỏ ngốc chỉ biết đập chuột chũi để xả stress mà thôi.

.

Cứ như vậy, Vương Nhất Bác cứ chập chờn nửa tỉnh nửa mê. Lúc thì nhăn nhíu mày lại, lúc lại cười bật thành tiếng.

Ngủ đến trời sáng, tỉnh dậy theo thói quen, nằm trên giường suy ngẫm nửa ngày, cuối cùng gọi điện thoại cho Lý Tuệ Lâm, bảo hôm nay không đi làm, sau đó ngay lúc Lý Tuệ Lâm quạu lên bắt đầu càm ràm chuyện hắn phá hỏng mộng đẹp của người khác, thì cúp máy cái rụp, rút phăng dây điện thoại bàn, lại ụp người lên giường.

Nhưng không thể ngủ lại được. Chỉ đành nằm ềnh phơi bụng ra đó nghĩ ngợi lung tung. Tay vô thức vạch vạch lên tấm trải giường.

Chấm, sổ, chấm, ngang, sổ, sổ, ngang, sổ, ngang gập, ngang, ngang --- Tiêu.

Ngang, sổ, sổ, ngang gập, ngang, ngang, ngang, sổ, hất, ngang sổ móc, ngang, ngang --- Chiến

.

Hắn rên lên, vùi mặt vào trong gối, tiêu tùng rồi, đúng là bị anh ta đánh gục rồi....

...làm sao đây...

Nhưng mà, thích anh ta, hình như cảm giác cũng không tệ.

Trái phải của hắn xuất hiện một bên là thiên thần, một bên là ác quỹ.

.

Thiên thần: Thích thì đi cưa đi.

Ác quỷ: cưa cái gì mà cưa! Người ta là con trai á!

Thiên thần: Con trai thì sao chứ? Cái đồ không biết xấu hổ nhà ngươi kỳ thị tình yêu đồng tính a?!

Ác quỷ: Ta không có! Nhưng mà ngươi thích Tiêu Chiến, Tiêu Chiến người ta phải thích lại ngươi sao? Ngươi xem cậu ta và Trương Tịnh Nghi hợp rơ biết bao nhiêu!

.

Vương Nhất Bác thầm gào lên một tiếng "STOPPPPP!", lật người ngồi dậy, đi tắm, giặt áo, ăn cơm.

Sau đó trong đầu nghĩ đến, Tiêu Chiến, bây giờ đang làm cái gì?

Mở máy tính lên, đăng nhập QQ, liền thấy biểu tượng của Tiêu Chiến chớp nháy.

- Tiểu Bác tiểu Bác!

Vương Nhất Bác vội vàng trả lời -- Cái gì cái gì?

Tiêu Chiến gửi một icon buồn bã -- Mới nãy, hình như tôi bị thất tình.

Hả!!!!! Anh yêu hồi nào mà thất tình?! Trên đầu Vương Nhất Bác lập tức kéo đầy mây đen, sấm chớp ầm ầm...

- Mới nãy Tịnh Nghi gửi tin cho tôi....

Tiêu Chiến đương nhiên không biết tâm tình lúc này của Vương Nhất Bác, thuận tay gửi luôn đoạn đối thoại của anh với Trương Tịnh Nghi.

Đoạn đối thoại đó đại ý là: Sau nhiều năm như vậy, có thể ở nơi đất khách gặp lại được bạn cũ là Tiêu Chiến, Trương Tịnh Nghi thấy vô cùng vui sướng. Trong mấy ngày gặp gỡ tiếp xúc với Tiêu Chiến, cô cũng cảm nhận được tâm ý của anh. Nhưng cô lại không thể tiếp nhận, bởi vì trong lòng cô luôn có hình bóng một người. Người này luôn ở bên cạnh quan tâm chăm sóc cô, nhưng trước giờ đều không chịu bày tỏ. Cho đến khi Tiêu Chiến xuất hiện, khiến anh ta cảm nhận được nguy cơ, ngày hôm qua cuối cùng mới chịu chính thức tỏ tình với cô. Vì vậy.... xin lỗi!

.

Tiêu Chiến bối rối -- Tiểu Bác, có phải tôi bị người ta lợi dụng không?

Ồ, đến lúc này anh ta lại trở nên nhạy cảm quá chừng. Vương Nhất Bác đổ mồ hôi lạnh mà nghĩ.

Nghĩ lại, thấy có hơi tức.

Cái cô Trương Tịnh Nghi này! Thích người khác rồi mà không chịu nói sớm cho Tiêu Chiến biết. Bây giờ lợi dụng xong rồi, một câu "xin lỗi" là có thể rũ bỏ người ta?!

- Tiêu Chiến, đừng nghĩ ngợi nhiều, chỉ là hai người không có duyên thôi. Đừng có buồn...

- Thế này là thất tình? – Tiêu Chiến gõ xong, lấy tay xoa xoa đầu mình -- Tiểu Bác, thất tình hình như cũng không buồn lắm a~ Tại sao trong phim ảnh, tiểu thuyết, mấy người nam nữ kia khi thất tình lại đau khổ đến chết đi sống lại.

Yên lặng một hồi, Vương Nhất Bác gõ "tạch tạch tạch" -- Anh căn bản không thích cô ấy.

- Ô, là vậy a? Tôi đang tính, chương tiếp theo của tiểu thuyết để cho nhân vật chính thất tình, vừa đúng lúc có thể áp dụng tâm tình của mình vào.... kết quả lại không phải thất tình a...

Tiêu Chiến có chút thất vọng, kế hoạch thế là đi tong rồi.

- Anh tiểu thư gọi điện, cậu đợi chút.

Biên tập Anh Lục Hà gọi lại.... Vương Nhất Bác thấy hơi lo. Không phải lại bảo Tiêu Chiến đi tìm con gái để yêu đương nữa chứ? Nếu mà phải, thì biết làm sao đây...

.

Không lâu sau, Tiêu Chiến gửi một cái icon mặt cười thật to.

- Anh tiểu thư nói, quyển tiểu thuyết trinh thám lần trước rất được hoan nghênh, bảo tôi bỏ cái bộ tình yêu đô thị rề rà đó qua một bên, lập tức suy nghĩ tình tiết vụ án mới. Tiểu Bác, cậu qua phụ tôi suy nghĩ đi!

Đầu Vương Nhất Bác chảy xuống mấy sọc đen. Cái cô Anh Lục Hà này không phải là muốn gió được gió muốn mưa được mưa quá sức rồi? Có biên tập như cô ta, nhà xuất bản đó còn chưa sập tiệm?!

Trong đầu lại nảy ra một ý nghĩ – Tiêu Chiến, anh viết tiểu thuyết tình yêu thì cần tìm đối tượng để yêu... vậy viết tiểu thuyết trinh thám, không lẽ là phải đi giết người?

- Giết cậu đó!

.

.

---- End chap 11

Mọi người yêu thương tui nhiều chút nha 🐢🐢🐢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro