Ngoại truyện: Đính Ước Núi Huyết Tiên
Ngoại Truyện - Đính Ước Núi Huyết Tiên
5 năm sau.
" Tôn kính Hàm Thiên Đế, Hắc Ảnh chủ, nghênh đón hai người về Đông Cung"
Người thái giám già vẫn mang đầy dáng vẻ cung kính như ngày nào, khác chăng tóc ông đã chẳng còn một sợi tóc màu đen nào, đôi mắt đã nhăn nheo đi nhiều phần, nhưng ánh mắt vẫn mang đầy sự tôn kính đến Hàm Thiên mà ông phụng sự.
Thái Thượng Hoàng và Hoàng Thái Hậu đón chào hai người con trở về nơi dành cho con của mình, và trong sự nô nức đón chào của toàn bộ con dân Đại Đề
Ngày 22.06, năm 1338. Hàm Thiên Đế chính thức tuyên bố Hắc Ảnh hay còn là Tiêu Chiến tướng quân làm tri kỷ của mình, tước hiệu vẫn là Hàm Tam Lệnh. Có lẽ ai ai cũng thắc mắc vì sao Hắc Ảnh lại lấy tước hiệu này, bởi tước hiệu này chính là do Nhất Bác phong cho Tiêu Chiến trong cơn mê của mình khi bị thương. Có lẽ hắn chẳng muốn tước hiệu làm gì, nhưng ai đó vẫn luôn muốn hắn có danh phận xứng đáng hơn vậy, nếu không bởi hắn tỏ ra hờn dỗi thì có lẽ người này còn muốn mang cái tước hiệu phu phu với hắn một cách đường hoàng.
Hắn nhìn người trước mắt mà không khỏi yêu chiều.
" Danh xưng nào cũng được, chỉ cần luôn gọi ta hai chữ Tiêu Chiến"
_______________
5 năm trước.
Núi Huyết Tiên một vòng pháp lực mang đến 3-4 phần công pháp của Hắc Ảnh phong ấn núi Huyết Tiên, bao trọn bên trong là hắn và Nhất Bác của hắn.
Cây đào cổ đón chào chủ nhân của mình trở về với hàng ngàn cơn đau, nhưng cái khác lạ là người có một trái tim rất khác.
Tiêu Chiến đặt Nhất Bác với hơi thở yếu ớt nằm trên chiếc giường hắn vừa tạo ra với chiếc nệm thật êm, chăn gối cũng phải thật giống nơi Nhất Bác ở Đông Cung, hắn sợ cậu ấy khó chịu, hắn sợ cậu ấy không thoải mái trên chiếc giường bằng gỗ cây đào thô ráp mà hắn dùng.
Hắn dùng máu của chính mình lần nữa ngâm trong dòng nước suối nóng, quấn quanh lấy thân thể Nhất Bác mà chữa lành. Hắn thay y phục mà hắn thấy Nhất Bác mặc đẹp nhất, hắn chải từng lọn tóc dài đen óng rồi dùng một cây trâm giống mình mà cài cho cậu ấy, hắn lại nhẹ nhàng đặt nhẹ cậu ấy lên chiếc gối êm. Nhẹ nhàng thi triển pháp lực chữa lành mọi tổn thương của Nhất Bác.
Hắn cứ như vậy ngày qua ngày, hắn chăm sóc Nhất Bác từ khi vết thương không chịu khép lại bởi thứ tà thuật của Quỷ Đạo, mà chính tay hắn tạo lên trên cơ thể của Nhất Bác. Cho đến khi vết thương khép lại cũng đã tổn hao bao nhiêu máu và công lực của hắn, không ai biết được. Người thường khó chữa, nay Nhất Bác còn mang cơ thể của tiên nhân, vạn phần tổn thương lại khó chữa lành.
Vết thương khép lại, hắn lại tỉ mẩn pha hàng trăm vị thảo dược làm lành vết thương, bởi hắn muốn không có bất cứ một vết sẹo nhỏ nào trên cơ thể của Nhất Bác. Có một hôm, đêm hắn đắp thuốc vào vết sẹo lớn, vết sẹo lớn nhất ở trên ngực của Nhất Bác, hắn nhìn nó thật lâu, thật đau lòng, và cũng đầy sự tức giận. Hắn căm hận bản thân khi đó, tại sao có thể gây ra điều này.
Hắn lục khắp kho tàng sách tại Huyết Tiên để chữa lành mọi vết sẹo của Nhất Bác, cho đến ngày vết sẹo lớn nhạt dần, rồi chỉ còn một đường sẹo chỉ nhỏ như sợi chỉ, nhưng hắn cũng không bằng lòng. Hắn muốn khi Nhất Bác tỉnh dậy mọi thứ đều nguyên vẹn như những gì cậu ấy muốn.
Mỗi sáng hắn tỉnh dậy trong lồng ngực hắn là Nhất Bác vẫn đang ngủ say sau bao năm. Cho đến một ngày dài, hắn trừ ngày mưa sẽ tự tạo nắng ấm cho Nhất Bác, còn lại hắn nhất định đưa Nhất Bác ra ngoài, cùng hắn tỉ mẩn làm những việc không đầu không cuối. Hắn sẽ nói chuyện với những con vật linh thiêng của Huyết Tiên về Nhất Bác, đến mức những bạn nhỏ ở cánh rừng đều biết về Nhất Bác.
Cho đến tối muộn, khi hắn biết đã đến giờ nghỉ ngơi của Nhất Bác, hắn sẽ ôm nhất Bác vào lòng mà cùng cậu trải qua một giấc mộng đêm an bình.
Cứ vậy mà trôi qua 383 ngày hắn chăm sóc cho Nhất Bác. sẽ có những ngày hắn hạnh phúc bởi hàng mi mỏng của Nhất Bác có sự chuyển động nhẹ, nhưng cũng có những ngày hắn ôm Nhất Bác vào lòng mà rơi dòng lệ ấm mà nhớ thương một giọng nói ấm áp từ Nhất Bác. Hắn biết hắn sai, hắn biết nỗi sợ khi người này thực sự bên hắn, nhưng lại không nói gì với hắn, cũng không biết bao giờ cậu ấy quay về với hắn, dù cậu ấy luôn hiện hữu trước mắt hắn bằng xương bằng thịt.
Vậy mà hắn đã muốn cậu ấy quên hắn hoàn toàn. Hắn tự hỏi sự điên rồ của mình còn có điều gì lý giải được.
Cứ vậy sau 383 ngày sau nữa, sau nữa, ......, vào một ngày mưa ở Huyết Tiên, cánh rừng không còn thấy Huyết Chủ xuất hiện từ cách đây hàng trăm ngày, các bạn nhỏ ở khu rừng cũng chẳng còn đếm nữa, chỉ là số ngày đã từ rất lâu thôi. Từ ngày cây đào cổ vang lên một tiếng khóc lớn, rồi lại ôm mình tạo thành một vòng tròn khép kín không cho bất cứ một thứ gì có thể xâm hại.
Cơn mưa hôm ấy thật lớn, lớn đến mức Huyết Tiên gần như bị nước mưa làm cuốn trôi rửa sạch tất cả mọi thứ sau trận mưa dài. Cánh rừng đón tia nắng đầu tiên, thì bên trong cây đào cổ có một Hắc Ảnh tỉnh giấc sau giấc ngủ dài bởi hơi thở mạnh mẽ, và tiếng đập nhịp nhàng của trái tim, hơi ấm của đôi bàn tay đang siết chặt.
Hắn choàng thức tỉnh sau khi thực hiện lời thề, hắn sẽ cùng chìm sâu vào giấc ngủ cùng cậu ấy, cho đến khi cậu ấy tỉnh lại, không tỉnh lại hay không cũng không còn quan trọng.
Nhất Bác tỉnh, hắn tỉnh. Nhất Bác không chịu tỉnh, hắn cũng chẳng cần tỉnh.
Nhưng hôm nay hắn tỉnh, hắn tỉnh bởi người lập lời thề với hắn đã tỉnh. Hắn mở đôi mắt lệ sau nhiều ngày, người trước mặt thật đang hiện hữu đầy sinh động.
Đôi mắt phượng hắn vô cùng yêu thích đang nhìn hắn, cánh tay mang hơi ấm mà hắn thấy ấm áp nhất đang siết chặt, lồng ngực trước mặt hắn mang đầy hơi nóng khiến khuôn mặt trắng bệch của hắn mang thêm sắc hồng.
" Sư Tôn, người tự nguyện ôm ta"
Hắn có lẽ là đang mộng chăng.
" Nếu là mộng, hãy ở bên ta lâu một chút được chứ"
Nhất Bác nắm lấy đôi tay đang áp vào má mình đầy run rẩy, cậu kéo nhẹ bàn tay thon dài mảnh khảnh đặt lên một nụ hôn thật lâu, thật lâu và ghì chặt, để chắc chắn rằng Sư Tôn của cậu cảm nhận mọi thứ đang là thật.
" Một trăm năm? hay hai trăm năm? hay nhiều hơn như vậy ?"
" Nhất Bác tỉnh, ta tỉnh. Nhất bác mộng ta mộng, chỉ cần Nhất Bác của ta muốn, ta sẽ làm theo tất cả? thời gian là thứ hư vô. "
Nhất Bác giật mình rồi, giờ đến cậu không biết mình đang trong mộng hay là người đang trong mộng. Liệu trước mắt cậu có phải là Sư Tôn, người luôn lạnh lùng với cậu.
Ngày cậu thức tỉnh sau giấc mộng dài, có lẽ bởi sự mệt mỏi của linh hồn sau những năm tự dày vò trong nhớ nhung, gặp lại người thì người lại tự nguyện lấy cái chết mà cứu Đại Đề mà rời bỏ cậu thêm lần nữa. Dùng tính mạng mình cứu lấy người, chứng kiến người hắc hóa mà không lỡ gây tổn hại đến người, nguyện dùng tính mạng thức tỉnh chữ nhân trong trái tim người.
Cậu bị cái ôm thật chặt đến gò bó làm cơ thể khó cử động sau giấc mộng dài, cậu không biết mình đã ngủ trong bao lâu, đã trải qua bao nhiêu ngày trong vòng tay Sư Tôn như vậy.
Sư Tôn trước mặt vẫn là mái tọc bạch kim mềm mại suôn dài, vẫn là ngũ quan tuyệt sắc đến cậu cũng vạn phần ghen tị mà muốn chiếm lấy, mùi hương hoa đào phảng phất dịu dàng xao xuyến trong trái tim cậu. Cậu cứ vậy nhìn người trước mắt đang say giấc, ngắm nhìn người đến bản thân chẳng biết đã trôi qua bao canh giờ.
Cho đến khi cậu chẳng thể chịu được nữa liền di chuyển mà ôm người vào lòng cho thỏa nhớ mong, vậy mà khi người tỉnh giấc cậu lại ngỡ đang gặp ai khác chứ chẳng phải Sư Tôn. Rồi cậu tự cười với chính mình, khi người lạnh lùng thì cậu hờn ghét, khi người quá đỗi ngọt ngào cậu lại tưởng là giấc mộng, vậy hiện tại cậu muốn gì?
Nhất Bác cười thành tiếng lớn rồi ôm lấy Sư Tôn của cậu vào lòng.
" Vậy Sư Tôn đều sẽ theo ta"
Sư Tôn của cậu ấy vậy mà ôm chặt, áp hơi thở loạn nhịp vào lồng ngực cậu mà bày ra trạng thái cậu chưa thấy bao giờ.
" Đúng vậy"
Nhất Bác siết chặt cánh tay ôm người đang trong lồng ngực mình mà mỉm cười mãn nguyện. Dù cậu cũng chẳng biết tỉnh hay mơ, nhưng nó quá ngọt ngào rồi .
" Sư Tôn của ta, ta yêu người"
Giọng nói bé xíu trong lồng ngực khiến trái tim Nhất Bác thêm phần láo loạn, tâm trí ngỡ chẳng còn ở Đại Đề mà có lẽ đang đặt hết vào người đang gần kề.
" Ta yêu ngươi, Nhất Bác của ta"
Cứ vậy đó, cây đào cổ khép mình lặng thinh, hôm nay đã có phần rung rinh nhẹ, từng cánh đào nhỏ tung bay trong làn gió, reo vang và vui vẻ, như báo hiệu một điều đẹp đẽ sắp đến trong một đêm trăng sáng của Huyết Tiên.
Rạng sáng khi ánh bình minh bắt đầu một ngày mới, khu rừng Huyết Tiên sau nhiều năm ngóng trông chủ nhân thức dậy, và hôm nay họ đã được hồi đáp. Bởi có ai đó đánh thức chủ nhân của cánh rừng dậy bằng nụ hôn thật cuồng nhiệt, nụ hôn kìm nén sau bao đau khổ và dằn vặt.
Chẳng ai nói với ai thêm câu gì, chỉ biết rằng cánh tay thêm phần siết chặt, đôi môi tự tìm đến đôi môi mà đòi nợ hơi ấm bao năm dày vò nhau, hít cạn càn quấy và xâm chiếm mọi ngóc ngách, dòng chỉ bạc chẳng một lần tách rời sau gần một canh giờ, sau khi Tiêu Chiến bị rút cạn dưỡng khí mà mệt lả trong vòng tay của Nhất Bác.
Nhưng rồi chính hắn bị Nhất Bác nào đó bế xuống giường, bắt hắn đón ánh nắng mai với cậu ấy.
Tiêu Chiến cũng bất lực mà ra lệnh cho cây đào cổ trở mình tỉnh giấc. Có lẽ bao năm nay nó cũng mệt rồi khi cong mình bao bọc hai người qua bốn mùa, bảo đảm sự an toàn tuyệt đối cho hai chủ nhân mà nó phụng sự.
Nhất Bác nắm đôi tay của Tiêu Chiến ôm người vào lòng rồi nhìn ngắm ánh dương đang ló rạng, mang muôn vàn những điều may mắn, hy vọng và đẹp đẽ của thế gian, thắp sáng sưởi ấm và đâm chồi.
" Sư Tôn, ta đã ngủ bao nhiêu lâu"
" Đủ lâu để biết ta sai"
" Biết sai là được"
" Ừm, sai rồi nên nhận lỗi"
Sư Tôn rời vòng tay của Nhất Bác, người tiến vào căn phòng lấy một hộp màu đỏ nhỏ trên tay, người mở nắp hộp lấy bên trong ra chiếc vòng Leo mà Nhất Bác làm vỡ trong ngày đại chiến.
" Leo, 1 viên mang phần linh hồn ta, 1 viên kim thạch của bảo vệ, 1 viên mang 2 phần pháp lực của ta, sẽ không có thế lực nào tiến lại được gần"
Nhất Bác nhìn sợi chỉ đỏ trên tay với mặt vòng Leo kèm những viên đá lấp lánh, cậu tự hỏi trong lúc cậu ngủ say, người đã làm những gì?
" Người đã làm những gì khi ta ngủ say"
" Nhớ"
Có lẽ vòng không vỡ được, những trái tim Nhất Bác vỡ òa rồi, đôi khi hạnh phúc bất chợt khiến trái tim quặn thắt đến khó tả, chỉ muốn mang người trước mắt mà nuốt trọn vào lòng.
" Người biết người thay đổi rất nhiều không?"
" Biết, nhưng không thể kìm nén, nên đành chịu "
Tiêu Chiến như muốn tránh những câu hỏi của Nhất Bác, mà đành xao nhãng cậu thôi, nếu cứ đối mặt mà như vậy, bản thân cũng không biết mình có thể nói ra những câu khác lạ như thế nào nữa. Bởi trong hắn là hàng ngàn nỗi nhớ chẳng thể tỏ bày.
Một ngày với những thứ bắt đầu có Nhất Bác thật khiến Tiêu Chiến có phần lóng ngóng, dù bản thân vẫn luôn cố gắng như bình thường, nhưng Tiêu Chiến làm sao bình thường khi đôi mắt của Nhất Bác luôn nhìn hắn mọi lúc mọi nơi, ánh mắt mang vô vàn sự ấm áp như vậy.
" Nhìn đã đủ, có muốn ăn món gì sẽ làm cho ngươi"
" Từ giờ Sư Tôn cũng nên tập gọi tên ta nhiều hơn, Nhất Bác cái tên rất đẹp, không phải người đã nói vậy "
" Đúng rất đẹp"
" Vậy sao còn ít dùng tới "
Nhất Bác thuận tay kéo người trước mặt đang rót trà vào lòng.
" Nếu không chịu gọi sẽ phạt, lệnh của Hàm Thiên ai dám bất tuân"
Tiêu Chiến là bất lực hay bởi vạn phần nhớ nhung mà cưng chiều. Hắn vòng tay qua cổ Nhất Bác. Trên đời này ai có thể ra lệnh cho hắn, ngoài Hàm Thiên trước mặt.
" Phạt? thiên hạ này ai giám phạt ta"
Nhất Bác biết người trước mắt ương bướng là có thừa, nhưng cũng vô vàn những mặt yêu nghiệt đến khác lạ. Ánh mắt hiện tại, khuôn mặt hiện tại, liệu hỏi trên đời có ai nhìn vào mà không tự nguyện dâng hết mọi thứ mà mình có, cậu tự cười với chính mình, đúng thiên hạ này ai giám phạt người, ta cưng chiều người bằng tất cả tâm can còn không thỏa.
"Có Nhất Bác "
Tiêu Chiến rời xa vòng tay Nhất Bác, bước chân nhàn nhã tiến lại đỉnh ngọn núi, nơi có thể nhìn xuống khắp Huyết Tiên, một vùng thung lũng đẹp diệu kỳ.
" Khi đó, tại sao lại giả vờ bị Lãng Vong tác động"
Nhất Bác đứng dậy, chén trà nóng trên tay Nhất Bác hướng về phía Tiêu Chiến, cậu nhấp một ngụm trà nóng thơm mùi hoa đào mà chợt có chút nhói lòng.
"Vì đó là điều Sư Tôn muốn, nhưng có lẽ cuối cùng ta vẫn là không thể giấu được"
" Có đau không?"
"Đau"
" Đau nhất là khi nào?"
" Khi người để ta thành thân mà không chịu xuất hiện"
" ......."
Ánh mắt Nhất Bác nhìn xa xăm nơi chân trời với đầy nắng ấm, nơi cánh rừng Huyết Tiên với muôn vàn những màu sắc tươi đẹp.
" Chấp nhận hôn ước là đánh liều, một là người sẽ vì ta mà phá tan hôn lễ, hai người vẫn chẳng màng đến ta. Nếu là điều thứ hai ta sẽ phá tan Huyết Tiên, thật may người phá tan hôn lễ trước"
Nhất Bác với nụ cười mang đôi chút tinh quái nhìn người đối diện, cậu biết chính người cũng có chủ đích phá hôn lễ của cậu.
" Hạ Anh?"
" Muội Ấy là tiểu muội tốt?
"......."
" Ta và muội ấy có một giao kèo nhỏ, mong là giờ muội ấy đã toại nguyện"
" Giao kèo?"
" Giao kèo của hai kẻ khờ dại vì tình yêu?"
Nhất Bác nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay thon dài của Tiêu Chiến mà đặt lên một nụ hôn nhẹ.
" Nếu người biết ta yêu người đến nhường nào thì tốt biết mấy?"
"........"
Hắc Ảnh ư? Hắn sao hiểu được, bởi hắn còn yêu người trước mắt hơn tất thảy.
" Ngươi có sợ hãi khi ta là một Huyết Ảnh?"
" Sợ, dĩ nhiên sợ, sợ người lần nữa lại bỏ rơi ta, máu của ta cả đời này có thể cho người"
Hắc Ảnh hắn hiện tại..... sẽ phải làm sao đây.
" Nếu ta muốn ngươi ở Huyết Tiên cùng ta liệu....."
" Ta bằng lòng"
Hắc Ảnh hắn hiện tại.....trái tim hắn.....thêm phần quặn thắt.
" Còn Đại Đề"
" Ta bị cướp để làm vật trả nợ, liệu có quyền khước từ "
Nhất Bác một tay kéo người đối diện lại gần mình, cánh tay còn lại kéo sát eo người vào người cậu.
" Sư Tôn không nhớ người cướp ta làm vật để trả nợ sao, ta thuộc sở hữu của người"
Ánh mặt trời rực rỡ và chói lòa, như trái tim Tiêu Chiến hiện tại đang bị thiêu đốt bởi những thứ cảm xúc ngọt ngào mà hàng trăm năm nay hắn chưa từng trải qua. Hắn đối diện người trước mắt, vạn phần nhớ nhung, vạn phần đau lòng, cũng vạn phần yêu.
" Vĩnh viễn"
" Đúng"
Nhất Bác cũng chẳng ngần ngại mà hồi đáp, bởi người trước mắt cậu là vạn phần tôn kính, vạn phần khắc khoải, vạn phần chờ đợi, và vạn phần yêu.
Nhất Bác từ từ tiến gần đặt nụ hôn với trái tim kìm nén, làm sao để giãi bày cậu yêu người đến nhường nào, tính mạng ư? Cậu đã trao cả hai lần không chút trần trừ, thì còn điều gì có thể thể hiện đây, bởi cậu cảm nhận người đang kề môi, vẫn đâu đó một điều gì đó vướng mắc, ôm giấu.
Nụ hôn dịu dàng đến mức Tiêu Chiến chẳng biết bản thân mình muốn gì? Những hận thù của hai bên, những đau đớn mà hai người phải kìm nén, nhưng anh đau lòng hơn cả. Tại sao sau bao nhiêu những gì anh làm với cậu, cậu vẫn yêu trọn anh bằng tất cả mọi thứ mình có như vậy. Liệu anh có xứng đáng.
" Sẽ không hận ta?"
" Hận, hận người dám xóa kí ức Vũ Huyết Lang"
Chiếc hôn lại bắt nhịp sau câu hỏi của vị chủ nhân cánh rừng, một người luôn chất chứa những suy nghĩ giằng xé. Một người với trái tim dâng hiến cho cả thiên hạ, nhưng lại trốn chạy tình yêu của chính mình.
" Đoạn Tình Đan có đau không?"
" Đau, nhưng yêu người khiến mọi nỗi đau thể xác chỉ là hư vô, quên người mới là đau"
Nhất Bác với cái hôn cuồng nhiệt hơn, bởi cậu không còn muốn người hỏi lại quãng thời gian đau khổ ấy, cậu đau lòng bao nhiêu, có lẽ người sẽ dằn vặt bấy nhiêu. Mình cậu chịu là đủ rồi.
" Ngày ta đòi lại Đại Đề, ngươi đều biết"
" Sư Tôn, Đồ Nhi của người là Hàm Thiên, là kiếp của Đế Vương"
" Hận ta?"
" Đúng hận, không bởi người đòi Đại Đề mà hận vì người lại lần nữa dùng cái chết để cứu Đại Đề"
" Vậy còn ngươi thì sao, cái chết của ta chưa đủ, ngươi còn dám cược 2 lần tính mạng, nếu không bởi mảnh linh hồn của ngươi, ngươi nghĩ khi ta hắc hóa ngươi toàn mạng"
Nhớ lại giây phút ngốc nghếch của Nhất Bác khiến Tiêu Chiến không khỏi tức giận, mà rời xa nụ hôn của Nhất Bác, hắn tức giận khi nhớ lại, nói đúng hơn hắn sợ hãi và đau lòng.
" Làm vua thì phải coi trọng tính mạng mình, ngươi nghĩ cứu ta thì có ích hơn Đại Đề"
" Đại Đề là Sư Tôn, cả hai đều không thể mất, tham lam cũng được, nhưng ta cược, bởi ta biết người sẽ không bao giờ làm tổn thương ta"
Trái tim lần nữa chẳng thể trụ vững, hắn lạnh lùng ư, hắn cứng rắn ư? Hắn là kẻ bạo tàn khét tiếng, mang sức mạnh lớn nhất của quỷ đạo. Vậy mà tự bản thân hắn thấy hiện tại mình nhỏ bé trước con người này, không bởi sự cường thế mà cậu ấy mang. Mà bởi tình yêu của cậu ấy chẳng chịu bao giờ giấu diếm, khiến hắn luôn muốn dựa dẫm vào cậu ấy bất cứ lúc nào.
" Quá ngu ngốc "
Biết Sư Tôn của mình sẽ vẫn mang dáng vẻ chẳng nóng cũng chẳng lạnh vậy đó, cậu đôi khi tự cười thầm bởi người trước mắt, luôn làm trái ngược những gì người nghĩ, đó là sở trường của Sư Tôn cậu.
Nhất Bác tiến tới phía sau người đang quay lưng mà cất bước đi xa cậu, thôi thì ngốc cũng được, nhưng cậu hiện tại muốn mang người vào phòng rồi.
Chỉ muốn người luôn trong vòng tay cậu, chỉ muốn hơi thở của người luôn bên tai cậu, chỉ muốn hơi ấm của người luôn sát gần bên cậu. Mà xua tan đi cơn giận của người.
" Ngốc cũng được, nhưng Sư Tôn trăng cũng đã lên rồi, người cùng ta nghỉ ngơi được chứ"
Cái gì mà trăng cũng đã lên, mặt trời vừa khuất núi thôi mà, Tiêu Chiến còn chẳng kịp phản kháng thì đã bị người sau lưng bế lên phòng rồi. may là hiện tại Huyết Tiên không có ai, nếu như để các Huyết Ảnh nhìn thấy chủ nhân của mình dễ dàng bị người ta bế lên như vậy, thì cái uy của Huyết Chủ chắc không còn một cọng rơm.
" Mặt trời vừa khuất, trăng có lẽ lát mới lên, ngươi đã mệt rồi ư"
Đặt Tiêu Chiến xuống giường, cậu khom người cúi nhẹ hôn lên chóp mũi cao của Sư Tôn.
" Người nghĩ một người nội thương thức dậy sau 4 năm liệu có thể khỏe"
Lúc này chợt ánh mắt Tiêu Chiến bội phần lo lắng mà kéo Nhất Bác nằm xuống giường, hắn cứ vừa làm vừa nói đến cuống quýt.
" Xin lỗi, ngươi nằm nghỉ đi, có đau ở đâu không? khó chịu phần nào? chỗ vết thương này có cảm thấy đau không? Ngươi có đói không? Chỗ này kinh mạch có phần bất ổn, ta sẽ truyền chút pháp khí...."
Nhất Bác giữ lấy cánh tay người đang thao thao bất tuyệt sờ nắn mọi chỗ của cậu, thăm dò mọi nơi trên cơ thể cậu, rất thuần thục và tự nhiên, chợt cậu tò mò, bao năm nằm bất tỉnh Sư Tôn đã thấy những gì, đã làm những gì với cậu, hơn tất cả cậu lại đau lòng vì ánh mắt mang bội phần lo lắng của người dành cho cậu.
Hỏi Sư Tôn ư? hai người chưa trải qua đủ đau khổ và lo lắng sao? Tò mò đó, có chứ? Cậu muốn biết những năm tháng chờ đợi ấy ra sao, tại sao con người này luôn mang kiếp chờ đợi như vậy.
Nhưng vì quá đau để hỏi, cậu chọn cách dùng tất cả yêu thương mà mình có phủ lấp những nỗi đau mà người đã mang.
" Ta nghi ngờ khi ta bất tỉnh, Sư Tôn làm điều sai trái với ta"
Bị câu hỏi bất ngờ và mang đôi chút tế nhị, khiến Tiêu Chiến giật mình bởi ngại ngùng. Hai gò má ấy vậy mà đổi sắc, ánh mắt cũng né tránh người đang dưới thân mình bởi sức kéo mạnh mẽ của Nhất Bác.
Tiêu Chiến đẩy Nhất Bác ra, hắn định đứng dậy, nhưng lại bị kéo lại mà thôi, lên liền giải thích một chút không hình tượng của hắn đúng là đổ bể.
" Ta mỗi lần thay đồ đều che mắt, an tâm ta chỉ vệ sinh sạch sẽ người của ngươi, tránh ngươi khó chịu"
" Có thật là che mắt, thực sự ta cũng không ngại nếu như Sư Tôn nhìn thấy hết của ta, hai lần Vũ Huyết Lang, Sư Tôn còn ngại với ta"
Tiêu Chiến là muốn táng cho ông kễnh này một cái mà, sầu bi cái gì, Hàm Thiên cao cao tại thượng cái gì, cũng chỉ là cậu nhóc ranh mãnh luôn lắm trò khiến hắn khó xử.
" Nghe nói Hàm Thiên băng lãnh, đoan chính nghiêm trang."
" Nghe nói Hắc Ảnh lạnh lùng, bạo tàn, khí tức bức người. Quả thật lời đồn không sai, người là bức ta đến không thể kiểm soát. "
Nhất Bác kéo sát Tiêu Chiến lại gần đặt nụ hôn cuồng nhiệt, thuận thế xoay người đang trên mình xuống bên cạnh mình, đôi bàn tay đan chặt trong nụ hôn không kiểm soát. Trái tim vốn mang hàng ngàn vết thương, nhưng nó cũng mang hàng ngàn nỗi nhớ không tên kìm nén qua bao ngày. Thời gian không còn định đoạt được nỗi nhớ, chỉ có trái tim là hồi hộp trong hạnh phúc ngọt ngào.
" Sư Tôn..... nếu ta nói....." bàn tay đang ôm sát chiếc eo nhỏ, mất kiểm soát mà nắm chặt lớp trang phục bằng lụa mềm của Sư Tôn.
" Nhất Bác, ngươi chưa từng quên Vũ Huyết Lang."
" Chưa từng" Tất nhiên là cậu chưa từng, Lãng Vong cậu biết thuật này, nhưng kỳ lạ nó chẳng có tác dụng với cậu, có lẽ cậu yêu người nhiều đến mức không có thứ gì có thể lại gần kí ức và tình cảm của cậu được.
" Nhất Bác..... ta.... đừng động vào nó nữa"
Tiêu Chiến bản thân hiện tại cũng không biết mình có thể nói nên câu này, bởi bàn tay không chịu ngoan ngoãn của Nhất Bác đã tháo đai áo của hắn từ lúc nào, đôi tay ấy như lần trước sẽ lại mân mê từng vị trí trên người hắn. Đôi tay ấy vuốt ve khắp khuôn ngực hắn, đặt đôi môi mềm ấm nóng lên mọi nơi trong tầm mắt. Khiến trái tim hắn loạn nhịp, nóng hổi và cuộn trào, một cảm giác khác lạ hơn lần trước.
Hắn cong người đón nhận từng nụ hôn, phần trang phục phía trên đã bị Nhất Bác dừng pháp thuật biến mất không dấu tích, chỉ là đó là bộ trang phục hắn rất thích, mai hắn sẽ đòi lại Nhất Bác mới dược.
Hắn hiện tại trên cơ thể chỉ còn một lớp vải mỏng manh, nhưng cũng chính vì vậy mà lớp da trắng ngần không tì vết của hắn lại thêm phần yêu nghiệt.
" Ai nói Huyết Chủ bạo tàn, ta nói Huyết Chủ bạo ta thì đúng"
Tiêu Chiến huých người đang nhìn mình với đôi mắt mang hai phần lý trí tám phần muốn ăn tươi nuốt sống hắn, mà lật kèo.
" Huyết Chủ ta chưa bại trước bất cứ đối thủ nào, muốn bạo bao nhiêu ta cho bạo bấy nhiêu"
Lớp y phục của Nhất Bác một mảnh cũng không còn, ngọn nến trong căn phòng đã bị tắt từ khi nào, tấm màn lụa che phủ chiếc giường ấm áp, buông xõa che chắn cho hai kẻ đang muốn bạo tàn với nhau. Dù bạo theo cách nào, thì vẫn là cuộc chiến khó phân thắng bại.
Nhất Bác bị hoảng rồi, Sư Tôn cậu không phải là vừa, Vũ Huyết Lang mỗi lần mỗi khác, mỗi lần lại tăng thêm phần khoái cảm trong cậu, cậu hiện tại những lần trước có lẽ sẽ giữ cho mình một phần lý trí, nhưng lần này cậu chẳng còn muốn giữ lấy một mảnh lý trí nào.
Bởi cậu đang say đắm trong nhan sắc của người trước mặt, cơ thể của hoàn mỹ không tỳ vết, trong ánh trăng mới nên của Huyết Tiên, mái tóc màu bạch kim lấp lánh vừa che chắn, vừa buông lơi gợi mời trên cơ thể Sư Tôn. Cả cơ thể Nhất BÁc đang nóng ran bất ổn.
" Sư Tôn, người có biết người rất đẹp không?"
" Ta biết, nếu không, sao ta có thể giữ được trái tim của Hàm Thiên"
Nhất Bác quả là phải dành thời gian tìm hiểu thêm về Sư Tôn, người quá nguy hiểm, cậu tự hỏi liệu người đã lần nào như vậy với ai? 500 năm qua chẳng nhẽ.....
" 500 năm qua....."
" Cuộc đời ta chưa một lần Vũ Huyết Lang cho đến khi gặp Hàm Thiên"
Nhất Bác ghì chặt đôi môi người đối diện, đôi tay đường gân hiện rõ theo từng đường cơ bắp cuồn cuộn, dòng máu cuộn trào sục sôi thôi thúc cậu thêm một lần nữa chiếm đoạt người trước mắt. Cậu muốn người trước mắt phải ngất lịm đi trong vòng tay mình, yếu đuối và mỏng manh. Để cậu thỏa sức bảo vệ, thỏa sức cưng chiều và thỏa sức yêu thương.
" Là do người Sư Tôn, ta không biết Vũ Huyết Lang sẽ bao giờ dừng lại, chỉ là Sư Tôn nên trả nợ cho ta những năm tháng người dùng Lãng Vong với ta"
" Được, Hàm Thiên cứ tùy ý, đêm nay Hắc Anh ta thuộc về Hàm Thiên"
Lớp chăn mỏng được phủ lên kín thân thể hai người sau khi Nhất Bác quyết làm biến mất lớp y phục cuối cùng của Tiêu Chiến.
Da kề da, hơi ấm kề hơi ấm, dòng máu nóng cuồn cuộn kêu gào dưới làn da mềm, hơi thở gấp gáp dồn dập, Nhất Bác tiến vào vòng nguy hiểm sau khi chiếm lĩnh vùng cửa cấm mềm mại.
" Sư Tôn, hãy chiều ta"
" Hàm Thiên của ta, ta chưa bao giờ từ chối người"
Tiêu Chiến đôi môi nóng với hơi thở gấp gáp ra sau vành tai của Nhất Bác, đặt từng nụ hôn nhỏ từ phía sau cho đến chiếc yết hầu cao kiêu ngạo, thuận thế xoay người bên trên xuống dưới, nhưng người bên dưới chẳng chịu an phận mà ôm trọn bờ vai mềm, ngồi dậy khiến tư thế quá thuận tiện cho việc tiến sâu.
Bị lực tấn công bất ngờ cơ thể Tiêu Chiến run lên từng đợt nhẹ khi chân khí bị quay cuồng đảo lộn, khi điểm nguy hiểm bị tấn công đến bạo tàn, chiếc cổ trắng ngần thon dài chỉ còn biết ưỡn lên đón nhận từng đợt xâm chiếm.
Âm sắc mê hoặc vang vọng khắp căn phòng, lớp vải lụa che uốn lượn từng đợt sóng mềm mại, một mái tóc bạch kim xen kẽ màu đen tuyền mạnh mẽ hòa quyện vào nhau theo từng đợt xâm chiếm đến cuồng dã của cả hai.
Chiếc eo nhỏ của Tiêu Chiến đón nhận từng đợt xung động chạy dài theo sống lưng khi Nhất Bác tiếp tục đổi tư thế.
Hơi thở gấp gáp vồn vã, nụ hôn cuồng nhiệt xâm chiếm mọi ngóc ngách, mọi điểm thể mà nó chạm tới, đôi bàn tay đan chặt, từng đường cơ gồng lên đón nhận những lần xâm chiếm đến bất khả chiến bại, đầy mạnh mẽ và cuồng nhiệt.
Tiêu Chiến lần đầu đón nhận những đợt thúc mạnh đến vậy, hắn hoảng rồi, nhưng bản thân lại bị uy lực của người trước mặt làm hắn thuần phục, quả là mang trong mình nguồn gốc Đế Vương, điều gì cũng thật kỳ tài.
" Sao? Người có muốn thoát khỏi ta nữa không?"
" Ta có lựa chọn sao?"
" Người muốn thoát một lần ta sẽ Vũ Huyết lang mười lần, người bỏ đi một lần ta sẽ Vũ Huyết Lang trăm lần. Người dùng Lãng Vong một lần ta nhốt người trong căn phòng này khỏi cần bước xuống giường"
Tiêu Chiến là chịu rồi, là muốn răn đe hắn, có nhất thiết răn đe bằng Vũ Huyết Lang không? Tiêu Chiến vòng tay qua cổ Nhất Bác khi hắn đang nằm bên dưới đón nhận từng đợt xâm chiếm mạnh mẽ, nhưng gương mặt lại mang đầy vẻ mê hoặc ửng hồng bởi cuộc yêu.
" Cách trừng phạt này người có nghĩ là lợi quá không Hàm Thiên?"
" Vậy người muốn hình thức khác"
Nhất Bác xoay người một vòng tiện cũng cuốn theo lớp vải lụa che màu trắng ở giường, mà cuốn bao bọc lấy cả hai, phút chốc hai người đã ở dòng suối nước nóng, nơi có hàng chục vò rượu hoa đào mà Tiêu Chiến tự ủ.
Nhất Bác lấy một vò uống liền một mạch, vò rượu rơi trên dòng suối nhỏ róc rách mà trôi dạt.
" Hảo rượu, hảo rượu, hảo sắc"
Vò thứ hai được mở nắp, một ngụm rượu một nụ hôn, Nhất Bác nhấn chìm rượu hoa đào trong khoang miệng Tiêu Chiến với nụ hôn cuồng dã. Cậu uống Sư Tôn uống, chẳng qua cách uống có đôi chút khác lạ mà thôi.
Lớp vải lụa đã chẳng còn khô khi ngấm nước, cứ vậy hoa đào, lụa, rượu và làn da hòa trộn vào dòng nước nóng trong mê cung đá của Hắc Ảnh.
Từng cơn sóng cuộn trào, từng đợt thủy triều lên xuống không ngừng nghỉ, lớp vải lụa lúc lơi lúc chặt, quấn quanh mà ve vãn từng làn da mềm, đôi môi bị gặm nhấm đến sưng tấy nóng rát, nhưng vẫn chẳng thể buông rời. Hơi thở gấp gáp kèm những lời nói đứt đoạn của tình yêu.
" Sư Tôn, người dám không yêu ta.... ta sẽ san bằng Huyết Tiên"
" Hàm Thiên, ta tự san bằng để yêu người"
" Sư Tôn của ta, ta yêu người"
" Ta yêu người, Hàm Thiên của ta"
" Tiêu Chiến, người chấp nhận là phu phu với ta được chứ"
" Ta đánh đổi mạng sống cho người, phu phu hay bất cứ danh phận nào, không quan trọng"
" Danh chính ngôn thuận, ta đưa người về Đại Đề có được không?"
" Hàm Thiên, người muồn về Đại Đề"
" Ở đâu có Hắc Ảnh ở đó có Hàm Thiên"
" ừm"
" Mỗi ngày đều cùng người Vũ Huyết Lang được chứ"
" Hàm Thiên đêm nay tha cho ta một mạng được không?"
" Hắc Ảnh ấy vậy mà không như lời đồn sức mạnh"
"Hàm Thiên, vài năm bất tỉnh vì nội thương, như vậy không tốt"
"Hiện ta thấy sức mạnh tràn trề, không tốt sau Huyết Chủ chăm sóc ta được chứ?"
" Được chăm sóc người, nhưng hiện giờ chúng ta tạm ngưng được không?"
" Là Sư Tôn mệt?"
" Ta không mệt, nhưng ta sợ không nghỉ thì đêm nay sẽ rất ngắn, thong thả chúng ta Vũ Huyết Lang được chứ?"
Nhất Bác bế người dưới thân lên đùi mình, ôm ấp thật chặt để người nghỉ ngơi, dòng nước nóng uốn quanh sưởi ấm bằng làn hơi mỏng.
Vồn vã tấp nập là vậy, ấy vậy sự tĩnh lặng bất chợt lại thấy thật rung động ngọt ngào. Hai lồng ngực chạm sát, từng hơi thở gấp gáp va chạm vào nhau sau cuộc yêu đến không thể dừng lại. Nếu không bởi Tiêu Chiến sợ Nhất Bác sẽ tổn hại đến sức khỏe, hay cơ thể vài trăm năm tuổi của hắn đang mệt dần, có lẽ mê cung của hắn sẽ thành trận địa mất rồi.
Nhất Bác đôi tay vuốt từng sợi tóc mềm mà làm khô chúng, cậu sợ rằng ngấm nước lâu sẽ khiến Sư Tôn của mình nhiễm bệnh mất, giờ cậu mới cảm nhận cơ thể người đang không còn sức trong vòng tay cậu.
Nhất Bác đứng dậy liền bế Sư Tôn trong lòng mà bước ra khỏi dòng nước nóng, cũng tiện làm khô hai người và thêm vài lớp y phục. Sư Tôn trong vòng tay cậu, đôi mắt vẫn không chịu rời cậu một giây nào.
" Người đang nghĩ điều gì Sư Tôn"
" Ta sợ rằng nếu ta chớp mắt, ngươi sẽ tan biến hoặc lại bất động mà không nhìn ta, không yêu ta, cũng chẳng nói chuyện với ta"
" Người như vậy còn ta thì sao?"
Nhất Bác đặt nhẹ Tiêu Chiến lên chiếc ghế cẩm thạch trắng dưới gốc hoa anh đào, bàn pha lê hiện ra thứ trà mà cả hai đều thích dùng. Nhất Bác rót một chén trà nóng đặt vào lòng bàn tay Tiêu Chiến. Cậu quỳ gối dưới người, hôn nhẹ lên mu bàn tay với những đốt ngón tay thon dài.
Mỗi nụ hôn là mỗi ấm nóng đầy nâng niu qua từng ngón tay, cho đến ngón tay áp út, nụ hôn thật lâu và thật dài. Nụ hôn dừng lại cũng là lúc Tiêu Chiến thấy trên tay mình một chiếc nhẫn mỏng, với những bông hoa đào nhỏ và viên đá vàng óng ánh. Màu vàng của đế vương.
" Chiếc nhẫn này là lời cầu hôn của ta với Tiêu Chiến, người có chấp nhận? chiếc nhẫn mang sự giằng buộc của ta đối với người. Nếu một khi người cất bước rời xa ta, viên đá sẽ vỡ vụn, khi đó tính mạng của ta cũng sẽ chấm dứt. Không dọa người, viên đá này là chân thân của đế vương. Người muốn rời xa ta hay muốn kết hôn với ta Tiêu Chiến?"
Dòng lệ thủy tinh lăn dài trên khóe mắt Tiêu Chiến, trong Nhất Bác là sự mâu thuẫn, là tính chiếm hữu rất lớn như chính bản thân Tiêu Chiến muốn chiếm hữu Nhất Bác vậy. Nhưng hắn vẫn lo sợ, hắn đâu đó vẫn bất an. Hiện tại sự bất an ấy lại bị chính Nhất Bác thổi bay không một dấu vết.
Nụ cười hạnh phúc kèm câu nói gượng gạo, Tiêu Chiến nhìn người đối diện mình mà dưng dưng đón nhận.
" Cả đời Tiêu Chiến ta nguyện bảo vệ viên đá này"
Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đầy mãn nguyện mà hạnh phúc.
" Ta yêu người, Hắc Ảnh chủ của ta"
" Đế Vương của ta, ta yêu người"
" Vạn kiếp"
" Vạn kiếp"
________ The End_______
👵🏻 Hắc Ảnh Quy Lang
Chúng ta đã chính thức kết Hắc Ảnh Quy Lang.
Hắn qua 500 năm trái tim đã quá khô cằn, nhưng hắn được định sẵn chờ một đế vương xuất thế, một tình yêu vạn kiếp.
Khi viết xong fic này thực sự LLee vẫn cảm thấy khá đau đớn. Trái tim dù biết cái kết luôn là hạnh phúc, sự ngọt ngào của cả hai rồi sẽ còn nhiều hơn nữa. Nhưng vẫn đau lắm vì hai người trải qua quá nhiều đau khổ và chờ đợi, hi sinh và nhung nhớ.
Vì Hắc Ảnh là bộ fic mà LLee khá đau lòng, vì gần như biết trước bộ này ngược nhiều, nhưng cũng không ngờ ngược nhiều quá.
Nên fic sau LLee sẽ viết một fic hiện đại và ngọt ngào vui vẻ. Sẽ là thể loại khác những gì mà trước giờ LLee từng viết. Mong mọi người đón nhận.
Và mong rằng Hắc Ảnh cùng Hàm Thiên sẽ mãi ở trong tâm tư các nàng. Như một tình yêu của sự khắc khoải và hi sinh.
Yêu mọi người, nghỉ lễ vui vẻ ♥️🤗👵🏻
Chúng ta hẹn gặp lại sớm với ngoại truyện Goblin trước khi đón chào bộ fic mới ♥️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro