Chương 14
Tiêu Chiến cũng không biết bằng cách nào, anh có thể trở lại bệnh viện. Tâm trí anh lúc nào cũng lững thững như người mất hồn. Khi cánh cửa phòng bệnh được mở ra, đối diện với anh là vẻ mặt đầy lo lắng của Phương Tiểu Tuệ.
Từ lúc biết bản thân mang một căn bệnh đang từng chút ăn mòn sự sống của anh. Mỗi ngày anh đều phải ở nơi ngột ngạt này, hứng chịu từng cơn đau đầu không ngừng hành hạ anh, cùng những mũi thuốc được đưa vào cơ thể anh, và cả những viên thuốc đắng đến nhăn mặt.
Phương Tiểu Tuệ nhìn bộ dạng tựa như chỉ một giây sau liền có thể gục ngã của Tiêu Chiến, khiến cô vô cùng hoảng hốt. Cô vội vàng chạy đến đỡ lấy anh, để anh ngồi xuống giường, còn nhanh tay rót một ly nước đưa cho anh.
“Cảm ơn em, Tiểu Tuệ!”
“Anh Chiến, anh đã đi đâu? Anh có biết em lo cho anh lắm không?”
“Anh chỉ ra ngoài đi dạo một chút thôi. Em đừng lo.”
Phương Tiểu Tuệ nhận thấy Tiêu Chiến không có ý định nói với cô là anh đã đi đâu. Cô biết nếu Tiêu Chiến đã không muốn nói, cho dù cô có cố gặng hỏi cũng không thể hỏi được gì.
“Vậy anh nghỉ ngơi một lát đi. Em đi mua cháo cho anh.”
Phương Tiểu Tuệ đang vừa định quay người rời đi, bất ngờ cô lại nghe được một lời đề nghị từ Tiêu Chiến làm cô vô cùng hoang mang.
“Tiểu Tuệ... kết hôn với anh, có được không?”
Phương Tiểu Tuệ giật mình quay đầu nhìn Tiêu Chiến. Đối diện với ánh mắt của anh, cô ra sức muốn tìm một điểm khác thường trong ánh mắt đó, nhưng cô lại không tìm ra được gì cả.
Trước mắt của Phương Tiểu Tuệ bây giờ, chỉ có một Tiêu Chiến luôn trong bộ dạng tiều tụy, tâm trí lúc nào cũng như người mất hồn. Dường như chỉ cần đẩy nhẹ một cái, anh liền ngay lập tức có thể gục ngã.
Tựa như chiếc lá đã thay màu trên cành cây, một thân lá xanh dạt dào sức sống, nay đã thay bằng một màu vàng khô héo, chỉ cần một ngọn gió nhẹ thổi qua, nó sẽ ngay tức khắc lìa cành.
“Anh Chiến, tuy em là người ngoài, em không hiểu cũng không biết anh đang trải qua những gì, nhưng nhìn anh tâm trí lúc nào cũng thơ thẩn, sống mà như đã chết thế này. Anh có biết trái tim em cũng rất đau không?”
“Tiểu Tuệ... anh...”
“Em không biết giữa anh và cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng em có thể nhìn rõ được hai người đang dằn vặt lẫn nhau. Cả anh và cậu ấy đều không thể sống thiếu nhau. Vậy vì cớ gì anh phải làm như thế?”
Lúc nghe được những lời đó của Phương Tiểu Tuệ, Tiêu Chiến chỉ biết gượng cười một cách xót xa. Đúng vậy, anh và Vương Nhất Bác thật sự rất yêu nhau, cũng không thể sống thiếu nhau. Nhưng đến cuối cùng thì được cái gì đây? Anh chỉ mang đến cho người anh yêu toàn là tổn thương. Vương Nhất Bác vì anh mà khóc, vì không muốn anh bỏ rơi cậu mà ra sức cầu xin anh, đến cả lòng tự tôn cũng vì anh mà không cần.
“Em biết không Tiểu Tuệ? Một chữ yêu này của anh, nó chẳng mang lại được gì ngoài nỗi đau cho em ấy. Mẹ của anh đã phản đối tình yêu của anh và em ấy. Bà còn nói, thứ tình cảm anh xem là tình yêu vốn dĩ là một căn bệnh, một căn bệnh khiến bà cảm thấy ghê tởm. Hơn nữa, em cũng biết tình trạng hiện tại của anh rồi, biết đâu chỉ cần ngủ một giấc sẽ không còn cơ hội tỉnh lại nữa.”
“Không... anh đừng bi quan như vậy, bệnh của anh nhất định sẽ chữa được mà...”
Từng câu từng chữ của Tiêu Chiến khiến Phương Tiểu Tuệ cảm thấy sợ hãi. Cô không muốn anh chết, cũng không muốn anh phải khổ sở. Nếu có thể, cô muốn thay anh gánh chịu tất cả những cơn sóng gió này, chỉ cần nhìn anh được hạnh phúc, cô nhất định sẽ mỉm cười.
Trong tình yêu luôn tồn tại những kẻ ngu ngốc đến vậy. Có một Vương Nhất Bác yêu đến điên cuồng, yêu đến không màng sỉ diện, sẵn sàng vứt bỏ cả tự tôn của mình chỉ mong người cậu yêu đừng bỏ rơi cậu. Cũng có một Tiêu Chiến yêu đến sâu đậm, anh chấp nhận làm tất cả vì người anh yêu, chỉ cần người ấy sống tốt, dù bản thân anh có thành ra bộ dạng thế nào cũng không sao cả. Và hiện tại, lại có thêm một Phương Tiểu Tuệ cũng vì chữ yêu mà muốn thay người trong lòng hứng trọn mọi khổ đau.
“Tiểu Tuệ, anh thật sự rất yêu Vương Nhất Bác. Khi biết mình đang mang một căn bệnh có thể lấy đi mạng sống của anh bất cứ lúc nào, anh đã rất muốn quay trở về ở bên cạnh em ấy đến hết quãng thời gian còn lại. Nhưng anh không thể ích kỉ như vậy, anh không muốn em ấy phải chứng kiến ngày anh biến mất vĩnh viễn khỏi thế gian, như thế em ấy sẽ rất đau buồn.”
“Vậy có nhất thiết phải kết hôn để cậu ấy từ bỏ không?”
“Anh đã gặp em ấy, đã dùng những lời cay nghiệt nhất chỉ mong em ấy đừng mang hy vọng về đoạn tình cảm này nữa. Nhưng Nhất Bác rất cố chấp, mặc kệ anh nói gì, em ấy cũng nhất quyết không muốn buông tay. Tiểu Tuệ... anh không muốn ép em giúp anh. Em không đồng ý cũng không sao, anh tôn trọng quyết định của em, vì chuyện kết hôn cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến em.”
“Anh có chắc đây là điều anh muốn?”
“Anh chắc chắn. Hiện tại chỉ còn cách đó mới khiến Nhất Bác quên anh và tìm cho mình một hạnh phúc mới. Như vậy dù anh có đột ngột chết đi, anh cũng sẽ yên lòng.”
“Được. Em giúp anh.”
Ngay bây giờ, nước mắt của Phương Tiểu Tuệ cũng đã tuôn rơi. Cô yêu Tiêu Chiến, nhưng cô không cưỡng cầu anh sẽ đáp lại phần tình cảm của cô. Cứ để một mình cô yêu anh là đủ rồi, anh có muốn cô làm gì cho anh thì cô cũng sẽ làm.
***
Nửa tháng sau
Trong căn phòng vắng lặng, Tiêu Chiến thất thần nhìn bộ lễ phục chú rể đang yên vị trên giường. Hôm nay là ngày anh kết hôn cùng Phương Tiểu Tuệ.
Khi hay tin hai người muốn kết hôn, cả mẹ Tiêu và gia đình Phương Tiểu Tuệ ai nấy cũng đều bất ngờ vì quá đột ngột. Khi ấy, mẹ Tiêu đã hỏi anh vì sao lại gấp gáp tổ chức hôn lễ như vậy, anh chỉ nhìn sâu vào mắt bà rồi trả lời:
“Đó không phải là điều mẹ mong muốn nhất sao? Mẹ cũng không cần khổ tâm dàn xếp mọi chuyện nữa đâu, con đều sẽ nghe theo mẹ.”
Câu trả lời của Tiêu Chiến làm mẹ Tiêu cho rằng anh đã thông suốt rồi, cũng đã cắt đứt mọi quan hệ với đứa con trai kia, nên bà vô cùng hài lòng.
Từ ngày anh nói với mẹ Tiêu về chuyện anh muốn kết hôn, mọi thứ sau đó đều diễn ra theo ý mà anh muốn. Một hôn lễ tuy được tổ chức vội vàng nhưng không hề sơ sài, trái lại còn vô cùng long trọng. Chỉ cần Vương Nhất Bác đến buổi lễ đó, chứng kiến cảnh anh cùng người con gái khác kết hôn, chắc chắn cậu sẽ từ bỏ anh.
Tiêu Chiến đi đến ngồi xuống bên cạnh cửa sổ. Mỗi ngày anh đều ngồi ở đây, nhìn về phía xa ngắm màu sắc của bầu trời, trong tay anh lúc nào cũng ôm chặt khung ảnh của anh và Vương Nhất Bác. Anh nhớ cậu, nhớ đến da diết trong lòng. Mỗi ngày anh đều nghĩ xem cuộc sống hôm nay của Vương Nhất Bác có tốt không? Đã quên sự tồn tại của anh một chút nào chưa?
Tiêu Chiến lại quay đầu nhìn bộ lễ phục trên giường, nó làm anh nhớ tới Vương Nhất Bác từng nói với anh:
“Anh ơi, sau này khi chúng ta kết hôn, em sẽ tổ chức cho anh một hôn lễ thật lớn để anh nhớ mãi không quên. Cũng chính vào ngày hôm đó, sẽ là ngày đánh dấu cuộc đời anh đã chịu sự bảo hộ chính thức của em!”
Nhớ đến Vương Nhất Bác, giọt nước mắt uất nghẹn của Tiêu Chiến lại không tự chủ lặng lẽ rơi xuống. Khi ấy anh còn mắng cậu ngốc, còn nói anh không thèm kết hôn với cậu. Nhưng bây giờ, mọi dự tính đó đều như một thứ đau lòng đang từng chút giày vò cõi lòng anh.
“Nhất Bác, hôm nay anh kết hôn rồi... nhưng người đi bên cạnh anh tiến vào lễ đường lại không phải là em...”
Tiêu Chiến tự mình nói rồi tự mình nghe, anh đem khung ảnh trong tay gắt gao siết chặt vào trong lồng ngực. Một cảm giác đau rát cứ bám riết lấy anh không tha, nhưng anh chỉ biết một mình cắn răng chịu đựng.
Nếu Tiêu Chiến đang ở một nơi cố cam chịu những thương đau, thì Vương Nhất Bác cũng không khá hơn anh. Một mình cậu ngồi trong căn nhà quạnh quẽ, cậu chưa từng rời khỏi nơi đây, cậu sợ nếu Tiêu Chiến quay lại mà không tìm thấy cậu, anh sẽ giận rồi lần nữa bỏ cậu đi mất.
Vương Nhất Bác luôn mang hy vọng một ngày nào đó Tiêu Chiến sẽ trở về. Nhưng tất cả chỉ do một mình cậu tự ảo tưởng ra, để gạt đi sự thật Tiêu Chiến đã không còn cần cậu nữa.
Trên tay Vương Nhất Bác cũng cầm một khung ảnh giống của Tiêu Chiến, khung ảnh này là anh đưa cho cậu. Lúc trước, khi nhìn thấy anh làm hai khung ảnh giống nhau, cậu cảm thấy làm như thế thật dư thừa nên liền hỏi anh:
“Vì sao anh phải làm hai khung ảnh giống nhau thế? Chúng ta còn nhiều ảnh khác nữa mà.”
“Em không biết gì hết. Sở dĩ anh làm hai khung ảnh giống nhau, bởi vì anh muốn anh và em mỗi người sẽ giữ một cái. Giống như anh sẽ giữ 50% tình yêu của em và em cũng giữ 50% tình yêu của anh, cộng lại sẽ là 100%, ai cũng không thể rời bỏ hoặc sống thiếu đối phương. Tình yêu của chúng ta vĩnh viễn là 100% không bao giờ bớt đi.”
Đôi tay của Vương Nhất Bác khẽ chạm vào khuôn mặt đang cười của Tiêu Chiến trong ảnh, từng dòng hồi ức của quá khứ làm cậu tự mình bật cười trong nước mắt:
“Anh ơi... 50% tình yêu của em... anh mang nó đi đâu rồi...”
Vương Nhất Bác ngước đầu lên, muốn đem nước mắt nuốt ngược trở vào, nhưng giây phút đó tầm mắt cậu lại rơi vào tấm thiệp cưới trên bàn.
Vương Nhất Bác chầm chậm cầm tấm thiệp kia lên, cậu nhìn vào nó một lúc cũng không biết mình nên khóc hay nên cười.
Tấm thiệp này cậu đã xem qua rất nhiều lần. Mỗi lần nhìn thấy nó cậu chỉ nghĩ đó là ảo giác, nhưng đến khi cầm nó trên tay, cậu lại hy vọng tên người con trai được viết trên thiệp không phải là Tiêu Chiến của cậu. Nhưng làm sao có thể khi tấm thiệp này là chính tay Tiêu Chiến đưa cho cậu.
“Hôm nay, Tiêu Chiến của em kết hôn rồi nhỉ? Nhưng mà anh ơi... tại sao em lại không phải là chú rể của anh...”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro