Chương 10
"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy hả? Tại sao lại ân cần, rắc rối bám theo tôi đến khi tôi thật sự ngu ngốc rồi yêu anh thế này, sau đó lại nói chỉ là một phép thử, anh không yêu tôi...anh xem tôi là gì hả!?"
Nhìn thấy cậu khóc, anh đau lắm nhưng anh không thể làm gì, chỉ biết đứng đó nhìn cậu với gương mặt vô cảm
Thấy anh im lặng cậu lại nói "Nếu anh thật sự không yêu tôi...anh có dám nhìn thẳng vào mắt tôi, nói anh không yêu tôi không?"
Anh nhìn thẳng vào mắt cậu nói "Tôi không yêu em"
"Cứ xem tôi đã yêu nhầm một tên chẳng ra gì...chúng ta từ nay cứ coi như không quen biết...chúc anh hạnh phúc" nói xong cậu quay người bỏ đi, không để ý đến một giọt nước mắt đang rơi trên gương mặt của Vương Nhất Bác, giọt nước mắt hòa vào nước mưa cho dù cậu có quay lại cậu cũng không biết là anh đang khóc
Chia tay tại một đêm mưa bão thế này...liệu có vui vẻ...cơ thể ướt sũng, cơ thể gầy gò, cậu cứ thế nhấc từng bước nặng nề trên con đường dài lê thê, chỉ có mưa và gió...anh vẫn ở đó...vẫn không nói gì...chỉ nhìn theo bóng cậu
Vu Bân đang ngồi làm việc thì điện thoại khẽ rung lên, anh cầm máy lên thì thấy Vương Nhất Bác đang điện đến, anh bắt máy và nói "Tao nghe đây"
"Gần phố đi bộ, đường về kí túc xá...bảo vệ em ấy giúp tao"
"Xong chuyện, tao cần lời giải thích từ mày!" nói rồi anh tắt máy với lấy áo khoác trên ghế rồi chạy ra ngoài
________
Trời vẫn đang mưa rất lớn, thành phố xe cộ đi lại rất nhiều, Tiêu Chiến vẫn đang đi trên đường, nhường như cậu không quan tâm những thứ xung quanh, chỉ biết đi về phía trước, cậu qua đường nhưng cậu không để ý đến đèn đèn giao thông, cứ thế đi qua đường, đi được giữa đường thì cậu bị một chiếc xe đụng phải
Vu Bân đang đi trên đường thì thấy có chiếc xe muốn tung Tiêu Chiến anh liền bẻ lái đi sát chiếc xe đó, may là chiếc xe chỉ đụng nhẹ vào Tiêu Chiến chứ không tung thẳng vào người cậu, Vu Bân xuống xe chạy đến chỗ Tiêu Chiến đỡ cậu dậy nói
"Tiêu Chiến, Tiêu Chiến em ổn chứ, Tiêu Chiến"
"Vu...anh Vu Bân..." chưa nói hết câu, cậu đã ngất xỉu trong tay của Vu Bân
"Tiêu...Tiêu Chiến.." anh đỡ cậu dậy, đưa cậu lên xe và chở cậu về kí túc xá
__________
Ở kí túc xá, Kế Dương đang đi qua đi lại trong phòng khách vì lo lắng cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đã đi ra ngoài được 3-4 tiếng, mà giờ trời đang mưa lớn, Tiêu Chiến lại không mang theo dù, Kế Dương rất lo sợ rằng Tiêu Chiến xảy ra chuyện, một lúc sau nghe thấy chuông cửa vang lên, Kế Dương nghĩ là Tiêu Chiến đã về liền vui mừng ra mở cửa, khi cánh cửa mở ra đập vào mắt cậu là hình ảnh Vu Bân đang dìu Tiêu Chiến, còn Tiêu Chiến thì xỉu hồi nào không hay, cậu lo lắng hỏi Vu Bân
"Tiêu...Tiêu Chiến...anh Bân, Tiêu Chiến bị sao vậy?!"
"Anh sẽ kể em nghe sau, giờ thì em chăm sóc Tiêu Chiến nhé! Anh phải đi ngay bây giờ, có gì cứ gọi anh...!"
"Em...em biết rồi"
Sau khi giao Tiêu Chiến lại cho Kế Dương thì Vu Bân liền chạy thẳng về Vương gia
_Vương gia_
Nghe thấy có tiếng chuông cửa, Vương Nhất Tiêu liền chạy ra mở cửa, thấy Vu Bân thì cô liền hỏi "Anh Bân àh! Sao giờ này anh lại đến đây?
"Tiểu thư của tôi sao giờ này còn thức vậy chứ, anh chỉ đến để bàn một số chuyện ở công ty thôi, rm mau về phòng ngủ đi"
"Vâng ạ!"
Sau khi dặn dò Vương Nhất Tiêu đi ngủ thì Vu Bân liền nhanh chân đi thẳng lên phòng Vương Nhất Bác để hỏi xem chuyện gì đang xảy ra, vừa vào phòng thì thấy Vương Nhất Bác đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ như người mất hồn
"Mày có muốn nói gì không?"
Vương Nhất Bác im lặng không nói, Vu Bân liền nói tiếp "Có kẻ muốn giết chết em ấy, lúc nảy nếu như tao không đến kịp, có lẽ mày sẽ chẳng còn gì để mất nữa đâu"
"Em ấy sao rồi?!"
"Kiệt sức, ngất xỉu...yên tâm đi có Kế Dương rồi, sẽ không sao"
Vương Nhất Bác chỉ gật đầu và không nói gì thêm
"Mày thật sự không còn yêu Tiêu Chiến?"
Vương Nhất Bác vẫn im lặng không nói gì
Vu Bân lại nói "Vậy thì không cần đến trường nữa, quay về với vai trò chủ tịch của mày đi!"
"Không được!"
"Tao biết mày đang nói dối, nói tao biết chuyện gì xảy ra, nếu không đừng mong tao sẽ giúp mày lần nào nữa"
___2 ngày trước___
Vương Nhất Bác đang trong phòng làm việc thì điện thoại reo lên, anh cầm điện thoại lên thì thấy một dãy số lạ, anh bắt máy
[Chào ngài, Vương tổng]
"Lý Minh Triết"
[Không hổ danh là Vương tổng, ngag cả cách chọn bạn đời cũng rất đặc biệt]
"Vào vấn đề chính"
[Tiêu Chiến...mùi hương trên cơ thể của cậu ta...rất đặc biệt...nhưng biết sao được...lại là người của Vương tổng mất rồi, Lý Minh Triết tôi đây, là người nói được làm được...thứ mà tôi muốn có được, sẽ chẳng ai cản trở được tôi!]
___trở về hiện tại___
"Lý Minh Triết, ông trùm thế giới ngầm, tay chơi liều lĩnh, bây giờ tak đã hiểu lí do tại sao mày trở nên như vậy,... Nhưng có phải việc này quá tổn thương đến Tiêu Chiến hay không?"
"Lúc nãy em ấy đã nói là em ấy yêu tao, xem như tao đã có được thứ bản thân mong muốn, cứ để em ấy hận tao, như vậy em ấy sẽ an toàn hơn....Vu Bân, đừng nói chuyện này cho bất cứ ai đặc biệt là Tiêu Chiến"
"Được...tao giúp mày!"
Vương Nhất Bác và Vu Bân đã nói những gì, Vương Nhất Tiêu ở bên ngoài đều nghe thấy tất cả không sót một chữ, cô chạy về phòng lấy điện thoại điện cho một người, rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy
[Chị nghe đây bé yêu]
"Em cần chị giúp, chị biết Lý Minh Triết chứ?! Em muốn chị nắm rõ hết mọi ngóc ngách nơi ở của anh ta"
[ 2 ngày, chị sẽ đưa tất cả những thứ mà bé yêu cần] (Tiểu Vũ - sát thủ bậc Ss)
______________________________________
Đúng như đã nói, hôm nay đã ra truyện cho các cô đọc, tuần sau Bii đi học rồi, không ra truyện thường xuyên được:((
Mấy cô cứ hỏi sao mới đầu đã ngược? Ngược vậy mất vui các kiểu, còn kêu tui viết ngược nhẹ nhàng thoi, làm các cô thất vọng rùi, tui sẽ viết ngược sấp mặt, ngược ơi là ngược, ngược đến khi nào các cô khóc thì thui😸
Tui viết được cái kết truyện rùi mà vẫn chưa viết xong cái phần thân truyện, cảm thấy não của mình có vấn đề thật rồi🤦♀️ kết truyện là HE nha quí dị😗
Các cô cứ cmt thoải mái nhóa, tui thích đọc cmt của mấy cô lém ó, nhớ ⭐để tui có động lực ra truyện sớm nhoa😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro