
Vấy bẩn Thiên sứ (H)
Ngày 14 tháng 3.
Bến tàu Thượng Hải.
Đêm không trăng.
Trên bến tàu, mọi người thuần thục nhanh nhẹn vận chuyển đồ đạc. Tiếng chửi bậy, va chạm, tiếng đập phá nương theo gió biển truyền đi khắp không gian.
Huyên náo.
Vẫn là huyên náo.
Nhưng đêm nay, trong không khí tựa hồ lại có một tia khí tức không bình thường. Xen lẫn trong những tiếng ồn ào huyên náo dường như có thêm chút nóng nảy rối loạn.
Tiêu Chiến nhanh nhẹn chạy xuyên qua màn đêm, trên gương mặt xinh đẹp không tì vết tràn đầy nụ cười tự tin.
Theo như tin mà cậu có được, đêm nay tại đây, Thiên Vân hội sẽ cùng Long Vương xã thực hiện một cuộc mua bán đạn dược, lão đại Thiên Vân hội Vương Nhất Bác sẽ đích thân có mặt.
Nhắc tới Thiên Vân hội, ở Thượng Hải không ai là không biết đến. Với người bên ngoài mà nói, Thiên Vân bất quá cũng chỉ là một công ty quy mô lớn. Nhưng trên thực tế, hầu như toàn bộ các câu lạc bộ đêm, quán bar, sòng bạc đến rất nhiều khu ăn chơi khác tại Thượng Hải đều thuộc về Thiên Vân, thậm chí còn có nghi ngờ Thiên Vân hội cũng tiến hành các cuộc giao dịch vũ khí.
Đối với loại tổ chức có nguy hiểm lớn này, đáng ra đã sớm bị tiêu diệt, nhưng Thiên Vân hội thế lực rất rộng, hơn nữa còn có liên hệ chặt chẽ với chính giới, nó tựa như một cái hắc động sâu không thấy đáy, dù bất cứ người nào đến gần đều bị hút vào, biến mất vô tung vô ảnh.
Vương Nhất Bác, đại ca Thiên Vân hội lại càng là một câu đố lớn. Tuy rằng hắn vẫn thường xuất hiện trên các tờ báo hay các buổi từ thiện, dạ hội, nhưng đối với lai lịch của hắn cũng không có ai biết được.
Đêm nay Tiêu Chiến là muốn vạch trần bộ mặt thật đằng sau cái mặt nạ nhân từ của Vương Nhất Bác. Một phần là bởi vì đạo đức nghề nghiệp nhà báo muốn đem Thiên Vân hội phơi bày ra ánh sáng, một mặt khác là bởi người anh sinh đôi Đường Tam hiện đang làm cảnh sát, cậu muốn giúp y tìm được căn cứ phạm tội của Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến xoay xoay cần cổ cứng ngắc, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào một khoảng trống cách đó không xa. Người của Long Vương xã đã đến đầy đủ, Thiên Vân hội cũng đã có mặt, chỉ còn chờ Vương Nhất Bác xuất hiện.
.
.
15 phút sau.
Một chiếc Limousine chậm rãi chạy đến. Bước xuống xe là một người đàn ông anh tuấn bất phàm, gương mặt lạnh lùng, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều mơ hồ tản mát ra một loại khí thế vương giả bẩm sinh. Tiêu Chiến hai mắt tỏa sáng, lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.
Thời gian dần trôi qua, giao dịch giữa hai bên vẫn tiếp tục tiến hành nhưng Tiêu Chiến lại càng lúc càng cảm thấy bất an. Cũng không phải bởi số lượng vũ khí trao đổi quá lớn, mà vì ánh mắt của Vương Nhất Bác luôn vô tình liếc về nơi cậu đang nấp. Không có khả năng lại bị phát hiện được.
Tiêu Chiến thầm nghĩ, cuộc giao dịch này vốn là theo một đầu mối tin cậy mà biết được, địa điểm ẩn thân cũng đã được nghiên cứu kỹ càng tuyệt đối an toàn, không thể bị phát hiện được.
Nhưng mọi chuyện không có gì là tuyệt đối. Vương Nhất Bác chính là may mắn phát hiện ra Tiêu Chiến. Giống như những người đã trải qua sóng to gió lớn, cảm giác luôn linh mẫn khác thường.
Tiêu Chiến vẫn đang tập trung vào Vương Nhất Bác. Đột nhiên thấy hắn đối với ống kính, không, chính xác mà nói, là đối với cậu lộ ra nụ cười đắc ý.
Tiêu Chiến hoảng hốt, còn chưa kịp suy nghĩ gì, sau gáy liền truyền đến một cơn đau nhức, người đã ngất đi. Trước khi hôn mê, cậu dường như nghe được một thanh âm lạnh băng phân phó.
- Lão đại nói không được tổn thương hắn.
.
.
.
Thời gian giống như đã qua một thế kỷ, Tiêu Chiến dần dần tỉnh lại, đầu một trận đau đớn kịch liệt.
Chết tiệt! Không biết tên hỗn đản nào xuống tay nặng như vậy.
Động đậy hoạt động gân cốt mới phát hiện bản thân đang bị trói ngồi lên ghế, hai tay bị bẻ quặt trói ra sau, còn có một đôi mắt không chớp đang nhìn chằm chằm vào cậu. Tiêu Chiến ngẩng đầu, không hề ngoài ý muốn thấy được Vương Nhất Bác đang ngồi đối diện, giờ phút này vẫn đang nhàn nhã đánh giá mình.
Tiêu Chiến lớn lên quả thực vô cùng xinh đẹp. Dung nhan như nguyệt.
Nhất là đôi mắt kia, giống như mặt trời ban trưa rực rỡ kiêu ngạo, lại như một hồ nước thâm sâu mê hoặc. Càng xảo diệu chính là một đầu tóc hoa lệ kéo dài xuống bên eo, triền miên ôm lấy cơ thể thon dài như muốn câu hồn đoạt phách.
Vẻ đẹp của cậu so với phụ nữ nhiều hơn một phần tuấn tú, so với đàn ông lại thêm một phần dễ thương. Khuynh quốc khuynh thành.
- Phiên phiên tiêu sái mỹ thiếu niên, cử thương bạch nhãn vọng thanh thiên, kiểu như ngọc thụ lâm phong tiền.
Vương Nhất Bác nhất thời mê muội, buột miệng liền nói ra.
Tiêu Chiến hơi nhíu mi, trào phúng mỉm cười.
- Đa tạ Vương lão đại mời tôi tới để nghe anh ngâm thơ, đáng tiếc thật sự là không hay chút nào.
Vương Nhất Bác cũng không giận, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trong tay, thản nhiên nói.
- Tiêu Chiến, tốt nhiệp đại học WX, hiện đang làm phóng viên cho tòa soạn báo Vân Mộng. Nhà có cha mẹ cùng một anh trai làm cảnh sát. Nhiều lần góp mặt trong vệc phơi bày scandal của chính giới, dung mạo xinh đẹp như thiên sứ nên trong giới tin tức được tặng cho danh hiệu "Thiên sứ".
Tiêu Chiến vẫn cười cười.
- Những cái này không mới lạ, tôi tin tưởng năng lực điều tra của anh rất tốt.
Vương Nhất Bác cũng trả lại cho cậu một nụ cười sáng lạn, nét lạnh lùng phần nào giảm bớt nhờ vào nụ cười này.
Tiêu Chiến bỗng ngẩn ngơ, giống như bị trầm mê trong nụ cười đó. Người đàn ông đang tươi cười như trẻ con này thật sự là "Lãnh ngạo Thần Long" sao?
Nhưng sau đó cậu liền khẳng định suy nghĩ của chính mình, vì tươi cười trong mắt Vương Nhất Bác nhanh chóng biến mất, cả cơ thể toát ra một cỗ lệ khí nồng đậm.
- Cậu không nên động đến tôi!
Hắn quả nhiên vẫn là Thần Long mà bất cứ kẻ hắc đạo nào nghe tên cũng phải biến sắc. Tiêu Chiến tự giễu cười nhẹ.
Vương Nhất Bác chậm rãi đứng lên, thong thả đi đến bên người cậu. Giờ phút này hắn giống như tên thợ săn đang mở rộng bẫy chờ con mồi mắc vào. Mà Tiêu Chiến chính là con mồi... Con mồi của riêng hắn.
Tiêu Chiến có hơi chút kinh hoàng, nhưng trong lòng vẫn cố gắng áp chế bất an, tận lực dùng giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng hỏi.
- Anh muốn thế nào?
Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn, ngón cái thô to chà xát lên cánh môi non mềm của cậu.
- Tôi đang suy nghĩ, khi cậu tức giận có mê người như vừa rồi không?
Khi nói chuyện, hắn đã cúi người xuống ngậm lấy đôi môi mềm mịn mát lạnh của Tiêu Chiến, khi thì ôn nhu, khi thì cuồng dã, tàn sát bừa bãi cánh môi đỏ mọng.
Tiêu Chiến chưa bao giờ hưởng qua mùi vị hoan lạc, không điều tiết được hơi thở, cố gắng hé miệng nhỏ hít một ít không khí, lại bị Vương Nhất Bác thừa cơ tiến vào khoang miệng. Đầu lưỡi linh hoạt cạy mở khớp hàm, kéo lấy lưỡi cậu dây dưa vui đùa. Vương Nhất Bác hung hăng hôn xuống như muốn hút lấy toàn bộ không khí trong cơ thể Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cả kinh, tránh né muốn thoát ra, nhưng hai tay bị trói chặt, dưới tình thế cấp bách liền cắn lên môi hắn. Vương Nhất Bác bị đau nhất quyết không chịu lui ra, tay trái dùng sức nâng đầu Tiêu Chiến ngửa ra, bắt buộc cậu cùng hắn nhấm nháp hương vị máu tươi trong miệng.
Vương Nhất Bác dùng âm thanh cực kỳ mị hoặc trầm thấp, ghé vào tai Tiêu Chiến nói.
- Quả nhiên là tiểu dã miêu hay cắn người, tôi thích.
Tiêu Chiến nghe xong vừa thẹn vừa giận quát.
- Anh không cần nhiều lời, muốn giết cứ việc, cần gì dùng loại thủ đoạn ti tiện này.
Vương Nhất Bác tà khí cười cười.
- Giết cậu, tôi như thế nào lại nỡ xuống tay chứ? Sao tôi có thể ra tay với viên kẹo ngọt ngào như cậu được đây.
Tiêu Chiến trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu trào phúng.
- Chẳng lẽ đường đường Lãnh ngạo Thần Long Vương Nhất Bác Vương lão đại lại là đồng tính sao?
- Vốn là không phải, nhưng mà đối với cậu thì không biết nữa.
Lời này là sự thật!
Vương Nhất Bác trong lòng cười thầm, từ một tháng trước ngẫu nhiên nhìn thấy người này, lòng của hắn dường như không thể tự khống chế được mà hướng về thân ảnh xinh đẹp giống như thần tiên đó.
Nhìn mỹ nhân đôi môi sưng đỏ như cánh hoa đào lộ ra sắc thái quyến rũ, Vương Nhất Bác không cầm lòng nổi lại hôn lên, nhẹ nhàng day cắn. Đôi môi của cậu như có một loại hấp dẫn trí mạng, làm cho hắn không cách nào buông ra được.
Hai tay Vương Nhất Bác cũng không rảnh rỗi lần lên xé rách áo sơ mi của cậu. Giật mình trước hành động của hắn, Tiêu Chiến dù hai tay không động được, nhưng hai chân vẫn dùng sức đá lên người hắn.
Vương Nhất Bác đè lại đôi chân thon dài không an phận kia, ngón tay nhẹ lướt trên cánh môi ưu mỹ.
- Cậu cũng là đàn ông, nên biết làm như vậy không thể khiến cho tôi dừng lại, mà chỉ làm cho tôi càng muốn cậu hơn mà thôi.
Tiêu Chiến chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn. Xem ra tối nay trốn không thoát rồi, cậu đã sớm biết vẻ đẹp của mình đối với đàn ông cũng có lực hấp dẫn nhưng gặp tình huống này vẫn là không biết làm sao.
Có chút bực bội, trong lòng cậu ngẫm nghĩ.
Chủ động ủy khuất bản thân ít nhất sẽ không chịu khuất nhục như bị bắt buộc.
Nghĩ vậy, Tiêu Chiến bắt đầu hôn trả Vương Nhất Bác.
Cảm giác được biến đổi của người dưới thân, Vương Nhất Bác hôn dọc theo khóe miệng Tiêu Chiến xuống cần cổ mảnh khảnh, hơi thở ấm áp lướt qua da gây cho cậu cảm giác tê dại kỳ lạ. Hắn hơi nhe răng, cắn xuống cổ cậu, để lại ấn ký độc chiếm.
- Ưm...
Tiêu Chiến bị bất ngờ nên không tự chủ mà phát ra một tiếng rên rỉ mê hoặc lòng người, nghe vào tai Vương Nhất Bác liền giống như gieo xuống từng mồi lửa lan tràn khắp cơ thể.
Vương Nhất Bác điên cuồng kéo mở quần áo của cậu, làn da trắng nõn lập tức phơi bày ra. Cảnh tượng này kích thích mãnh liệt lên thần kinh hắn, đôi môi nóng cháy không ngừng chạy trên da thịt trơn mềm, mỗi lần hôn xuống đều làm cho thân thể cậu nhiễm thêm một tầng phấn hồng, cuối cùng hắn dừng lại ở hai điểm đỏ nổi trước ngực như trái anh đào chín mọng dụ dỗ người khác đến hái.
Đầu lưỡi của hắn thuần thục vẽ từng vòng tròn nhỏ xung quanh ngực cậu, khi thì ngậm lấy đầu nhũ mà càn rỡ cắn xé, đôi tay cũng không khoan nhượng vuốt ve tới lui trước ngực. Đôi nhũ châu lập tức hưng phấn đứng thẳng lên, cảm xúc tê ngứa xen lẫn đau nhói cùng khoái cảm khiến Tiêu Chiến thở gấp liên tục.
- Tiêu Chiến, em thật đẹp!
Vương Nhất Bác thấp giọng lẩm bẩm, một bàn tay hướng xuống phía dưới Tiêu Chiến, cách một tầng vải vuốt ve phân thân của cậu.
Tiêu Chiến hừ khẽ một tiếng, trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, hơi vươn lưỡi liếm liếm môi. Vương Nhất Bác động tình, ở trên môi cậu mổ xuống hai cái, cười lớn nói.
- Tiểu dã miêu! Như vậy đã chịu không được sao!
Tiếp theo chậm rãi cởi ra quần dài cùng vật che chắn cuối cùng trên người cậu.
Toàn thân Tiêu Chiến hoàn toàn trần trụi hiện ra trước mắt Vương Nhất Bác, bắp đùi trắng nõn thon dài cùng phân thân đang đứng thẳng vì bị trêu đùa hoàn toàn phá hỏng lý trí của hắn.
Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy trong đầu "Oanh" một tiếng sấm, bụng lại một trận căng thẳng. Hắn chậm rãi nắm lấy phân thân Tiêu Chiến, ngón cái miết nhẹ lên phần đỉnh nhạy cảm, vuốt ve lên xuống.
- A... A!!!
Tiêu Chiến vì chưa bao giờ bị như vậy mà toàn thân run rẩy, thân thể tràn đầy kích tình khó nhịn vặn vẹo, hai tay lại bởi vì dây trói mà bị cứa ra từng vết máu, cậu đứt quãng hô nhỏ.
- Vương ... Nhất Bác, buông... buông ra!
Vương Nhất Bác lại mắt điếc tai ngơ, nửa quỳ giữa hai chân Tiêu Chiến, đầu lưỡi ẩm ướt trêu đùa vật nhỏ bé bị nắm trên tay. Tiêu Chiến không thể chịu đựng được nữa, lập tức tiết ra, mềm yếu xụi lơ ngồi trên ghế.
Liếm đi chất lỏng dính bên khóe miệng, Vương Nhất Bác cởi bỏ dây thừng cho cậu, đau lòng hôn lên từng vết máu trên cổ tay. Hắn ôm lấy Tiêu Chiến khẽ đặt lên trên giường gần đó, vừa lòng ngắm nhìn mỹ nhân vẫn còn trôi nổi trong tình dục, tiếp tục hạ xuống càng nhiều dấu hôn trên thân thể tuyệt mỹ kia, tiếp theo rất nhanh thoát sạch quần áo trên người mình.
Không giống cơ thể mảnh mai như ngọc của cậu, Vương Nhất Bác lại có thân hình cơ bắp săn chắc quyến rũ.
Hiện tại, từng nơi trên người Tiêu Chiến đều tản mát ra hương thơm tình dục nồng nàn, ánh mắt lại mang nét hồn nhiên không hiểu thế sự, hoàn toàn không giống với vẻ thông minh lanh lợi thường ngày. Hắn chỉ cảm giác máu trong người giống như con ngựa hoang đang cuồng loạn nhảy lên, thầm nghĩ thật nhanh tiến vào trong cơ thể kia mà nhiệt tình rong ruổi.
Vương Nhất Bác cúi người dò xét nụ hoa nơi hậu đình cậu, dùng đầu lưỡi liếm lên cửa vào đang ngượng ngùng khép mở. Cảm giác khác thường làm Tiêu Chiến không tự chủ được vặn vẹo cơ thể, khẽ nỉ non.
- A... Ưm...
Đầu lưỡi lưu luyến lướt qua bên ngoài, nhẹ nhàng vờn quanh nụ hoa run rẩy rồi đột ngột xâm nhập vào trong.
Tiêu Chiến đã không thể hình dung nổi cảm giác này là gì, nhưng thân thể lại nhận biết được một vật mềm mại gì đó đang ở trong cơ thể mình đảo loạn.
Cảm thấy huyệt khẩu đã hơi mở ra, Vương Nhất Bác dùng ngón tay ma xát lên nơi đó để cho cậu hoàn toàn thả lỏng người ra. Chậm rãi sáp nhập một ngón tay, nhẹ nhàng trừu sáp trong chốc lát, lại thêm vào một ngón nữa. Nội bích lập tức kẹp chặt lấy vật xâm phạm, hai ngón tay hơi chuyển động trong khe hở nhỏ hẹp, truyền đến cho Vương Nhất Bác từng trận dục hỏa đốt người.
- Ư....
Tiêu Chiến khép nửa mắt, trên khuôn mặt trắng nõn nhiễm lên tầng tầng đỏ ửng, dụ hoặc nói không nên lời.
Ánh mắt như vậy làm cho dục vọng Vương Nhất Bác thoáng chốc bành trướng đến cực điểm. Lấy tay đè lại bả vai nhỏ đang run rẩy không ngừng vì bị kích thích, dùng đầu gối tách ra đôi chân của Tiêu Chiến, nửa người dưới cúi xuống, phân thân nóng rực lập tức tiến vào trong cơ thể mềm mại kia.
- AA... Đau... Đi ra ngoài!
Phân thân cực đại đột nhiên chen chúc vào khiến Tiêu Chiến run lên nhè nhẹ, đôi con ngươi đen nhánh cũng vì đau đớn mà chứa đầy nước mắt. Hai chân của cậu kẹp chặt bên hông Vương Nhất Bác, ngăn không cho hắn tiếp tục tiến vào.
- Ngoan, Tiêu Chiến, thả lỏng chút.
Vương Nhất Bác ôn nhu vuốt hai cánh mông căng cứng, bắt đầu thong thả đưa đẩy, dần dần càng ngày càng kịch liệt. Hắn phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.
- Tiêu Chiến, em quá tuyệt vời mà! Sao có thể chặt đến vậy chứ!
Tiêu Chiến chắn chặt môi dưới, cảm giác phân thân to lớn hoàn toàn rút ra bên ngoài, kịch liệt ma xát làm cho cậu cùng Vương Nhất Bác đều phát ra tiếng thở gấp, nhưng ngay sau đó lại không hề báo trước mà mãnh liệt tiến vào, lực đạo mạnh mẽ, giống như muốn đè ép toàn bộ nội tạng của cậu.
Vương Nhất Bác thở hổn hển điên cuồng mà luật động, trong tiểu huyệt co rút chặt chẽ mà dồn sức trừu tống, hơi hơi rút ra lại toàn lực đẩy vào, làm cho phân thân xâm nhập đến tận cùng thông đạo.
- A... Vương Nhất Bác... Chậm... Chậm một chút... A!!!
Vương Nhất Bác càng không ngừng hôn lên nước mắt Tiêu Chiến, phía dưới vẫn liên tục xỏ xuyên, luật động càng nhanh, khàn giọng nói.
- Tôi vốn không muốn làm em bị thương, nhưng lại rất muốn nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của em, có phải, thực mâu thuẫn hay không?
Tiêu Chiến đã không còn sức trả lời, cần cổ nhẵn mịn ưu nhã ngẩng cao tạo ra độ cong tuyệt đẹp, yết hầu lên xuống nghẹn ngào.
Nhìn đến bộ dáng đáng yêu đến cực điểm này, Vương Nhất Bác khó kìm lòng nổi, hôn lên xương quai xanh tinh xảo, tay kia cũng trượt xuống vỗ về phân thân nhỏ nhoi đã phát tiết một lần.
- A...
Lại một tiếng kêu nhỏ cất lên, hai tay Tiêu Chiến ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, vòng eo mảnh khảnh cũng dần đong đưa nghênh hợp. Nhắm mắt lại thầm nguyền rủa sự bất lực của mình, cậu thực không muốn thừa nhận bản thân thế nhưng lại có cảm giác, chết tiệt thật. Cậu giờ phút này giống như người đang ở trong nước tìm được khúc gỗ mà gắt gao dựa vào Vương Nhất Bác, cùng hắn chìm đắm trong bể dục.
Trong phòng lan tỏa ra một hương vị nồng đậm, cuồng loạn, dâm mị, xen lẫn tiếng gầm nhẹ cùng thanh âm hai thân thể giao hợp va chạm vào nhau...
Bị Vương Nhất Bác liên tục xâm chiếm, Tiêu Chiến rốt cuộc run rẩy mà phun ra tinh khí, vô lực ngồi phịch trên người hắn, mơ màng ngất đi.
Vương Nhất Bác tiếp tục đỉnh thêm vài lần cũng phóng thích ra, đem toàn bộ ái dịch chôn vào trong u huyệt Tiêu Chiến.
......
Hoan ái đi qua, Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến ôm vào trong ngực, mê muội thay cậu chải vuốt sợi tóc tán loạn.
Ở trước mặt người khác, Vương Nhất Bác đại biểu cho ác ma, còn Tiêu Chiến đối với hắn mà nói chính là Thiên sứ trên cao không thể chạm đến. Hắn chỉ có cách đem thiên sứ này cùng nhuốm màu dơ bẩn, khiến cho cậu sa đọa, mới có thể vĩnh viễn đem người buộc tại bên người.
Vương Nhất Bác nhìn người trong lòng khuôn mặt ngây thơ ngủ yên, sủng nịch hôn lên cái trán trơn bóng, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng thì thầm.
- Anh yêu em, Thiên sứ của anh!
.
.
=== END ===
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro