Chương 6: Nhịp đập nơi tim
Nhất Bác ngủ một giấc đến tối, cậu dậy ăn uống, cầm một tách cafe lên ban công phòng ngắm cảnh đêm, tối đến không khí trong lành hơn hẳn, nhưng ở nơi cậu ở chắc không bằng nơi anh, cái yên tỉnh của ban đêm dễ khiến người ta chìm dần vào sự nhớ nhung không lối thoát đặc biệt với người đang mang tâm sự chất chồng giống cậu, cầm điện thoại xoay xoay, cậu chợt nhớ hình như chưa trao đổi số điện thoại với anh, cậu nhớ anh, thực nhớ anh rồi, chỉ mới hôm nay không gặp thôi...
Cậu khoát vội cái áo sơ mi vào, giờ này có lẽ quán đã đóng cửa rồi, anh từng nói mở quán chỉ là muốn sống với đam mê, tìm người đồng điệu để họ có một nơi yên tỉnh trải mình thôi, quán thường 22h sẽ dừng tiếp khách, anh cũng cần nghỉ ngơi nữa, vì nhân viên không ở lại, chỉ một mình anh ở lại thôi, vì đây không hẳn chỉ là quán, mà nó còn là nhà của anh nữa. Cậu ngước nhìn chiếc đồng hồ trên tay đã điểm 22h23 phút rồi... trễ, có lẽ trễ rồi, nhưng cậu vẫn không có ý định dừng lại, trễ thì đến nhìn một tí cũng không sao, bất quá xem như dạo một vòng rồi về.
Tiêu Chiến vẫn ngồi ở quầy pha chế, anh lớ nga lớ ngớ cũng chẳng biết mình ngồi nơi đây làm gì, trông đợi gì nữa, đáng nhẽ 10h khi cho nhân viên về hết cửa quán cũng nên đóng lại rồi, nhưng anh vẫn không có ý định khép cửa, đầu thì bảo vào ngủ thôi, chân thì không chịu bước, trái tim thì mách bảo đợi một chút nữa, một chút nữa thôi.
Đường phố 10h đêm cũng thưa thớt hẳn, chỉ có ánh đèn đường chiếu gọi mỗi góc thành phố, từng con thiêu thân lao vào như tranh món ăn ngon, anh ngước ra phía xa đang định bước xuống thì đèn xe ô tô, từ cổng chính chạy vào, chiếc xe AuDi QL2 đen tuyền quen thuộc, tim anh rộn rã, nụ cười không biết tự lúc nào đã ngự trị trên môi, nhưng rồi anh nhìn lại, mình đang ở quầy pha chế. Ừ, đúng rồi, pha chế phải pha chế thứ gì đấy để khi cậu vào anh sẽ bớt lúng túng.
Nhất Bác xe chầm chậm đến quán, cậu vẫn luôn nghĩ rằng quán sẽ đóng cửa, không ngờ cổng lớn vẫn mở, một đường vào quán, bước xuống xe cậu đã thấy ngay anh đang cặm cụi làm gì đấy ở quầy pha chế, cậu mỉm cười ôn nhu rồi từ từ bước vào..
Không còn cái nắng khoan thai như ban ngày, trời đêm vào mùa thu gió thổi dịu nhẹ, mát lành, bước vào cafe Tranh lại như bước vào một không gian khác, từng đóa hoa thu hải đường được đặt hai bên đường lối vào, trước cổng nhỏ vào quán thì có giàn hoa hồng leo đầy hoa, mang đến một không khí sạch sẽ tươi mát, Nhất Bác cũng bỏ đi quần âu áo vest như thường ngày, cậu cho lên mình một áo thun trắng, một sơ mi khoát ngoài và một quần jogger giản dị đậm nét thanh xuân giống như lứa tuổi của cậu hiện giờ...
Nhất Bác càng bước, khóe môi càng cong lên, nhìn anh cứ chăm chú bên quầy mà không chú ý đến cậu, định cho anh một chút bất ngờ, ai dè vừa đến bên quầy một ly chanh nóng mật ong đặt sẵn trước mặt, anh mỉm cười nhìn cậu.
" Anh biết em đến sao?" Cậu tiếp ly nước cho vào miệng, uống một ngụm rồi hỏi anh
" Không biết, khi nảy thấy xe vào mới biết thôi" anh cũng chuẩn bị cho mình một ly y hệt cậu, cũng chậm rãi đưa lên môi nhấp.
" Sao anh bảo là quán đóng cửa lúc 22h mà" cậu đem nghi vấn trong lòng ra hỏi, vì cậu đến cũng không nghĩ quán vẫn mở, càng không biết rằng nó vẫn còn chỉ vì đợi cậu
Tiêu Chiến bật cười " Lâu lâu thử cảm giác thức đêm canh quán một lần xem thế nào, sao em biết đóng cửa vẫn đến đây"
Cậu cũng nhìn anh cười nhẹ nhàng " lâu lâu thử cảm giác người khách cuối cùng ra sao?"
Nhìn anh đứng quầy pha chế, chỉnh tới chỉnh lui cậu buộc miệng hỏi " Anh biết pha chế sao?"
" Biết chứ, trước lúc mở quán có học một khóa"
" Ồ "
" Hôm nay sao em không đến" vừa quậy đóng đồ pha chế vừa thừa cơ hỏi cậu, thực ra nên gọi là quậy vì góc pha chế đã bị anh làm loạn tùng phèo lên hết rồi, chứ dọn dẹp nỗi gì.
" Đi hỏi vợ" mặt cậu buồn bả hơn mấy phần
Tay anh đang làm cùng dừng hẳn 3s, hay nói đúng hơn lời cậu nói như mũi tên băng cắm vào tim anh, khiến nó đóng băng trong 3s đó, anh lại tiếp tục
" Thế thành công chứ?" Anh thật hi vọng nó thất bại làm sao, em nói đi... đã thất bại rồi, người ta đã từ chối em rồi.
" Anh nhìn em đi, soái ca như em không lẽ hỏi vợ lại thất bại sao" một nụ cười giả dối kèm theo một câu nói giả dối, sao anh không nói " Tuổi em còn nhỏ, sao vội thế" hay đại loại câu nào đấy tốt hơn....
" Vậy chúc mừng em nha" anh mỉm cười vui vẻ nhìn cậu, em biết không? Tim anh nó đang rất khó chịu.
Cậu cũng vươn ly đụng vào ly của anh như thể ăn mừng cho việc hỏi vợ thành công của cậu.
Nhất Bác ngó đồng hồ đã hơn 23h, cậu từ giã anh để về nhà, anh ra cổng chính tiễn cậu, khóa cổng lại nhìn đèn xe ô tô sáng ngời khuất dạng, lòng anh trầm xuống, thất thểu buồn bã bước vào, bỗng tiếng chân chạy dồn dập truyền đến phía sau, cậu vội vã
" Tiêu Chiến, cho em số phone của anh đi"
Anh xoay người nhìn cậu đã đứng cổng chính, tròn mắt mong đợi nhìn anh. Anh mỉm cười đọc 0834*****. Cậu bấm số vào máy xong vẫy tay chào anh rồi chạy đến ô tô để về.
Anh bước vào nhà lên tầng 2 của mình, sống ở đây cũng gần chục năm lần đầu anh có cảm giác cô đơn đến vậy, cảm giác bất lực đến tột cùng, vừa muốn giữ lại chẳng muốn buông, vừa lại không dám sợ sệt hoang mang không khéo mất luôn cả cái tình bạn sơ giao, nỗi lòng chất chứa của anh nó cứ như một ngọn núi lửa giữa biển khơi, đang từng bước đẩy những dòng dung nham sục sôi lên mặt biển, anh sợ một ngày nó hóa thành cơn sóng thần cuốn trôi tất thảy... anh cũng sợ cậu biết, bởi anh và cậu đã vuột khỏi nhau thật rồi... từ khi có việc hỏi vợ kia.
Anh đang nghĩ vẫn vơ gì đây? Cậu chỉ là một người khách thân quen của quán thôi anh hiểu không? Anh chân thành quá độ rồi, đấy không phải tình yêu đâu, chắc chắn không phải loại tình cảm ấy.... Cố dặn lòng, người anh cứ không yên vị một nơi mà xoay tới xoay lui, chập chờn đến tận sáng.
Sáng hôm sau, " Ting" điện thoại vang lên tin nhắn của một số lạ, anh mệt mỏi mở mắt xem xem " Tiêu Chiến, sáng an", có vẻ thức dậy đúng cách rồi, anh mỉm cười ngọt ngào cho ngày mới mặc dù hôm qua có trằn trọc suốt đêm, anh rep lại " Nhất Bác, buổi sáng vui vẻ"...
Đầu dây bên kia cậu trai trẻ, gương mặt đã cong lên hình dấu ngoặc, tối qua trễ quá không dám nhắn tin cho anh vì sợ anh đã vào giấc ngủ rồi, sáng sớm khi vừa mở mắt cậu đã vớ ngay chiếc điện thoại chỉ để gửi anh lời chúc an lành
🦁" Sao biết là em, mà không là ai khác?"
🐰 " Cảm giác"
🦁 " Vậy chứ anh cảm giác thử em đang làm gì?"
🐰 " Sao anh biết được "
🦁 " Đang nhớ một người"
🐰 "Ừ, thôi anh xuống mở quán đây, bye em"
Buông điện thoại xuống, anh nhắm mắt tịnh thần, còn lòng ngực thì phập phềnh khó chịu, thứ đắng chát khó ưa nào đấy lại len lỏi trái tim anh, từ tối qua khi phát hiện thứ tình cảm không nên có này, anh luôn cho tự bản thân mình là cảm giác đơn phương, anh cho mình là bệnh hoạn, còn Nhất Bác là một cậu con trai, Ờ... là trai thẳng, không có loại suy nghĩ giống anh... nên người cậu ấy nhớ, chắc hẳn là một cô gái nào đấy... có lẽ vị hôn thê!!!
Tiêu Chiến ơi Tiêu Chiến, buông bỏ được không? Lời lý trí mách bảo anh...
Nhưng trái tim lại kêu gào hướng ngược lại " sao phải từ bỏ, phải tiến đến, phải để cậu ấy biết chứ"
Hai đứa cứ đấu đá, xâu xé nhau.... còn chủ nhân thì đang gồng mình khốn đốn!
Trưa Nhất Bác vẫn đến như mọi khi, vẫn một đường hướng tầng 2 mà không cần gọi nước, nhưng bước lên lại gặp cảnh anh đang ngồi nói chuyện cười đùa vui vẻ với một người con trai khác trạc tuổi cậu, mắt cậu đanh lại, đầu mày cậu nhíu lên khó chịu, cứ như một đứa trẻ bị đứa trẻ khác giành mẹ mà cho ra rìa vậy, nhưng một thoáng sau đấy cũng lấy lại cảm xúc và tiến đến..
Vì quá vui vẻ, nên anh không thấy được biểu cảm khó ở kia của cậu, thấy cậu đến cũng vội nhích ra một khoảng để cậu ngồi chổ mình, rồi nhanh miệng nói
" Nhất Bác, đây là em anh Tiểu Hi, con của cô dưới quê, em ấy lên đây tìm việc làm"
Lúc này nội tâm cậu có chút mở rộng, hay nói đúng hơn là mùa xuân đã trở lại, nó lan tràn đến Tiểu Hi cũng cảm thấy độ khác thường, cái con người này lúc mới ngồi xuống ánh mắt nhìn cậu muốn bao nhiêu lạnh có bấy nhiêu lạnh, nhưng chỉ sau chưa đầy 20s thì thái độ lại dịch chuyển 180° thế này. Tiểu Hi bị khí tức trên người Nhất Bác làm cho run sợ vội vàng đưa tay một cách kính trọng về phía Nhất Bác
" Chào anh, em là Tiểu Hi, mới đến đây, có gì nhờ mấy anh chiếu cố em"
" Nhất Bác, 22 tuổi" cậu cũng hoàn thành phép xã giao nên có.
Mọi người nói chuyện với nhau rôm rả nhau, Nhất Bác cũng hiểu rõ về Tiểu Hi, mẹ cậu ấy là em ruột của ba Tiêu Chiến, cậu vừa mới tốt nghiệp đại học kinh tế nên lên thành phố tìm công việc, sau này sẽ ở lại quán phụ Tiêu Chiến quản lý quán.
" Dù gì cũng bằng tuổi, cứ gọi tôi là Nhất Bác thôi" mới quen nhưng cậu cũng có chút cảm tình với Tiểu Hi, một thanh niên hoạt bát sáng sủa, cũng vui tính, hơn một điều nữa cậu ấy chỉ là em trai của Tiêu Chiến.
" Được, Nhất Bác"
Từ lúc có Tiểu Hi, Tiêu Chiến cũng ít có thời gian nghĩ vẫn vơ chuyện tình cảm, hay nói đúng hơn anh đang trốn tránh, chỉ biết rằng hằng ngày mình chăm người ấy nhiều một tí, ánh mắt tham luyến hướng người kia một tí, mặc cơn sóng dữ trong lòng đang kêu gào vùng vẫy.
Tiểu Hi chỉ mới vài ngày cũng đã cảm ngận được sự khác biệt giữa hai người, ánh mắt nhìn thấu hồng trần của cậu đều biết rằng cả hai đang có tình cảm với nhau, nhưng khổ chủ thì lại thờ ơ bình thường như chưa có chuyện gì.
Rồi ngày đính hôn cũng đến, trước đó một ngày Nhất Bác đến cafe Tranh với trăm mối ngỗn ngang trong lòng, từng đợt cảm xúc rối răm cứ vây lấy cậu, cậu nhìn anh, cậu không biết cái thứ yêu nghiệt gì đang tác quái cuốn lấy tâm trí cậu khiến nó rối bời đến vậy, chỉ biết nhìn anh, cậu rất khó chịu... thực khó chịu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro