Chương 4
-Vương Nhất Bácccccc
Anh gọi to lên , âm thanh vang khắp can phòng , khiến cậu đang nấu cũng bỏ dở đó mà chạy vào trong phòng , thấy anh mang vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm vào chiếc gường , cậu với vẻ mặt ngơ ngác chưa hiểu cái gì :
- Có chuyện gì thế ???
Anh khó chịu nhìn hắn :
- Ở đây có mỗi một chiếc gường , vậy sao chúng ta ngủ được .
Hắn bật cười vì khi anh giận rất hết sức đáng yêu không những thế hắn còn cố tình đùa lại :
- NGỦ CHUNG, có sao đâu , chuyện này quyết định thế nha.
- Không được, tôi không đồng ý đâu .
- Vậy anh có thể về nhà để được ngủ , tôi đây không tiễn
Với vẻ mặt khích thích anh , anh máu đã dồi lên đến não .
- Cứ đợi đâu đấy .
Tiêu Chiến tức giận trong lòng nhưng không làm gì được đành phải ngủ chung với hắn .
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện 2 người ai ai làm việc lấy ,hắn thì ra nấu ăn tiếp , anh sắp sếp quần áo chuẩn bị tắm . 2 người không ai nói chuyện với ai cho đến bữa cơm .Anh lúc đó vừa bước ra khỏi nhà tắm thì cậu gọi ăn cơm:
- Lại đây ăn cơm thôi .
Tiêu Chiếnnghĩ trong lòng nên ăn hay không ta , đang nghĩ thì có giọng nói ấm áp vang lên :
- Lại đây đi suy nghĩ nhiều làm gì , nhanh lên tôi đói rồi.
- Ừ
Bữa cơm đều là do hắn làm có các món ăn trung nhưng không món nào là món cay ,thấy thế anh hỏi :
- Sao không nấu món cay
Anh rất thích ăn cay nên bữa cơm thiết món cay anh sẽ không chịu nổi ,thấy anh thế hắn liền nói:
- Tôi không ......ăn được cay , nên không nấu ,nếu thích ăn thì ngày nào tôi cũng nấu cho ...nhưng ....với một điều kiện ,nếu anh đồng ý thì được.
Anh ngạc nhiên khi thấy hắn nói thế nhưng anh là người cứ thấy đồ ăn là mủn lòng :
- Điều kiện gì nói đi .
Hắn tỏ vẻ đáng thương khi nghe thấy câu đó rồi mới nói :
- Tôi ....tôi sợ bóng tối . Nên khi ngủ anh có thể để tôi ôm được không ..
Mặt hắn cố tỏ sợ hãi và đáng yêu khi mín chặt 2 môi lại , má phình ra kết hợp nàn da trắng của hắn .Thật sự là rất đáng yêu quá và thấy thế anh cũng thật sự không muốn từ chối nhưng nghĩ đến việc ăn mốn cay suất ngày với hắn nấu cũng ngon nên dành chấp nhận .
- Cũng được nhưng mà chỉ ôm thôi đó .
Hắn với vẻ mặt lấy được hái được vì sao trên trời nên vui hắn lên , tiếp tục ăn .
Khi ăn xong anh liền nghĩ đến một chuyện và hỏi :
- Vậy việc nhà ai làm ?
Hắn nhanh miệng trả lời
- Tôi làm
- Quần áo ai giặt
- Tôi giặt
Nghe xong các câu trả lời anh cũng đã quên mình trước đây ghét hắn nhue nào rồi mà h còn cười thật tươi để lộ hàm răng thỏ đáng yêu chết đi được.
-Vậy tôi thì làm gì ?? ( Tiêu Chiến nói)
- Tối đến ôm tôi ngủ ( Nhất Bác nói)
Câu nói của hắn làm cho 2 má anh đã ửng đỏ lên vì ngại ngùng ,thế anh phải chuyển qua chủ đề khác để nói , 2 người nói chuyện rất hợp nhau thế lên nói 1 lúc thôi đác đến khuya rồi , khi thấy hắn đã buồn ngủ nên anh đã nói:
- Thôi chúng ta đi ngủ đi , mai còn nhiều việc.
- Ừm đi thôi
Vào đến gường anh nằm bịch xuống , cậu nằm ngay cạnh anh khiến anh hơi ngại ngùng, rồi cậu lại đòi ôm anh ngủ , anh cũng vì đã hứa mà ôm cậu ngủ . Trong đầu Vương Nhất Bác nghĩ là :" Vương Nhất Bác mày phải nhịn không được kích động ,mày thiết phục chị mày mãi mới được ở chung phòng với Tiêu Chiến, giờ mày mà không nhịn được cậu ấy coi mày là lưu manh đó."
Hai thân thể nam nhân cuốn lấy nhau trên chiếc gường ngủ một mạch đến sáng .
Khi Mặt Trời chiếu ánh nắng vào hai thân thể nam nhân đang ôm lấy nhau trên chiếc gường , khiến cho Vương Nhất Bác tỉnh dậy thứ đầu tiên đập vào mắt là thân hình người mình yêu thầm ở ngay trước mắt đã thế 2 tay còn ôm lấy cậu , cậu nghĩ đây là điều cậu hạnh phúc nhất . Nhưng thấy sắp muộn học rồi lên cậu khẽ nói vào tai của anh :
- Tiêu Chiến dậy đi sắp muộn rồi .
Anh dụi mắt nhưng vẫn còn buồn ngủ nên nói mơ :
- Đợi chút ,ngủ thêm 5 phút thôi
Thấy anh chưa chịu tính hắn liền hô to tên anh lên ,khiến anh mở mắt ra ngay lập tức , anh cảm thấy rất bực vì anh chỉ muốn ngủ thêm mà cậu cũng bắt anh dậy cho bằng được , nhưng dù sao anh vẫn phải dậy đi chuẩn bị quần áo còn cậu thì đi nấu đồ ăn . Hai người lặng lẽ trôi qua bữa sáng .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro