Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Vương Nhất Bác ngồi ở đó, lại nhớ đến ngày Tiêu Chiến gọi đến hẹn cậu ra gặp mặt. Khi nhận được điện thoại của anh, cậu đã rất vui, vì cậu nghĩ anh đã muốn quay về bên cạnh cậu rồi. Nhưng tất cả chỉ do một mình cậu tự nghĩ ra, còn sự thật bao giờ cũng quá phũ phàng.

Vương Nhất Bác đã chạy thật nhanh đến điểm hẹn gặp Tiêu Chiến, nhưng đáp lại cậu hoàn toàn chỉ là sự đau đớn và tuyệt vọng. Khi đó, Tiêu Chiến đã đẩy đến trước mặt cậu một tấm thiệp đỏ đến chói mắt, trong đầu cậu rõ ràng đã biết nó là thứ gì, nhưng vẫn ngu ngốc cố hỏi:

“Anh, cái này là gì?”

“Tuần sau tôi kết hôn.”

Tuy hành động và lời nói dứt khoát của Tiêu Chiến đã quá rõ ràng, nhưng Vương Nhất Bác vẫn cố chấp không muốn tin. Cậu run rẩy vội vàng nắm lấy tay anh, trong đôi mắt còn hiện lên vài tia sáng tựa như đang mang chút hy vọng.

“Kết hôn? Tiêu Chiến... anh đang đùa em phải không?”

“Tôi không đùa.”

Tiêu Chiến không đành lòng nhưng vẫn phải nhanh chóng rút tay mình ra khỏi bàn tay đang gắt gao nắm chặt của Vương Nhất Bác. Anh nhìn nét mặt thất thần của cậu, suýt chút nữa anh đã không nhịn được đưa tay chạm vào khuôn mặt ấy.

“Em yêu anh nhiều vậy mà... tại sao anh lại tàn nhẫn với em như thế...?”

Một câu hỏi vừa nghe qua đã cảm thấy nhói tim, cùng giọng nói mang đầy nghẹn ngào và giọt lệ đã bắt đầu đọng lại nơi khóe mắt của Vương Nhất Bác, tất cả như một loại tra tấn đang từng chút giày xéo lấy tâm can Tiêu Chiến.

Nhưng anh bắt buộc vẫn phải tiếp tục dối lòng...

“Vương Nhất Bác, hôm nay tôi tìm cậu chỉ để gửi thiệp mời đám cưới, nên mong cậu đừng nói mấy lời đó nữa. Mọi chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi, hiện tại tôi đã tìm được người phù hợp cùng tôi kết hôn. Tôi đến đây với tư cách là một người bạn, mời cậu đến dự hôn lễ của chúng tôi, chỉ có như vậy không hơn không kém. Hy vọng cậu sẽ đến.”

Tiêu Chiến vốn định đứng dậy rời đi, nhưng hành động của anh lại bị một câu hỏi của đối phương làm cho ngưng lại vài giây.

“Anh thật sự yêu cô ấy?”

Sau câu hỏi đó, Vương Nhất Bác nhìn thật sâu vào mắt Tiêu Chiến như muốn tìm ra nửa điểm không thật lòng từ câu trả lời của anh. Nhưng anh che giấu quá giỏi, cậu không thể tìm ra một điểm khác biệt nào cả.

“Câu hỏi đó còn cần tôi phải trả lời?”

Tiêu Chiến không muốn nói thêm gì nữa liền vội vã rời đi, bỏ lại một mình Vương Nhất Bác ngồi ngây ngốc ở đó. Đúng vậy, câu hỏi đó còn cần phải trả lời làm gì, trong khi nó đã quá rõ ràng. Nếu anh không yêu người con gái đó, thì sao lại chọn kết hôn cùng cô ấy.

Vậy ra, những lần anh nói anh yêu cậu trước kia, toàn bộ thật sự chỉ là giả, tất cả chỉ là gạt cậu...

Vương Nhất Bác cảm thấy chính mình thật ngốc, dùng cả tính mạng để yêu sau cùng nhận lại được gì?

Cậu nắm chặt bàn tay mình đến ứa máu, nhưng hiện tại cậu không cảm nhận được vị trí đó mang lại chút đau đớn nào cả, chỉ có cảm giác con tim mình như đang bị một thứ sắc bén cắt đến rỉ máu.

Nước mắt của Vương Nhất Bác cũng vì sự tuyệt vọng dằn vặt đã lặng lẽ tuôn xuống. Cậu đưa bàn tay bị thương lau đi vệt nước trên mặt rồi đem nó đến trước mắt nhìn một lúc, sau đó cậu tự cười chính mình thật ngớ ngẩn:

“Vương Nhất Bác, bây giờ mày có chảy máu hay khóc một ngàn lần đi nữa, cũng không ai giúp mày băng bó vết thương hay lau nước mắt cho mày đâu. Mày chính là kẻ thất bại nhất trên cuộc đời, thế nên Tiêu Chiến mới bỏ rơi mày đấy. Vương Nhất Bác, mày chính là một tên ngốc...”

“Tiêu Chiến, tại sao anh lại không cần em... tại sao lại bỏ rơi em? Anh có biết anh tàn nhẫn với em thế nào không? Anh chính tay mời em đến dự hôn lễ của anh, có phải anh muốn hành hạ em đến chết phải không?”

Vương Nhất Bác ngồi ở đó vừa khóc vừa cười, còn lầm bầm mấy câu khiến người khác nghe thôi cũng cảm thấy thương tâm. Nhìn cậu bây giờ chẳng khác gì một kẻ điên, một kẻ điên vì tình.

***


Xung quanh là bầu không khí náo nhiệt, cùng tiếng cười nói chúc mừng cô dâu chú rể trăm năm hạnh phúc. Nhưng nào có ai biết rằng, hôn lễ này chẳng có gì gọi là vui vẻ, phải nói đúng hơn nó chính là một sự nghiệt ngã.

Khung cảnh lễ đường này đã nhiều lần hiện hữu trong trí tưởng tượng của Tiêu Chiến. Anh đã từng nghĩ, đến một ngày nào đó dưới sự chứng kiến của rất nhiều người, Vương Nhất Bác sẽ nắm tay anh cùng anh tiến vào lễ đường. Mười ngón tay đan vào nhau như sợi dây liên kết cho một tình yêu đẹp, sẽ cùng nhau tay trong tay đi đến hết cuộc đời.

Nhưng ông trời rất biết cách trêu chọc con người, người có tình lại không thể nên duyên. Đến cuối cùng, tất cả những người bị ông trời trêu đùa, đều mang trên mình những vết thương không thể chữa lành.

Hôn lễ này tuy rất giống với những gì có trong tưởng tượng của anh, nhưng nó lại có một khác biệt rất lớn, đó là người đi bên cạnh anh bây giờ, chẳng phải người anh dùng cả chân thành để yêu.

Cánh cửa lớn mở ra, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, cô dâu chú rể chầm chậm tiến vào lễ đường, tiếng vỗ tay chúc mừng mỗi lúc lại vang lên càng lớn.

Trong tình cảnh hiện tại, đáng ra nhân vật chính của buổi lễ phải thật sự vui vẻ để nhận hết những lời chúc phúc từ mọi người. Nhưng cả Tiêu Chiến và Phương Tiểu Tuệ đều không thể cười nổi.

Ánh mắt của Phương Tiểu Tuệ chưa từng rời khỏi Tiêu Chiến. Trên khuôn mặt anh chỉ mang duy nhất một sự đau buồn cùng nỗi niềm tan nát cõi lòng.

Phương Tiểu Tuệ cảm nhận được bàn tay đang không ngừng run rẩy của Tiêu Chiến. Cả người anh đột nhiên trong một thoáng cứng đờ, đôi mắt cứ chăm chăm nhìn về một hướng.

Chỉ cần nhìn qua biểu hiện của Tiêu Chiến, Phương Tiểu Tuệ cũng có thể đoán ra anh đã nhìn thấy gì rồi. Người đó thật sự đã đến, người mà dù có chết anh cũng quyết tâm mang lại hạnh phúc cho cậu ấy. Và ngày hôm nay, người đó cũng mang đến đây cả tình yêu sâu đậm dành trọn cho anh để chứng kiến khung cảnh sẽ khiến cậu tuyệt vọng đến tột cùng.

Giữa đám đông đang ồn ào nhưng chỉ bằng một cái liếc mắt, ánh mắt của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã va vào nhau. Vương Nhất Bác nhìn anh khẽ cười, nhưng khi vừa nhìn vào nụ cười đó đã có thể nhận ra những khốn khổ mà cậu đang tận lực che giấu.

Vương Nhất Bác quay đầu tránh đi ánh mắt của Tiêu Chiến. Cậu sợ nếu còn tiếp tục nhìn anh, bản thân cậu chắc chắn sẽ không thể duy trì được thứ cậu gọi là dũng khí để có mặt ở đây. Cảm giác nhìn người mình yêu cùng người khác kết hôn quả thật rất bất lực và nhói lòng, nó như từng chút bóp nát trái tim cậu đến vỡ tan.

Tiêu Chiến cũng không dám nhìn Vương Nhất Bác nữa, vì anh sợ chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó của cậu, anh sẽ không chịu nổi mà ngay lập tức rơi nước mắt.

Đột nhiên, bên tai Tiêu Chiến bất ngờ vang lên giọng nói đang đọc lời tuyên thệ của cha xứ, khiến anh phải giật mình bừng tỉnh.

“Phương Tiểu Tuệ, con có đồng ý lấy Tiêu Chiến làm chồng. Và hứa rằng, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe. Vẫn một lòng chung thủy, yêu thương cậu ấy?”

“Con đồng ý!”

“Tiêu Chiến, con có đồng ý lấy Phương Tiểu Tuệ làm vợ. Và hứa rằng, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe. Vẫn một lòng chung thủy, yêu thương cô ấy?”

“Con...”

Câu trả lời ngập ngừng cùng cái quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác của Tiêu Chiến. Anh đã cố gắng kiềm chế lắm rồi, nhưng vẫn không ngăn được cảm xúc trong lòng muốn nhìn về phía cậu.

Mẹ Tiêu cũng theo hướng Tiêu Chiến đang nhìn, bà liền bắt gặp một người mà bà không ngờ đến nhất. Tại sao Vương Nhất Bác lại xuất hiện ở đây?

Sự căng thẳng của mẹ Tiêu bị đẩy lên cực điểm, mọi người xung quanh cũng đang bắt đầu bàn tán xôn xao. Bà sợ Tiêu Chiến sẽ vì sự có mặt của Vương Nhất Bác mà đổi ý, như vậy tất cả công sức của bà cũng sẽ vì thế đổ sông đổ biển.

Tiêu Chiến đứng ở đó, nhìn người anh yêu nhất đã vì anh cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt, anh nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng lên rồi thật nhanh quay người rời đi. Nhìn bóng lưng của cậu, anh chỉ biết lắc đầu mỉm cười đầy chua chát:

“Nhất Bác, mọi chuyện giữa chúng ta đến đây là kết thúc. Em hãy cứ xem anh như một kẻ tồi tệ đã mang tổn thương đến cho em... quên anh... em sẽ sống tốt.”

Trong bầu không khí náo nhiệt ai nấy cũng đều vui vẻ, duy nhất chỉ có hai kẻ mang trên mình những dòng cảm xúc hoàn toàn trái ngược.

Nỗi đau này mấy ai có thể hiểu, tình yêu này cần bao nhiêu thời gian để quên đi... 10 năm... 20 năm... hay thậm chí là cả một kiếp người?

“Tiêu Chiến, chúc anh một đời hạnh phúc. Dù ở hiện tại hay tương lai em vẫn mãi mãi không thể quên anh. Vì đối với em... quên anh... là một điều quá đỗi khó khăn... và điều đó em thật sự không thể làm được!”

Vương Nhất Bác cố gắng dùng chút sức lực còn lại của mình để trốn chạy khỏi nơi đang chôn vùi tình yêu của cậu. Cậu sợ một câu “Con đồng ý” của Tiêu Chiến, nó sẽ khiến cậu nghe được tiếng trái tim mình đang vỡ ra.

Cánh cửa lớn của lễ đường vì một người mà mở ra, và cũng vì sự rời đi của một người mà lần nữa đóng lại. Tựa như đóng lại đoạn tình duyên của hai người, đến hiện tại đã chính thức kết thúc.

Tiêu Chiến vẫn còn nhớ rõ nụ cười của Vương Nhất Bác. Trước khi cánh cửa lớn đó đóng lại, cậu đã quay đầu nhìn anh còn mỉm cười như đang chúc phúc cho anh. Nhưng tại sao cậu cười mà nước mắt cậu lại rơi...?

Hiện tại, bỗng nhiên đôi chân Tiêu Chiến như vô lực, khung cảnh nhộn nhịp trước mắt anh dần trở nên mờ ảo. Trên mũi anh dường như có thứ gì đó đang chảy xuống, anh đưa tay chạm thử vào nó... hóa ra lại là máu.

Tiêu Chiến nhìn thứ chất lỏng màu đỏ trên tay mình lại đột nhiên bật cười như một kẻ ngốc. Ngay cả nơi khóe mắt anh từ lúc nào đã tuôn xuống từng dòng nước mắt, anh cũng không hề hay biết.

Khoảnh khắc đó, thân thể Tiêu Chiến đã không thể đứng vững dần dần ngã xuống. Trước khi rơi vào trạng thái bất tỉnh, anh vẫn mơ hồ gọi tên Vương Nhất Bác:

Nhất Bác... anh... anh xin lỗi... xin lỗi em...

“Anh Chiến, anh làm sao vậy... anh đừng làm em sợ. Ai đó làm ơn gọi cấp cứu giúp tôi!”

Phương Tiểu Tuệ ra sức kêu gào để ai đó giúp cô gọi xe cấp cứu. Nước mắt cô vì hoảng sợ cứ rơi mãi không ngừng, bộ váy cưới mang màu trắng tinh khôi cũng vì dính một chút máu đỏ của Tiêu Chiến đã trở nên thật khó nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro