Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

_Khu cắm trại_

Vừa nhìn thấy Tiêu Chiến là Kế Dương chạy lại hỏi "Chiến Chiến à, hôm qua sao cậu lại không về nhà vậy hả? Đừng nói là...."

Tiêu Chiến biết thế nào Kế Dương cũng suy nghĩ lung tung nên vội vã cắt lời "Nè...đừng...đừng có mà suy diễn lung tung, tại....tại tối qua bận chút việc nên tao không về được thôi..."

"Hôm qua được nghĩ, mày lại không chịu về, hôm trước đó lại nhắn tin bảo có việc bận, chứ không phải mày ở lại Vương gia suốt 1 ngày 2 đêm hay sao hả...!"

"Mày còn nói 1 tiếng nữa thì tao sẽ  không ngại cho mày ra đảo chơi đâu"

Nghe Tiêu Chiến cảnh cáo Kế Dương liền im lặng không dám hó hé một lời. Đúng lúc đó Vương Hạo Hiên chạy đến nói với Kế Dương "Mèo con, lại đây nào, trại của chúng ta cách rất xa trại của Vương Nhất Bác nên em đừng chạy lung tung đấy"

"Vâng, em biết rồi"

Nhìn ngó xung quanh không thấy Vu Bân, Vương Nhất Bác liền lên tiếng hỏi Hạo Hiên "Vu Bân không đi à?"

"Nó bảo đến Vương thị trông coi việc giúp mày, những chuyện thế này nó không có hứng thú"

Tiêu Chiến thấy hai người bàn việc làm ăn nên đã chạy đi tìm Vương Nhất Tiêu để hỏi xem trại của mình nằm ở đâu

"Nhất Tiêu à, em bóc vị trí trại của anh ở đâu vậy?"

"À trại của anh ở bìa rừng đấy ạ"

Tiêu Chiến hốt hoảng la lên "Bì...bìa rừng sao!"

Vương Nhất Bác vẫn bình thản trả lời "Cũng tốt, chỗ đấy yên tĩnh...không ồn ào"

"Anh hai yên tâm, em đã ra lệnh cho tất cả mọi người, ai muốn đến chỗ của hai anh, đều phải thông qua ý của em!" cô vỗ ngực ra vẻ tự hào

Bên phía Vương Hạo Hiên và Tống Kế Dương sau khi nghe tin trại của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở bìa rừng liền cho người kiểm tra xung quanh và chạy đến chỗ Tiêu Chiến nói "Nè, chỗ đó rất hiểm trở, tao đã cho người thăm dò rồi, chỗ của mày tuy nói yên tĩnh thì đúng thật nhưng địa hình chỗ đó không tốt tí nào đâu, có nhiều nơi cao lắm đấy, nghĩ lại thì khu rừng này có chút không thích hợp cho học sinh tí nào"

Nghe Vương Hạo Hiên nói như vậy sắc mặt của Tiêu Chiến đã chuyển xanh, Vương Nhất Bác thấy vậy liền nói "Cẩn thận một chút là được, đi thôi sắp tối rồi, phải dựng lều ngay thì mới kịp cho tối nay ngủ đấy"

Nói rồi Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến kéo cậu đi "Đi thôi, đồ khó chiều"

Thấy Nhất Bác nắm tay cậu trước mọi người còn lôi mình đi như vậy cậu liền nói "Ơ...nè...nè...buông ra..."

Vương Hạo Hiên quan sát Kế Dương từ nãy đến giờ, thấy cậu có vẻ bất an Vương Hạo Hiên liền hỏi "Em sao đấy?"

"Em quên nói với anh Nhất Bác là Tiêu Chiến sợ độ cao và bóng tối, chuyến cắm trại thế này không thích hợp với nó tí nào đâu"

"Em lo xa rồi, yên tâm đi bên cạnh Tiêu Chiến còn có Nhất Bác mà, sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta về trại thôi"

"Vâng"

__Bên phía Nhất Bác và Tiêu Chiến__

Thấy Tiêu Chiến có vẻ sợ hãi Nhất Bác liền quay qua hỏi "Em sao đấy? Em sợ à?"

"Có...có thể...đừng đi nữa có được không?" lúc này mặt Tiêu Chiến hết xanh lại trắng hết trắng lại xanh quay qua nói với Nhất Bác

Anh nhìn xung quanh thấy trời đã gần  tối liền xoa đầu nói với cậu "Giờ này trở ra e là không kịp nữa đâu, dù sao cũng gần đến nơi rồi em ráng một chút nữa đi"

Biết là không thế quay lại nữa, cậu còn bị Nhất Bác kêu đi tiếp cậu liền òa khóc lớn, Nhất Bác hốt hoảng hỏi "Em sao vậy? Sao lại khóc rồi"

"Tôi...tôi" Tiêu Chiến khóc càng lúc càng lớn

Chỗ hai người đang đứng rất gần với nơi mà Vương Hạo Hiên đã nói, có một đường cắt đôi giữa hai phần của khu rừng, nơi này lại rất cao, đương nhiên giữa hai ranh giới sẽ có độ sâu không hề nhỏ, cậu vừa mếu máo vừa nhìn vào chỗ sâu nhất của khu rừng nổi sợ độ cao lại bọc phát, đây là lần đầu tiên cậu khóc trước mặt anh, nhìn theo ánh mắt của cậu, hình như anh đã hiểu ra mọi chuyện, vội đi đến ôm lấy cơ thể cậu, khẽ vuốt nhẹ lưng cậu chấn an

Anh vừa vỗ lưng cậu vừa nói "Đừng sợ, có anh ở đây rồi! Ngoan nào, em chỉ cần  đi cạnh anh thế này sẽ không sao nữa đâu,... Nín đi bảo bối..."

"Ai là bảo bối....hức...của anh chứ....đừng có thừa nước....hix...đục thả câu" cậu vừa lấy tay lau nước mắt vừa nói, tiện thể cậu chùi luôn nước mắt vào chiếc áo đắt tiền kia của anh, anh chỉ cười và không nói gì để yên cho cậu chùi

"Còn cãi được nghĩa là hết sợ rồi đúng chứ, được rồi đi thôi...đêm xuống mà chưa đến nơi là không vui tí nào đâu"

__Đêm đến__

Nhìn thấy Vương Nhất Bác cứ nhìn lên bầu trời suy nghĩ thứ gì đó, cậu liền tò mò hỏi "Anh nghĩ gì đấy?"

"À không có gì đâu, anh chỉ đang nghĩ...đến khi nào...em mới yêu anh đây"

Khi nghe Vương Nhất Bác nói xong mặt Tiêu Chiến hiện tại đã đỏ hơn trái cà chua, Nhất Bác thấy vậy liền trêu chọc cậu "Sao? Đừng nói với anh là em động lòng rồi nha"

"Đã có ai nói rằng anh rất ảo tưởng chưa hả? Đừng...đừng có nằm mơ"

"Được rồi, ngủ đi....thức khuya không tốt đâu" anh vừa nói vừa xoa đầu cưng chiều cậu

"À đúng rồi Tiêu Chiến anh có chuyện muốn hỏi em"

"Anh hỏi đi"

"Tại sao em luôn trưng bộ mặt nhăn nhó mỗi khi gặp anh mà không phải là gương mặt tươi cười khi nói chuyện với người khác chứ?"

"Vì anh không xứng đáng! Tôi không yêu anh!" cậu quát vào mặt anh

Sau khi nghe cậu nói ra những lời đó, anh bỗng nhiên im lặng một cách đáng sợ, cậu thấy mình lỡ lời liền định lên tiếng giải thích thì anh đã lên tiếng "À thế à?...thôi khuya rồi...tôi ra ngoài một chút...em ngủ sớm đi" nói rồi anh bước ra ngoài

Bây giờ chỉ còn một mình cậu trong lều, cậu nằm xuống suy nghĩ *đã nói ra những gì mình nghĩ,...nhưng tại sao mình lại không cảm thấy vui vậy chứ?*

Hiện tại bên ngoài đang mưa lớn, sấm chớp đùng đùng, anh ngồi dưới mưa ngước mặt lên nhìn trời, nhớ đến những gì cậu nói khi nãy, vừa suy nghĩ nước mắt anh vừa rơi

______________________________________

Đọc đi đọc lại vẫn không biết nên sửa như thế nào. Chương này hơi nhạt đúng không mọi người🤔

Mấy cô hối tui dữ quá, tui còn đang định viết xong truyện mới xuất bản, nhưng tui lại sợ các cô bỏ truyện của tui'-'

Để làm đúng lời hứa với mấy cô nên từ nay về sau tui sẽ ra chap thường xuyên, nhưng mà tui sắp vào học rồi nên có khả năng là tui sẽ ít ra chap lại, nhưng hiện tại tui chưa đi học nên sẽ ra chap thường xuyên cho mấy cô, còn khi nào tui đi học thì tui sẽ thông báo lịch đăng chap sau nha😗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro