chương 13: Kẻ ngốc
Bóng đêm đã nuốt chửng không gian, đường phố đã nhấp nhô từng ngọn đèn sáng lóa, Hàn Phong lái xe, trong khi Nhất Bác tâm sự nặng nề nhìn ra hướng ngoài cửa xe..
" Chú mầy hôm nay sao vậy, gọi anh ra chỉ để xem chú mầy trưng cái bộ mặt sầu não à"
Nhất Bác cười khẽ, nhìn qua Hàn Phong
" Phong ca, bỗng dưng em có một chuyện muốn hỏi"
"..." Hàn Phong trố mắt nhìn cậu chờ đợi nói tiếp
" Phong ca, yêu một người có thể cam tâm tình nguyện đợi chờ dù không biết bao giờ người kia sẽ quay lại chứ?"
" Không, chỉ có kẻ ngốc mới làm điều ngu xuẩn ấy"
" Kẻ ngốc sao?"
" Đúng, không ai có thể đứng một nơi chỉ để đợi chờ một điều không tưởng, yêu là phải đi tranh thủ chứ không phải ngồi ở đấy mà đợi với chờ, em đừng nghĩ rằng cái gì của mình sẽ mãi là của mình nghe chú em, cái gì của mình mà không trân trọng, giữ gìn thì cũng mất như chơi đó"
Xe bon bon trên đường, bên trong ô tô lại không ngừng vang lên tiếng của Hàn Phong như đang làm nhà diễn thuyết tâm lý tình cảm học, xuống xe hai anh em bước vào quán bar quen thuộc, một chai bourbon được đưa lên. Uống được vài ly thì Hàn Phong cũng nghiêm túc nói chính sự với Nhất Bác
" Nhất Bác thực ra chuyện của công ty em, bọn anh điều tra được có người thao túng, căn bản mấy mối làm ăn kia không phải chỉ vì lợi ích không, mà là vì áp lực từ các mối quan hệ nên mới từ chối Vương thị"
" Có tìm ra được mấu chốt"
" Họ không để lại chút dấu vết, có thể hướng đi không đúng, anh về rà soát lại, em cũng cung cấp cho anh, mấy năm gần đây Vương thị làm ăn từng va chạm với ai không nữa"
" Ok, em cũng sẽ tra lại rồi báo anh"
Hơn 11h đêm, lượng rượu vào người cũng khá nhiều, hòa nền nhạc rộn ràng sôi nổi của quán bar, Hàn Phong đang vui vẻ lắc lư theo tiếng nhạc rền vang trong khi Nhấy Bác đang nhớ nhung về một nơi yên tỉnh mọi ngày cậu đi đến, cậu cầm thẳng nguyên chai bourbon ra khỏi chổ ngồi, Hàn Phong cũng lát đát chạy theo sau, có vẻ Nhất Bác có chút xay xẩm, không khống chế được mình
" Này, này chú mầy bỏ đi đâu thế"
" Ở đây thực ồn, em không thích" Nhất Bác vẫn một mạch rời khỏi quán bar đi về phía trước
" Trời, đến quán bar mà chê ồn, lần đầu mới nghe đó" Vừa nói vừa kéo cậu lại, nhưng không cản được bước chân của Nhất Bác
Hàn Phong biết được cậu say rồi, vội vàng nhờ chú bảo vệ trông cậu còn mình đi lấy xe, sau khi yên ổn đem cậu đặt vào chổ ngồi bên cạnh, Hàn Phong phóng xe rời đi hướng Vương gia..
" Anh đưa chú mầy về, hôm nay uống được mấy ly đâu mà sần tới vậy"
Nghe anh nói, cậu như chú nhím xù lông lên " Em không về nhà, đưa em đến cafe Tranh đi"
" Giờ này đi cafe chú mầy có bị điên không"
" Ừ, điên rồi... nhưng giờ phút này em chỉ muốn đến đấy, Phong ca đưa em đi" cậu nài nỉ van xin mè nheo với Hàn Phong.
" Anh có biết cafe Tranh ở đâu đâu mà đi, này này say lắm rồi đừng uống nữa" vừa nói vừa giật lại chai bourbon trên tay Nhất Bác lại...
" Đi đi, em chỉ đường cho anh" con đường mà ngày ngày ăn sâu trong tâm trí cậu
" Được rồi, chú mầy đừng uống nữa, say đến vậy rồi"
" Kệ em" chai bourbon vẫn được kề lên miệng mặc người kế bên ngăn cản.
Hàn Phong cũng hết cách, đúng là sỉn vô rồi ngang như cua, hết thuốc chữa rồi.. một đường đến cafe Tranh như Nhất Bác chỉ dẫn, vừa xuống xe cậu đã xiêu quẹo từng bước lủn củn đến nhà người ta, Hàn Phong cũng chạy theo đỡ cậu. Quán này anh chưa từng biết đến, nhìn không gian cực kỳ yên tỉnh, trang trí lại thanh nhã, giản dị, tạo cho người ta cảm giác êm đềm khi dừng chân, ấn tượng rất tốt, có dịp sẽ đến thêm một lần cho biết, đang mất chú ý thì ông con kia đã đến cửa nhà người ta đập loạn rùm ben cả lên rồi.
Hàn Phong chạy lại, nhưng Nhất Bác đã mơ hồ, cứ ngồi dài trước cửa lớn mà không ngừng đập mạnh vào, Hàn Phong kéo cậu đi về nhưng cậu vẫn dẫy nẩyp mà đập cửa nhà người ta Hàn Phong cứ lo sợ giờ này đập một lát, chủ nhà không ra mà phiền hàng xóm là có chuyện thực chứ không phải đùa.
Tiêu Chiến và Tiểu Hi cùng mở cửa mà nhìn nhau, hai người ở hai phòng kề nhau, tiếng đập cửa rất mạnh, mà dồn dập nên cả hai định ra xem thế nào.. Tiểu Hi mở miệng
" Để em mở cửa xem ai thế?"
" Khoan, để anh xem lại camera đã, nhỡ kẻ xấu thì sao"
Tiêu Chiến vào lấy điện thoại xem, camera liên kết điện thoại anh, vừa mở ra đã thấy có hai thanh niên đang kéo qua kéo lại, một người cố ngăn lại, còn một người cố đập cửa, cho đến khi nhìn rõ mặt người đập cửa là Nhất Bác thì Tiêu Chiến đã nhanh chân chạy xuống mở cửa.
Nhất Bác đang đập mạnh, cửa mở ra, cậu mất thăng bằng nhào vào người trước mặt, Tiêu Chiến đưa tay lên đỡ người cậu, Nhất Bác nhìn thấy anh thì mỉm cười gọi " Tiêu Chiến" rồi gục lên vai anh không chịu thả ra.
Hàn Phong cũng bỡ ngỡ không thôi, không ngờ người trước mặt lại là Tiêu Chiến, cậu cũng gọi " Chiến ca" trong khi Tiêu Chiến lủng củn tay chân vì đang chịu sức nặng từ Nhất Bác, anh ngước lên nhìn
" Hàn Phong, ầy! đưa cậu ấy lên phòng phụ anh cái, rồi nói" cả hai dìu Nhất Bác lên phòng, vừa đi Tiêu Chiến vừa nói " Hai đứa, làm cái gì mà uống nhiều đến vậy"
" Không biết cậu ấy nổi cái gì điên, hẹn em ra quán bar uống rượu, xong lại bảo quán bar ồn, nằng nặc bảo em chở lại đây, em là bó tay toàn tập luôn"
Tiểu Hi theo sau khóa cửa lại, rồi chạy lên phòng mở cửa cho Tiêu Chiến nâng Nhất Bác vào, cậu ấy đã say tới không biết gì luôn rồi, đặt Nhất Bác yên vị trên giường Tiêu Chiến cùng Hàn Phong ra sofa ngồi nói chuyện. Tiểu Hi không có gì làm cũng về phòng ngủ, mấy hôm nay công ty nhiều việc cậu phải ngủ sớm mai dậy đi làm nữa.
" Uhm, em về nước khi nào vậy, chị em không có về hả?" Tiêu Chiến với Hàn Vận chị của Hàn Phong là bạn thân với nhau, sau này gia đình Hàn Phong sang Nhật, nhưng họ vẫn giữ được tình cảm rất tốt.
"Tầm tháng sau chị sẽ về, anh là bạn với Nhất Bác hả"
" Ừ, cậu ấy là khách quen ở đây, cũng xem như thân thuộc"
" À, vậy ...." Hàn Phong ý muốn hỏi để Nhất Bác ở đây có được không
" Cứ để em ấy ở đây không sao"
" Vậy em về trước, sáng em đến đón Nhất Bác"
Tiễn Hàn Phong ra về, Tiêu Chiến trở về phòng, không gian yên tỉnh được trả về một cách trọn vẹn của nó, người trên giường thì cứ lăn qua lộn lại, dường như men rượu hơi nhiều làm đầu cậu cứ như đao dập, búa bổ, nhức đầu kinh khủng, cái điều hòa cũng có vẻ không làm vơi đi cái nóng hừng hực trên người cậu, cái áo sơ mi đã bị cậu kéo bung nút tự khi nào... Tiêu Chiến với tay lấy remot chỉnh lại nhiệt độ thấp một tí, anh đi ra ngoài lấy tí nước ấm dự định vào lau mặt cho cậu khỏe lại.
Cửa phòng lần nữa mở ra, nhưng mà không gian đã không còn yên tỉnh như trước nữa, người thanh niên trước mặt cũng không còn lăn lộn, khó chịu thay vào đấy là những tiếng thút thít được ẩn nhẫn sau chiếc gối của anh, đang được cậu ôm vào che hẳn khuôn mặt.... cậu đang khóc!
Tiếng lòng của Tiêu Chiến cũng đăm đăm cào xé, Tiêu Chiến đến gần kéo chiếc gối kia ra, đôi mắt Nhất Bác đang mơ hồ nhưng không ngừng tuôn ra những giọt lệ khổ sở, bi thương buồn bã.
" Nhất Bác, em thế nào rồi" Giọng Tiêu Chiến nhẹ nhàng giữa màn đêm, như dòng nước âm xuyên qua cơ thể vào mùa đông lạnh giá.
" Tiêu Chiến, em thực đau lòng chết đi được, tại sao cuộc đời em cứ toàn sống trong sự bất đất dĩ"
" Tuổi trẻ ngông nghênh đến thứ yêu thích cũng không được theo đuổi, hôn nhân cả đời cũng bị ràng buộc trong một thỏa thuận thương mại hóa"
"Đến yêu một người cũng không được phép tỏ bày mà nắm tay đi đến cuối"
" Tại sao trăm ngàn người họ yêu nhau điều có được hạnh phúc mỹ mãn, chỉ có mình em là chật vật đau buồn"
Tiêu Chiến đưa tay lên lau những dòng bi thương ấy, ánh mắt anh ôn nhu tha thiết nhìn cậu như muốn nói " Đừng khổ sở được không, anh sẽ đau lòng"
Nhất Bác mơ hồ mở mắt ra, đôi mắt cậu đã đỏ ngầu, nước mắt lưng chừng khẽ rớt xuống, cậu nói...
" Đừng đối xử với em tốt như thế, em sợ mình sẽ không khống chế nổi bản thân nữa"
" Em yêu anh đã đủ khổ sở lắm rồi"
Tiếng đêm dịu dàng, nhưng lời nói của ai kia đã vọng vang cả tâm trí anh, đôi mắt ngấn lệ đau thương kia khồng hề giấu giếm một chút nào ái tình đang không ngừng lan tỏa.
Nguyên lai, nhất bác trong lòng có anh
Anh làm sao dám tin?
Anh làm sao có thể tin?
Thì ra đến cuối cùng không phải chỉ mỗi anh đơn phương, nước mắt từ đâu kéo đến, từng giọt lại từng giọt rơi trên khóe mắt của anh, anh im lặng nhìn cậu.
Nhất Bác nằm đấy kéo cả người anh vào lòng, cậu khóc lớn thành tiếng, như một đứa trẻ con cần mẹ để vỗ về khi uất ức, cậu nói
" Phong ca bảo, chỉ có kẻ ngu ngốc mới đứng một nơi mà chờ đợi tình yêu, Tiêu Chiến em không phải kẻ ngốc, chỉ là giờ phút này em không thể thoát thân trong chính sự bất đắc dĩ khốn cùng kia, em yêu anh, thực rất là khổ sở, đến gần anh thì nội tâm dằn dặt, cào xé, là em không đủ tư cách với anh, không đến nhìn anh thì nỗi nhớ nhung từng ngày bào mòn cả linh thức, anh nói đi em phải làm gì đây?"
" Em ước gì như anh nói, chỉ cần em quay đầu lại sẽ luôn có một người đợi em, em hi vọng đó là anh, nhưng em lại sợ anh sẽ rời đi mất"
" Tiêu Chiến, em cần có thời gian... nhưng em cũng cần anh nữa"
" Trăm mối cảm xúc ngỗn ngang mỗi ngày cứ bủa vây tâm trí em, đau đớn dằn vặt em thực chịu hết nổi rồi"
" Còn anh... mỗi ngày em lại yêu nhiều hơn một chút, em đã thật sự chìm hãm vào chốn trầm luân kia mà không thể dậy nổi nữa rồi"
" Tiêu Chiến ơi! Em phải làm sao đây?"
Cậu càng nói nước mắt rơi càng nhanh, càng nhiều, cho đến cuối cùng chỉ còn những tiếng nấc nhẹ, trong bóng đêm mơ hồ của ánh đèn ngủ, hương thơm của căn phòng hòa vào hương men rượu cay nồng, một nụ hôn ướt át được đặt vào đôi môi cậu, nhẹ nhàng dịu dàng, từng chút cẩn thận ôn nhu, khéo léo mà trân trọng. Người trước mắt cũng vô thức lại đáp trả lấy nó, đến khi lặng im chìm vào giấc ngủ, anh lại hôn nhẹ vào khóe mắt của cậu, nước mắt cũng đã khô, cậu cũng đã ngoan ngoãn trong nằm im say giấc, chỉ còn mình anh còn lại với những cảm xúc đan xen...
" Nhất Bác, anh sẽ tình nguyện làm kẻ ngốc kia được chứ"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro