Chương 4
Một buổi trưa tháng 9, ánh mặt trời rực rỡ chói mắt, thời tiết cũng khá oi bức. Vương Nhất Bác lấy chìa khóa mở cửa phòng, lần đầu nhìn thấy người bạn cùng phòng đang lẳng lặng đứng bên cửa sổ, trên tay là chiếc ly thủy tinh trong suốt lấp lánh.
Cậu ấy hòa cùng ánh nắng mặt trời?
Ý nghĩ này bị gạt bỏ trong vòng chưa đến một giây đồng hồ. Không phải cậu hòa cùng ánh nắng mặt trời, bởi ánh nắng kia cũng khó mà tiếp cận cậu, chỉ có thể bao quanh thân thể, tạo ra một vầng sáng kì lạ.
Đó là một người con trai thanh dật xuất trần, cậu chỉ đứng yên như thế, lại mang theo cơn gió nhẹ nhàng thổi vào lòng hắn mát rượi, nhẹ tênh. Mà cơn gió trong trẻo thoát tục lại không kém phần lạnh lẽo này, ai có thể đoán được sẽ phảng phất, mơn man, quấn quýt trong bầu không khí hắn hít thở suốt cả cuộc đời này.
Gương mặt này dường như có chút quen thuộc, giống Ngụy Anh, nhưng rõ ràng không phải. Thâm trầm hơn, đường cong trên mặt sắc nét hơn, tinh tế hơn, tựa một bức tượng điêu khắc, khiến người khác như si như mê, khiến thiêu thân lao vào biển lửa cũng cam lòng.
Cậu nghe được tiếng mở cửa, xoay người nhìn hắn, ánh mắt tĩnh lặng, dò xét hắn một cách chừng mực.
- Xin chào, tôi là Vương Nhất Bác, bạn cùng phòng của cậu.
Vương Nhất Bác vội vàng giới thiệu mình, hắn chỉ nói một câu như thế thôi mà mồ hôi đã ướt đẫm lòng bàn tay.
Cậu khẽ cất tiếng.
- Tiêu Chiến, xin chào.
Một giây đó, Vương Nhất Bác thề, thời khắc đó, hắn nghe thấy trong lòng mình như có tiếng ly thủy tinh vỡ tan, giòn vang trong không trung.
Còn có, còn có... hắn trúng đạn rồi! Ngay tại thời khắc đó...
.
.
Huấn luyện quân sự còn chưa bắt đầu, nhưng việc tuyển chọn cán sự cho Hội học sinh các khoa đã được triển khai trong không khí nhộn nhịp. Đại học Bắc Kinh luôn chú trọng bồi dưỡng kĩ năng giải quyết công việc, vì thế, Hội học sinh đóng một vai trò khá quan trọng, là cầu nối giữa sinh viên và nhà trường, chứ không phải bù nhìn như một số trường đại học khác. Khi Vương Nhất Bác đi theo Chủ tịch đương nhiệm của Hội học sinh khoa Kiến trúc Cao Nhĩ Khang vào văn phòng, đã là buổi chiều, mọi người đang nghỉ ngơi tán dóc, rất náo nhiệt.
Nơi này ngập tràn sức sống!
Vương Nhất Bác tâm trí hứng khởi bừng bừng, hắn chính là muốn vẫy vùng trên một sân khấu như thế này đây, đầy sức sống!
Cao Nhĩ Khang mỉm cười vỗ vai Vương Nhất Bác, giới thiệu với hắn các thành viên trong Hội học sinh. Phụ trách Ban đối ngoại là Châu Thanh Long, năm hai. Phụ trách ban tuyên truyền là Mã Tiểu Quỷ, năm ba. Còn Ban tổ chức quan trọng nhất đương nhiên là do Chủ tịch Cao Nhĩ Khang phụ trách. Năm nay, ngoài Vương Nhất Bác, còn hai người khác gia nhập Hội học sinh là Trương Thi Vận và Quý Hàn.
- Được rồi, phần giới thiệu nhân sự đã xong. Sau này, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác thuận lợi!
Cao Nhĩ Khang thuận tay lật bản ghi chép ra.
- Hôm nay cũng không có việc gì nhiều. Sau khi huấn luyện quân sự chấm dứt, sẽ có một trận đấu bóng rổ. Đây là hai sự kiện trọng yếu nhất trong thời gian này. Mọi người phải nỗ lực nhiều hơn, đừng lười biếng làm trễ nải công việc!
Thấy Trương Thi Vận là con gái có phần rụt rè, còn Quý Hàn tuy cao lớn nhưng đầu óc có vẻ ngơ ngơ ngác ngác, Vương Nhất Bác cảm thấy phải làm gì đó phá vỡ không khí gượng gạo, đứng lên.
- Nếu hôm nay không còn việc gì nữa, chi bằng tôi khao, mọi người cùng nhau đi uống một ly?
Lời đề nghị này ngay lập tức nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt, mọi người đi theo Vương Nhất Bác đến quán bar King nổi tiếng nhất khu vực quanh trường. Cao Nhĩ Khang là Chủ tịch, đương nhiên cũng đi theo, bộ dạng như có như không để ý, khiến người khác không thể đoán được tâm tư đằng sau vẻ thờ ơ đó.
.
.
.
Đợt tập huấn quân sự khiến lòng người ai oán rất nhanh bắt đầu. Vương Nhất Bác là cán sự của Hội học sinh cũng bị cuốn vào vòng xoáy, bận rộn như con quay. Nói thật, Vương Nhất Bác chưa từng tin rằng những đợt tập quân sự thế này có thể hỗ trợ cho quốc phòng được gì, đều chỉ mang tính hình thức hơn là tập trung vào nội dung thực sự, không hề có tính xây dựng, kết quả cũng chỉ đem nữ sinh trắng trẻo xinh xắn ra phơi cho cháy nắng.
Vương Nhất Bác thân là liên lạc viên, vốn có thể thoát khỏi ánh mặt trời gay gắt mà đứng trong quân trạm mát mẻ. Vậy nhưng, ngoài dự liệu của mọi người, hắn lại cùng bạn học tham gia cuộc huấn luyện.
Việc hắn tự chuốc lấy cực khổ đã trở thành chủ đề được mọi người bàn tán sôi nổi. Nói hắn bị say nắng đến điên, có thể. Nói hắn thích tỏ ra đặc biệt, có thể. Nói hắn muốn lấy lòng mọi người, cũng có thể. Tuy nhiên, gần với suy nghĩ chân thật của Vương Nhất Bác nhất, phải là lời của Ngụy Anh.
- Nhất Bác, nhất định là nhìn bộ quân phục mà canh cánh trong lòng rồi.
Nhưng lời này, kỳ thực cũng đúng, nhưng vẫn chưa đủ.
Nguyên nhân thật sự, chính là bạn cùng phòng tên Tiêu Chiến kia, một Tiêu Chiến tinh khiết như ngọc, anh khí bức người. Vương Nhất Bác không rõ vì sao, nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu... hắn lại muốn đến thật gần, thật gần...
Có thể vì tiết trời quá nóng, mà trên người Tiêu Chiến lại như luôn có một luồng gió thanh mát đều đều thổi?
- Chuyện gì?
Tiêu Chiến nghi hoặc nhìn Vương Nhất Bác. Cái tên Vương Nhất Bác này cứ ngu người chăm chú ngây ngốc nhìn cậu đã lâu, lâu đến mức Tiêu Chiến không khỏi ngờ vực, nếu hắn không phải bị say nắng đến bất tỉnh, thì chắc chắn cũng đã hóa đá rồi.
- A, không... Không có gì!
Vương Nhất Bác nhanh chóng hoàn hồn, khống chế tư tưởng, khống chế luôn hai mắt. Tiêu Chiến trước mặt này, một thân quân trang xanh biếc, cổ áo chỉn chu ngang ngạnh, áo lót ôm sát người, thắt lưng không quá chặt, nhưng vẫn thấy được vòng eo thon nhỏ tinh tế còn có đôi chân rất dài... rất thon...
Vương Nhất Bác nuốt nước bọt đánh "Ực" một cái, ngây ngẩn muốn vươn tay chạm vào người cậu một chút. Cảm giác này quả là kỳ quái, nhưng Vương Nhất Bác thật sự rất muốn chạm vào, để có thể cảm nhận được thân thể cậu, xác định cậu thực sự đang tồn tại, chứ không phải chỉ là ảo ảnh giữa cuộc đời này, vụt đến rồi lại vụt đi. Bởi vì, cậu quá kinh diễm, kinh diễm đến mức phi thực tế! Chưa bao giờ Vương Nhất Bác nghĩ quân trang cũng có thể mỹ lệ đến thế, cho đến khi hắn tận mắt thấy bộ quân phục được khoác trên người cậu.
Tiêu Chiến nhìn hắn, nhướng một bên mày.
- Vương Nhất Bác, cậu còn chưa đi thay quần áo?
Vương Nhất Bác giật mình nhìn tay mình đang vươn giữa không trung, chạm vào, chỉ có không khí. Tiêu Chiến theo bản năng tự phòng vệ đã sớm nghiêng người tránh từ lâu.
Thật xấu hổ mà.
Vương Nhất Bác hơi đỏ mặt, buông tay xuống, mang theo quần áo đi về phía nhà vệ sinh. Trước khi đóng cửa, hắn không nhịn được nói ra một câu đã ấp ủ rất lâu trong lòng.
- Tiêu Chiến, cậu mặc quân phục nhìn đẹp lắm!
Mình mặc quân phục nhìn đẹp lắm?
Tiêu Chiến dường như không ngờ Vương Nhất Bác lại nói với cậu như thế, tay đang chỉnh sửa mũ chợt khựng lại.
Chưa hết ngạc nhiên thì cách một cánh cửa, giọng Vương Nhất Bác lại vang lên.
- Tiêu Chiến, chờ tôi thay xong quần áo rồi cùng đi. Nhất định phải chờ tôi đó!
Tiêu Chiến không trả lời, trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
Không cần, không cần phải quá mức thân cận! Cứ giữ khoảng cách như thế, giữ quan hệ bạn cùng phòng thông thường, là được rồi.
.
.
Mới vừa đến sân thể dục, Tiêu Chiến lại nghe tiếng bước chân Vương Nhất Bác vội vã đuổi theo phía sau. Dường như hắn thật sự không để cho cậu một chút không gian riêng tư, cứ cố chấp xâm nhập, mang theo nét tươi cười vô tội rạng ngời như ánh nắng ban trưa.
- Tiêu Chiến, sao cậu lại đi trước thế? Đến đây, tôi giới thiệu bạn bè của tôi!
Vương Nhất Bác hoàn toàn không nhìn đến sắc mặt Tiêu Chiến càng lúc càng trầm xuống, càng lúc càng lạnh lùng, chỉ hưng phấn lôi kéo cậu, ánh mắt hướng về đám đông tìm kiếm Ngụy Anh và Giang Trừng. Thực ra, sau khi gặp được cậu, người đầu tiên hắn muốn giới thiệu với cậu chính là Ngụy Anh. Hai người hoàn toàn không có mối quan hệ huyết thống, nhưng hình dáng lại giống nhau đến vậy, quả nhiên là sự thần kỳ của tạo hóa!
Thế nhưng, lúc này, bên cạnh Ngụy Anh và Giang Trừng... Còn có Huỳnh Hạo Nhiên.
.
.
.
=== Hết chương 4 ===
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro