Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương16

Cậu đang ngủ thì thấy nóng , khó chịu . Tỉnh dậy thì thấy người đang ôm mình rất nóng . Cậu đặt trán mình lên trán anh.
_" Sao anh nóng thế này . Anh bệnh rồi"
Tự lẩm bẩm rồi cho điều mình nói là đúng .
*cười* _" ưm . Đúng rồi ... Nhất Bác bệnh rồi (3 giây sau) ... gì chứ? Huhu . Nhất Bác à , anh có sao không?"

Cậu hốt hoảng gọi anh dậy nhưng anh không phản ứng . Làm cậu lo đến phát khóc .
_" Làm sao ... làm sao đây? Nhất Bác a... anh có sao không ..huhu . Anh bảo Chiến phải làm sao giúp anh đi . Huhu ... anh cứ nằm đây thì Chiến biết làm sao giúp anh đây ...huhu".

Cậu ngồi lay người anh mà khóc nức nở . Phải làm sao đây , thỏ ngốc phải làm sao để giúp anh đây . Bỗng cậu nhớ ra gì đó ...
_" Hức ... đúng rồi .. lúc trước ... lúc trước mình bệnh mẹ làm sao ta ? ... huhu nhớ xem ... cố nhớ xem cái đầu ngu ngốc này "
Cậu tức giận lấy tay đánh vào đầu mình rõ đau . Đánh đến nổi sưng tấy lên mà vẫn không để ý . Giờ cậu chỉ lo cho cái người đang nằm kia , mồ hôi nhễ nhại cả người nóng ran . Anh không phản ứng làm cậu lo lắm , điện thoại thì chỉ có mỗi số của anh nhà thì không có ai ... sau một hồi cậu cũng nhớ ra .
_" A... đúng rồi . Khăn lạnh , nước đá"

Cậu vội chạy xuống lầu . Đèn cảm ứng theo bước chân của cậu mà phát sáng . Cậu chạy đến tủ lạnh lấy mấy chai nước đá đổ vào thau rồi bê lên lầu . Do chạy vội nên cậu trượt chân té nằm sấp trên cầu thang , chân tay trầy hết cả . Cậu khóc , nhưng cũng nhanh chóng đi lấy thau nước khác ... xong lại vẫn bị nước trơn mà té lần nưa , nước lạnh đổ hết vào người . Cứ như vậy mấy lần người cậu giờ chi chít vết thương .

Sau nhiều lần té ngã cậu cũng mang được thau nước lên lầu . Người thì lạnh , chân tay run run , dù đau nhưng cậu vẫn cẩn thận bê lên . Chỉ cần nghĩ đến việc giúp anh hạ sốt là cậu vui rồi ... Đặt thau nước lên bàn nhúng khăn vào , bàn tay bị thương nhúng vào nước  vừa  lạnh vừa rát. cậu cắn răng chịu đựng nhẹ nhàng vắt khăn đặt lên trán anh rồi ngồi suy nghĩ.
_" Rồi sao nữa ta? ... A ... thuốc . Đúng rồi mẹ cho mình uống thuốc"

Cậu chạy đi lấy hộp kháng sinh của mình lắc lắc
_" Mình bệnh mẹ cho mình uống cái này , không biết anh uống được không ta? Nhưng mình uống vào là khỏe ngay , chắc là anh uống đk"

Cậu mở hộp thuốc ra rồi lấy một viên cho anh uống . Cậu mở miệng anh ra bỏ thuốc vào rồi thổi thổi cho anh dễ uống . Xong xuôi cậu ngồi cạnh anh .
_" Anh mau khỏe nha . Đừng làm Chiến sợ , Chiến lo cho anh lắm ."
.
.
Cậu cứ ngồi đó thay khăn cho anh đến gần sáng , chắc chắn là anh đã hết nóng cậu mới dám đi ngủ . Cậu lại ghế sofa ngủ , sợ mình nằm cạnh khiến anh không thoải mái mà nghỉ ngơi . Cậu nằm trên ghế , cở thể vừa đau vừa rát , đồ thì ướt làm cậu lạnh đến mất cảm giác . Vì lo cho anh mà cậu quên luôn thay đồ cứ thế nằm ngủ .
.
.
.
Khoảng 10h sáng anh mới tỉnh lại , amh chỉ thấy người mệt xíu thôi chứ vẫn không biết mình bệnh . Nhìn sang bên cạnh không thấy cậu đâu , anh nghĩ cậu dậy sớm chạy ra vườn chơi rồi . Anh ngồi dậy thì cái khăn trên chán rơi xuống . Nhìn sang sofa thì thấy con người nhỏ bé đang nằm quay lưng về phía mình . Lòng anh nhói lên .

Nhìn cái khăn , nhìn thau nước trên bàn , trong người thấy mệt anh đã đoán ra phần nào là mình mệt rồi thỏ ngốc kia đã chăm sóc cho mình đây mà . Anh hạnh phúc khi thỏ ngốc cũng biết chăm sóc mình , tim anh ấm áp hẳn lên . Anh đi lại ghế , luồn tay bế cậu dậy . Vừa chạm vào đã thấy người ướt nhẹ , người nóng ran , mặt tái mét , đầu thì sưng , chân tay thì trầy . Anh hốt hoảng đặt cậu lên giường , gọi cậu dậy .
_ Chiến mau tỉnh dậy ... sao mới qua một đêm mà người em đầy vết thương thế này hả?.
Cậu lờ mờ tỉnh dậy , việc đầu tiên là sờ lên trán anh xem đã hết sốt chưa .
Cậu cười
_" Anh khỏe rồi . May quá ... đêm qua anh ốm Chiến gọi mãi anh không dậy . Chiến lo lắm , anh đừng ốm nữa nha ."
_ Nói anh nghe . Sao em ướt hết người , đã thế vết thương ở đâu ra mà nhiều thế này hả ?
_" Em té ... lúc đi lấy nước cho anh . Không cẩn thận nên bị té cầu thang".

Nghe cậu nói mà tim anh như có ai bóp nát vậy , lỡ lúc đó cậu té nặng , không có anh , không ai biết thì cậu ra sao đây ? Nghĩ thôi cũng đáng sợ vô cùng , anh không dám nghĩ đến nữa .
_ Chiến ngoan... Anh hứa sẽ không bệnh nữa . Sẽ không để Chiến phải lo lắng nữa , sẽ không để Chiến cực nhọc chăm sóc cho anh nữa . Để anh chăm sóc cho em là đủ rồi .

Anh đi lại tủ lấy đồ cho cậu thay , lúc quay lại thì cậu ngủ mất rồi . Nhẹ nhàng thay đồ cho cậu , người cậu nóng ran , nóng lắm . Anh gọi bác sĩ , nói do bị ướt lâu , lạnh , do vết thương không sát trùng kịp thời nên bị nhiễm trùng . Bác kê đơn thuốc cho cậu và cả thuốc thoa ngoài da ... anh ngồi thoa thuốc cho cậu .
_Đồ ngốc ... sao lại không cẩn thận để mình bị thương thế này , anh lo lắm biết không?

Anh nấu cháo cho cậu , gọi cậu dậy . Nhưng cậu ăn bấy nhiêu thì ói ra bấy nhiêu . Anh ăn được dù chỉ một chút , anh lo chết mất .
_ Chiến à , em cố gắng ăn một chút được không? Một miếng thôi cũng được .
_" Huhu ... em khó chịu lắm . Em không ăn đâu . Em mệt lắm ..huhu... đừng ép em mà"
_ Chiến ngoan , không khóc nữa , khóc nữa sẽ mệt ... không ăn nữa , uống sữa nha .
Nhưng uống vào lại cũng nôn ra hết . Cậu mệt lắm , mệt đến phát khóc ... người thì không bớt nóng , ăn bao nhiêu ói bấy nhiêu . Mệt ... khóc rồi lại ngủ . Anh sốt hết ruột , để cậu ngủ xem tỉnh lại có đỡ hơn không . Nhưng ngủ rồi lại nói mớ rồi khóc .
_" Huhu ... ba .. mẹ ... người xấu lại đến kìa ... huhu ba mẹ đừng bỏ Chiến . Anh Nhất Bác cứu Chiến ... Chiến sợ lắm huhu .."
Cậu cứ mớ khóc xong lại ngủ . Tý lại giật mình rồi khóc ... anh lo đến phát điên . Anh gọi cho mẹ , anh nắm tay chấn an cậu nhưng không được .
_ Chiến à . Anh đây , đừng sợ ... anh đây mà . Sao lại sốt cao vậy chứ? Anh phải làm sao đây?
Anh khóc ... nhìn cậu bệnh , nhìn cậu gặp ác mộng hoảng sợ mà khóc anh cũng khóc theo . Khóc vì mình bất lực , vô dụng , không chăm sóc tốt cho cậu.

Ngồi chờ mẹ lâu quá , anh nóng ruột không chờ được nữa . Anh mặc áo khoác , đội mũ , đeo bao tay bao chân vào giữ ấm cho cậu rồi đưa cậu đến bệnh viện . Nhắn thím Hà mẹ mà đến bảo mẹ tới bệnh viện . Vừa lái xe vừa nhìn sang thỏ nhỏ sốt đến mất ý thức kia càng làm anh nóng ruột .
Vừa tới nơi đã có bác sĩ cùng giường bệnh chờ sẵn . Đặt cậu lên giường , đẩy thật nhang tới phòng cấp cứu .

Bs: Vương tổng , mời ngài đợi bên ngoài .
_ Nhất định phải chữa khỏi cho em ấy nếu không tôi san bằng cái bệnh viện này .

Ngồi chờ bên ngoài , cứ thấy bác sĩ chạy ra chạy vào làm anh lo hơn , cảm giác như thời gian ngưng đọng vậy . Bên trong đột nhiên cậu yếu đi , ai nấy đều lo lắng , hỗn loạn cả lên.
Bs: Mau lấy bình dưỡng khí
Yta: Dạ không thấy
Bs: Còn không mau đi lấy . Cậu ấy mà có mệnh hệ gì thì chúng ta cũng mất mạng .
Cứ thấy họ chạy ra chạy vào nhưng anh không dám hỏi sợ làm chậm trễ việc cứu cậu . Nhưng vẻ mặt họ hốt hoảng làm anh không nhịn được ... giữ một y tá lại hỏi .
_ Em ấy thế nào rồi?
Yta: Dạ .. dạ . Thiếu phu nhân đột nhiên yếu đi ... đã cố làm mọi cách nhưng vẫn chưa ổn ạ.

Nghe nghe như có ngàn mũi tên xuyên vào tim vậy . Không được , cậu cần anh , chắc cậu lại thấy ác mộng rồi .  Anh bắt cô y tá dẫn anh vào với cậu .

Vừa bước vào đập vào mắt anh là xung quanh cậu bao nhiêu là máy hỗ trợ . Chiến của anh yếu lắm làm sao chịu nổi mấy cái này chứ? Anh đi lại bắt họ gỡ hết ra , anh hô hấp cho cậu , thì thầm vào tai cậu .
_ Bảo bối à ... là anh đây , em nghe anh nói không? Quên hết mọi thứ đi , em chỉ cần nhớ là em có anh bên cạnh . Em cứ như vậy anh sẽ lo đến ngã bệnh mất  ... em không muốn anh bệnh mà đúng không?

Nói xong lại lại tiếp tục hô hấp cho xậu . Một lúc sau nhịp thở cậu ổn định trở lại . Anh mừng đến phát khóc .
_ Chiến của anh giỏi lắm.

Các bác sĩ tiếp tục điều trị cậu qua cơn nguy khịch , được đưa về phòng hồi sức . Bác sĩ đưa giấy xét nghiệm của cậu cho anh , đúng lúc mẹ Vương chạy vào ...
_ Nhất Bác ... Chiến sao rồi .
_ Dạ ổn rồi . Nhưng vẫn không hết sốt .
_ Để mẹ xem.
Bà đi lại chỗ cậu , đúng như bà nghĩ người cậu đầy vết thương .
_ Sao người thằng bé đầy vết thương thế này?
_ Dạ .. do tối qua con sốt . Em ấy đi lấy khăn ướt cho con không cẩn thận bị ngã .
_ Mẹ quên chưa nói cho con biết . Sức khỏe thằng bé không giống người khác , yếu lắm mà bị thương chảy máu là sốt ngay . Khi nào vết thương khỏi thì hết sốt . Nhưng nhiều vết thương thế này khi nào mới hết đây ?

Mẹ nói lại làm anh hoảng hơn . Gì mà bị thương chảy máu là bị sốt , rồi vết thương khỏi mới hết sốt . Nhiều vết thương như vậy khi nào mới hết . Chiến của anh phải chịu đến bao giờ . Anh cứ nghĩ cậu sốt bình thường , không ngờ lại nặng như vậy . Anh có xứng làm chồng không? Còn điều gì về cậu mà anh chưa biết nữa .
_ Mẹ . Khi bệnh Chiến không ăn được sao?
_ Ý con là sao?
_ Em ấy ăn cái gì cũng nôn ra hết  ... là sao ạ?
_ Trước kia bệnh thằng bé vẫn ăn bình thường mà
Bà quay qua nhìn bác sĩ , hy vọng điều và nghĩ là đúng .
_ Bác sĩ . Ông xem con dâu tôi có sao không?
Bs: Thưa . Cậu ấy là bị loét dạ dày , thêm sức khỏe yếu nên mới không ăn được .

_ Loét dạ dày? Ông có khám lộn không? Lâu nay em ấy vẫn ăn uống bình thường mà .
Anh không tin lời bác sĩ nói . Lâu nay anh chăm cậu rất kĩ . Dù là cậu biếng ăn nhưng anh vẫn ép cậu ăn uống đầy đủ đúng bữa . Sao có thể bị loét dạ dày được.?
Bs : Do sức ban đầu vốn đã yếu cộng với việc ăn uống thất thường nên mới ảnh hưởng đến dạ dày.

_ Không ăn uống điều độ?

Anh đang cố nghĩ xem cậu ăn uống không điều độ khi nào? Đúng lúc thím Hà đem cháo vào , anh hỏi.
_ Thím Hà . Có khi nào Chiến bỏ ăn uống hay ăn uống không điều độ trong nhiều ngày không ?
_ Dạ có ... có khi ăn no thật no , hôm lại đói ... cứ thế trong 3 tuần .
_ Khi nào? Sao tôi không biết .
_ Biết sao được . Khi đó cậu có thèm quan tâm thiếu phu nhân đâu .

Anh nhớ lại lúc Trương Tiểu Tuệ còn ở đây .
_ Là Trương Tiểu Tuệ?
_ Dạ . Là cô ta ... lúc thì bắt thiếu phu nhân nhịn đói , lúc lại bắt ăn thật no .

Anh ngồi xuống cạnh cậu .
_ Mọi người về đi . Con ở đây được rồi .

____

Do dạo này công việc của mình hơi nhiều . Vậy nên , mỗi ngày sẽ chỉ ra một chương . Có thể , sẽ có hôm không ra .
Xin lỗi mọi người vì điều này . Mong mọi người thông cảm . ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro