Chương 4: Vũ Huyết Lang
Chương 4: Vũ Huyết Lang
Vài ngày sau tại phía Tây Đại Đề, tiếng vó ngựa đuổi theo phía sau đoàn quân.
" Thế tử, thế tử, tham kiến thế tử điện hạ"
" Sao rồi?"
"Đúng như lời người dặn Hàm Tam Lệnh vẫn ở lại Hoàng Đô. Hiện đang cùng Hoàng thượng xử lý việc triều chính, hỏa hoạn cũng đã khắc phục xong, dân chúng đang cất lại nhà, và phục hồi gia sản. Hiện chưa có chuyện gì mới xảy ra, Ám Hành Sử nhận lệnh từ giờ hàng ngày sẽ gửi tin của Hoàng Đô cho người. Thế tử an tâm, mọi việc vẫn như người dự liệu "
" Vất vả rồi Hàn Phi, ngươi nghỉ ngơi, chúng ta đã đến biên ải phía Tây, ta cần ngươi giữ sức cho trận chiến tới"
" Tuân lệnh thế tử "
Quãng đường đến biên ải phía Tây, Nhất Bác quả thực chứng kiến nhiều điều, hóa ra dân chúng ngoài thành không được ấm lo như những gì mà cậu được nghe tại trên triều.
Vẫn có những vùng dân còn thiếu ăn và khó khăn. Nên dọc đường lương thực được cậu chia cho dân cũng rất nhiều. Chợt Nhất Bác nhận ra có thực Đại Đề đang phồn vinh và an bình như cậu nghĩ. Cậu cần điều tra mọi việc kỹ càng hơn.
Nhưng trước đó cậu đã đưa ra những thay đổi cải biên về chính sách, và đi qua mỗi vùng cậu đều đưa những kiến thức của mình có được khi sư tôn dạy cậu để giúp cho công việc đồng áng, hay giúp cho quá trình sản xuất được thuận lợi hơn. Những bản ghi chép đều được thế tử để lại cho huyện lệnh, cậu cũng ra lệnh, khi cậu chinh chiến trở về sẽ ghé qua kiểm tra kết quả.
Suy nghĩ ra những phương pháp mới giúp dân chúng khiến cho Nhất Bác thêm phần bận rộn, nhưng cậu hằng ngày vẫn luôn nghĩ đến Sư Tôn. Cậu tự hỏi hiện giờ liệu Sư Tôn vẫn còn đang cùng phụ hoàng phê duyệt tấu sớ, hay người đã về khu rừng của người, hay người có ở Đông Cung không, căn phòng của cậu và Sư Tôn liệu người có dùng làm nơi nghỉ ngơi không?
Hay liệu Sư Tôn có nghĩ đến cậu như cậu hiện tại.
Vùng biên ải phía Tây là vùng mùa hè thì nóng bức đến cháy da cháy thịt, mùa đông lại cực kỳ lạnh giá tới mức mọi thứ đều đóng băng, và hiện đang chớm đông nên cũng cực kỳ lạnh giá.
Nhất Bác cử Hàn Phi thăm dò lòng địch, ghi chép về khu vực đóng quân của giặc Ôn trong hai ngày, giặc Ôn là những người của vùng băng lạnh, họ cường tráng có lớp da rất dày và họ to lớn gấp giữa người bình thường. Chủ yếu họ sống ở vùng núi nên có những lợi thế về độ bền sức lực và có sức mạnh như loài thú hoang. Nếu lấy sức người bình thường chiến đấu thì quả thật không khôn ngoan.
Thường giặc Ôn sẽ không thông minh để có những mưu lược tính toán như hiện tại, nên Nhất Bác nghi ngờ có thế lực đứng sau điều khiển.
Và kết quả sau khi Hàn Phi trở về là đằng sau có sự tham gia của giặc Tề, nước này bao năm vẫn chưa từng từ bỏ ý định xâm chiếm Đại Đề. Chúng lợi dụng sức mạnh của giặc Ôn để làm bia đỡ cho mình. Đặc tính chung của hai giặc này là vô cùng độc ác và tàn nhẫn, chúng sẽ không từ bỏ mọi cơ hội giết người, dù là những sinh mạng vô tội và yếu đuối, chúng cũng sẵn sàng thẳng tay giết hại.
Và cũng rất khó để làm lộ mặt quân nhà Tề, bởi sau cuộc chiến thất bại trước, chúng vì muốn đổi tính mạng của nhà vua, nên đã phải đưa thế tử của nước mình sang Đại Đề làm con tin, đồng thời ký hiệp ước nếu tiếp tục xâm phạm thì Đại Đề sẽ thẳng tay dẫn quân sang đánh chiếm.
Biết tin thế tử đến chúng treo người dân lên cổng thành rồi ra giá với thế tử, vì biết thế tử yêu dân hơn mạng của chính mình, chính vì vậy mà chúng biết đây là yếu điểm của người.
Chúng ra giá nếu thế tử không đích thân thay thế vị trí là con tin thì mỗi ngày chúng sẽ giết mười đứa trẻ trên cổng thành, cho đến bao giờ thế tử chịu thay vị trí.
Và dĩ nhiên Nhất Bác đồng ý ngay lập tức với điều kiện này mà không cần suy nghĩ. Thế tử cùng mười cận vệ của mình hiên ngang tiến về doanh trại của địch. Đồng ý lấy mình làm vật trao đổi, chúng rất hồ hởi mà đồng ý, một món trao đổi quá hời cho chúng.
Thế tử Nhất Bác trong tay bọn chúng có gì mà chúng còn lăn tăn không đổi, mạng thế tử đủ để đòi Vương Hoàng cả nửa Đại Đề cũng không khó.
Giữa lúc hoang mang vì quyết định của thế tử ở mặt kia của cổng thành sự xuất hiện của một chú ngựa đen tuyền tiến tới đầy sức mạnh. Trên yên ngựa là một dáng hình của một vị thư sinh. Vị này Hoắc Đằng biết tên, không ai xa lạ chính là vị Sư Tôn của thế tử Hàm Tam Lệnh. Cổng thành nhanh chóng được mở.
Hàm Tam Lệnh vừa xuống ngựa liền hỏi.
" Tướng quân, Thế tử hiện đang ở đâu?"
" Thưa, người đang làm con tin để đổi lấy hai trăm trẻ nhỏ"
" Người để lại ai ở thành"
" Dạ Hàn Phi"
" Dẫn ta đến chỗ Hàn Phi"
Huyết Chủ biết nếu để lại Hàn Phi có nghĩa Thế tử đang muốn Hàn Phi làm điều gì đó.
" Hàm Tam Lệnh"
" Ta biết kế hoạch của thế tử"
Hàn Phi và Thái Lạc đều bất ngờ, kế hoạch chỉ có ba người bọn họ biết. Họ tiếp xúc bao lâu nay nhưng dường như họ luôn bất ngờ với con người này, đôi khi họ nghĩ người này không phải là con người bình thường.
Hàm Tam Lệnh ngồi xuống chiếc ghế nhàn nhã cầm ly trà, khuôn mặt cũng không còn căng thẳng như lúc mới đến.
" Ta sẽ cùng ra trận, phiền hai người chuẩn bị cho ta một bộ giáp, và đừng để thế tử biết ta đến"
Dĩ nhiên kế hoạch của thế tử là đánh từ lòng địch đánh ra, khi thế tử chấp nhận là con tin đánh lạc hướng sự quan tâm của quân địch mà lơ là phòng thủ, thì ngay lúc này quân ta đang dần trà trộn vào đội quân của chúng. Thế tử muốn diệt tận gốc mưu đồ của giặc Tề. Dám ra chiến trường bao nhiêu quân, thế tử sẽ bắt chúng bại bấy nhiêu quân. Chúng phải bị diệt trên đất của chúng, đất Đại Đề không được dính máu bẩn này.
Cuộc chiến diễn ra ngay khi Thế Tử vào tâm địch, giặc Tề vô cùng khoái chí, chúng thấy Hàn Phi cận vệ đắc lực của thế tử xuất quân đánh trận, chúng nghĩ Hàn Phi đang cầm quân chủ lực mà ứng cứu thế tử, hoá ra tên thế tử này cũng không khôn ngoan như lời đồn, mang theo có một nghìn quân mà đòi đánh thắng được chúng.Hơn hết Thế tử này ngu ngốc lấy mạng mình đổi lấy hai trăm trẻ nhỏ, lại quên mất mạng thế tử có giá hơn rất nhiều. Chúng hả hê tự đắc khoái chí đuổi theo Hàn Phi và Thái Lạc.
Nhưng chúng nào biết chúng đang chạy theo con mồi rỗng. Hàn Phi và Thái Lạc giả vờ thua trận chạy trốn theo dọc đường sông, khiến tên tướng nhà Tề tự đắc mà dẫn quân đuổi theo định sẽ đuổi cùng giết tận. Nhưng hắn nào ngờ hắn đang đi với một phần ba số quân là của Đại Đề trà trộn. Và tiến về nơi Hoắc Đằng đang mai phục.
Tên tướng của nhà Tề lúc này càng tự đắc mà xuất hiện lớn tiếng.
" Hahaha các ngươi chịu đầu hàng đi, thế tử các ngươi trong tay ta, các ngươi nên chạy quắn đít về Hoàng Đô mà cấp báo với Vương Hoàng, nếu không cho ta 6 quận vùng biên thì mạng thế tử đừng mong giữ. Một nghìn quân chết hết rồi các ngươi định lấy gì mà chống đỡ, ta cho các ngươi nửa ngày để chạy trốn khỏi thành"
Hắn tự đắc vì thấy số lượng quân nhỏ nhoi, nhưng chúng nào biết trong các lều trại và quân lính ẩn lấp sau rừng cây này chỉ là hình nộm mà thôi, tất cả binh lính được dẫn về bốn phía xung quanh thành chính, tạo thành bốn đội quân tinh nhuệ, hai đội tấn công đám giặc Tề đang đuổi theo Hàn Phi từ phía sau, hai đội còn lại tiến vào lòng địch kết hợp cùng thế tử đánh phá từ bên trong.
Khi chúng đang hả hê đuổi giết Hàn Phi thì ở doanh trại chính của chúng lúc này đang bị quân Đại Đề được huấn luyện bài bản không biết từ đâu xuất hiện mà đánh úp. Không kịp trở tay khi quân Tề mải mê hưởng lạc khoái cảm đuổi theo Hàn Phi, đám giặc Ôn còn lại dù đông đảo nhưng lại ngốc nghếch và không biết cách chiến đấu.
Rất nhanh tên thủ lĩnh giặc Ôn đã trong tay của Nhất Bác, tất cả giặc Ôn buông vũ khí vì tướng đã bị bắt sống.
Lúc này Hàn Phi cũng trở mặt mà quay đầu tiến về phía đám giặc Tề, kết hợp với quân ta đang bao vây từ phía sau và lực lượng trà trộn, tướng nhà Tề nhanh chóng bị bắt sống.
Tên tướng trong tay nhanh chóng bị Hàn Phi xử lý, thấy tướng bại trận quân liền rút chạy. Đội quân Hàn Phi nhanh chóng lại tiến về thành lớn của quân địch để bảo vệ Thế Tử, nhưng khi đến nơi thì đã thấy thế tử xử lý nhanh gọn rồi. Dù cho có cảm giác nhanh gọn hơn mức họ tưởng.
Thế tử nhanh chóng tìm nơi nhốt trẻ của bọn chúng, gần hết đám trẻ được người tìm thấy và người cử Thái Lạc trực tiếp dẫn trẻ nhỏ về thành, còn người và Hàn Phi đi tìm những đứa trẻ còn lại, trong lúc tìm kiếm số lượng trẻ còn lại Thế Tử lao theo đám tàn dư giặc Ôn đang bắt giữ con tin, địa hình đồi núi thêm phần băng lạnh khiến ngựa của thế tử không đi được thêm, hơn hết lại đang là địa phận núi nguy hiểm.
Hàn Phi bị thất lạc Thế Tử trong lúc tìm kiếm trên núi tuyết do trận sạt lở, Nhất Bác cứu được hết đám trẻ, lúc này một mũi rìu lao nhanh về phía sau lưng người. Nhất Bác đẩy đám nhỏ sang một bên, trên tay bội kiếm vung cao định sẽ chặn lại chiếc rìu đang lao tới.
Chưa kịp hành động thì tiếng kiếm chặt đôi cây rìu sau lưng làm Nhất Bác giật mình quay lại, cậu chủ quan rồi. Một dáng hình có đôi phần quen thuộc nhưng chỉ khác là trên người là bộ giáp của tướng sĩ mà thôi.
" Thế tử, ta dạy người được phép chủ quan như vậy sao"
Nhất Bác lúc này không còn ngần ngại gì nữa, giọng nói này đúng là người rồi, người là sự tôn kính trong cậu, cũng là nỗi nhớ của cậu khi ra chiến trường, nơi băng tuyết bao phủ lấy đôi tay cậu.
Nhất Bác không nói gì mà tiến lại gần Sư Tôn, ôm chặt lấy người, cánh tay rắn chắc bấu chặt lấy tấm áo giáp cứng nhắc.
" Sư Tôn, sao người không chịu nghe lời ta"
" Nếu nay ta không theo người, giám chắc giờ này ta đang nghe tin dữ về đồ nhi"
" Là ta sai rồi Sư Tôn"
Huyết Chủ dùng pháp lực làm ấm cơ thể Nhất Bác. Người đưa tay vỗ lên lưng Nhất Bác.
" Trở về thôi"
Hàn Phi lúc này cũng tìm thấy thế tử, ba người dẫn những đứa trẻ còn lại trở về.
Về gần đến thành thì có một chiếc xe ngựa đã sắp sẵn, do được làm ấm cơ thể mà lúc này sau tấm giáp của thế tử dòng máu nóng mới thấm ra một mặt áo.
Nhất Bác giữ tay Sư Tôn khi người nhìn thấy vệt máu trên xe ngựa.
" Vết thương ngoài da do lúc bất cẩn, không đáng lo, ta muốn nghỉ ngơi, người có thể ngồi như vậy cho ta ngủ một chút không, từ khi ta đi chưa một ngày có thể yên giấc. Có .... lẽ.... là do.... Sư Tôn ... chiều hư ta rồi"
Nhất Bác chìm vào giấc ngủ sâu thật an yên trên vai của Sư Tôn. Huyết Chủ nắm lấy tay Nhất Bác một luồng pháp lực đỏ bao bọc sưởi ấm cậu.
" Tại sao cố chấp như vậy, chỉ là vài sinh mạng nhỏ liệu có đáng"
Ai cũng biết thế tử là người rất tài giỏi, người có sự gan dạ, mưu trí nhưng người cũng đầy sự cố chấp và bướng bỉnh. Người yêu dân của người hơn tính mạng, sẵn sàng làm con tin, sẵn sàng lăn xả trên tuyến đầu chiến đấu. Với một nghìn quân quả rất ít ỏi, nhưng bởi khí khái, sự anh dũng và tài trí hơn người của Nhất Bác khiến cho ý chí chiến đấu của một nghìn quân tăng gấp nhiều lần, một nghìn quân nhưng mang sức mạnh hàng nghìn quân.
Ai cũng biết thế tử từ khi ra đến chiến trường chưa một ngày người nghỉ ngơi, người cũng gấp rút lên chiến lược rồi tác chiến như đang có chuyện rất gấp nào đó vậy.
Xe ngựa dừng lại trong cổng thành, người từ trong bước ra vững trãi trên tay là thế tử đang say giấc. Người này tỏ ý không làm phiền, Hàn Phi cũng ra lệnh cho binh sĩ tập trung khắc phục hậu quả của cuộc chiến, điều trị người bị thương.
Huyết Chủ đặt Nhất Bác lên trên giường, người thắp sáng mọi chiếc đèn, làm cháy chậu than hồng bên cạnh, để sưởi ấm cho Nhất Bác. Thay lớp áo giáp bị băng tuyết đóng dày làm cho lớp áo giáp như một tảng băng thép. Cơ thể không tránh vài vết thương do chiến đấu, Nhất Bác gầy đi nhiều so với ngày Huyết Chủ nhìn cậu ra chiến trường.
Chiếc chăn ấm nơi biên ải ấy vậy mỏng manh hơn những gì Huyết Chủ nghĩ, cậu nhóc này là vậy có khi lại nhường đồ của mình cho quân lính rồi, lều của thế tử cũng thật sơ sài.
Huyết Chủ lấy con dao nhỏ trong tay áo, rạch một đường giữa lòng bàn tay, để dòng máu nóng của mình lên vết thương của Nhất Bác. Vùng băng lạnh khiến đôi chân của Nhất Bác bị tác động mà tái phát, trong giấc mộng cơn nhức xương của vết thương cũ khiến Nhất Bác nhíu mày. Lúc này thêm một luồng sáng trắng làm dịu đi cơn đau.
Lều của thế tử ấm hơn rất nhiều kể từ ngày người đến đây.
Đêm đó theo lệnh của Hàn Phi không ai được phá vỡ thời gian nghỉ của thế tử.
Tiếng binh lính, tiếng các loại kim loại, tiếng vó ngựa đánh thức Nhất Bác sau giấc ngủ sâu. Đôi mắt hé mở trước mắt cậu là khuôn mặt hoàn mỹ của Sư Tôn như bao ngày cậu thức dậy tại Đông Cung. Có điều hôm nay người thật gần cậu hơn bao giờ hết. Đôi bàn tay cảm nhận hơi ấm của người, có lẽ hơi ấm êm dịu mà đêm qua cậu cảm nhận là của người.
Cậu tham lam mà khép lại đôi mi, đôi bàn tay cũng siết chặt hơn một chút, cậu nhích lại gần hơn về phía người, tham lam mà đòi hỏi hơi ấm từ người nhiều hơn.
" Thế tử đã cầm quân rồi còn định lười biếng đòi hơi ấm từ ta sao?"
" Phần thưởng cho chiến thắng của ta"
" Người chiến thắng nhưng lại tự đặt mình vào nguy hiểm "
" Không sao, mạng ta lớn"
Nhất Bác vừa nói vừa tiến lại gần mà ôm chặt Sư Tôn hơn, lần đầu cậu dám lại gần người đến vậy, cậu cũng liều mà tham lam thôi. Dù tám chín phần đoán định mình sẽ bị phạt. Và dĩ nhiên rồi, Sư Tôn hất cậu ra xa, người ngồi dậy bước xuống giường, chỉnh lại tà áo rồi nhã chính định bước đứng dậy.
" Càng lớn càng làm càng"
Nhất Bác ấy vậy mà nhõng nhẽo ôm người lại từ phía sau.
" Ta biết Sư Tôn luôn cưng chiều, là do người làm hư ta"
Huyết Chủ biết cậu nhóc này mỗi lần đạt thành quả nào đó chắc chắn sẽ mè nheo mình, đôi khi là những món quà nhỏ, gần đây tên nhóc này không đòi quà, mà chỉ đòi những hành động đến khác lạ, như nắm thật chặt tay, hay ôm chặt lấy người hắn. Những lúc như vậy Nhất Bác đều nói một câu mà rồi lại khiến hắn bất lực mà nuông chiều một chút.
" Lớn rồi không cần quà nữa, chỉ cần Sư Tôn cho ta bên cạnh người một chút, người luôn lạnh lùng với ta, bất công này người nên đền bù"
Lạnh lùng hắn còn làm càng đến vậy, thử hỏi nếu nuông chiều thêm một chút hắn còn gây ra chuyện gì nữa.
" Lớn rồi phải biết khi quá gần gũi với ai đó, đôi khi lại là người sẽ giết chết mình"
" Ta chỉ lại gần một mình Sư Tôn."
" Ngươi đừng nên tin tưởng ta"
" Ta không tin tưởng người, ta chỉ đang tham lam mà lợi dụng người thôi"
" Được, vậy lợi dụng đi, khi ta làm gì đó sai với thế tử, sẽ chẳng bận tâm vì chúng ta đều có đi có lại"
" Ta biết, vậy Sư Tôn có thể cho ta lợi dụng hơn được không? Để khi Sư Tôn hại ta, ta cũng thấy mình không bị thiệt"
" Thế tử người nghĩ người còn lợi dụng gì thêm ta nữa, người nãy giờ ôm chưa đủ sao?"
" Ta đã mười ngày hành quân không nghỉ, năm ngày chiến đấu trong băng tuyết chỉ để thật nhanh về lại Hoàng Đô"
" Vậy chúng ta nhanh về Hoàng Đô thôi"
" Vì ở đó có người, nhưng giờ người hiện đang ở đây. Ta không vội"
" ....."
" Nên hãy cho ta lười biếng ôm người thêm một chút được không? Coi như truyền hơi ấm tiếp thêm sức lực cho ta"
Nhất Bác kéo Sư Tôn trở lại giường, người định bật người trở lại, nhưng đôi tay rắn chắc giữ chặt hai vai người dưới gối.
" Hàm Tam Lệnh Tiêu Chiến, ta lệnh cho người ở lại đây bên ta thêm hai canh giờ sưởi ấm cho đến khi ta đủ ấm để có thể hành quân về lại Hoàng Đô"
Vâng cái tên Tiêu Chiến lần thứ hai Nhất Bác gọi, nhưng không hiểu sao cậu cực kì thích cái tên này, đến mức cậu trận trọng không dám gọi tên.
" Tiêu Chiến, cái tên rất đẹp sao người không dùng"
Sư Tôn biết mình hiện tại cũng muốn tên nhóc này nghỉ ngơi thêm chút nữa, sưởi ấm cho hắn cả đêm thêm hai canh giờ cũng chẳng sao cả, người di chuyển nằm ngay ngắn để mặc Nhất Bác đang thuận tay kéo chăn lên cho mình.
" Vì lâu rồi không dùng"
Nhất Bác nằm bên cạnh, đôi tay lại như thói quen mà luồn vào năm ngón tay Sư Tôn. Rồi hắn lấy gan đâu mà liều mạng kéo Sư Tôn vào lồng ngực mình. Ôm chặt thứ hơi ấm cậu luôn khao khát.
" Vậy chỉ khi có hai ta, ta có thể gọi tên này được không, Sư Tôn"
" Tuỳ ý ngươi, nhưng ta nói trước, cái tên này không được đẹp. Nếu sau có thế nào đừng trách cứ vì sao lại là nó"
" Cái tên rất đẹp, tội tình gì mà ta trách cứ"
" Thế tử cậu thật dễ tin người"
" Chỉ vì đó là Sư Tôn"
Nhất Bác lại tiếp tục tham lam mà ngủ thêm một giấc ngắn trong thứ hơi ấm mà cậu thích thú, mùi hương trên người của Sư Tôn như thứ thần dược khiến giấc ngủ thật dễ dàng và thoải mái.
Khi cậu thức dậy bởi tiếng gọi của Thái Lạc, vì thế tử đã ở trong lều từ tối qua, người cần ăn uống.
Nhìn bên cạnh không thấy bóng dáng Sư Tôn khiến Nhất Bác lao hẳn ra khỏi lều để hỏi Thái Lạc.
" Sư Tôn đâu?"
Thái Lạc biết thế tử rồi sẽ hỏi người này thôi, liền trả lời ngay cho thế tử an tâm.
" Hàm Tam Lệnh đang điều trị binh lính bị thương, người có nấu chút đồ ăn và báo thần mang đến cho người"
Lúc này Nhất Bác mới hết cau mày mà nhìn chén canh trên khay, liền với lấy khay rồi đi vào lại lều, cũng không quên hỏi ngay tình hình với Thái Lạc.
" Báo cáo tình hình sau cuộc chiến"
" Vâng thưa thế tử, trẻ nhỏ đã được về với gia đình, binh sĩ thiệt hại rất ít, tướng giặc Tề được nhốt trong lao, còn tàn dư của giặc Ôn chắc có lẽ không dám quay lại vùng biên nữa. Số lượng còn rất ít"
" Đừng chủ quan, báo Hoắc Đằng gia cố tường thành, cho quân lính xây chòi giáp biên hơn, để sẵn củi lớn trên đỉnh các ngọn núi, đảm bảo chỉ cần một tên giặc tiến lại gần kịp thời đốt lửa thông báo đánh giặc, không để tình trạng giặc tiến qua ranh giới"
" Vâng tuân lệnh thế tử"
" Phát hết lương thực, chúng ta sẽ về Hoàng Đô sau hai ngày nữa"
" Vâng thưa thế tử"
" Được rồi ngươi và Hàn Phi cũng nghỉ ngơi, chuẩn bị sắp xếp về Hoàng Đô"
Nhất Bác ăn hết chén canh rồi tiến về trại dưỡng binh, nơi cậu biết Sư Tôn của cậu đang ở đó. Con người này vốn bản tính nhìn lạnh lùng không quan tâm đến những sinh mạng xung quanh. Nhưng lại hành động cứu từng sinh mạng nhỏ. Nhất Bác biết điều này là điểm chung của cậu và Sư Tôn, cũng là yếu điểm của cả cậu và người.
Hai ngày chuẩn bị cho việc khởi hành về lại Hoàng Đô, chia tay vùng biên ải phía Tây với những lời cảm ơn của dân chúng, và tấm lòng tôn kính đến vị vua tương lai. Người dân và tướng sĩ vùng biên vững tâm, tràn đầy khí thế yêu nước hơn bao giờ hết. Bởi họ sắp tới có một người đủ đức đủ tài lên cai trị.
Nhất Bác và Sư Tôn đi cùng một xe ngựa, tên nhóc này sẽ lại liên thiên vắt cạn kiến thức của Sư Tôn về các phát minh của người. Tưởng tên nhóc này lại kiếm chuyện mà liên thiên bên cạnh. Nhưng rồi khi đi qua những vùng quê nghèo, Huyết Chủ đều thấy cậu ta dừng lại cho gọi Huyện lệnh ở đây đến báo cáo, sau đó đưa những thiết kế và phương pháp mà cậu nhóc ghi chép cho huyện lệnh với ý chỉ, tất cả phải làm theo. Khi về kinh thành sẽ cử thêm các chuyên gia đến.
" Thế tử kiến thức của ta, có giá rất cao"
" Trả công bằng một thế tử đẹp trai, tài giỏi cơ thể vạm vỡ. Người thấy có xứng"
" Ta cũng rất đẹp, nên không cần thêm một người đẹp ở bên mình"
" Vậy trẻ và còn rất khoẻ thì sao?"
" ....."
" Sư Tôn cũng rất trẻ, nên người không cần đúng không?"
" Ta rất trẻ"
" Đúng người rất trẻ và rất đẹp, người không thay đổi gì kể từ khi ta gặp người khi ta mười ba tuổi"
" Ngươi không thấy lạ sao?"
" Nếu không lạ, ta sẽ chẳng để người bên cạnh ta, Sư Tôn"
" Vì khác lạ nên sẽ càng nguy hiểm thế tử phải nhớ điều này"
" Vì khác lạ lên tâm càng bị thu hút"
Nhất Bác dừng bút mà nhìn thẳng về phía Sư Tôn. Cậu khi đến vùng biên ải quả thật có đọc được vài cuốn sách nói về trạng thái tình cảm này.
Dân gian gọi đó là cảm tình, là thứ tình cảm, cảm mến tôn kính ai đó. Cao hơn nữa họ gọi đó là tình yêu, nhưng thứ tình yêu này rất nhiều cảm xúc phức tạp mà Nhất Bác cần phải nghiên cứu thêm.
Thế tử về lại Hoàng Đô đúng như lời hẹn của người, dân chúng vui mừng chào đón người từ biên ải trở về khi dẹp yên giặc Ôn hung hãn.
Hoàng hậu cùng Hoàng thượng đón chào đứa con nhỏ trở về nhà, đứa con mang niềm kiêu hãnh và tự hào của họ.
Tháng mùa đông là sinh nhật của hoàng hậu, lại thêm đúng ngày lễ rước đèn lớn nhất trong năm, nên những ngày này cả Hoàng Đô sẽ rực rỡ hơn mọi ngày rất nhiều.
Nhất Bác để chuẩn bị quà sinh thần cho hoàng hậu quả thật có mất chút hao tâm, người muốn tự khắc một chiếc trâm cài hình mẫu đơn trắng, biểu tượng của hoàng hậu.
Nhưng vì bản thân là con trai đôi tay có chút thô ráp và vụng về, nên khiến bông hoa mẫu đơn chưa bao giờ được như thế tử mong muốn. Hạ Anh thường xuyên giúp người mang trực tiếp những bông hoa mẫu đơn thật để người thị phạm. Chính vì vậy thời gian gần đây Hạ Anh xuất hiện thường xuyên ở Đông Cung hơn.
Ngày lễ sinh thần của Hoàng hậu, cả kinh thành tấp nập nhộn nhịp hơn ngày thường, nhà nhà người người trên tay đều cầm những chiếc đèn mẫu đơn đẹp mắt nhất, trong mỗi chiếc đèn là những lời nguyện ước, lời chúc chân thành đến hoàng hậu của Đại Đề.
Vào mỗi năm như vậy sau khi tặng quà và gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến với mẫu hậu, thế tử nhất định sẽ lại lẻn ra ngoài thành để thả đèn. Dĩ nhiên là có cả Thái Lạc và Hàn Phi theo cùng, năm nay có cả Hạ Anh nữa, họ đã lên kế hoạch từ chiều.
" Sư Tôn, người đi cùng ta"
" thế tử, ta xin phép hôm nay được về nghỉ ngơi sớm"
" Sao người thấy mệt ư?" Nhất Bác tiến về phía Sư Tôn với gương mặt chưa hết phấn khởi và vui vẻ. Cậu trên tay cầm sẵn hai bộ thường phục cho mình và Sư Tôn. Nhưng rồi cậu liền buông hai bộ trang phục xuống, gương mặt biểu hiện sự lo lắng bất an.
" Ta chỉ là có uống chút rượu, người đi chơi vui vẻ "
Nhất Bác đưa tay lên trán Sư Tôn, rồi một tay kiểm tra mạch tượng của người. Nhưng rồi cậu nhận ra rằng, Sư tôn làm gì có mạch tượng, cơ thể người vốn cũng rất khác lạ.
" Vậy ta không đi nữa, cùng người nghỉ ngơi"
Huyết chủ tự hỏi cậu nhóc tại sao phải vậy với hắn, sự lo lắng này là sao? Nhưng không hiểu lý do gì mà khi nhìn vào đôi mắt mang chút lo lắng kia lại khiến hắn đau lòng.
Hắn biết Nhất Bác háo hức cho buổi tối hôm nay như thế nào, cậu nhóc này đã cười thật vui khi bàn về kế hoạch dạo chơi với Hàn Phi và Thái Lạc. Hắn biết năm nào Nhất Bác cũng sẽ thả đèn hoa đăng, hắn cũng biết năm nào Nhất Bác sẽ có một lời nguyện ước. Đó là cầu mong sự an bình cho Đại Đề.
Vậy lẽ nào mà hắn lại phá hỏng buổi tối nay của cậu nhóc này.
" Người không thả đèn sao?"
Nhất Bác trên tay đã đang pha một chút trà ấm cho Sư Tôn. Dĩ nhiên cậu muốn chứ, từ khi biết dạo chơi, cậu chưa năm nào vào ngày lễ này mà cậu không ra ngoài thành để thả đèn hoa đăng, và cùng nhìn ngắm Hoàng Đô tấp nập, cậu sẽ cùng Hàn Phi và Thái Lạc chơi tất cả những trò mới ở Hoàng Đô, nhìn dân chúng vui vẻ ấm lo, là cảm giác cậu luôn muốn được nhìn thấy.
" Mỗi năm ta đều sẽ thả một chiếc đèn, nhưng hiện Sư Tôn cần ta hơn, ta không thể để người một mình khi cơ thể không được khỏe "
Nhất Bác đưa chén trà vào tay Sư Tôn, cũng tiện mang hai bộ trang phục cất vào rương đồ. Nhưng rồi hai bộ y phục nhanh chóng được thay lên cậu và Sư Tôn.
" Ta cùng ngươi thả đèn"
Những chiếc đèn lấp lánh đủ màu,mang theo lời nguyện ước thắp sáng dọc con sông nhỏ quanh Hoàng Đô, từng chiếc đèn là từng lời nhắn gửi chân thành. Khắp mọi con phố đều được trưng sáng đủ các sắc màu, dòng người cũng nô nức vui đùa.
Hàn Phi, Thái Lạc và Hạ Anh đều háo hức mà vui đùa trên phố. Nhất bác vui thích chỉ cho Sư Tôn những thứ mới lạ trên phố, gương mặt cậu rạng rỡ hơn bao giờ hết, ánh mắt cũng ngập tràn những ngọn đèn sáng lấp lánh, Hoàng Đô luôn là vùng đất của ánh sáng và niềm vui. Đôi mắt của Nhất Bác còn đẹp hơn vạn lần như vậy, đến mức Huyết Chủ bị ánh mắt ấy cuốn vào từ lúc nào không hay.
Còn Nhất Bác thì sao, đêm nay thật rực rỡ và đẹp đẽ đến lạ, bên cạnh cậu là muôn dân an bình vui vẻ, người bên cạnh cậu là người cậu tôn kính và yêu thích, một người đẹp hơn tất cả những người mà từ trước đến nay cậu gặp, bao năm nay cậu chưa từng thoát khỏi vẻ đẹp ấy. Cậu say mê nhìn ngắm, cậu lén nhẹ nhìn người với trái tim loạn nhịp hồi hộp, bóng hình ấy luôn thu hút ánh nhìn của cậu.
" Sư Tôn, người ghi lời nguyện ước đi"
Huyết Chủ nhìn chiếc đèn trên tay Nhất Bác, hắn đã bao lâu rồi chưa từng thả đèn, bởi hắn cũng không còn tin vào những lời nguyện ước nữa, dù cho núi Huyết Tiên, hắn vẫn sẽ cho mọi người thả đèn. Nhưng hắn những đêm này là cực hình đối với hắn. Ngày trăng lên cũng là ngày hắn phát bệnh, để ở đây đến giờ phút này, hắn đang phải gồng mình chịu đựng cơn đau đến xé gan xé thịt từ bên trong.
Từ lúc Sư Tôn chịu đi cùng Nhất Bác, cậu luôn để ý trạng thái của người, cậu biết hôm nay Sư Tôn thật khác mọi khi, dù vẫn cùng cậu dạo chơi trên phố, người vốn dĩ lạnh lùng ít nói, nhưng hôm nay đặc biệt cậu cảm nhận thân nhiệt của người lạnh hơn mọi ngày.
Giống như hiện tại lần đầu cậu thấy trán Sư Tôn có mồ hôi, dù cho chỉ một giọt mồ hôi rất nhỏ.
" Được, ta cùng ngươi thả đèn"
" ừm, thả xong chúng ta về nghỉ ngơi được không Sư Tôn"
" Người cứ dạo chơi, ta không sao "
" Ta hơi mệt Sư Tôn"
Nhất Bác cười híp mắt rồi kéo tay Sư Tôn lại gần con sông nhỏ để thả đèn, nhưng do con phố rất đông lại thêm dòng người đông đảo khó qua, tiếng trống vang từ xa của đoàn lễ rước đèn, mọi người thêm phần xô đẩy khó kiểm soát, cũng chính vì vậy mà khiến Hàn Phi, Thái Lạc và Hạ Anh bị dồn về phía bên kia đường, bên kia con đường Hàn Phi và Thái Lạc hốt hoảng tìm Thế tử. Bên này chỉ còn Nhất Bác và Sư Tôn, nếu không bởi đôi tay luôn nắm chặt của Nhất Bác, có lẽ Sư Tôn và cậu cũng lạc nhau rồi.
Trong đoàn người nhốn nháo, Nhất Bác nhìn thấy một đứa trẻ bị đẩy ngã, trên tay chiếc đèn nhỏ đang bị cháy một góc, đứa trẻ đang khóc tìm mẹ mình trong lo sợ và hốt hoàng. Cậu liền lao về hướng đứa trẻ mà đôi tay bất chợt buông lơi bàn tay của Sư Tôn. Cậu ôm lấy đứa trẻ vào lòng khi chiếc xe ngựa của đoàn rước đang lao nhanh về hướng đứa trẻ.
" Không sao, không sao, nín ta tìm mẹ cho cháu"
Nhất Bác lau nước dòng nước mắt và trấn an đứa trẻ, khi cậu nhìn lên thì cũng nhận ra mình đã lạc mất Sư Tôn rồi, một tay ôm lấy đứa trẻ, ánh mắt cậu nhanh chóng hốt hoảng tìm kiếm bóng hình Sư Tôn. Giọng cậu vang vọng gọi người khắp con phố.
" Sư Tôn, người ở đâu, Sư Tôn, người ở đâu?"
Nhưng trước mắt cậu chỉ toàn là dòng ngươi xa lạ, ánh mắt cậu mang chút lo lắng.
Một bàn tay hướng về phía Nhất Bác, cậu liền quay người lại, bóng hình mà cậu quen thuộc, bóng hình mà cậu yêu thích nhưng cũng kèm cả sự lo lắng.
" Ta xin lỗi vì đã buông tay người" Nhất Bác nhanh chóng cầm chặt lấy đôi tay của Sư Tôn, cậu đặt trán lên vai Sư Tôn trong tiếng thở gấp gáp của mình.
" Lần sau ta sẽ không buông tay người nữa"
Một bàn tay mảnh khảnh đặt lên vai Nhất Bác, bàn tay nhẹ nhàng vỗ từng nhịp nhẹ.
" Lớn rồi, thế tử sẽ có lúc người phải buông tay ta"
Nhất Bác cảm thấy một chút đau lòng bởi câu nói của người, cậu biết rằng người có thể rời xa cậu bất cứ lúc nào, cậu cũng chẳng thể tìm kiếm người nếu người biến mất. Chính vì sự bất lực của mình, cậu chỉ đành luôn nắm lấy đôi tay người, để người trong tầm mắt của mình. Cậu biết dạo gần đây mình có những thứ cảm xúc lạ, những lo lắng và bất an mà cậu chưa từng thấy ở mình. Ai nói Thế Tử Đại Đề có mọi điều trong tay, cậu chính là biết mình không thể nắm giữ người này trong tay cậu.
Một đêm trăng thật sáng, một dòng người tấp nập, một Hoàng Đô đầy rực rỡ, cũng có một tấm lòng được khai mở. Nhất Bác vẫn dựa vào vai người, đôi tay thêm phần siết chặt, trái tim cũng vô cùng rối bời bởi những cảm xúc khó hiểu.
" Sư Tôn, ta...ta...có những cảm xúc rất lạ, người có thể lý giải nó giúp ta"
Bàn tay Huyết Chủ dừng lại, cảm xúc sao? chính người cũng có những cảm xúc khó hiểu, không chỉ riêng cậu nhóc này. Khi đôi tay thế tử buông bỏ tay hắn trên phố, một cảm giác lạc lõng và lo lắng cho thế tử xâm chiếm hắn, hắn chợt nhận ra hắn bị cậu nhóc này làm xao nhãng đến vậy. Đoàn người cuốn hắn càng lúc càng xa thế tử, Hắn cảm thấy bất an và lo lắng, hắn sao lại có thứ cảm giác này được.
Hắn đứng đó cảm nhận những cảm xúc mới lạ của mình, hắn không thể tìm thấy thế tử như tìm kiếm một người bình thường, hắn định hay là hắn về núi Huyết Tiên thôi, thể trạng hiện tại hắn còn trụ được đến khi nào, hắn có thể gây hại cho người dân vô tội.
Nhưng rồi sự lo lắng khi lạc mất thế tử làm hắn hành động ngược lại với những gì hắn nghĩ, hắn sử dụng đến cả pháp lực của mình để tìm thế tử, đôi mắt màu đỏ xuất hiện trên con phố tấp nập, nếu không bởi đêm nay là đêm của những chiếc đèn rực rỡ, có lẽ người ta đã phát hiện ra hắn là quái vật mà hô hào lên rồi. Dù biết nguy hiểm như vậy, nhưng hắn nào kịp suy nghĩ thêm, hắn chỉ có một suy nghĩ là tìm kiếm thế tử.
Những rối ren này của hắn, hắn chưa thể lý giải, thì sao có thể lý giải cho thế tử điều gì.
" Trước hết, người cần tìm mẹ cho đứa trẻ "
Nhất Bác chợt nhớ ra đứa trẻ trên tay cậu, cậu phải tìm mẹ cho đứa trẻ. Lúc này đoàn rước lễ đã đi qua, người cũng không còn đông như vậy khi nãy, mẹ đứa trẻ nhanh chóng tiến lại khi thấy đứa trẻ của mình. Người mẹ cảm ơn rối rít, rồi bà ngờ ngợ.
" Người ... người.... có phải thế tử điện hạ "
Nhất Bác chột dạ rồi, nếu để lộ thân phận trên phố, sẽ lại gây náo loạn, hơn hết cậu cũng không muốn mất đi cơ hội ra ngoài của mình. Nếu phụ hoàng biết sẽ cấm cậu ra ngoài. Nên Nhất Bác liền quay mặt đi hướng khác tránh ánh mắt của người phụ nữ lạ. Lúc này một dáng hình mảnh khảnh chắn tầm mắt của người phụ nữ.
" Đồ nhi của ta có khuôn mặt phổ thông, đừng nhận nhầm, thế tử sao có thể dạo chơi trên phố được, hôm nay là sinh thần của hoàng hậu"
Người phụ nữ nhận thấy người này nói rất đúng, không thể nào một người cao quý như vậy lại ở ngoài thành, hơn hết hôm nay lại còn là sinh thần của hoàng hậu.
" Vâng, ta hồ đồ rồi, cảm ơn đã cứu con gái ta, cảm ơn cảm ơn hai người"
Người phụ nữ liên tục cảm ơn, rồi lại tiếp tục tham gia vào lễ rước.
Nhất Bác nhìn hai mẹ con đi khuất, sự bình an của dân chúng khiến tâm thế của cậu thật thư thái, rồi cậu nhận ra do cứu đứa trẻ mà chiếc đèn của mình đã bị làm rơi mất từ khi nào.
" Thôi chết, chiếc đèn của ta" Nhất Bác nhìn quanh tìm kiếm, lời nguyện ước của cậu, giờ lấy đèn đâu đây.
" Đèn của thế tử"
Sư Tôn dùng pháp lực tạo một chiếc đèn màu đỏ thẫm đưa về phía Nhất Bác.
" Người không sợ mọi người nhìn thấy pháp lực của người sao"
" Lời nguyện ước của thế tử quan trọng hơn ánh mắt của họ"
" Người sẽ trung thành với ta chứ Sư Tôn?"
" Ta trung thành với con dân Đại Đề"
" Vậy còn ta?"
" ......"
Nhất Bác nhìn theo hướng chiếc đèn, cậu biết Sư Tôn của cậu sẽ không trung thành với cậu, con người này chỉ có duy nhất một thứ coi trọng......
" Nếu một ngày Sư Tôn phải lựa chọn núi Huyết Tiên và ta, người sẽ chọn thứ gì ?"
" Huyết Tiên" ,Huyết Chủ chẳng ngần ngại bởi câu hỏi này.
Nhất Bác biết câu trả lời của người, nhưng đâu đó cậu cũng cho mình một tia hy vọng. Câu trả lời của Sư Tôn dù làm trái tim cậu có phần hơi nhói đau, nhưng cậu hiểu vì sao người chọn lựa như vậy. Đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ chọn như vậy mà thôi.
" Chúng ta về thôi Sư Tôn"
Nhất Bác quay đầu nhìn lại, lúc này cảnh tượng làm cậu hốt hoảng hơn bao giờ hết. Sư Tôn một con người cường đại như vậy, đôi mắt đang đổi màu, cơ thể người run lên gương mặt người tái đi, mồ hôi thấm đẫm trên trán, cơ thể đang lảo đảo không đứng vững, người nhìn cậu rồi dùng pháp lực xé không gian mà biến mất.
" Sư Tôn"
Ánh mắt Huyết Chủ nhìn về phía Nhất Bác, một ánh mắt màu đỏ thẫm khác lạ.
" Xin lỗi ta không thể đưa thế tử về được"
Rồi người biến mất vào không gian như chưa từng xuất hiện, lúc này Hàn Phi và Thái Lạc cũng chạy tới, họ đã tìm hai người rất lâu.
" Thế tử, người không sao chứ" Hàn Phi khá lo lắng, bởi với công lực hiện tại, cậu cảm nhận ở đây vừa có một luồng pháp lực rất mạnh. Ánh mắt cậu đề phòng xung quanh, tay không khỏi giữ chặt bội kiếm.
Nhất Bác ngăn tay Hàn Phi lại, người cũng vội vàng mà thi triển khinh công trở về Hoàng Cung, thứ khinh công mà Hàn Phi không biết thế tử học được từ đâu.
" Ta về trước"
Hàn Phi và Thái Lạc vội vàng chạy theo, nhưng lại nghe tiếng của người vọng lại.
" Không cần theo, cứ vui chơi, ta đi sẽ về ngay"
Lúc này hai người họ mới an tâm mà dừng bước, theo sau là tiếng thở gấp của Hạ Anh, họ quên rằng cô bạn của mình không có võ công như mình. Thái Lạc hướng về phía hoàng cung.
" Hàn Phi, người có thấy thứ ta thấy?"
" Ta đã nghi ngờ từ khi hắn chữa bệnh cho thế tử, nhưng rồi ngày nhìn hắn chiến đấu trên chiến trường, quả thật con người này quá mạnh, ngươi có nghĩ hắn sẽ gây nguy hiểm cho thế tử "
" Nếu hắn có ý hại thế tử thì chẳng việc gì phải cứu thế tửu nhiều lần như vậy. Nhưng ta cảm nhận hắn cũng chẳng tốt đẹp gì. Dù cho thực chất vẻ ngoài và mọi thứ hắn đều rất tốt "
" Người có thấy mỗi khi đứng bên cạnh hắn, đều không nghe thấy hơi thở, và hắn gương mặt luôn ở một trạng thái không biến động"
" Dù hắn là người thế nào, nhưng thế tử tin hắn, ta cũng tin hắn. Nếu hắn gây nguy cho thế tử, ta sẽ là người đầu tiên giết hắn"
" Còn chờ ngươi, ta để làm gì? Ta chỉ cảm nhận thời gian gần đây thế tử rất khác"
Hạ Anh chăm chú lắng nghe, rồi nàng cất tiếng.
" Thế tử tài trí hơn người, ta vẫn tin vào nhận định của ngươi"
Rồi ba người tiếp tục một đêm dạo chơi khắp thành Hoàng Đô, nơi phồn vinh bậc nhất, nơi giàu sang và ánh sáng luôn ngập tràn.
Trên cây đào già giữa rừng Huyết Tiên, căn phòng bị lật tung bởi cơn đau của Huyết Chủ, trên sàn là vô vàn chiếc bát vứt vung vãi. Vào mỗi ngày trăng tròn của mỗi mùa, người sẽ chịu lời nguyền của kẻ uống máu, nhưng với Huyết Chủ người đã đạt qua tầng thứ tám của Quỷ Đạo, thứ người muốn luôn là dòng máu tinh khiết nhất, dòng máu không pha tạp và cực kì nguyên chất mới có thể thỏa mãn cơn khát của ngày này.
Nhưng Huyết Chủ là người đã hàng trăm năm nay đều không chịu hấp thu bất cứ dòng máu nào, người thà chịu cơn đau như chết đi này, còn hơn làm hại ai đó.
Hắn những năm đầu đều tự trải qua những ngày tháng đau đớn như vậy, có những lần hắn không chịu được mà mất đi nhân tính, trong cơn đau thèm khát của mình hắn đã hút máu Kỳ Lân và lần khác hắn hút máu của một con hươu vàng. Đến khi chỉ còn lại là bộ xương sơ xác hắn mới tạm thỏa mãn. Nhưng vẫn chỉ tạm để hắn tỉnh táo trở lại đôi chút.
Đến khi hắn tỉnh lại, hắn điên cuồng tự trách bản thân mà nhốt mình trong hang động sâu thẩm, nơi không có ánh sáng, nơi băng tuyết bao phủ hắn. Nhưng chính ở đây hắn tìm ra bí kíp tu Quỷ Đạo, ban đầu hắn không định tu thứ Quỷ Đạo này, nhưng hắn còn gì mà không dám làm, hơn hết nếu đạt qua tầng thứ 10 của Quỷ Đạo hắn sẽ chẳng cần phải hút máu mà sinh tồn nữa.
Để đạt được tầng thứ 10 quả thật không đơn giản, trong thời gian này có một linh vật già của khu rừng chỉ cho hắn hai cách.
Cách thứ nhất, không trực tiếp hút máu, hắn sẽ uống máu, những máu này sẽ lấy ở mỗi nơi một ít, mỗi loài một ít, không để nguy hiểm đến sinh mạng, mà vẫn đủ để hắn vượt qua cơn khát của mình. Nhưng nhược điểm của nó là hắn phải uống đủ loại máu, đủ loại máu hỗn tạp, đủ thứ mùi, đôi khi là những mùi rất khó chịu, đến mức hắn uống vào rồi lại nôn ra ngoài hết.
Cách thứ hai hắn vô cùng phản đối và cảm thấy ngại ngùng, đó là Vũ Huyết Lang phép giải phóng tinh lực của Hắc Ảnh nếu không muốn uống máu.
Nên hắn chọn cách thứ nhất, dù phải chịu đủ mọi mùi vị, đủ dòng máu hỗn tạp, hắn có thể sẽ lại cho ra ngoài hết, nhưng cũng tạm thời yên ổn qua ngày này.
Vào những ngày này, khu rừng nhà nhà sẽ đóng chặt, vài trăm năm nay các huyết ảnh cao cấp sẽ ra ngoài nhân gian thu thập máu cho Huyết Chủ, dĩ nhiên theo lệnh của người là không được làm hại đến tính mạng, nên các huyết ảnh sẽ làm ngất ai đó, rồi sẽ lấy một bát máu, rồi lại chữa lành vết thương. Để cẩn thận hơn họ sẽ xóa trí nhớ của người đó. Máu này lấy về Huyết Tiên được đựng trong các bình giữ máu, vào đầu canh hai tối trăng tròn, vị trưởng bối sẽ để sẵn ở nơi ở của ngài. Nhưng để an toàn nhất thì mọi sinh vật vẫn nên ở nơi an toàn, sẽ không biết ngài ấy cần bao nhiêu máu cho cơn khát của mình và cơn khát của ngài diễn ra trong vòng bao lâu.
Từng chiếc bát đựng đủ các loại máu tươi được hắn uống cạn, bát bị hắn vứt lăn lóc trên sàn, hắn khát, hắn đau, hắn cảm thấy rất khó chịu. Hắn hiện tại chính là Hắc Ảnh, quỷ của quỷ, hắn mạnh mẽ, hán tàn bạo, và độc ác. Hắn có thể giết chết bất cứ thứ gì chỉ để giải thoát hắn khỏi sự đau đớn này, hắn cũng có thể hút cạn bất cứ dòng máu tươi nào đang chảy đầy ấm nóng.
Mỗi ngày như vậy, màu mắt của hắn sẽ đỏ thẫm hơn bao giờ hết, răng nanh của hắn xuất hiện, và những nanh vuốt sắc nhọn không nghe theo hắn mà đâm ra từ những ngón tay, sắc lạnh và đầy nguy hiểm.
Tiếng gọi làm hắn dừng lại trong cơn khát của mình.
" Sư Tôn, Sư Tôn, người ở đâu ?"
Là Nhất Bác, đôi tay hắn dừng lại khi đang nâng chiếc bát đựng đầy máu tươi của một ai đó mà hắn cũng không biết. Hắn sợ, hắn sợ Nhất Bác sẽ nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của hắn. Chính vì sợ nên hắn cáu giận với chính bản thân mình. Hắn nói vọng ra ngoài để ngăn cản Nhất Bác tiến về phía cây đào cổ.
" ta không sao, người về đi, mai gặp lại thế tử"
Vì đang trong cơn khát và sự lo lắng của hắn, khiến giọng hắn không mang âm sắc như hằng ngày. Và điều này lại vô tình khiến Nhất Bác cảm thấy lo lắng hơn.
" Ta lên với người"
Nhất Bác định dùng khinh công để lên trên căn nhà của Sư Tôn, nhưng một luồng pháp lực đỏ đánh bay cậu xuống đất. Giọng nói vang lên vô cùng giận giữ.
" Về cho ta"
Tất cả cánh cửa đóng lại, cành cây cổ thụ già cũng cong mình tạo thành một vòng tròn bao bọc lấy căn nhà của Huyết Chủ.
Nhưng người nào biết kẻ ngang bướng nhất trên đời này là hắn, thì người xếp thứ hai chắc chắn là Nhất Bác.
Nhất Bác hiện tại càng chắc chắn Sư Tôn của cậu không ổn, dù người có đánh cậu cả trăm đòn tấn công không cho cậu lại gần, thì cậu sẽ vẫn tiếp tục đứng dậy và tiến về phía người. Nhất Bác dùng bội kiếm chém đứt một cành cây cổ thụ, cậu mặc cho pháp lực có đang ngăn cản mình. Thì cậu cũng tự biết cách phá tan những đòn này.
" Ta nói ngươi không nghe sao, đi về"
" Không về, nếu người không cho ta gặp, dù có chết ta cũng không về"
Một lực mạnh đánh về phía cậu khi cậu tiến lại cánh cửa, Nhất Bác đâm kiếm xuống sàn đón trọn những đòn tấn công, môi cậu bấm chặt hứng chịu cơn đau, cánh tay hất tung cánh cửa về phía sau.
Sự Tôn của cậu, một thân bạch y trắng, màu tóc bạch kim dài sáng chói lấp lánh và đầy mê hoặc, dải lụa đỏ lại được người sử dụng. Khắp phòng là dấu tích của máu, những chiếc bát lăn lóc trên sàn vẫn còn đang vương mùi máu nồng, màu đỏ của máu vung vãi khắp sàn nhà, chúng cũng làm bẩn cả lớp bạch y của Sư Tôn cậu. Người luôn sạch sẽ và gọn gàng.
Người đang yếu đi, người đang dựa vào một vách tường, trên tay là Quạt Huyết Sắc đang hướng về phía cậu.
" Ngươi muốn chết"
" Người có thể giết ta"
" Ngươi nghĩ ta không dám "
Nhất Bác tiến về phía Huyết Chủ , nhìn thẳng vào đôi mắt sau lớp vải đỏ.
" Ta biết người sẽ không giết ta"
Nhất Bác nắm lấy đôi tay đang run lên vì cơn đau, vì tác dụng của đêm trăng, vì nỗi lo lắng của ai đó.
" Ta cho ngươi thời gian để chạy trước khi ta đổi ý định giết ngươi"
Nhất Bác không nói gì, cậu hiện tại là mớ hỗn độn của sự lo lắng, sợ hãi nhưng cũng đầy đau lòng. cậu chứng kiến từng cơn đau đến mức Sư Tôn cậu phải nghiến răng cắn chặt, mồ hôi chảy trên trán người, thấm đẫm lớp y phục người đang mang, đôi tay bấu chặt xuống nền nhà tạo thành những vết xước dài. Nếu nói cậu không sợ hãi cũng không đúng, một người thường như cậu nhìn thấy khắp nơi là máu, còn đang trước mặt là một Huyết Chủ uống máu để sống.
Cậu biết Sư Tôn của cậu đầy nguy hiểm, đầy sức mạnh và đôi khi cậu cảm nhận sự tàn bạo của người, Nhưng trái tim cậu hiện tại sự lo lắng lại chiếm thế hơn. Cậu chưa từng chứng kiến người yếu đến vậy, người đau đớn đến vậy.
Đôi tay run rẩy gỡ Quạt Huyết Sắc ra khỏi tay người, cậu nhẹ nhàng đặt đôi môi đầy ấm nóng lên lớp vải đỏ đang che đi đôi mắt ẩn chứa bên trong,
" Người sẽ không giết ta, xin hãy để ta ở lại với người"
" Ngươi nghĩ ta không dám"
Huyết Chủ hất văng Nhất Bác ra xa, cánh tay với đầy nanh vuốt sắc cào lên trước ngực cậu một đường dài, dòng máu đỏ nóng thấm qua lớp áo.
Đôi tay Huyết Chủ run lên, sau lớp vải đỏ là đôi mắt mở rộng đầy lo lắng, run sợ và đau lòng. Trái tim đen khô cằn của hắn bị xé toang, từng mạch máu nhỏ như những chiếc kim sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim hắn. Hắn hộc máu, hắn nhanh tay lau đi vệt máu trên môi mình, hắn tựa vào tường đứng dậy.
" Giờ thì người tin chưa?"
Nhưng vì uống chưa đủ máu, thêm vào đó là sự đau đớn của từng tế bào đang gào thét trong cơn đói khát của hắn, khiến hắn lảo đảo. Một đôi tay rắn chắc tiến tới đỡ lấy eo hắn, kéo lại gần hơi ấm có thể lấy mạng.
Hơi ấm và mùi máu thơm nồng khiến cho đầu óc hắn càng thêm quay cuồng, mùi máu thơm đến ngọt ngào, đánh thức mọi cơn thèm khát trong hắn, thứ mùi thơm hấp dẫn hắn chưa từng được nếm thử, răng nanh của hắn dài ra, ngàn lần muốn hút lấy mùi vị thơm ngon này.
Nhưng tiếng đập mạnh của trái tim Nhất Bác, giọng nói của cậu làm thức tỉnh hắn trong cơn khát điên cuồng của mình.
" Sư Tôn người nói đi, ta có thể làm gì để giúp người vào lúc này"
Nhất Bác kéo đầu Sư tôn lại gần cậu, cậu muốn ôm thật chặt người vào lòng, cậu muốn cơn đau của người truyền qua cơ thể mình.
" Sư tôn, người nói cho ta biết, ta phải làm gì để giúp người"
Một dòng nước mắt màu đỏ thấm qua màu vải đỏ đầy lặng lẽ, hàng trăm năm nay người ta sợ hãi hắn, người ta sẽ bỏ chạy mỗi lần hắn khát máu, dù cho là ai thì lúc hắn mất đi nhân tính hắn cũng chỉ còn là con thú hoang tàn bạo mà thôi. Hắn là con thú tàn độc nhất, mạnh mẽ nhất, hắn có thể giết chết bất cứ thứ gì chỉ để giải tỏa con khát của hắn. Đấy là điều hắn cảm nhận bao lâu nay.
Dù cho các sinh vật đều tôn kính hắn, nhưng hắn biết họ cũng đang sợ hắn nữa, sợ hắn có thể giết họ bất cứ lúc nào.
Vậy mà cậu nhóc này, lại hỏi cậu có thể làm gì giúp hắn, nếu biết hắn thèm khát và muốn uống máu của cậu ta, chỉ có máu của cậu ta bây giờ mới có thể giúp hắn. thì cậu nhóc này còn nói như vậy với hắn không?
" Nếu người cần ta, Sư Tôn ta sẽ cho người máu của ta"
Đôi tay Nhất Bác nắm chặt, đôi mắt cậu nhắm lại, đôi tay siết chặt ôm chọn sư tôn vào lòng đầy mạnh mẽ, cậu là ai là thế tử của Đại Đề, người đã từng đọc mọi cuốn sách, mọi kiến thức trong kho tàng sách ở Viện Lệnh, những điều kỳ bí, những điều khác lạ chưa phải cậu chưa từng đọc qua. Cậu không chắc chắn nhưng với những gì nhìn thấy, cậu đoán được phần nào điều Sư Tôn của cậu cần bây giờ.
Cậu xé toang lớp áo mình mặc để lộ ra vùng da trắng ngần với ba đường cào sâu khiến máu đang rỉ ra từng giọt. Cậu tháo lớp vải đỏ trên đôi mắt của Sư Tôn, nhìn sâu vào đôi mắt màu đỏ thẫm đầy huyền bí và mang trong mình như hàng vạn câu chuyện ẩn nấp phía sau.
Cậu nhìn sâu vào đôi mắt của người, đôi môi cậu nở một cười dịu dàng hơn bao giờ hết.
" Hãy uống bao nhiêu người muốn, ta sẽ bên người, Sư Tôn"
Đôi mắt lấp lánh như ánh sáng từ những chiếc đèn ở Hoàng Đô, một đôi mắt mang đầy sự dịu dàng và đẹp đẽ. Huyết chủ nhìn về phía Nhất Bác, đôi môi người cong nhẹ tự cười chế giễu mình.
" Cậu bên ta, cậu nghĩ mình còn mạng"
Đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía Nhất Bác, cánh tay đẩy cậu ra xa, nhưng sức lực này chẳng đẩy ra xa được bao nhiêu, Nhất Bác thân thủ cũng không tầm thường, cậu nhanh chóng cầm lấy tay người kéo về phía mình. Dùng chính răng của mình cắn lên môi khiến cho môi cậu rỉ máu, rồi cậu đặt đôi môi đầy máu và sự ấm nóng của mình, đặt lên môi người.
Không chịu uống, cậu bắt uống, sự đau đớn của Sư Tôn đang làm trái tim cậu đau nhói. Nhưng cậu cũng nào biết, để thỏa mãn cơn khát của Huyết Chủ thì toàn bộ máu trong người cậu mới đủ giải đi cơn khát này.
Bị mùi hương ngọt ngào hấp dẫn của dòng máu nóng tác động, đôi đồng tử đỏ thêm phần co lại mất đi nhân tính, lý trí hiện tại của Huyết Chủ chẳng còn là bao. Người bị thứ mùi hương này mê hoặc, mà cuồng bạo gặm nhấm, người cuồng dã mà hút lấy, mà mơn trớn mà nghiền nát thứ mềm mại ấm áp trên môi mình, người mút chọn dòng máu nóng đang chảy ra từ đôi môi kia.
Cảm nhận dòng máu trên môi bị một sức lực hút mạnh, nhưng sự cuồng dã trong từng cử động của đầu lưỡi và đôi môi, khiến Nhất Bác bị cuốn vào lúc nào không hay, cậu đáp trả những đợt uốn lượn của đầu lưỡi, cậu mơn trớn đầu lưỡi cảm nhận những xung động khác lạ, trái tim cậu như muốn nổ tung, dòng máu như đang cuộn trào gào thét từng đợt.
Cánh tay như siết chặt lại hơn, cậu ghì chặt eo người gần sát lại mình, đôi môi cậu tham lam không chịu buông đôi môi người, người cũng đang bị thứ mùi vị của máu mà làm lu mờ lý trí. Máu ở đây không đủ, Huyết Chủ theo quán tính mà tìm đến nơi có nhiều hơn, tay người chạm vào lớp da thịt vừa vị mình xé rách, nơi dòng máu thơm ngon đang chảy ra đầy gọi mời.
Huyết Chủ hất văng cơ thể Nhất Bác lên trên giường, đôi đồng tử co lại đỏ thẫm và sắc lạnh, người đánh văng mọi thứ cản trở bước đi của mình, từng chiếc bát, từng đồ vật bị nghiền nát thành những hạt cát nhỏ và rơi xuống nền cỏ phía dưới gốc cây.
Nhất Bác bị hút máu còn bị đánh văng rất mạnh, cậu thực sự bị đau không hề nhỏ, chứng kiến sự ngang tàn của Sư Tôn, đôi mắt cậu rớm lệ.
Đôi bàn tay thon dài trắng bệch với nanh vuốt tiến tới, vuốt dòng nước mắt đang chảy rồi đặt lên môi mình.
" Thế tử sợ ta"
Nhất Bác nuốt lại sự nghẹn đắng nơi cổ họng, cậu giữ đôi tay của Sư Tôn áp lên má mình, nơi dòng nước mắt vẫn đang không ngừng tuôn trào.
" Kẻ nào đã biến người thành như vậy?"
Kẻ nào ư? Tại sao cậu ta không hoảng sợ, đang thương xót cho ta sao, đang rủ thứ lòng thương rẻ mạt dối trá của con người sao. Đang lại lấy lý do để thương hại cho ta sao? Rồi cuối cùng cũng sẽ sợ hãi khi ta hút hết máu nóng của ngươi thôi.
" Kẻ nào có thể, ta chính là ta mà thôi, ngươi không cần thương xót giả tạo, loài người dối trá"
Huyết Chủ hất văng tay ra, hắn đè Nhất Bác xuống, nơi mục tiêu hắn muốn hiện tại là dòng máu kia, kẻ nào dám nhiều lời cản bước.
Nhưng rồi tiếng gọi Tiêu Chiến vang vọng trong tâm chí hắn, một tiếng gọi hắn chỉ nghe vẻn vẹn có hai lần, nhưng thực sự ấm áp và dịu dàng.
Hắn vật lộn trong đau khổ, đôi đồng tử lúc đỏ rực lúc lại đen đi, đôi khi còn xuất hiện thêm màu xanh thẳm nữa. Hắn đưa tay ôm lấy tai mình, trong đầu hắn là vô vàn giọng nói đến mức rối loạn, nhưng chỉ là giọng nói của người hắn vô cùng để tâm, một giọng nói vô cùng quen thuộc.
Đôi mắt ấy, nụ cười ấy xuất hiện trong tâm chí hắn. Lướt qua thật nhanh như những thước phim tua nhanh của thời gian.
Nhất Bác hoảng loạn vì hành động lạ của Sư Tôn, cậu bật người dậy ôm lấy Sư Tôn vào lòng, cậu nghe trong âm sắc nhỏ nhoi của sự gầm thét.
" Ta đau Nhất Bác, ta rất đau"
Nhất Bác ôm chặt đầu người người vào lồng ngực của cậu, đôi tay như siết chặt trong bất lực, cậu tự hỏi bản thân mình, rằng cậu có thể làm gì cho người vào lúc này.
Cậu vuốt nhẹ mái tóc bạch kim lấp lánh, cậu cũng tự mình lấy lại bình tĩnh rồi đôi tay nới lỏng hơn.
" Xin người hay hút máu của ta, ta xin người Sư Tôn"
Bàn tay cậu giữ lấy chiếc cằm vuông vắn góc cạnh của Sư Tôn, cậu đặt đôi môi người lên vết thương đang rỉ máu của mình.
" Xin người hay uống nó"
Đôi mắt đỏ thẫm ngước nhìn đôi mắt đầy lệ nhoà
của đối phương. Hắn đã làm gì vậy, hắn đã khiến cậu nhóc ấy phải khóc sao, kẻ yếu đuối kia, cậu tại sao lại yếu đuối trước hắn như vậy. Đáng nhẽ cậu phải phản kháng, đáng nhẽ phải chạy thật nhanh để thoát khỏi hắn mới đúng.
Mùi hương của máu thêm một lần nữa kích thích Huyết Chủ trong những suy nghĩ rối ren, đôi mắt đỏ tuôn một dòng lệ huyết.
" Thế tử, là do ngươi tự nguyện"
Hắn đắm chìm trong cơn khát của mình, hai răng nanh sắc nhọn của hắn cắm chặt lên lồng ngực rắn chắc và ấm nóng của thế tử.
Hắn Huyết Chủ kẻ uống máu để sinh tồn.
Cho đến khi hắn thấy đôi bàn tay Nhất Bác chợt buông thõng, hắn chợt bị đánh thức bởi tiếng gọi.
" Tiêu Chiến, ta thích cái tên này, ta cũng biết bản thân có thể vì người ..... mà ....."
Câu nói khiến hắn bừng tỉnh, hắn nhìn cơ thể Nhất Bác lả đi vì mất máu, hắn đưa đôi tay đang dần hồng trở lại của mình, rồi nhìn Nhất Bác cơ thể đang bị hắn hút cạn mà nhợt nhạt đi.
Hắn gầm lên trong đêm rằm.
" A a a a a a a, ta đã làm gì?"
Tiếng gầm của Huyết Chủ khiến mọi sinh vật sợ hãi, chúng ẩn nấp kĩ hơn, chúng cài then và run lên trong sợ hãi.
Huyết Chủ bế lấy Nhất Bác, những cành cây lớn của cây đào cổ lại đưa mình lên cao tạo lối ra cho người.
Người thi triển pháp lực đến thân cây cổ thụ gần đó, nơi dòng nước nóng của đất mẹ phun trào, nơi khe đá bao quanh dòng nước nhỏ, hắn tạo cho mình một mê cung ở đây, nơi nhìn vào chỉ đơn giản là nơi hắn ủ rượu, nhưng sâu trong các khe đá là nơi hắn dưỡng thương.
Hắn để Nhất Bác vào dòng nước nóng, hắn dùng chính nanh vuốt của mình, cào khắp cơ thể hắn, hắn cũng cắt cổ tay của mình, nơi hắn biết máu sẽ tuôn trào nhiều nhất.
Hắn đặt Nhất Bác trầm mình ngập trong dòng nước, đảm bảo máu hắn có thể thâm nhập qua vết thương của cậu ấy.
Dòng nước nóng nhanh chóng được nhuộm thành màu đỏ rực bằng máu của hắn, kẻ có tên Hắc Ảnh. Máu của hắn có khả năng làm lành vết thương nhanh chóng, chưa kể máu của hắn khiến mọi tế bào máu của người bình thường sản sinh và sinh sôi một cách khó hiểu. Nói theo cách của Hoàng Kỳ là người luôn lấy máu trả máu.
Người nói dòng máu của người là bất tận, nên khi thấy bất cứ sinh vật nào bị thương người cũng âm thầm dùng máu mình cứu chữa. Nhưng Hoàng Kỳ biết dòng máu ấy cũng có hạn mà thôi.
Dòng máu đỏ nhanh chóng làm lành những vết thương, chúng tiến vào từng tế bào của Nhất Bác, cậu lại cảm nhận sự chữa lành như lần cậu bị Hổ cắn, da thịt cậu lành lặn một cách nhanh chóng, cậu cũng đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Đôi mắt cậu hé mở nhìn người trước mặt mình.
Dòng máu từ khắp cơ thể người đang cuốn theo cùng dòng nước nóng, trái tim cậu đau nhói. Cậu với lấy tay người, nắm lấy cổ tay người thật chặt.
" Người làm gì vậy"
Huyết Chủ lúc này cũng hé mở đôi mắt, sau cơn khát của mình người đã tỉnh táo hơn, mọi thứ người cảm nhận chân thực hơn. Và người cũng cảm nhận trái tim mình đau đớn.
" Máu trả máu"
Nhất Bác nhanh tay xé lớp áo của mình, cậu cuốn chặt vết thương của người lại rồi giữ chặt hai vai sư tôn, đặt đôi mắt cậu đối diện đôi mắt của người.
" Lần trước người cũng chữa cho ta bằng cách này đúng không?"
Huyết Chủ hắn không dám nhìn vào đôi mắt của thế tử, một đôi mắt vô cùng đẹp đẽ, hắn không muốn làm vấy bẩn nó.
Hắn giả cười cho qua chuyện.
" Thế tử nghĩ ta ngốc như vậy, máu của ta rất quý người có biết không"
Rồi Huyết Chủ hất tay Nhất Bác, hắn định đứng lên và ra khỏi đây, hắn cũng không muốn Nhất Bác biết nơi này thêm nữa.
Nhất Bác liền đứng dậy kéo hắn lại, nhưng vì do mất máu lại chưa hồi phục, nên cơ thể cậu lảo đảo mà ngã ngược lại dòng suối nóng.
Huyết Chủ nhanh chóng đỡ lấy Nhất Bác, đôi tay thuận thế ôm lấy người cậu vào lòng.
Nhất Bác đôi tay cũng luồn qua tà áo mà ôm chặt lấy người, cậu ngẩng đầu đặt nụ hôn lên môi người.
" Hứa với ta đừng làm như vậy nữa, nhưng giờ người lên trả công cho dòng máu của ta, nó cũng rất cao giá"
Đôi môi nhỏ ôm trọn đôi môi màu cánh đào, không để thoát cũng chẳng có ý định buông lỏng, đầu lưỡi cũng thuận thế mà luồn lách phá tan mọi ngóc ngách trong khoang miệng đối phương.
Lần đầu cảm nhận nhưng thứ cảm xúc này thật làm mê hoặc lòng người, khiến sự khao khát bản năng trỗi dậy không kiểm soát.
Một thứ dư vị ngọt ngào đến khó hiểu, nếu Huyết Chủ nghiện máu, thì Nhất Bác biết cảm giác thèm muốn một thứ gì đó sẽ khiến bản thân mất đi lý trí là như thế nào. Vì hiện tại cậu đang có một ham muốn rất lạ, một cảm giác rất lạ như thứ bản năng ẩn sâu trong cơ thể.
Cậu muốn thứ hơi ấm từ Sư Tôn, cậu muốn kiểm soát con người này.
Vì y phục bị ướt đẫm, mà khiến mọi thứ bên trong bị cọ xát đến khó hiểu và nóng ran.
Cả thân trên của Nhất Bác dạo dực hơn bao giờ hết, cậu cơ thể không thể kiểm soát. Cậu sợ hãi người đàn ông này, nhưng cậu cũng muốn chiếm lĩnh kiểm soát người này.
Suy nghĩ này càng điên cuồng, sự thô bạo của Nhất Bác khiến Huyết Chủ bất ngờ. Cậu ta đang rút cạn dòng dưỡng khí của hắn, hắn khó thở , hắn trái tim rất khác lạ. Nhưng dù khó thở thì hắn lại thấy dễ chịu với cảm giác này, nó như thứ châm chích tê dại, nhưng lại khiến hắn ngọt ngào mà đón nhận.
Đôi tay từ lúc nào đã buông lỏng hơn, vậy mà lại khiến lớp áo trên vai hắn bị xô lệch, một bờ vai trắng ngần lấp ló sau lớp vải đã bị ướt thẫm bởi máu đỏ.
Nhất Bác bị mê hoặc bởi chiếc cổ thon dài và làn da trắng sứ, cậu tham lam muốn đặt dấu tích lên nó, cậu đặt những nụ hôn mạnh bạo, cậu muốn chiếc cổ nhỏ nhắn này.
Đôi tay ấy vậy mà kéo mạnh cổ áo người xuống, tay còn lại cậu đã tháo lớp đai lưng cuốn từ khi nào, chiếc đai lưng buông thõng bị dòng nước nhỏ cuốn theo từng khe đá.
Một cảm giác khó tả giữa hai người, đôi tay Huyết Chủ đặt đâu trên lớp da đàn hồi mềm mại kia cũng thấy một dòng điện chạy qua cơ thể hắn. Hắn hết chạm vào rồi buông ra, nhưng rồi hắn tham lam mà mân mê lớp da ấy.
Hắn không biết rằng hắn vẫn chưa thoát hết lời nguyên của đêm nay, cơn khát của hắn chỉ giải toả được bảy tám phần, hắn lơ là trong những cảm xúc còn lại mà quên đi mối nguy vẫn còn ẩn nấp. Đầu óc hắn hiện tại hoàn toàn không tỉnh táo.
Nhất Bác cũng không hiểu mình đang làm gì, chỉ là bản năng thôi thúc cậu như vậy, cậu ôm chặt lấy người, nụ hôn lại bị cậu chiếm dụng. Cậu cởi lớp áo thứ nhất, Sư Tôn vẫn không có phản ứng gì, cậu cởi lớp áo thứ hai, người Sư Tôn như đang bị cơn khát thôi miên, vì cậu cảm nhận vết thương trên môi lại đang bị người hút lấy.
Nhưng cậu mặc kệ, sự ngọt ngào hiện tại và ham muốn khó hiểu này, khiến cậu chẳng còn lý trí hơn, người muốn máu, cậu sẵn sàng cho người máu của chính mình. Cho đến lớp áo cuối cùng của người được tháo bỏ, cậu đưa tay chạm vào da thịt người, một cơ thể trong suốt mềm mại và đàn hồi.
Cậu tự mình huyễn hoặc có lẽ đây là tác dụng của việc bị hút máu, cậu có nên dừng lại, cậu có đang làm điều sai trái.
Nhưng chưa kịp nghĩ thêm thì trong quá trình nghĩ ngợi của cậu, cậu đã chạm vào điểm nhạy cảm của Sư Tôn, Sư Tôn bị sự tác động điểm nhạy cảm khó hiểu, và thêm vào đó sự thèm khát máu lần nữa trỗi dậy.
Sư Tôn thi triển pháp thuật đưa cả hai về lại căn nhà trên cây.
" Đóng chặt"
Cây đào cổ lập tức vươn mình từng thân cây lớn ôm trọn căn nhà nhỏ bên trong, không một khe hở.
Cả hai đều biết mình đang làm những hành động khó hiểu, nhưng đều không thể dừng lại, cảm nhận những sự biến động khác lạ trong cơ thể, cơn khát sự thèm muốn khó hiểu. Cơ thể hiện tại đều không do lý trí quản lí nữa, có lẽ giờ bản năng sâu thẳm trong họ đang chỗi dậy.
Nhất Bác xé văng lớp áo mỏng của người, cậu tham lam muốn chạm vào mọi nơi trên cơ thể hoàn mỹ ấy, mọi đường nét đều khiến cậu hài lòng và yêu thích.
" Sư Tôn, nếu việc ta làm là sai, mai xin người trách phạt"
Huyết Chủ biết trách phạt sao đây, thứ cảm xúc khó hiểu, ham muốn khó hiểu này khiến tâm trí hắn cũng chẳng thể minh mẫn.
Rồi chợt ba từ vang lên trong tâm trí hắn " Vũ Huyết Lang"
Hắn bị cơn đói lần hai ập tới, hắn liền nhắm mắt và gồng mình, đôi tay hắn nắm chặt, mùi máu thơm nồng vẫn phảng phất đầy gọi mời.
Hắn vùng lao tới ép Nhất Bác xuống giường, hắn không thể hút máu Nhất Bác thêm lần nữa. Khi nãy đã quá đủ đau lòng đối với hắn rồi. Hắn tự trấn tỉnh bản thân mình, hắn nhất định không thể hút máu Nhất Bác hơn nữa.
"Hãy gọi tên ta thế tử"
Nhất Bác nhìn đôi đồng tử đang dần chuyển đỏ, cậu biết người lại tiếp tục đến cơn khát của mình rồi. Đôi tay cậu đặt lên môi người, một giọng nói mang đầy tâm tư giằng xé
" Tiêu Chiến"
Đôi đồng tử đỏ bất chợt bị thu lại trả lại màu mắt đen trong vắt đầy bí ẩn. Huyết chủ lao nhanh ôm trọn đôi môi của Nhất Bác.
" Ta có hai lựa chọn, một là hút máu, hai là thực hiện Vũ Huyết Lang, thế tử người chọn đi"
" Hút máu người đã hút rồi, vậy còn Vũ Huyết Lang, ta chấp nhận"
" Là thế tử tự nguyện lựa chọn"
Nhất Bác đưa tay lên eo của Sư Tôn, thuận thế mà xoay người đảo vị trí.
" Đúng, là ta tự nguyện"
Cậu đặt cơ thể của mình lên cơ thể đang nóng rực của Sư Tôn, lớp trang phục cuối cùng được cậu xé bỏ, dù không biết Vũ Huyết Lang là gì?nhưng mỗi một lớp trang phục được tháo bỏ là mỗi một lần cơ thể huyết chủ được giải toả sức nóng của mình, chính vì vậy mà hắn cảm thấy dễ chịu.
Nụ hôn vẫn tiếp nụ hôn đến nồng nhiệt. Đôi tay như mạnh bạo mà chạm vào mọi nơi trên cơ thể, bàn tay Nhất Bác di chuyển đến đâu là nơi đó Sư Tôn thấy thực sự dễ chịu đến lạ.
Cậu bị chiếc cổ dài quyến rũ mời gọi, rồi hai viên ngọc nhỏ lấp lánh khiến cậu si mê mà muốn chạm vào. Cậu rụt rè đặt nụ hôn nhẹ lên đầu viên ngọc. Sự ấm áp lan nhanh tác động mọi xung điện trong cơ thể Sư Tôn, các dòng khí cuộn chào, chân khí bị xáo trộn, khiến cơ thể Sư Tôn cong lên một đường nhẹ.
Vô tình lại tạo xúc tác mạnh mẽ đến Nhất Bác, cậu tham lam muốn nhìn lại tư thế đẹp đẽ khi nãy của người. Cậu quyết định đặt đầu lưỡi ấm nóng mà bao chọn lấy viên ngọc, một tiếng a nhẹ xuất hiện trong không gian, một âm sắc khó hiểu cho cả hai người.
Nhưng lại là thứ mê dược làm lu mờ lý trí. Như một sự bức bách trong người muốn được giải thoát, mỗi một vị trí là một sự nhạy cảm đến khó hiểu. Đặc biệt Sư Tôn người đang không tỉnh táo bởi lời nguyền của mình. Người cầm tay Nhất Bác đặt lên điểm nóng nhất hiện tại của mình, một điểm nhạy cảm thầm kín nhất.
Gương mặt ửng đỏ vì hành động khó hiểu của chính mình, lại khiến cho Nhất Bác thêm lần nữa buông bỏ mọi suy nghĩ có nên hay không nên của mình. Liệu cậu có đang làm việc sai trái với Sư Tôn.
" Nóng, rất nóng"
Nhất Bác bị lời nói làm đánh văng mọi suy nghĩ, cậu đôi tay tự động mà chạm vào, đôi bàn tay to lớn ôm trọn nơi nhạy cảm, mỗi một cử động là mỗi lần cậu cảm nhận độ căng cứng đang tăng lên, của cả cậu và Sư Tôn. Nếu không bởi nhờ cuốn sách dân gian trong đợt chinh chiến vừa rồi, có lẽ cậu cũng không biết sẽ phải làm gì tiếp theo.
Cậu bị sức nóng của cả hai làm tê dại, gương mặt ửng đỏ của Sư Tôn như liều thuốc độc đối với lý trí của Nhất Bác. Cậu đưa một tay tiến vào vùng đang co rút đàn hồi và ấm áp, ban đầu là sự nhíu mày của Sư Tôn, rồi đến khi người chợt a lên một âm sắc đầy
mê hoặc, mà những lần sau nữa chính cậu tham lam làm liều để nghe thật nhiều thứ âm sắc này.
Cảm nhận sự co rút đầy mãnh liệt bên trong, cậu cần được giải nhiệt, cậu phải cho nơi đó được tuôn trào, bởi nó đang lớn dần và đầy đau đớn.
Cậu tiến lại thật chậm và cẩn trọng.
" Sư Tôn ta muốn người"
Chẳng để thêm trạng thái nào của Sư Tôn, nơi nguy hiểm của cậu đã tiến vào trong đầy hùng dũng. Cậu cảm nhận sự đê mê đến cuồng dã của mình, cậu càng muốn vào sâu hơn nữa, cậu muốn cậu xâm chiếm mọi ngóc ngách cơ thể của người.
Cậu tìm kiếm nụ hôn của người.
" Tiêu Chiến, ta có lẽ đã hiểu thứ tình cảm này"
" Thế tử, đừng cố hiểu mọi thứ, dù gì thì mai người cũng chẳng thể nhớ điều gì"
" Ta yêu người, Tiêu Chiến"
Nụ hôn chiếm trọn khoang miệng khiến Sư Tôn chẳng thể nói gì hơn, mọi điểm thể tiếp xúc chà xát lại với nhau tạo lên sự rung động trên từng tế bào.
Nhất Bác như một con mãnh thú lớn với những đợt thúc mạnh đến cuồng bạo, mỗi một đợt thúc mạnh và chà xát là mỗi lần Huyết Chủ cảm nhận một luồng chân khí lớn chạy dọc cơ thể.
" Tình yêu, thế tử người biết người đang nói gì không?"
" Ta sẽ cùng người tìm hiểu, Tiêu Chiến"
Cái tên như liều thuốc mê hoặc cho cả hai, một người muốn được gọi tên, một người tham lam muốn được nghe cái tên này.
" Tuỳ ý người, thế tử", hắn mặc kệ bởi sáng mai thì hắn cũng sẽ xoá trí nhớ của thế tử mà thôi
" Đừng gọi ta là thế tử, hay gọi tên ta "
Nhất Bác thúc thêm một lần thật mạnh, đôi môi ghì chặt nghiền nát mọi thứ đang cuốn lấy. Rồi lại nhẹ nhàng nâng niu từng chạm nhẹ.
" Gọi lại tên ta"
Bị cái thúc mạnh làm cho phần eo cảm nhận sức mạnh chạy dọc sống lưng đến không yên bình, nhưng sự dịu dàng bởi nụ hôn của Nhất Bác lại khiến trái tim người thêm vài nhịp sai trái.
" Nhất Bác"
" Hãy nói người cũng yêu ta"
Huyết Chủ khựng lại, hắn, hắn liệu có thể yêu, khi chấp nhận là một Huyết Ảnh đồng nghĩa với việc trái tim của hắn phải chết đi, khô cằn và hoá đen. Trái tim ấy liệu có lấy lại được màu đỏ ấm nóng hay không?
" Nhất Bác, ta không thể"
Nhất Bác bị câu nói này làm đau lòng, nhưng sự ngang bướng của cậu ai có thể kiểm soát. Vẫn luôn là cậu phải đến với người trước, vẫn luôn là sự lạnh lùng của sư tôn về phía cậu. Cậu muốn người đàn ông này, nhưng cậu cũng sợ người đàn ông này rời xa cậu.
" Tại sao?"
" Bởi ta không thể"
Sự lạnh lùng ngạo mạn của Sư Tôn, luôn là thứ mà Nhất Bác khó kiểm soát nhất, cơn nóng giận bởi thứ cậu luôn cho đi mà người lại lạnh lùng phủi bay nó.
Điều đó là không thể hay vì người cũng chẳng có cảm xúc gì với cậu.
Cơn nóng giận khiến Nhất Bác càng muốn kiểm soát người này, cậu thúc những đợt thúc mạnh, đến mức cơ thể người phải cong lên mà đón nhận những đợt tiếp cận dầy mạnh mẽ. Đôi môi cậu dày xéo lên khắp nơi mà cậu nhìn thấy. Từ đôi môi màu cánh đào bị cậu nghiền nát hiện tại đang đỏ rực và khô rát. Cho đến hai hạt ngọc nhỏ bị cậu văn vê đến mức đang căng đỏ và phồng rộp. Nhưng vẫn chưa đủ giải toả hết những gì cậu đang phải chịu đựng. Hay đôi bàn tay đang bị cậu siết chặt đến đỏ ửng.
" Người không thể hay người không có tình cảm gì với ta"
" Đừng hy vọng vào ta, thế tử"
" Ta đã nói đừng gọi hai chữ thế tử, hãy gọi tên ta"
Nhất Bác thúc từng đợt mạnh mẽ, cậu nhấc hẳn người Sư Tôn ngồi nên nửa thân mình, cậu sẽ bắt người tiến vào thật sâu nhất. Đôi tay to lớn ôm trọn cặp mông tròn căng đầy quyến rũ của người, chiếc chăn lụa mỏng màu đỏ được cậu khoác lên thân người tránh cơn gió lạnh có thể làm người bị phong hàn.
Nhưng lại vô tình tôn lên làn da trắng đến gọi mời đầy mê hoặc của Sư Tôn, Nhất Bác nhìn dáng hình hoàn mỹ trước mắt, đôi tay thon dài đang quàng qua vai cậu thật muốn gặm nhấm mà bẻ nát.
" Rồi ta sẽ khiến người phải nói yêu ta"
" Ta cũng chờ ngày đó, thế tử"
" Nhất Bác, ta đã nói bao nhiêu lần"
Giới hạn của cậu đã đến, đôi tay thêm phần bạo lực nắm chọn hai bên mông nhấc lên nhấp xuống thật thô bạo và đầy sức mạnh. Đến mức Huyết Chủ cảm nhận phần kia của Nhất Bác đang đâm thủng ruột mình rồi. Nhưng rồi một nút thắt bị chà sát nhiều lần, khiến mọi thứ tuôn trào.
" Từ giờ ta lệnh cho người, gọi tên của ta, Hàm Tam Lệnh Tiêu Chiến nhận lệnh "
Một cú nhấp mạnh từ trên cao rồi thả xuống đầy mạnh bạo khiến cho mọi rương báu bị đánh tan.Trong cơn đau và sự đê mê tê tái đến khó hiểu, trước sự đau rát ở vùng nhạy cảm đang muốn bật tung, Huyết Chủ biết mình sẽ phải tạm thời chiều theo mong muốn của thế tử thôi.
" Nhất Bác"
Một cú nhấp lần thứ bao nhiêu, người cũng chẳng đếm được, chỉ biết rằng nó mang ba phần công lực hiện tại của Nhất Bác.
Rương báu tuôn trào, mọi thứ được bật mở,điểm nhạy cảm được giải thoát. Một tiếng A lớn vang lên trong không gian, một luồng pháp lực đỏ đánh tung những cánh hoa đào trên cây đào cổ. Những cánh hoa bay vào không trung giữa đêm trăng trong vắt.
Nhất Bác ôm chặt cơ thể Sư Tôn trong vòng tay, đón nhận từng hơi thở gấp gáp của người hoà quyện với hơi thở của mình và những giọt mồ hôi của cả hai.
Cậu thì thầm trong lồng ngực của Sư Tôn.
" Tiêu Chiến, ta sẽ yêu người"
Huyết chủ đang ngả đầu trên đầu của Nhất Bác liền mệt mỏi mà trả lời cho qua chuyện, dù gì hắn cũng sẽ xoá trí nhớ của thế tử.
" Nhất Bác, hãy quên mọi thứ"
" Ta sẽ chờ người, Tiêu Chiến"
" Đừng chờ ta, ta nguy hiểm hơn những gì người biết "
" Ta chấp nhận nguy hiểm"
" Dù cho phải mất mạng"
" Ta sẽ không để mình mất mạng, bởi ta còn phải bên Tiêu Chiến của ta"
Huyết Chủ là người đang tự cho phép mình đón nhận một điều hạnh phúc ngọt ngào, hay người đang chế giễu sự nhẹ dạ của thế tử.
Một nụ cười nhẹ trên môi Tiêu Chiến, một nụ cười có lẽ hàng trăm năm nay hắn chưa từng dùng.
______ Hết Chương 4______
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro