Chương 4
Không gian căn phòng dần trở nên tỉnh lặng, chỉ có tiếng rỉ rả của nước chảy trong phòng tắm, hoan ái bao nhiêu gọi là đủ với Vương Nhất Bác đây !
Ai bảo Tiêu Chiến lại là một người đặc biệt, mà đã là người đặc biệt rồi thì sức hấp dẫn càng cao, cậu chẳng khác gì một liều thuốc phiện làm Vương Nhất Bác nghiện, cái hắn nghiện không phải là tâm hồn, sự khác biệt trong người cậu, mà hắn chính là nghiện cơ thể cậu.
Một từ đẹp ! Bao nhiêu đó sao có thể diễn tả hết được, cái mà bấy lâu hắn thèm khát có được, điều khác nữa là càng nhìn Tiêu Chiến càng giống với người kia, người mà hắn yêu cũng muốn được quan hệ từ lâu.
Lúc Vương Nhất Bác 14 tuổi có quen một cậu bé, người ấy lại như ánh nắng soi rọi trái tim hắn, và ở cái tuổi đó hắn đã biết yêu, vội yêu, vội cảm nhận, vội ham muốn người ấy và cũng vội xa.
Quen nhau được 6 tháng thì hay tin ai kia đã chuyển nhà, cảm giác khi ấy khiến Vương Nhất Bác vô cùng hụt hẫng, đau thương có, uất hận cũng có, nhưng nghĩ đến thì lại càng yêu càng trông chờ người ấy.
Vương Nhất Bác hắn nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười của cậu bé ấy, nhìn thôi cũng làm hắn có dã tâm chiếm đoạt, vậy mà chưa gì người ấy đã rời đi.
Cũng giống như suy nghĩ hiện tại, từ khi gặp Tiêu Chiến đến nay, hắn ví cậu như người ấy, điên cuồng chiếm hữu làm những chuyện mà hắn thầm khao khát dục vọng mãnh liệt từ bấy lâu nay.
Tiêu Chiến bị trói buộc, phía trên là chiếc còng sắt chuẩn bị sẵn, thân thể cậu vặn vẹo không tài nào thoả mãn được bản thân, Vương Nhất Bác cứ như thưởng thức mỹ cảnh hiếm có, thân thể hắn thả vào dòng nước ấm, tay mân mê ly rượu vang đỏ, uống một ngụm, lâu lâu lại liếc mắt nhìn người đang cố thỏa mãn bản thân, tiếng nước tí tách hoà theo âm thanh rên rỉ của Tiêu Chiến, làm cho Vương Nhất Bác thích thú, quả là cảnh xuân trước mắt, nếu không hưởng thụ thì quả thật quá uổng phí.
Một liều thuốc kích dục mạnh, lại một lần nữa chiếm lấy tâm trí Tiêu Chiến, ngứa ngáy đến cực độ mà không sao kiềm chế được bản thân, sự thèm khát đến mãnh liệt, cũng không thể khống chế được cơn khoái cảm.
" Cảnh sát Tiêu có lúc cũng phải như vậy ! Có thể phát ra âm thanh mê người như thế !".
Câu nói của Vương Nhất Bác làm Tiêu Chiến lay động, cậu thở dốc nhìn hắn vừa lo sợ vừa giận dữ, thì ra hắn đã sớm biết thân phận thật sự của cậu, chỉ là hắn lại muốn trêu đùa, giở trò đồi bại với cậu.
" Đã biết tôi là ai rồi thì anh nên đầu hàng trước pháp luật... cấp trên đã phái tôi đến đây...thì...cũng chắc hẳn biết đường dây tội ác của các người".
Tiêu Chiến cố nói, cậu vẫn rất cứng miệng, làm cảnh sát bao năm những từ ngữ này quá rành rỗi, cũng như đứng trước kẻ thù cũng không nao núng.
" Lại còn cứng miệng được, đừng có dùng pháp luật ra uy hiếp Vương Nhất Bác này, chẳng phải chính em cũng là một cảnh sát vô dụng bị tôi chơi đùa hay sao?".
" Anh...bỉ ổi...biến thái".
" Trước giờ tôi luôn như vậy, nhưng với em lại đặc biệt hơn ".
" Tôi không thích nam nhân, anh đừng có điên rồ như vậy".
" Vậy sao? Không phải tất cả những gì trong em tôi điều thấy hết rồi sao?".
Vương Nhất Bác nói xong, lại rời bồn tắm hướng về phía Tiêu Chiến mà bước tới, thân thể rắn chắc, cứng cỏi vừa vặn khiến người khác thèn thuồng nhưng Tiêu Chiến lại không, cậu bị chế ngự không thể lùi cũng không thể tiến, đành đưa bộ mặt hốt hoảng nhìn hắn.
" Không phải em hùng hổ lắm sao? Bây giờ lại biến thành một bé thỏ con nhút nhát rồi ! Cảnh sát cũng thiếu nghị lực như vậy ".
Vương Nhất Bác lại buông lời trêu đùa, hắn lướt nhẹ từng chút trên cơ thể cậu, mỗi đường hắn đến đều làm Tiêu Chiến nhột kèm theo tiếng rên phát ra từ khuôn miệng nhỏ.
" Ưm...tránh ra...".
" Nhưng tôi lại thấy cơ thể của em thành thật hơn nhiều".
Dứt lời, hắn cúi thấp đầu nhắm thẳng vào cổ của Tiêu Chiến mà cắn, mạnh đến nổi rứa máu, tạo ra một vầng đỏ đến nhứt mắt.
Vương Nhất Bác nhếch mép hài lòng với dấu đỏ mình tạo ra, cùng lúc đó theo sự hăng say của Tiêu Chiến mà hôn lấy hôn để, môi của cậu lại bị hắn một phen dày vò đến sưng đỏ, vị mặn chát của mùi máu tanh lang rộng khắp khoang miệng, Tiêu Chiến nhíu chặt đôi mày thanh tú, rùng mình một phen nữa khi hạ thân của cậu bị một thứ to lớn cắm vào.
Từ trên xuống dưới đều lần lượt bị Vương Nhất Bác ngự trị, hắn như quen thuộc từng ngốc ngách trên cơ thể hoàn mỹ của cậu, chính Tiêu Chiến là người mà hắn chơi đùa lâu nhất, những người khác chỉ nhiều lắm là một đêm vỏn vẹn.
" Bỏ...bỏ ra... rất đau...".
Vương Nhất Bác lại như không thương tiếc, cắm thứ cự vật to lớn của mình vào người cậu sâu hơn, Tiêu Chiến khắp người đổ mồ hôi xối xả, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau ngăn mọi cảm xúc, có đều chẳng thể kiềm chế bản thân sau mỗi đợt mà Vương Nhất Bác ban lại.
" Thỏ con ! Tôi nghe nói em có bạn gái rồi đúng không?".
Vương Nhất Bác vừa hôn, lại đưa ánh mắt sắc bén nhìn cậu hỏi, hắn biết khi hắn hỏi câu này cậu có từ trên chín tầng mây cũng phải giật mình rơi xuống.
" Anh...anh muốn gì hả?".
Tiêu Chiến tức giận đến nổi cả gân xanh, chỉ trách không thể làm được gì ngoài lên tiếng, nếu hắn đã hỏi vâỵ, chắc chắn biết rõ về quan hệ của cậu và người yêu.
" Nếu tôi cho cô ta nhìn thấy bạn trai mình bị thượng thì sẽ như thế nào nhỉ?".
" BIẾN THÁI ! TÔI SẼ GIẾT ANH ".
" Giết tôi ? Hahaha ! Em nghĩ mình làm được hay sao?".
" ..........".
" Hay đổi lại em muốn nhìn bạn gái mình bị đàn em tôi chơi đùa?".
" Khốn kiếp ! Tôi sẽ bỏ tù anh, Vương Nhất Bác".
" Muốn bỏ tù tôi, trước tiên em xem mình có thể thoát khỏi tôi hay không đã".
Xưa nay, Vương Nhất Bác chưa từng thấy ai cứng đầu lại mạnh miệng như Tiêu Chiến, còn dám hăm doạ hắn nữa, dĩ nhiên nhiêu đó thì có đáng gì, càng khó bảo hắn càng thích thú.
Sáng sớm, Tiêu Chiến đã bị Vương Nhất Bác ra rồi vào không biết bao nhiêu lần, mỗi cú thúc của hắn đều làm cậu đau đến không tưởng, cậu thật sự muốn băm tên này ra thành trăm mảnh, nhưng dù sao cậu vẫn lo cho mọi chuyện hắn vừa nói, nếu như đó là sự thật, thì Tiêu Chiến cậu còn mặt mũi nào sống trên đời nữa, cái điều nhục nhã nhất là để người yêu thấy bạn trai mình bị một tên biến thái làm tình, vậy thì chết quách cho xong, huống hồ Tiêu Chiến là người có lòng tự trọng khá cao.
___________
Cảm nghĩ của mn về fic này, tôi viết có quá tay không? Sợ hãi các thứ 😌
Nói thẳng một điều, là tôi thích hình tượng tra công lắm, viết mạnh tay quá thì sợ không ổn😐
Từ đầu fic đến giờ, tôi điều cảnh báo trước khi đọc, ai không đọc được, giờ ngưng còn kịp nhen😊
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro