Chương 3
Ở Bắc kinh này, ai cũng biết có thể nói đỗ Đại Học Bắc Kinh cũng tựa như cá chép vượt Vũ Môn để hóa rồng, giá trị con người lập tức tăng gấp trăm lần.
- Haizz....
Vương Nhất Bác lúc này lại đang đứng ở cửa Đại Học Bắc Kinh, thở dài lần thứ 102. Hắn thở dài cho số phận. Vận mệnh thật đúng là khéo trêu đùa, tuyệt đối không cho hắn một cơ hội đế đấu tranh. Thế nhưng, dù thế nào vẫn muốn vùng vẫy, vì hắn đường đường là nam nhi thân cao 1m81, không phải sao?
Khoa kiến trúc Đại Học Bắc Kinh nằm trong top ba khoa có danh tiếng nhất, nhưng không phải chuyên ngành Vương Nhất Bác mong muốn. Hắn hy vọng được vào khoa chính trị quốc gia, sau khi tốt nghiệp có thể nhập ngũ. Đáng tiếc, chí hướng của hắn không được người giám hộ là Tăng Vỹ chấp thuận. Câu cửa miệng Vỹ ca thường nói nhất chính là.
- Nhất Bác, em là đứa con duy nhất của ba mẹ. Ba mẹ đã mất sớm, gởi gắm em cho anh, anh phải có trách nhiệm. Huống chi, công ty kiến trúc Vân Thâm còn chờ em kế nghiệp, em cũng phải có trách nhiệm.
Vương Nhất Bác không còn lời nào để nói. "Trách nhiệm", hai chữ này quá nặng nề, cũng quá nghiêm túc. Công ty Kiến trúc Vân Thâm, trách nhiệm này hắn có thể trốn tránh, vì giao quyền hành cho Vỹ ca trông coi cũng không có gì không tốt, nhưng Vỹ ca nhắc đến ba mẹ đã mất, Vương Nhất Bác còn có thể không động lòng hay sao! Cho nên, nguyện vọng thi Đại học, hắn đã điền khoa Kiến trúc, dù trong lòng có ngàn vạn lần không muốn, cũng không còn cách nào khác.
Đỗ đầu bảng khoa Kiến trúc, có thể nở mày nở mặt với nhiều người, nhưng lại không mang đến vui vẻ cho hắn. Đời người, đúng là thực bất đắc dĩ!
Aizz...
- Vương Nhất Bác? Giang Trừng, người kia có phải Vương Nhất Bác không? Này, Nhất Bác!
Vương Nhất Bác nghe được sau lưng có người gọi tên hắn, ngờ vực quay đầu lại. Người đang đứng cách hắn chừng mười bước chân, tay quơ qua quơ lại, nếu không phải Ngụy Anh, còn có thể là ai?
- Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác.
Ngụy Anh và Giang Trừng bên cạnh là bạn học cao trung của Vương Nhất Bác, lên Đại học thế mà vẫn học cùng một trường, mọi người gặp mặt đương nhiên thực cao hứng.
Ngụy Anh bản tính vốn sôi nổi nhanh nhẹn, tựa như không bao giờ chịu nhàn rỗi một phút. Vừa lên tiếng gọi, người cũng đã chạy đến trước mặt Vương Nhất Bác, đấm cho hắn một quyền.
- Đỗ đầu bảng khoa Kiến trúc, cậu giỏi lắm! Tôi nhớ trước kỳ thi Đại học hai tháng cậu còn cúp tiết liên tục, đây có tính là "vừa học vừa chơi, thi đâu đậu đó" không?
Vương Nhất Bác cười mỉa.
- Cậu đừng trêu chọc tôi, biết rõ tôi cũng đâu muốn còn gì!
Thời điểm trốn học đó vốn là đang tranh đấu với Tăng Vỹ, nhưng đến cuối cùng, vẫn là gừng càng già càng cay.
Giang Trừng từ phía sau đi đến, gật gật đầu với Vương Nhất Bác, chậm rãi nói.
- Tôi với A Anh học bên khoa Tài chính, có chuyện gì thì đến tìm chúng tôi.
Giang Trừng không giống Ngụy Anh, gã đối với ai cũng lãnh đạm, dường như chỉ có Ngụy Anh mới có thể thu hút sự chú ý của gã vậy. Hôm nay nói những lời này với Vương Nhất Bác cũng xem như hai bên là bạn bè tốt lắm rồi.
Vương Nhất Bác đương nhiên hiểu được, cười cười.
- Ò! Vậy, cùng đi báo danh?
Ngụy Anh lại cười lắc đầu.
- Không được đâu! Tôi còn muốn chờ một người, anh ấy đến rồi thì cái gì cũng có thể dàn xếp.
- A? Ai?
- Người anh em của tôi, hay còn gọi là Nhị sư huynh của tôi, Huỳnh Hạo Nhiên.
Nhắc tới Huỳnh Hạo Nhiên, Ngụy Anh mặt mũi cười vui vẻ, thần thái phấn chấn so với thái dương còn rạng rỡ hơn vài phần.
- Huỳnh Hạo Nhiên, khoa Chính trị quốc gia, sinh viên năm hai, cũng là tân chủ tịch Hội học sinh của khoa đó. Kỳ thực sớm nên để hai bên làm quen, lại kéo dài đến hôm nay. Hai người đều là quý nhân công việc bận rộn, tôi nói, đi uống rượu là tốt nhất! Vương Nhất Bác, lát nữa chúng ta đi...
- Lát nữa phải làm thủ tục nhập học, phải đi gặp giáo sư!
Huỳnh Hạo Nhiên thanh âm trầm ổn vang lên trước mặt bọn họ.
- Nhị sư huynh.
Giang Trừng chỉ kêu một tiếng, dường như thăm dò, lời ít ý nhiều.
Về phần Ngụy Anh bị bắt ngay tại trận, nghịch ngợm thè lưỡi, đoạn kéo Vương Nhất Bác qua.
- Nhị sư huynh, cậu ấy chính là người em đã nói với anh, Vương Nhất Bác.
- Vương Nhất Bác, thủ khoa Kiến trúc, không tầm thường! Hân hạnh, hân hạnh!
Huỳnh Hạo Nhiên vươn tay ra trước. Khi Hạo Nhiên cùng người khác bắt tay, thường rất hay dùng sức. Nhưng không hề có ý xúc phạm người khác, mà để thể hiện sự tôn trọng và khí thế quả quyết.
Vương Nhất Bác đương nhiên cảm nhận được ý tứ của Hạo Nhiên, lại thêm bản thân hắn cũng là một người hào sảng phóng khoáng, nên lập tức làm quen với y.
- Thủ khoa gì gì đó, không cần nói ra, cái đó chỉ là thành tích đã qua, cũng không quyết định được gì trong tương lai cả.
- Không tồi! Hy vọng trong tương lai chúng ta có nhiều cơ hội hợp tác, đạt được nhiều thành tích tốt hơn.
Những lời này của Huỳnh Hạo Nhiên, nghe qua đã biết được theo khuôn mẫu, nhưng lại mang hàm ý chân thành. Công ty kiến trúc Vân Thâm hàng năm tài trợ cho Đại học Bắc Kinh nhiều không sao kể xiết, thậm chí nhiều giáo sư giảng viên ở khoa Pháp luật và Kiến trúc cũng công tác ở Vân Thâm. Nay Vương Nhất Bác, giám đốc tương lai của Vân Thâm bước chân vào Đại học Bắc Kinh với thân phận thủ khoa Kiến trúc, nếu không đạt được thành tựu, đấy mới thật kỳ quặc quái gở.
Vương Nhất Bác đương nhiên hiểu rõ vấn đề then chốt, trên thực tế, ngay từ thời niên thiếu, hắn đã thể hiện được bản lĩnh của một nhà lãnh đạo, không chỉ vì thân thế, mà Vương Nhất Bác chính là một kẻ sinh ra đã có năng lực lãnh đạo rồi. Nhưng, có duyên lại chẳng cầu, hắn chính là người như thế đấy.
Vì vậy, không cần nói nhiều nữa. Đoàn người chậm rãi hướng về phòng giáo vụ, dưới sự trợ giúp của Huỳnh Hạo Nhiên, thủ tục nhập học và đăng ký ký túc xá hoàn thành rất nhanh.
- Giang Trừng, tôi ở chung với cậu đó nha!
Ngụy Anh rõ ràng vô cùng hưng phấn.
Giang Trừng vẫn một mực im lặng, Huỳnh Hạo Nhiên đã lên tiếng dặn dò trước.
- Giang Trừng, chăm sóc A Anh cho tốt.
- Nhị sư huynh! Lời này anh nên nói với em chứ!
Ngụy Anh nghe xong câu này, cơ hồ muốn nhảy dựng lên. Có ý gì chứ, rõ ràng cậu mới chính là anh thứ ba trong bốn người kết nghĩa mà, để tiểu sư đệ phải chăm sóc, thật là quá mất mặt đi.
Ai ngờ, Giang Trừng vẫn luôn im lặng, thế mà kiên định nói ra một chữ, tựa như đem gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Ngụy Anh.
- Được!
Vương Nhất Bác cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhìn Ngụy Anh bờ vai run run, mặt lộ vẻ ủy khuất không nói nên lời mà ôm bụng cười không ngừng.
Ngụy Anh thật sự là một đứa nhỏ ngây thơ hoạt bát đáng yêu, trên người lúc nào cũng thoảng chút hương vị trẻ con nhu nhuyễn. Ở gần cậu luôn khiến người ta có cảm giác rất vui vẻ, khó trách Giang Trừng ít nói, khó gần lại không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cậu.
Lại nói, Giang Trừng như vô tình lại cố tình nói ra một câu khiến Ngụy Anh bàng hoàng chết đứng, tình huống này dù sao cũng không phải xảy ra lần một lần hai.
Đã quá quen với tình cảnh này rồi, thế nên Huỳnh Hạo Nhiên cũng không quan tâm nhiều, quay đầu hỏi Vương Nhất Bác.
- Nhất Bác, cậu ở đâu?
- Để em xem.
Vương Nhất Bác xoay người tìm số phòng.
- A... ngay trên phòng Ngụy Anh một lầu, 805
- 805? Tôi nhớ đó là phòng nhỏ dành cho hai người.
- Phòng hai người?
Lần này đến lượt Vương Nhất Bác nhảy dựng lên.
- Chỉ hai người thôi sao, lạnh lẽo quá! Ngụy Anh, phòng cậu còn chỗ trống không, tôi qua ở với cậu!
Huỳnh Hạo Nhiên lắc đầu, kiên nhẫn cười đẩy bọn họ.
- Được rồi, đừng làm loạn! Cậu cho rằng đây là khách sạn, muốn ở phòng nào thì ở phòng đấy sao?
Aizz... Đời người, thực bất đắc dĩ! Thở dài lần thứ 103.
Ngơ ngơ ngác ngác đi đến phòng túc xá, thậm chí đến khi đứng trước cửa phòng, Vương Nhất Bác vẫn còn suy nghĩ tìm cách đổi phòng. Thế nhưng, chỉ một phút đồng hồ ngắn ngủi sau, ý niệm này đã nhanh chóng bay biến không còn chút dấu vết.
Phòng 1005 hướng Nam, vì là tầng cao nhất, nên có một cửa sổ thủy tinh rất to, không gian ngập tràn ánh dương rạng rỡ.
.
Cho dù bao năm trôi qua, Vương Nhất Bác vẫn khắc sâu trong tâm trí hình ảnh khi ấy.
Hắn biết, hồi ức đó đã trở thành một phần máu thịt trong con người mình. Cho đến khi nhắm mắt, không thể quên, cũng tuyệt đối... không hối hận!
.
.
.
=== Hết chương 3 ===
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro