Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồn quy lai hề

Trên tảng đá lớn chỉ còn lại Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến đang bơ phờ, nói: "gan nhỏ như vậy mà còn dám đi thăm dò huyện nha vào ban đêm à?".

Tiêu Chiến vẻ mặt như đưa đám: "không phải, đại nhân ngài không biết đâu. Ta vừa rơi xuống thì đã lao ngay vào lòng nàng ta, vì chuyện xảy ra đột ngột nên ta mới bị dọa đến mất hồn thôi".

Vương Nhất Bác cho rằng 'sợ đến mất hồn' chỉ là một cách nói khoa trương, không ngờ lại nghe y nói tiếp: "đại nhân, chi bằng ngài giúp ta gọi hồn về nhé?".

Vương Nhất Bác thấy bình thường đầu y đã không tốt, sau khi bị ngã xuống đường kia thì chắc chắn hỏng luôn rồi. Bảo mệnh quan triều đình như hắn giả thần giả quỷ, chuyện như vậy mà y cũng có thể mở miệng nói được à.

Tiêu Chiến thấy hắn không tin, vội giải thích: "đại nhân à, ta thật sự bị rơi mất hồn rồi, cả người ta bây giờ mệt mỏi rã rời, chẳng có tinh thần gì cả... Rõ ràng là ngài ném ta xuống mà!".

"Khụ...xin lỗi, cũng không phải là ta cố ý".

"Vậy ngài giúp ta gọi hồn về nhé?".

"Không".

"Không có hồn, chân ra mềm nhũn không đi được, ngài cõng ta về đi".

"... Ta giúp ngươi gọi hồn về". Vương Nhất Bác đành vứt bỏ thể diện mà nhận lời. Bên tai hắn lại có cảm giác nóng ran.

Tiêu Chiến vô cùng cao hứng, y dạy hắn phương pháp cụ thể. Khi còn nhỏ Tiêu Thần thường hay bị dọa, đám bà đồng hay dùng cách này để gọi hồn, thử lần nào linh lần đấy.

Phương pháp này rất đơn giản, người bị dọa mất hồn phải nằm thả lỏng, hai mắt nhắm lại, trên đỉnh đầu để một bát nước sạch. Bà đồng cầm khăn tay đứng trước cửa vừa vẫy vừa gọi: "XXX, mau__về__đây__!".

Hiện tại bọn họ không có chén, dùng tạm túi nước cũng được. Tiêu Chiến nằm trên mặt đất, túi nước đã được đặt cẩn thận trên đỉnh đầu, nhắm hai mắt lại chờ Vương Nhất Bác hành động.

Vương Nhất Bác cầm khăn tay của y, đứng bên cạnh tảng đá nhìn xuống sườn núi, nghe nói là linh hồn của Tiêu Chiến bị rơi ở đó. Hắn làm theo lời y, vẫy khăn tay, kết quả là nổi cả da gà. Hắn đành chắp tay sau lưng, đối mặt với ngọn gió mát thổi qua giữa núi, cao giọng gọi: "hồn về quy lai!".

Thấy hắn chơi đùa vô cùng tự nhiên, Tiêu Chiến rất mất hứng: "ngài đừng có nói lung tung, lỡ như hồn của người khác tới thì phải làm sao? Còn nữa... Ngài là Khuất Nguyên à?!"

'Hồn về quy lai' chính là bài Khuất Nguyên viết cho Sở Hoài Vương".

Vương Nhất Bác nhướng mày, cúi đầu nhìn Tiêu Chiến: "ngươi biết cũng nhiều nhỉ".

"Ta nói rồi, ta có một bụng văn thư mà" Tiêu Chiến khinh thường hầm hừ, "ta làm sư gia cho ngài đúng là lãng phí tài năng, nếu không phải..." nói đến đây y ngừng lại.

"Nếu không phải cái gì?". Vương Nhất Bác hỏi dồn.

"Nói ngài cũng không hiểu đâu".

Vương Nhất Bác nghĩ thầm, ngươi không nói ta cũng biết không phải ngươi đến lâm sư gia, mà quá nửa là đến vì vàng.

Được lắm, vì số tiền khổng lồ ấy mà đã có ít nhất ba nơi nhúng tay vào rồi, thật không biết sau này còn những loại yêu ma quỷ quái gì kéo đến nữa.

Tiêu Chiến lại giục Vương Nhất Bác gọi hồn về cho y.

Vương Nhất Bác đành gào lên lần nữa: "Tiêu Chiến, mau về đi!".

Tiêu Chiến ngoan ngoãn nằm cạnh chân hắn, hắn thấy mình làm chuyện này đúng là giống một kẻ thần kinh.

Tiêu Chiến ngủ gật trong tiếng gọi hồn của hắn.

Vương Nhất Bác ngồi xếp bằng dưới đất, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của Tiêu Chiến. Hắn trăm tính vạn tính cùng không ngờ được Tán Tán Sinh lại là một tiểu tử xinh đẹp, còn thêm cái tính ma mãnh khác người.

Trước khi hắn đến Đồng Lăng, hắn vô cùng đắc ý muốn chỉnh Tán Tán Sinh một trận. Nhưng từ lúc đến đây hắn mới nhận ra, hắn luôn bị Tán Tán Sinh sửa lưng. Không! Nói chính xác hơn là hắn bị y quấy rối... Trong lòng Vương Nhất Bác chợt buồn bã vì mình chưa ra trận đã chết.

Đám người Triệu Tiểu Lục dẫn theo người khám nghiệm tử thi và bộ khoái đến.

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác gọi dậy, việc gọi hồn thật có hiệu quả, Tiêu Chiến lại 'sống' dậy tinh thần hăng hái. Y nhìn bọn họ đi xuống dưới sườn núi, một lát sau khi đã thấy thi thể được khiêng lên, đưa về huyện nha.

Lúc này Tiêu Chiến mới có lòng dạ nhìn cô nương đáng thương đó. Cô nương này rất xinh đẹp, làn da trắng trẻo mịn màng, mũi cao, mày ngài mảnh mai, miệng nhỏ nhắn đỏ hồng như trái anh đào. Dù mắt đang nhắm nhưng có thể nhìn ra lúc con còn sống cũng là một đại mỹ nhân, người nào nhìn đều cảm thấy thấy thương tiếc.

Đoàn người trở về huyện nha. Tiêu Chiến đi vòng quanh cửa huyện nha, thấy Tiêu Thần em trai y đang đứng trầm tư dưới bóng cây bạch quả, y không về huyện nha mà quay lại tìm em trai mình.

Từ nhỏ Tiêu Thần đã là nơi trút bầu tâm sự của riêng Tiêu Chiến, chuyện gì y cũng kể cho nó nghe. Giờ thấy Tiêu Thần, Tiêu Chiến vội vàng đến kể lại tình trạng bi thảm hôm nay của mình.

Tiêu Thần nghe xong liền cau mày, ca ca khó chịu người làm đệ đệ cũng chẳng vui vẻ gì. Tiêu Thần đem ghế nằm đặt dưới bóng cây bạch quả cho Tiêu Chiến ngồi hóng mát, rồi đi ra sân sau lấy trái dưa hấu ngâm trong giếng ra cắt một nửa, cắm chiếc muỗng đồng vào rồi đưa cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngồi trên chiếc ghế dài ăn dưa hấu mát lạnh, cảm thấy tinh thần và thể xác vô cùng dễ chịu. Cánh tay y ngoắc về sau vỗ vỗ lên cánh tay Tiêu Thần: "Thần Thần, thật không uổng công ca ca thương đệ".

Tiêu Thần cười cười lấy một cái ghế ngồi xuống phía sau chiếc ghế dựa, xoa bóp vai cho Tiêu Chiến.

Thật thoải mái! Tiêu Chiến cảm thấy bản thân như một đống tơ rối mù, mà bàn tay Tiêu Thần như một chiếc lược lớn, chải cho y thẳng thắn. Lúc này y thả lỏng cơ thể, hai mắt nhắm lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Thần lấy đi miếng dưa hấu mới ăn một ít trên đùi Tiêu Chiến, rồi lấy khăn tay cẩn thận lau sạch cho ca ca. Vừa lau xong, Tiêu Thần ngẩng đầu lên đã thấy có thêm một người ở đây từ bao giờ.

Vương Nhất Bác nhìn thấy hết mọi cử chỉ hành động của hai người. Vừa rồi hắn vội vàng quay về huyện nha xử lý những việc liên quan đến án mạng nên không rảnh để ý đến Tiêu Chiến, lại nghĩ đã đến lúc cần y làm việc thì không biết y chạy đi nơi nào. Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến chẳng xứng đáng làm sư gia chút nào, vì vậy mới ra ngoài tìm y để mắng vài câu, nào ngờ lại thấy được cảnh tượng trước mắt.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến với vẻ xem thường: "không biết ngượng".

Dù là thân nam tử cũng không nên để người khác tùy tiện đụng chạm, người đó có là ông chủ cũng không được, Tiêu Chiến không nhận thức rõ vẻ ngoài của y câu dẫn thế nào sao?.

Bây giờ hắn vẫn chưa biết quan hệ huynh đệ của hai người trước mắt.

Tiêu Thần nghe thấy ba chữ đó thì khuôn mặt sầm lại, đứng lên nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nghĩ có lẽ ông chủ trẻ tuổi này hiểu lầm, nên bèn dùng cây quạt chỉ chỉ vào Tiêu Chiến: "ta đang nói người này".

Hắn không nói lời này còn đỡ, sau khi nói xong sắc mặt Tiêu Thần càng trở nên khó coi. Vốn là người câm nên lúc tức giận Tiêu Thần không thể cãi nhau với người ta, chỉ biết động thủ. Tiêu Thần nhìn trái nhìn phải, chụp lấy một viên gạch ở dưới gốc cây, nhắm hướng Vương Nhất Bác mà đánh tới.

Vương Nhất Bác không ngờ chàng công tử trẻ tuổi nhìn bề ngoài điềm đạm mà tính tình lại nóng nảy đến vậy. Hắn là người đứng đầu một huyện, không tiện chèn ép bách tính bình thường, bởi thế nên không muốn đánh nhau với ông chủ trẻ tuổi này, hắn lùi về sau vài bước xua xua tay: " được rồi, được rồi, là ta lỡ lời, xin lỗi vậy".

Miệng nói vậy nhưng trong lòng hắn có chút buồn bực, Tiêu Chiến và người này có cử chỉ vô cùng thân thiết, người này lại bảo vệ Tiêu Chiến như vậy, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?.

Hành động của bọn họ làm Tiêu Chiến tỉnh ngủ, y vừa mở mắt liền nhìn thấy đệ đệ đang cầm viên gạch muốn đánh người, y bật dậy khỏi chiếc ghế dựa đứng lên chắn trước mặt Tiêu Thần, giận dữ quát: "Ai dám bắt nạt đệ đệ của ta?".

À thì ra là huynh đệ. Vương Nhất Bác lặng lẽ chắp tay sau lưng quay người bỏ đi, ném lại một câu: " nhanh quay về làm việc, nha môn của bản quan không nuôi những kẻ lười biếng".

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác túm về huyện nha, sau đó ném cho y một đống việc. Sư gia của nha môn bình thường chia thành công văn sư gia và hình danh sư gia, một người lo công văn một người giúp huyện lệnh xử lý các vụ án. Nha môn của Vương Nhất Bác tương đối tiết kiệm, chỉ có một sư gia như Tiêu Chiến nên y đành kiêm luôn hai phần cong việc trên.
Huyện lệnh đại nhân nói vì y là người có năng lực nên phải làm nhiều việc, còn Tiêu Chiến thì nghĩ hắn mượn việc công báo thù riêng.

Y sắp xếp báo cáo khám nghiệm và kết quả điều tra sơ bộ bước đầu. Thân phận người chết chưa rõ, tuổi từ 16 đến 20, thời gian tử vong là đêm qua, nguyên nhân chết là do ngạt thở.
Ngoại trừ vết bầm trên cổ thì trên thân thể còn một số vết trầy xước, những vết trầy xước này có sau khi nạn nhân chết, có lẽ khi lăn xuống sườn dốc mới bị. Mặc khác trên y phục có nhiều vết rách chắc cũng do nguyên nhân này.

Có thể nói dốc núi kia không phải hiện trường đầu tiên của vụ án, sau khi bị bóp cổ chết cô nương ấy mới bị ném xác xuống đó. Trừ việc đó ra trước khi chết cô nương ấy cũng không bị xâm hại.

Làm xong việc này, Tiêu Chiến còn phải sắp xếp lại đống công văn còn tồn đọng theo yêu cầu của huyện lệnh đại nhân, viết lại thành văn tình hình cơ bản của huyện Đồng Lăng để ngày mai báo cáo cho hắn.
Tóm lại y bận rộn một mạch đến tận khuya mới làm xong việc, y đứng dậy vươn vai bước ra khỏi phòng sổ sách, định quay về phòng ngủ một giấc. Lúc đi ngang qua đại sảnh, Tiêu Chiến thấy đèn trong Hình phòng vẫn còn sáng.

Quái lạ, đã trễ thế này rồi còn ai ở lại trong Hình phòng vậy?.

Tiêu Chiến lặng lẽ đi qua, nhìn thấy nơi đèn sáng là ta gian giữ xác. Chuyện này đúng là khó tin, chẳng lẽ có người muốn trộm xác?.

Y nhẹ nhàng chọc thủng một lỗ nhỏ trên giấy dán ở cửa sổ, rồi ghé một mắt vào nhìn.

A! Là huyện lệnh đại nhân đây mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro