Chương 5
- Tiêu... Tiêu Chiến, Tiêu tiên sinh?
Huỳnh Hạo Nhiên thấy cậu, có chút giật mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại sự bình tĩnh vốn có, hơn nữa còn chủ động bắt chuyện trước, chỉ là rất nhấn mạnh ba chữ "Tiêu tiên sinh".
- Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây!
Tiêu Chiến trên mặt vẫn không tìm ra một tia cảm xúc.
- Đúng thế, quả thật không ngờ tới. Thì ra anh không phải cảnh sát.
- Đúng. Nếu cậu biết chuyện này sớm, hẳn đã đi kiện, nhưng bây giờ mới biết thì không chắc, phải không?
Huỳnh Hạo Nhiên cười mỉa hỏi cậu, nhưng gương mặt và ngữ khí nhã nhặn lễ phép của y quả thực không chỉ khiến người ta khó chịu một cách bình thường.
Tiêu Chiến chỉ lắc đầu.
- Vẫn như nhau thôi. Đối với tôi mà nói, anh có phải cảnh sát hay không, đều không liên quan đến tôi.
Sau đó quay qua nhìn Vương Nhất Bác, nghiêm túc hỏi hắn.
- Vương Nhất Bác, không phải cậu muốn giới thiệu bạn cậu với tôi sao?
Ngụy Anh đơn thuần, Giang Trừng vô tâm nên không cảm nhận được mùi thuốc súng trong đoạn đối thoại ngắn ngủi giữa Tiêu Chiến và Huỳnh Hạo Nhiên. Nhưng Vương Nhất Bác thì nhìn thấu được. Tuy Vương Nhất Bác rất hiếu kỳ, tò mò, không biết Tiêu Chiến và Huỳnh Hạo Nhiên quen biết nhau ra sao, nhưng hắn cũng hiểu, nếu truy hỏi rõ ràng, nhất định sẽ chết! Hơn nữa còn chết rất khó coi! Cho nên, hắn giả vờ như không biết.
- Ngụy Anh, giới thiệu một chút, đây là bạn cùng phòng của tôi, Tiêu Chiến! Lần đầu nhìn thấy cậu ấy, tôi còn tưởng cậu chạy đến phòng tôi chơi chứ!
Mọi người đều là con trai, muốn hiểu nhau thật sự rất đơn giản. Nhất là Ngụy Anh, đối với người có bộ dạng bảy phần giống mình kia, cậu vô cùng có hảo cảm. Trong lòng vô tư, liền muốn đem Tiêu Chiến làm em trai mà chăm sóc, bảo hộ rồi.
Người duy nhất không vui, dường như chỉ có Huỳnh Hạo Nhiên. Nhưng hắn cũng hiểu được, cho dù Ngụy Anh là sư đệ, hắn cũng không thể quyết liệt can thiệp vào chuyện kết giao bằng hữu của cậu.
Tiêu Chiến vẫn chỉ cười nhạt, khiến người khác cảm giác được sự hiện hữu của cậu, nhưng lại không quá rõ ràng. Ngẩng đầu nhìn bầu trời nắng gay gắt như lửa nung, rõ ràng thời tiết rất đẹp, nhưng sao tâm tình không thể đẹp nổi?
Có lẽ vì... Chuyện trên đời, đâu phải lúc nào cũng như ý.
.
Đường đi khó, không bởi sông, chẳng bởi núi, chỉ tại lòng người khó lường.
.
.
.
Tập huấn quân sự có bao nhiêu buồn chán, thì trận đấu bóng rổ lại có bấy nhiêu thú vị.
Tổ chức đấu bóng rổ sau đợt huấn luyện quân sự là truyền thống của Đại học Bắc Kinh. Những năm vừa qua, quán quân đều là sinh viên khoa Chính trị quốc gia, mãi cũng đã thành quen mất rồi. Mọi người dần dần đối với truyền thống này cũng mất đi vài phần hứng thú, vì nào có ai thích xem một trận đấu mà không có cao trào kịch tính, không khiến người ta thấp thỏm hồi hộp?
Nhưng lần này, thì không như thế. Ngụy Anh, Giang Trừng song kiệt hội tụ, Vương Nhất Bác một tay khuấy đảo chọc trời, khiến cho các tiền bối khoa Chính trị quốc gia một phen mệt nhừ, và rồi cuối cùng cũng phải cắn răng chịu thua sớm! Cũng là lần đầu tiên trong lịch sử, tranh nhau chức quán quân là khoa Tài chính và Kiến trúc.
Tin tức đó rõ ràng đã chấn động đến tai những giáo sư của các khoa, họ cũng rất háo hức muốn biết mặt mũi những anh tài trẻ tuổi này. Nam sinh thì muốn thưởng thức bản lĩnh, nữ sinh thì khao khát xem ba anh đẹp trai quyết đấu trong trận chung kết.
Trận trước, khoa Tài chính và Kiến trúc bắt tay nhau hạ gục khoa Chính trị quốc gia, thì hôm nay đã đứng ở hai bờ chiến tuyến, gay gắt đấu tranh. Ở Đại học Bắc Kinh, có ba ngành trụ cột nổi tiếng, thứ nhất là khoa Chính trị quốc gia, thứ hai là khoa Tài chính và Kiến trúc xếp song song. Hai khoa này, trên cơ bản không ai phục ai, ganh nhau từng chút. Từ chuyện lớn như chất lượng dạy học, tài trợ hàng năm... Đến chuyện nhỏ như số sinh viên ưu tú, phần trăm sinh viên trốn học... cũng đều được đem ra cân đo đong đếm.
Đương nhiên, nói là nói vậy, nhưng dù sao bọn họ cũng là những người thiếu niên trẻ tuổi phóng khoáng, khi thi đấu có thảm liệt đến mức nào, cũng không quá ảnh hưởng đến giao tình lúc sau. Ngày thường, vẫn cùng nhau ăn cơm uống rượu tán gẫu ba hoa, cảm khái cho nhân sinh quốc tình, vô cùng ăn ý.
Cho nên, mặc dù Vương Nhất Bác biết chút nữa đây sẽ cùng Ngụy Anh, Giang Trừng một trận sống còn, nhưng sau đó, bất luận thắng thua, đều sẽ thân thiết như thường thôi! Lúc thi đấu có thể nghiến răng nghiến lợi, ngày thường gặp nhau sẽ lại quàng vai bá cổ mà thôi!
Lúc này bên ngoài sân bóng, cơ bản là nữ sinh. Ngay cả MC và người tường thuật trực tiếp cũng là nữ.
Nam sinh Bắc Kinh ở thế yếu, chỉ có thể ủy khuất lỗ tai mình, suốt trận đấu phải chịu đựng những tiếng la xuyên thủng màng nhĩ.
- Ngụy Anh, em yêu anh!
- Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác!
- Giang Trừng, đẹp trai quá!
....
...
Hơn nữa, mỗi lần bóng ném vào rổ, tiếng tường thuật "vào" ngay lập tức bị nhấn chìm trong biển âm thanh hoan hô cổ vũ, hoàn toàn bặt tăm vô tích.
Nửa trận đầu điểm số không chênh lệch nhiều, nửa trận sau bắt đầu được năm phút, biến cố thay đổi cục diện xảy ra. Nhưng biến cố này, không phải là thứ Vương Nhất Bác mong muốn.
Ngụy Anh nhận được bóng từ Giang Trừng, lấy đà nhảy lên định úp rổ. Quý Hàn thân là trung phong đội Vương Nhất Bác, tiến lên ngăn cản. Vì thế....
"Rầm"
Va chạm!
Ngụy Anh mảnh dẻ, từ nhỏ sức khỏe đã không tốt lắm, sao có thể chịu được va chạm với tên to cao như Quý Hàn? Cậu bị ngã xuống đất, mặt mũi trắng bệch, khi Giang Trừng nâng cậu dậy, trên trán gân xanh phập phồng. Xung quanh, nhất thời rối loạn. Nếu những nữ sinh đang xem mỗi người thủ sẵn một trái cà chua, Quý Hàn hẳn đã bị dìm chết trong bãi sốt cà!
Trọng tài chính trực, khi phán quyết "ác ý, phạm quy", không kẻ nào phản đối, mà cho dù có muốn cũng không dám.
Vì thế, phạt bóng. Ngụy Anh kéo lại thế cục, khoa Kiến trúc thua 3 điểm. Mà trận đấu, chỉ còn lại 10 phút.
Khi đó, Vương Nhất Bác có chút nôn nóng. Tụt lại 3 điểm không sao cả, vấn đề là khí thế của đội hắn đã bị khoa Tài chính áp đảo toàn diện. Nôn nóng thường gặp sai lầm, hơn nữa, còn thêm phân tâm, càng dễ sa vào lỗi lầm.
Vương Nhất Bác cắt bóng đối phương, lấy đà nhảy lên, bóng còn chưa ném đi, ánh mắt đã dừng lại trên người Tiêu Chiến ở bên ngoài sân.
Cậu một thân áo đen, hai tay đút trong túi quần, mệt mỏi dựa vào lan can trên khán đài, nhìn vào sân, hững hờ mà xa cách. Dường như náo nhiệt nơi này không thể lọt vào mắt cậu. Thái độ đó khiến Vương Nhất Bác nổi giận, trước trận đấu, hắn đã nhiệt tình mời Tiêu Chiến tham gia, nhưng cậu chỉ lãnh đạm nói một câu.
- Tôi không hợp tác với ai cả.
.
- Trời nóng như thế mà mặc áo đen, còn không sợ bị cảm nắng?
Vương Nhất Bác tức giận mắng một câu, thề phải ném tốt quả này cho cậu xem.
Đã trễ!
Giang Trừng tấn công từ phía sau... Bóng bị đoạt. Vương Nhất Bác không kịp cản, đà ném bóng vẫn còn, khiến hắn bị đụng ngã.
Lúc đó, không có tiếng còi của trọng tài.
Quý Hàn lập tức xông lên, túm áo trọng tài.
- Này! Vì sao không thổi còi? Không thấy lão đại của chúng ta bị đụng ngã? Anh giở thủ đoạn...
- Quý Hàn, buông ra!
Vương Nhất Bác luôn đau đầu với tên dễ kích động này, vừa định đứng lên, phát hiện mắt cá chân đau nhức vô cùng. Họa vô đơn chí!
Quý Hàn vẫn còn ồn ào.
- Không phát hiện người ta phạm quy sao? Anh nhận ưu đãi gì của người ta hả?
Trọng tài công chính liêm khiết đương nhiên vô cùng phẫn nộ, không nói hai lời, rút ra thẻ vàng chói mắt đưa lên.
- Hay!!
Quý Hàn còn đang ôm mối hận trong lòng nhanh chóng bị nhấn chìm trong tiếng hoan hô của nữ sinh.
Vương Nhất Bác vội vàng bảo thành viên khác kéo tên Quý Hàn ra, mới khôi phục lại sự yên lặng trên sàn đấu.
Mắt cá chân Vương Nhất Bác bị thương cần phải xử lý, trận đấu tạm ngưng.
Lúc này, chỉ còn lại 7 phút cuối cùng.
.
.
.
=== Hết chương 5 ===
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro