C42: Đụng chạm đầu tiên.
3 tiếng sau bữa tối.
Vương Nhất Bác đang chườm túi đá lên phần trán bị bầm tím. Đầu gối bị thương rách một mảng da đang được Tiêu Chiến bôi thuốc rồi băng bó lại.
Trong bữa cơm ra mắt, một phút cao hứng mà hắn đã uống kha khá rượu. Sau khi cẩn thận lái xe đưa Vương lão gia và Vương phu nhân về tới nhà. Chính mình lại quay về Tiêu gia tiếp tục trèo tường lẻn vào phòng Tiêu Chiến. Nhưng việc này với một người đã ngà ngà say thì lại không hề dễ dàng như mấy lần trước. Đầu óc hơi quay cuồng cùng tứ chi nặng nề. Hậu quả là vật vã lên xuống mới lên được tới phòng.
Lúc nhìn thấy bộ dạng của hắn, Tiêu Chiến đã rất giật mình. Anh tới gần quan sát kĩ mới thấy rõ được máu bầm trên trán cùng chiếc quần rách chỗ đầu gối. Anh ngồi xuống, vén phần vải rách sang một bên mới thấy vết thương đang chảy máu.
Tiêu Chiến lo lắng vội đứng lên kéo hắn ngồi xuống ghế. Định đi lấy hộp cứu thương để xử lý mấy vết thương cho hắn. Nhưng vừa quay người, hắn đã nắm lấy tay của anh.
Hắn:" Em không sao. Anh đợi em đi tắm rồi giúp em bôi thuốc sau được không. Toàn thân em bây giờ rất bẩn và hôi hám"
Tiêu Chiến nhìn hắn từ trên xuống dưới, đúng là thê thảm hơn hai ngày trước. Anh chỉ lên vị trí đeo đồng hồ nơi cổ tay mình xong rồi giơ năm ngón tay ra trước mặt hắn.
Hắn:" Ý anh là cho em thời gian 5 phút để tắm đúng không?"
Tiêu Chiến gật đầu, sau đó lại chỉ cho hắn hộp đồ anh đặt trong góc. Hắn cũng hiểu ý, mỉm cười đi tới lục trong đó lấy bừa một bộ đồ ngủ.
Đợi cho người đã đi vào phòng tắm, anh liền thở dài, bước chân chậm rãi đi lấy hộp cứu thương đặt sẵn lên bàn. Anh ngồi lên ghế bên cạnh, mở hộp ra lôi bông gòn, dung dịch sát khuẩn, băng gạc...đặt sẵn một bên.
Mà bây giờ, Vương Nhất Bác vừa chườm đá vừa quan sát động tác thành thạo của anh đã là hơn hai mươi phút sau rồi.
Có thể men rượu trong người vẫn chưa tan đi hết, nên hắn không hề cảm nhận được những cơn đau nhỏ này. Đợi cho Tiêu Chiến xử lý xong, hắn liền đứng dậy tự mình dọn dẹp, sắp xếp dụng cụ rồi đi cất hộp cứu thương vào trong hộp tủ. Rồi cũng tiện tay bật sẵn đèn ngủ ở đó.
Hắn quay lại chỗ của Tiêu Chiến rồi nghiêng người ôm lấy eo anh bế lên. Để giữ thăng bằng, anh liền kẹp hai chân lên hai bên eo và ôm lấy cổ hắn.
Hắn vì muốn giữ chắc anh hơn nên cũng thuận tay ôm lấy cặp đào căng mọng của đối phương.
Vương Nhất Bác vòng qua vài bước đi tắt đèn chính xong mới đi thẳng về tới giường. Dường như chằng đủ kiên nhẫn như mấy hôm trước, hắn vội vàng cúi người đặt bừa anh lên một góc giường. Bản thân vì đối phương vẫn còn ôm chặt lấy cổ mà thuận thế đè người dưới thân.
Hắn:" Anh. Em hôn anh được không?"
Tiêu Chiến không nói gì, mắt vẫn luôn nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn như vậy. Anh buông tay khỏi cổ hắn, sau đó lại kéo cổ áo ngủ của đối phương. Lực tay của Tiêu Chiến không tính là mạnh nhưng Vương Nhất Bác hiểu ý anh rồi.
Hắn theo động tác của anh, hai tay chống lên hai bên, rồi cúi xuống ngậm lấy bờ môi xinh đẹp ấy. Chiếc lưỡi nóng ấm, ướt át say mê mơn trớn cặp môi của anh
Động tác đó thành công khơi gợi ngàn vạn con kiến bò loạn đến tê ngứa trong lòng của hai người.
Tiêu Chiến chủ động hé mở hai cánh môi, cũng vươn chiếc lưỡi nhỏ xinh ra trêu đùa cùng mời gọi. Vương Nhất Bác cũng vì vậy mà điên cuồng theo đuổi rồi ngậm gọn chiếc lưỡi "hư" kia của đối phương. Hắn vừa ngậm chặt, hai đầu lưỡi cùng mơn trớn, khiêu khích lấy nhau.
Hương rượu vang hảo hạng thoang thoảng theo nhịp thở nông, sâu của Vương Nhất Bác làm Tiêu Chiến cũng muốn say mình theo. Hai tay anh luồn vào trong mái tóc xoăn mượt của hắn không ngừng vuốt ve lên da đầu của đối phương. Anh nhận ra mình thật sự yêu thích sự đụng chạm mà mỗi đầu ngón tay đem lại.
Lúc còn đang đắm mình vào từng tầng cảm giác mê loạn này, Tiêu Chiến bỗng trợn mắt lên. Anh nhận ra một tay của Vương Nhất Bác đã luồn vào trong áo mình. Bàn tay to lớn ấy đang sờ loạn lên một bên eo của anh như đang phác hoạ lại đường cong ấy. Sau đó lại chuyển lên phần bụng phẳng lì săn chắc của anh.
Tiêu Chiến giữ lại bàn tay đang không ngừng mơn trớn trên bụng mình. Vương Nhất Bác thấy vậy nhẹ nhàng rời khỏi nụ hôn vừa rồi. Bốn ánh mắt cùng một hơi thở nặng nề nhìn thẳng vào nhau.
Hắn:" Anh. Em...em khó chịu"
Tiêu Chiến nghe thế, ngượng ngùng nghiêng sang một bên né tránh ánh mắt của hắn. Vương Nhất Bác nâng cằm anh lên bắt nhìn thẳng vào mắt mình.
Hắn:" Chuyện đó...em sẽ đợi tới khi anh sẵn sàng. Anh đừng sợ. Em...em đi vệ sinh một lát"
Tiêu Chiến không nghĩ Vương Nhất Bác lại dễ dàng bỏ qua như vậy. Hắn không nịnh nọt, năn nỉ như anh đã suy nghĩ. Anh dở khóc dở cười nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn.
Hắn cười mỉm hôn nhẹ lên môi anh rồi ngồi ngay ngắn lại.
Hắn:" Em thật là mặt dày đúng không? Nếu anh thật sự có suy nghĩ như vậy em cũng không cảm thấy ngại. Em phải đi vào nhà vệ sinh một lúc."
Vương Nhất Bác lại cúi xuống hôn Tiêu Chiến một cái. Lúc hắn đứng lên lại bị anh ngồi dậy giữ lại một tay. Hắn quay lại nhìn anh.
Hắn:" Anh ngủ trước đi. Em sẽ giải quyết nhanh thôi"
Hắn mỉm cười gỡ tay anh ra và hôn một cái lên trán. Sau đó là vội vội vàng vàng chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh đóng chặt cửa lại.
Tiêu Chiến vẫn ngồi đó, ánh mắt dán tới phòng vệ sinh tối om. Vừa rồi anh cố ý muốn giúp hắn theo cách của mình. Nhưng khi nhìn tới ánh mắt của hắn, anh lại cứng đờ cả người. Suy nghĩ thoáng qua ấy liền biến mất.
Anh xoa nắn bàn chân bị thương từ ngón chân tới đùi. Cảm giác đã giống như ban đầu nhưng nâng lên và bước đi vẫn rất khó khăn. Trong lòng cũng vì thế mà sinh ra quyết tâm mạnh mẽ hơn để mau chóng lấy lại đôi chân lành lặn như trước đây.
Hơn ba mươi phút sau, tiếng xả nước trong nhà vệ sinh mới vang lên. Tiêu Chiến thầm nghĩ " Lâu như vậy. Cũng quá ghê gớm rồi".
Thời điểm Vương Nhất Bác đi ra, anh đã nghĩ nhu cầu sinh lý của hắn hẳn là đã giải quyết xong. Nhưng khi nhìn giữa hai chân của hắn, anh lại cảm thấy nghi ngờ nhân sinh. Dường như vẫn là "hình dáng" vừa rồi.
Hắn đi tới trước mặt anh, hơi thở vẫn nặng nề. Ánh mắt đối phương cũng vừa vặn từ giữa hai chân rồi mới nhìn thẳng vào hắn.
Hắn:" Em...em không thể...ra được. Em...mượn tay anh được không?"
Tim Tiêu Chiến đập thật mạnh. Nhìn hắn cảm thấy vô cùng đáng thương. Anh không hiểu vì sao chuyện ấy lại khó khăn với hắn như thế. Mà sau khi nghe "khẩn cầu" này anh còn có thể đứng yên nhìn sao.
Anh vỗ vỗ nhẹ lên giường, ý bảo hắn nằm xuống. Hắn vui mừng rồi nằm xuống bên cạnh theo ý của anh.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác đã nằm ngay ngắn, lúc này mới quay mặt sang một bên hít một hơi thật sâu lấy chút can đảm. Anh nhẹ nhàng ngồi lên đùi hắn. Sau khi yên vị rồi mới đưa một tay tới sờ lên đũng quần của hắn. Quá cứng rồi. Anh kéo một lúc cả quần ngủ và quần con ra giữa đùi.
Lúc Tiêu Chiến nhìn tới côn thịt lúc này của Vương Nhất Bác mà bị doạ sợ. To lớn và uy vũ. Anh nuốt một ngụm khí lạnh trợn nhẹ nhìn tới ánh mắt của hắn.
Vương Nhất Bác nhìn tới biểu cảm này của anh mà cảm thấy kích thích hơn rất nhiều. Nhưng hắn vẫn cứ nằm đó, tập trung quan sát các hành động tiếp theo của đối phương. Vừa rồi trong nhà vệ sinh, hắn cũng tự mình động vào phân thân nhưng chẳng thề cho hắn cảm giác muốn phát tiết thật sự. Những năm gần đây hắn cũng là một kẻ cấm dục hàng thật giá thật.
Phương diện tư dục tầm thường này hắn không khác một phật tu là bao. Chưa từng tự mình giải quyết chuyện sinh lý như thế. Đều là sau những lần mộng tinh hắn mới có thể cảm nhận được cảm giác thoải mái ít ỏi ấy thôi. Vì vậy mà hì hục một lúc lâu như thế cũng chẳng hề có kết quả.
Tiêu Chiến bình ổn lại tâm tình, anh nắm trọn côn thịt nóng hổi trong lòng bàn tay nhỏ của mình. Ánh mắt cũng chỉ nhìn tới nó. Tay anh bắt đầu động, thao tác lên xuống từ chậm dần dần nhanh hơn. Vì anh mặc quần vải mỏng ngắn, nên lúc này thân nhiệt của đối phương cũng theo động tác của anh mà tăng lên một chút. Các tuyến mồ hôi vì vậy mà cũng tiết ra lấm tấm giữa hai đùi non của hắn.
Vương Nhất Bác bắt đầu nhắm mắt lại, trong đầu chỉ chứa duy nhất hình ảnh bàn tay nhỏ đang cầm lấy dục vọng của mình mà không ngừng khiêu khích. Càng nghĩ lại càng cau mày chặt hơn, hơi thở dần hỗn loạn. Bàn tay này của đối phương vô cùng mềm mại, nhỏ nhắn đã đem tới cho hắn cảm giác tuyệt vời hơn là chính mình động vào.
Đợi khi Tiêu Chiến đổi sang tay khác, hắn liền ngồi dậy nâng cằm anh lên một phát một hôn sâu vào trong.
Nụ hôn này vô cùng mãnh liệt, thành công khơi gợi ham muốn vừa nguội lạnh lần nữa lại cháy lên của Tiêu Chiến. Một tay kia của hắn không ngừng luồn vào trong áo mà sờ soạng. Tay anh không còn động đều như vừa rồi, hơi thở cũng nông sâu rõ rệt.
Vương Nhất Bác nhận ra tín hiệu tốt, hắn cũng chẳng cần hỏi đối phương mà đã tự ý sờ lên phần nhạy cảm ấy rồi kéo chiếc quần kia xuống một chút.
Tiêu Chiến xấu hổ giữ tay hắn lại nhưng đối phương đã di chuyển môi sang một bên tai của anh. Cái cảm giác nhột nhột, kích thích như thế làm cho toàn thân anh mềm nhũn không tự chủ được. Bàn tay kháng cự vừa rồi đã chẳng đủ lực nữa.
Vương Nhất Bác ôm lấy eo Tiêu Chiến lại dán sát vào mình. Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ vừa rồi cùng cầm lên hai côn thịt kích thước không đồng đều của họ. Bàn tay to lớn đã phủ hoàn toàn lên đó, cùng nhau động lên động xuống theo tiết tấu từ nhanh tới chậm và ngược lại.
Tiêu Chiến cả toàn thân đều bị hắn kích thích lên nhiều điểm nhạy cảm. Bản thân dần mất khống chế hơn, đôi mắt nhắm lại, đôi môi mở hơi to hồng hộc thở ra. Dần dần cảm giác khó nhịn lại như từng đợt sóng trào ra phân tán toàn bộ tế bào thần kinh. Anh bỗng muốn bản thân cứ thế thả lỏng đón nhận nó thật tự nhiên theo bản năng.
Anh bật lên tiếng rên hừ hừ nhỏ nhẹ đầy khiêu gợi thì thầm vào tai hắn.
Hắn như điên rồi, nghe âm thanh chào mời ngọt ngào liên tục được anh rót vào tai. Thật sự không thể nhịn thêm được nữa. Tay trong tay nắm lấy hai dục vọng ma sát vào nhau mỗi lúc một nhanh hơn.
Tiêu Chiến ưỡn thẳng lưng, lấp ló lộ ra khe rãnh giữa cặp đào căng mọng. Một tay Vương Nhất Bác cầm nắm một bên ở nơi đó. Không nhịn được lại luồn vào trong quần sau, bàn tay to lớn ôm trọn một bên cánh đào của anh mà nhào nặn.
Tiêu Chiến sắp tới cao trào, một tay câu chặt lấy cổ hắn. Đôi môi hai người tự tìm đến nhau, lần này trong tiếng hôn ướt át còn có thêm tiếng rên từ giọng mũi.
Sau một lúc, anh liền đạt tới cơn cực khoái, bắn ra một dòng dịch trắng đục. Theo anh sau đó hắn cũng bắn ra. Chỉ là dòng cốt tình của hắn vừa nhiều, lực bắn cũng lớn hơn nên vô tình bắn vài giọt lên cổ và cằm của anh.
Vương Nhất Bác ôm người trên thân đã mềm nhũn, dựa hoàn toàn lên người hắn mà tận hưởng cảm giác giác thắng lợi đầu tiên đến sảng khoái. Cùng nhau đụng chạm bên ngoài thôi đã cho hắn cảm giác đê mê thế này rồi sau này được đi tới bước cuối cùng cảm giác còn tuyệt vời hơn nữa sao. Hắn mỉm cười, xoa xoa lên tấm lưng gầy của Tiêu Chiến.
Hắn:" Cảm ơn anh"
Tiêu Chiến ôm lấy hắn, gật gật đầu. Sóng tình qua đi nghĩ lại vẻ phóng đãng vừa rồi của bản thân, anh lại đỏ mặt xấu hổ. Đều như nhau, nhưng chỉ mình anh là không giữ được tiếng rên rỉ thống khoái ấy. Bản thân nằm dưới cũng vì anh không khống chế được những điều cơ bản này. Nghĩ vậy anh lại bất giác dụi dụi vào lòng của Vương Nhất Bác.
Hắn biết anh không phải kẻ mặt dày như mình. Anh chắc chắn đang cảm thấy ngại ngùng. Hắn nâng mặt anh lên, áp trán mình với anh.
Hắn:" Anh. Đừng ngượng với em. Làm quen dần với những chuyện vui vẻ như thế này đi. Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi. Sau này khi nào anh khoẻ hoàn toàn, hãy cho em được nếm tới bước cuối cùng nhé?"
Tiêu Chiến miễn cưỡng cười rộ lên tỏ vẻ đã hiểu. Giấu đi nỗi xấu hổ ấy mà hôn hắn một cái, rồi chỉ tay vào nhà tắm.
Vương Nhất Bác nhìn theo ngón tay xinh đẹp của anh mà mỉm cười. Hắn bế ngang anh lên rồi cùng nhau đi vào phòng tắm làm sạch lại cơ thể của cả hai. Sau đó mới thoả mãn cùng ôm nhau ngủ một giấc tới sáng.
Hai ngày sau.
Hạ Bằng giao những việc nhỏ trước cho Vu Bân tập giải quyết. Chính anh sau đó liền được Vương Nhất Bác giao nhiệm vụ đi đón David Dương về Trùng Khánh.
Hạ Bằng đợi hơn 2 tiếng mới nhận ra được người. Khuôn mặt thanh tú, đeo cặp kính lên càng làm cho cậu trông vô cùng bắt mắt. Anh còn biết được, cậu là một bác sĩ rất xuất sắc. Thành phần trí thức hàng thật giá thật thế này chịu nhận lời về đây thì cũng thật khiến người khác không hài lòng không được.
Hạ Bằng:" Chuyến bay xa như vậy cậu có thấy mệt không?"
David:" Tôi ổn. Nếu mệt tôi ngủ trên xe một lúc, anh đi chậm hơn là được "
Hạ Bằng:" Yên tâm. Khi nào tới giấc cứ nói với tôi một câu. Ghế sau có sẵn một cái gối và chăn mỏng trong hộp. Đều đã giặt qua rất sạch sẽ nên cứ dùng tự nhiên"
David:" Cảm ơn anh"
Xã giao vài câu xong mỗi người đều làm việc nên làm của mình. Nếu như Hạ Bằng thì tập trung lái xe, David lại cao hứng nhìn ngắm những hình ảnh lạ mắt bên ngoài.
Từ lúc còn nhỏ, cậu đã được chú mình dẫn về đây gặp mặt người cha lần cuối. Hình ảnh ngày đó không phải là những ngôi nhà cao tầng, xe cộ đông đúc như thế. Mà khi đó phố thị vẫn chưa phồn hoa tới mức này. Cũng ngay sau đó cậu được đưa tới một vùng quê nhỏ quen thuộc. Trong chính ngôi nhà với những hồi ức ít đến đáng thương ấy, hình ảnh người cha ruột gầy gò nắm chặt lấy bàn tay của cậu, dặn dò vài câu lúc hấp hối lại chẳng khiến cảm xúc của bản thân có gì lạ cả. Người cha khoẻ mạnh trước đây cũng chưa bao giờ có sự quan tâm nào với cậu. Nên theo lẽ dĩ nhiên đã xa cách lại càng xa lòng.
Khi đó cha cậu chỉ là bị lao, nếu uống thuốc theo đúng phác đồ điều trị thì đã chẳng nguy hiểm gì. Nhưng lại quá chủ quan nên mới gây ra tình trạng vi khuẩn lao kháng thuốc. Hậu quả là chẳng thể chữa trị được nữa.
Chú và bố cậu là hai anh em họ. Bố mẹ cậu lại sinh 4 người con nên nghèo lại càng nghèo. Cậu là con út trong nhà. Chú họ cậu được nhà vợ ở Canada có điều kiện đón sang để phụ giúp nhà vợ kinh doanh. Nhưng hai người lại bị hiếm muộn nên mãi không có con được. Nhìn lại hoàn cảnh tại quê nhà, thấy bố cậu vất vả như vậy liền đề cập chuyện muốn nhận nuôi đứa con út là cậu. Bố mẹ cậu cũng không suy nghĩ nhiều liền đồng ý với hi vọng sau này đứa con này có thể giúp đỡ được cả nhà ở quê.
Lúc cậu xuất ngoại,bản thân chỉ mới 5 tuổi. Lần đó trở về, mẹ cậu cũng đang bị bệnh giống bố. Nhưng vì nghiêm túc điều trị nên không đáng lo ngại. Lúc bố cậu trút hơi thở cuối cùng, mẹ cậu cũng dửng dưng không lộ ra vẻ mặt đau buồn. Bà nhìn cậu rồi ôm cậu một cách gượng gạo.
Trong thời gian học Đại học, cậu lần nữa lại nhận được tin dữ . Mẹ cùng hai người anh bị tai nạn rồi chết. Cậu vì đang trong kì thi nên chú họ không cho cậu bay về ngay được. Mà sau khi hoàn thành kì thi ấy cho đến tận bây giờ cậu vẫn không muốn trở về nơi đó. Cậu bắt đầu suy nghĩ khác đi. Họ như người xa lạ vậy. Dù sống hay chết cũng không liên quan nhiều tới cuộc sống của bản thân. Chỉ là chảy chung một dòng máu, nhưng không hề tồn tại thứ gì gọi là tình thân. Chính xác là cậu theo chủ nghĩa cá nhân theo hướng vị kỷ.
Mãi đắm mình vào những hồi ức ấy mà David cảm thấy quãng đường như được rút ngắn lại. Lúc này Hạ Bằng đã đi vào cổng một ngôi biệt thự to lớn, sang trọng hai tầng.
Nơi này ở gần trung tâm thành phố Trùng Khánh. Ngôi biệt thự này chính là quà cưới được Vương phu nhân mua tặng trước cho Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến. Bà chọn nơi này vì gần văn phòng của hắn hơn. Từ nội thất, máy móc thiết bị hiện đại tiện nghi trong nhà đều được đổi mới hết.
Biệt thự có hai tầng, tầng trên chính là không gian riêng tư rộng lớn. Một phòng ngủ thông với phòng làm việc.
Tầng trệt là phòng khách rộng lớn, một phòng ngủ cho khách, nhà bếp, phòng tập thể thao.
Bên cạnh biệt thự có một ngôi nhà nhỏ khác, trước đây là nơi nghỉ ngơi của người giúp việc. Nhưng hiện tại đã được Vương phu nhân thuê người cải biến lại trở thành một nơi rất đẹp và đầy đủ tiện nghi. Đây cũng sẽ là không gian riêng cho David được bà dụng tâm thu xếp và chỉ mất một ngày để hoàn thành.
Hạ Bằng đậu xe trước ngôi nhà nhỏ bên cạnh biệt thự. David cũng bước xuống sau đó. Cậu nhìn vào bên ngoài có nhiều cây cảnh xanh tươi đã thấy thích mắt rồi.
Hạ Bằng:" Đây là không gian của riêng cậu. Nhìn bên ngoài rất bắt mắt đấy chứ. Chìa khóa đây, cậu mở cửa để tôi mang đồ giúp cậu"
David cầm chìa khoá bước lên bậc thềm rồi đi tới cánh cửa kính, tra khoá xong rồi mở ra. Bước vào bên trong, nhìn vào cách bài trí tinh tế như thế thể trạng mệt mỏi bỗng tốt lên rất nhiều. Phòng khách vừa vặn có sẵn bộ sofa xám cùng một lọ hoa tươi trên bàn. Cậu mỉm cười đi vào phòng ngủ, quan sát diện tích vừa vặn không quá nhỏ, gam màu xám trắng. Cậu đặt túi xách đen lên giường rồi đi ngoài. Bên cạnh có một căn phòng mở là nơi để làm việc, bàn ghế tươm tất sạch sẽ. Đi vào sâu thêm là phòng ăn và cuối nhà là phòng tắm rửa vệ sinh.
Hạ Bằng xách đồ đi vào, thấy được ánh mắt vui vẻ nghiêm túc quan sát nơi này liền cao hứng theo.
Hạ Bằng:" Cậu chắc chắn có vị trí rất tốt đối với Vương thiếu gia nhà chúng tôi rồi. Chuẩn bị chu toàn thế này, cậu chắc cũng rất vừa ý đúng chứ?"
David nghe thế tâm trạng lại vui vẻ hơn.
David:" Anh nói quá rồi. Tôi chỉ là một bác sĩ được thuê về để làm việc của mình thôi. May mắn được quen biết thiếu gia nên mới nhận được đối đãi tốt như thế này"
Hạ Bằng:" Thiếu gia là nhìn trúng năng lực của cậu cũng chỉ chiếm một phần. Mà phần còn lại chắc chắn là đặc biệt coi trọng cả nhân cách con người cậu nữa."
David:" Anh rất hiểu thiếu gia sao?"
Hạ Bằng:" Cũng có thể coi như là vậy. Thiếu gia chỉ cảm thấy an toàn với những người mà cậu ấy đã quen biết từ trước. Ở đây cũng có nhiều bác sĩ giỏi nhưng cậu ấy lại không dám tin tưởng ai. Cậu ấy thà bỏ một số tiền lớn để ngỏ lời, mời cậu về đây. Cũng đủ thấy cậu ấy thật sự đặt lòng tin rất lớn với cậu"
David không nói gì nhưng trong lòng vì những lời đó mà cảm thấy vô cùng tự mãn. Cậu dù sao cũng đã xác định tình cảm của bản thân với Vương Nhất Bác là nghiêm túc rồi. Không cần tìm lý do để theo đuổi thì ông trời lại ban cho cậu cơ hội này với một lý do rất chính đáng để có thể bên cạnh hắn. Cậu nhất định phải dành lấy tình cảm của hắn. Kể cả phải dùng đủ loại thủ đoạn.
Cách đây một ngày, Vương Nhất Bác đã quang minh chính đại đi vào Tiêu gia đón người yêu đi tới biệt thự này. Tiêu Chiến thật sự nhìn tới mà có chút choáng ngợp. Hắn vô cùng kiên nhẫn ôm vai anh đi từng bước chiêm ngưỡng mọi ngõ ngách của ngôi biệt thự. Lúc đi lên tầng lầu, hắn mới cõng anh lên lưng vì sợ chân anh đi lâu sẽ bị đau nhức.
Vương Nhất Bác đặt Tiêu Chiến lên ghế sofa, không nhịn được lại đè anh lên ghế hôn thật thoả thích.
Sau đó là một màn đối thoại nghiêm túc của hai người. Một người nói một người viết lên giấy.
Hắn:" Ba ngày nữa mình dọn vào đây ở nhé?"
Tiêu Chiến:" Được. Có chuyện này anh phải nói rõ cho em hiểu"
Hắn:" Anh nói đi"
Tiêu Chiến:" Về đám cưới. Em có đủ kiên nhẫn đợi cho chân anh lành lặn và anh có thể nói được câu " Đồng ý" trên lễ đường rồi chúng ta mới tiến hành tổ chức hôn lễ được không?"
Hắn:" Dù rất muốn nhanh nhất cho anh một danh phận, nhưng nếu anh đã có nguyện vọng như vậy thì em đều sẽ nghe theo anh. Đón được anh về đây để chăm sóc và chữa trị vẫn là quan trọng hơn. Mỗi ngày thấy anh bên cạnh là em an lòng rồi"
Tiêu Chiến:" Cảm ơn em. Anh sẽ cố gắng chữa trị để có thể tự tin bước trên đôi chân của mình, cùng em đi vào lễ đường. Hãy kiên nhẫn chờ anh"
Hắn:" Chỉ cần là anh. Muốn bao nhiêu kiên nhẫn em đều có đủ. Em yêu anh"
Tiêu Chiến:" Anh cũng rất yêu em".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro