Chương 9
- Tiêu Chiến?
Vương Nhất Bác thấy cậu ngất đi càng thêm lo lắng, quay qua nói với các thành viên khác.
- Tôi đưa cậu ấy trở về trước, các cậu cứ chơi tiếp đi.
Cũng không chờ người khác có phản ứng, nhanh chóng cõng Tiêu Chiến rời khỏi.
Những học viên khác không ý kiến gì, duy chỉ có Trương Thi Vận tức giận giậm chân. Từ buổi đầu gặp gỡ, cô đã có cảm tình với Vương Nhất Bác. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, Vương Nhất Bác chỉ luôn xem cô là em gái, là bạn học cùng công tác trong Hội học sinh, ngoài ra không còn gì khác. Nếu với ai Vương Nhất Bác cũng đối xử như thế thì không nói làm gì, vậy mà, cứ mỗi khi đối mặt với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại luôn căng thẳng, hay có những biểu hiện lo lắng khác thường.
Bất quá chỉ là bạn cùng phòng mà thôi, thật là khiến người ta không cam lòng!
.
.
Vương Nhất Bác cõng Tiêu Chiến đi một đoạn đường thật dài, thật dài mới phát giác, thì ra người trên lưng hắn nhẹ đến mức tựa hồ không có trọng lượng. Đều nói người say sẽ càng nặng hơn, nhưng hắn lại thấy cậu nhẹ hẫng, nhẹ đến mức khiến người ta sợ hãi, rằng chỉ một giây phút tiếp theo thôi, cậu sẽ theo những cơn gió đêm mơn man khe khẽ thổi mà tan biến đi mất.
Vương Nhất Bác quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Chiến cả trong cơn mê vẫn không ngừng nhíu mi, có lẽ cậu rất khó chịu. Tim Vương Nhất Bác chợt như bị ai đó hung hăng nhéo mạnh, đau đớn đến không thở nổi.
Gia cảnh Tiêu Chiến không tốt!
Vương Nhất Bác luôn có cảm giác như vậy, vì hắn vẫn biết cậu đi làm thêm kiếm tiền đi học, ví dụ như vẽ tranh cho người ta chẳng hạn. Nhưng tình huống ngày hôm nay, Vương Nhất Bác có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến. Thì ra đối với một số người, dù chỉ đơn thuần là sinh tồn, lại khó khăn, gian nan đến vậy...
.
.
- Ư...
Bừng tỉnh bởi vị trà thực nóng, thực khó ngửi, Tiêu Chiến mở mắt, lập tức thấy Vương Nhất Bác đang khẽ tách môi của cậu, chuẩn bị đút muỗng trà thứ hai.
Ôi trời! Muỗng thứ nhất đã chịu không nổi rồi, tên này lại còn thêm nữa sao?
Tiêu Chiến hoảng hốt nhanh chóng đẩy Vương Nhất Bác ra, vội vàng vọt vào toilet, một miệng đầy thứ trà nóng kinh khủng ấy cuối cùng đã có thể phun ra.
Vương Nhất Bác cũng lật đật theo vào, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cậu vừa ân cần hỏi.
- Tiêu Chiến, cậu không sao chứ?
Đầu vẫn còn choáng váng, dạ dày co rút, nhưng có thể gắng gượng được. Cậu gật gật đầu, hạ giọng nói.
- Tôi có thể tự lo cho mình, cậu ra ngoài trước đi.
Vương Nhất Bác loay hoay một chút, vẫn là không yên tâm, nhưng nghĩ đến tính tình Tiêu Chiến, lại thêm tình cảnh hiện tại, vẫn là ngoan ngoãn nghe theo thì hơn.
- Tôi... tôi ở bên ngoài, có việc gì nhớ gọi tôi.
Tiêu Chiến không đáp, chỉ vươn tay lấy khăn mặt, thản nhiên lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Khi Tiêu Chiến từ nhà vệ sinh đi ra, Vương Nhất Bác trong tay vẫn khư khư cầm tách trà nóng.
- Uống đi!
Không vòng vo hai lời, cứ thế đưa đến trước mặt cậu, dùng ngữ khí ra lệnh nói.
Tiêu Chiến theo thói quen nhướng mày, hỏi.
- Cái gì vậy?
Vương Nhất Bác trịnh trọng nói.
- Trà giải rượu! Tôi đặc biệt mua cho cậu.
- Cảm ơn, giờ tôi tỉnh táo rồi.
Tiêu Chiến ngụ ý thật rõ ràng, nếu đã tỉnh táo, vậy thì cậu tuyệt đối không cần thứ trà giải rượu có mùi kỳ quái này nữa.
Vương Nhất Bác vẫn muốn kiên trì, vì đây là lần đầu tiên hắn tự tay làm gì đó cho người khác. Nhưng lại nghĩ tới Tiêu Chiến vừa rồi ói đến thê thảm, không đành lòng buộc cậu uống thêm.
- Sắc mặt cậu rất khó coi.
Tiêu Chiến thấy hắn đẩy tách trà ra xa mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống đối diện.
- Tôi biết. Hôm nay cảm ơn cậu.
Vương Nhất Bác cười lắc đầu.
- Tôi cũng đã giúp được gì đâu. Chỉ là không để cậu ngủ ngoài đường thôi. Đúng rồi, Bách gì Tình gì gì đó rốt cuộc là cái gì?
Tiêu Chiến nhếch môi, cuối cùng cũng nói.
- Là Bách Lệ Tình. Đó là một loại rượu do thầy tôi sáng chế. Thầy đã dạy tôi pha rượu. Sau khi thầy mất, tôi không pha chế loại này nữa, xem như là một cách tưởng niệm thầy!
- Nếu muốn tưởng niệm, không phải nên phát triển kỹ thuật của ông ấy sao?
Vương Nhất Bác nghe xong càng thấy mờ mịt khó hiểu.
- Bách Lệ Tình đến khi thầy mất vẫn chỉ mới hoàn thành được phân nửa, tôi không nghĩ thầy sẽ hài lòng khi thấy loại rượu nửa vời như thế bị rêu rao khắp nơi.
- Nhưng tình huống hôm nay, cậu biết mình không thể uống rượu...
- Tôi biết, nhưng tôi cũng có nguyên tắc của mình. Có lẽ trong mắt người khác, tôi cứ kiên trì một cách vô ích như thế rất buồn cười và ngớ ngẩn. Nhưng tôi chưa bao giờ có ý định chỉ vì một công việc mà từ bỏ nguyên tắc của tôi... Thỏa hiệp sẽ không nhận được gì, chỉ có đánh mất nhiều hơn mà thôi.
Tiêu Chiến nhìn ánh đèn bàn, thấp giọng, ánh mắt đượm chút mịt mờ như khói như sương. Câu nói ấy, Tiêu Chiến nói cho Vương Nhất Bác nghe, cũng là muốn nhắc nhở chính bản thân cậu, rằng có những việc tuyệt đối không thể thỏa hiệp. Cuộc đời này đã không cho cậu được cái gì, thì nhất định cậu cũng không thể để bất cứ thứ gì thuộc về cậu mất đi.
- Nếu thấy mệt mỏi, đừng ngại, cứ tìm tôi, dù không thể giúp cậu đi chăng nữa, tôi cũng có thể lắng nghe mà.
Vương Nhất Bác chợt đứng lên, chăm chú nhìn Tiêu Chiến như ma xui quỷ khiến. Giờ phút này đây, không hiểu vì lẽ gì, hắn lại thấy cậu tịch mịch đến đau lòng!
Tiêu Chiến ngẩn ra, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn. Đột nhiên lại cảm thấy không khoẻ.
- Tôi hơi khó chịu, ra ngoài dạo một chút.
- Tiêu Chiến, nhưng đèn đường sắp tắt rồi! Tiêu Chiến?
Tiêu Chiến đã rời phòng, không nghe, cũng không ngoảnh đầu nhìn lại.
.
.
Trên sân thể dục, ánh trăng lan tỏa sáng như ban ngày. Những cơn gió đêm cứ mơn man thổi trong không gian thoáng đãng tưởng chừng như vô cùng vô tận này, ít nhất cũng có thể khiến cậu hít thở thông hơn trong căn phòng ngột ngạt ấy.
Trăng lạnh, gió lạnh, lòng Tiêu Chiến cũng lạnh. Cậu đút tay vào túi quần, cứ thế chậm rãi bước đi, lòng vẫn miên man suy nghĩ.
Một bước, hai bước...
Hôm nay, thứ cậu sợ không phải là sự ngột ngạt trong phòng, mà là sợ chính con người bạc nhược của cậu. Cứ ngỡ đã không còn sợ kẻ say, thì ra không phải. Cứ ngỡ sẽ không còn sợ bị ném những thứ đồ vật lên người một cách không thương tiếc, thì ra không phải... Cứ ngỡ có thể bình lặng mà sống qua ngày... Thì ra... Không phải!
Vẫn không được sao? Vẫn, không thể quên...
Tiêu Chiến lắc đầu cười khổ, cậu từng nghĩ cơn ác mộng kinh hoàng dai dẵng bám riết lấy những ngày thơ ấu của cậu đã qua đi. Nghĩ rằng cậu có thể lần nữa bắt đầu một cuộc sống mới, không còn đòn roi, không còn những lời mắng nhiếc tàn tệ, không còn những ánh mắt cười nhạo, soi mói, khinh thường... Cũng không còn những đêm dài bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng giày vò khổ sở, để rồi một mình run rẩy, tự ôm lấy thân mình thức suốt cả đêm.
Cậu vừa đi vừa lẩm bẩm.
- Không phải lỗi của tôi... Không phải, không phải!
Mẹ chưa lập gia đình đã có con, mà người cha trên danh nghĩa ấy lại biệt tăm biệt tích, không cho mẹ một danh phận.
Đó, không phải lỗi của tôi!
Mẹ là con nhà gia giáo. Dòng dõi danh gia không thể chịu nỗi nhục này, nên mẹ đã bị đuổi ra khỏi nhà. Bản thân cậu lại không được phép theo họ mẹ, phải lấy họ bà ngoại.
Đó cũng không phải lỗi của tôi. Tôi không được lựa chọn mà!
Mẹ say túy lúy, cứ uống rượu vào là sẽ đánh cậu. Cậu không dám kêu rên một tiếng, bởi làm thế sẽ chỉ càng bị đánh thảm hại hơn. Chỉ có thể câm lặng, giương đôi mắt trống rỗng nhìn những kẻ nhàn rỗi đến xăm xoi, đem việc này trở thành chuyện phiếm, trò cười khi trà dư tửu hậu.
Không phải lỗi của tôi, không phải!
Bao năm trôi qua, có chuyện nào không phải cậu tự mình gánh vác giải quyết, có việc gì không qua đôi bàn tay bé nhỏ, thân thể gầy gò của cậu ngày đó?
Thế nhưng cuối cùng thì sao? Mẹ vẫn bỏ rơi cậu, một mình rời đi.
Khi bắt đầu cuộc sống cùng ông ngoại, cảm nhận được cái tư vị cay đắng của một kẻ ăn bám, trống vắng, hiu quạnh đến đau lòng. Có lẽ ông cũng chỉ là đơn thuần thuận tiện trông chừng giùm một đứa nhỏ mồ côi lạc lõng không chốn nương thân giữa cuộc đời này mà thôi.
Đêm đến, cậu chỉ có thể lắng nghe tiếng gió thét gào ngoài cửa sổ, tiếng mưa điên cuồng trút xuống như muốn xé toạc bức tường lạnh lẽo mỏng manh đang che chắn, lắng nghe xa xa truyền lại những tiếng sói tru cô độc, quạnh quẽ giữa mênh mông đất trời. Thậm chí, đôi lúc một tuần trôi qua, trong nhà cũng không ai nói với cậu một câu. Tất cả đều là những chuyện thường tình!
Đã nhiều năm trôi qua, cậu không có lấy một người bạn. Phụ huynh không cho con mình đến gần cậu. Đi đến đâu cũng lạc loài giữa đám đông, ẩn mình trong lớp vỏ bọc tự ti để không ai thấy được. Bản thân cậu cũng không dám kết bạn với ai.
Không phải lỗi của tôi! Không phải lỗi của tôi!
Tôi không sai, tôi thật sự không có sai!
Hàng năm tôi đều đứng đầu lớp, cầm kỳ thi họa, cái gì cũng không thể làm khó tôi.
...
Nhưng vì sao? Chẳng lẽ vì tôi sinh ra đã là tội lỗi, nên bất luận có làm gì, bất luận có làm tốt như thế nào, cũng không thể khiến người khác hài lòng hay sao?
...
Trốn không thoát, vĩnh viễn trốn không thoát...
Ông ngoại quan tâm đến bài vở, nhưng loại quan tâm ấy chỉ khiến cậu nghẹt thở. Mỗi khi cậu ở trong phòng học, ông ngoại vẫn lặng lẽ hé cửa, nhìn trộm xem cậu đang làm gì. Nếu là đọc sách giải trí, ngủ, hay làm bất cứ điều gì khác ngoài việc đọc sách giáo khoa, cậu sẽ rước lấy một tràng mắng chửi. Vì sao ông không thể dùng cách giáo dục bình thường hơn, vì sao cứ từng giờ từng khắc giám sát cậu? Không để cho cậu chút không gian riêng tư, không để cho cậu chút thời gian ngơi nghỉ.
Ông ngoại không hề biết, mỗi ngày cậu phải đối mặt với một loại khiếp sợ, tựa như biết bên cạnh mình là một quả bom, mà không thể chạy trốn, cũng không biết khi nào thì nó sẽ phát nổ. Loại khiếp sợ này, đến tận khi cậu đã rời khỏi quê nhà, một mình bắt đầu cuộc sống khác, vẫn đêm đêm tìm đến trong những giấc mộng của cậu, khiến cậu toàn thân ròng ròng mồ hôi lạnh, trằn trọc suốt bao đêm dài.
Hay là, ông ngoại biết, nhưng chưa từng thấy xót, trái lại càng vui mừng? Dẫu sao, hành hạ một đứa con hoang làm nhơ nhuốc dòng tộc, cảm thấy rất thỏa mãn?
Quá khứ...
Cậu vô lực ôm lấy thân thể đang run rẩy của mình, quỵ xuống, nhắm chặt mắt lại, ngăn không cho bản thân nhớ nữa.
Tất cả, tất cả, đều đã là quá khứ rồi. Cũng phải tỉnh dậy từ những cơn ác mộng dai dẵng đó thôi! Cho dù ngày hôm nay có đau đớn dằn vặt, cho dù con đường phía trước dài vô tận, mịt mù xa xôi, nhưng nhất định sẽ đi đến điểm dừng. Thống khổ, rồi cũng có ngày phải kết thúc!
Chỉ cần đừng thân cận với ai... Đúng! Chỉ cần đừng để ai hiểu và đến gần mình, sẽ không bị thương tổn. Người càng thân cận, càng tường tận nhược điểm của mình, sẽ càng khiến mình đau đớn mãnh liệt hơn.
Đạo lý này, Tiêu Chiến đã sớm hiểu được, là một lần lại một lần dùng máu và nước mắt để hiểu.
Dạ dày sau khi bị chất cồn tra tấn bắt đầu quặn đau, như bị đâm, bị cắt, bị xé toạc, đau như bị lửa địa ngục thiêu đốt! Cơn đau này, tựa hồng thủy sau khi đê vỡ, nhanh chóng tràn từ dạ dày ra toàn cơ thể. Nhưng cũng đã quá quen thuộc rồi. Từ nhỏ chưa bao giờ được một ngày ba bữa cơm, đến khi cậu biết nấu, dạ dày đã bị loét.
Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rất nhanh thôi sẽ cảm thấy khỏe hơn, không cần phải vội. Từ từ... Từ từ... Chậm rãi điều chỉnh hô hấp, quần áo cũng đã thấm đẫm một tầng mồ hôi lạnh.
Cậu nhíu mày, thấp giọng oán giận.
- Rất đau... Thật sự rất đau...
Đau thể xác... Hay đau tinh thần... Nhưng lời này nói cho ai nghe đây? Tiêu Chiến không biết.
Sân thể dục vắng vẻ, lời thoát ra khỏi miệng trong đêm lạnh nhanh chóng tan vào hư vô, lẻ loi, cô quạnh...
.
.
.
=== Hết chương 9 ===
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro