CHƯƠNG 2
Tiêu Chiến một tay giơ bàn chải đánh răng, một tay bấm điện thoại. Kêu đến tiếng thứ ba mới có người nhận.
Tiêu Chiến có chút buồn bực: "Đại sư huynh."
Thanh âm bên đầu điện thoại kia sáng sủa êm tai: "Nhị sư đệ."
Tiêu Chiến: "...Đệ đã nói không được gọi như vậy mà. Đại sư huynh, huynh nói chúng ta làm thể nào để cùng "Duyên chủ" xác định quan hệ?"
Đại sư huynh: "Đây không phải là bài học đầu tiên hay sao, đầu tiên người cần dịu dàng chậm rãi mà đi vào cuộc sống của hắn."
Ai, thế nhét danh thiếp vào khe cửa có tính không... Chặn trong thang máy có tính không...
"Sau đó cần cần từng bước từng bước chứng minh với hắn năng lực của đệ, cho hắn biết huyền giới tồn tại, nhất định không nên dọa hắn sợ."
Tiêu Chiến cứng ngắc nhìn anh vệ sĩ đầu quấn đầy băng gạc, ai... Cái này...
"Sau đó tìm hiểu yêu cầu của hắn, cho hắn biết đệ có khả năng bảo vệ hắn, cùng hắn đạt thành quan hệ bảo vệ và được bảo vệ."
Bảo vệ và được bảo vệ... Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, a! Hắn trừng anh! Tiêu Chiến lập tức trừng lại.
"Chiến a, lần trước nghe nói đệ rốt cuộc tính ra ngươi năm nay "Duyên chủ" là ai, thế nào, các ngươi xác nhận quan hệ chưa? Tiến triển đến bước nào rồi?"
Tiêu Chiến che măt:"Đệ dẫn hắn về nhà rồi"
Đại sư huynh cười to: "Vậy không tệ!"
"Hơn nữa đệ còn định thân hắn luôn..."
Đại sư huynh:...
Còn nghe ở đầu bên kia điện thoại: "Sài Sài! Mày đứng có liếm hắn! Mày không thể cứ thấy đẹp là liếm a!"
Sau đó điện thoại đã bị cúp. Đại sư huynh thở dài, xong, năm nay Tiêu Chiến có vẻ lại không thể tốt nghiệp.
Chú định thân chỉ còn hiệu lực khoảng mười phút nữa, Tiêu Chiến bất đắc dĩ ôm Vương Nhất Bác vào phòng, sau đó đem cửa trước mặt anh vệ sĩ đóng sầm lại. Tiêu Chiến phát hiện ra, Vương thiếu cành vàng lá ngọc thế nhưng vừa gầy vừa mềm, ôm rất đã. Anh đem người khênh quanh phòng một vòng, cuối cùng mới đem người đặt xuống một cái ghế bệt, phía bên trái bày một bộ trà cụ.
Cái ghế kiểu thế này, ông nội Vương Nhất bác cũng có một cái.
Tiêu Chiến quỳ trước mặt, hai tay chống lên thành ghế, nhìn Vương thiếu đang tực giận đến xì khói, giải thích: "Xin lỗi, tôi hai ngày nay hành vi thật có chút lỗ mãng."
Vương Nhất Bác trong mắt tràn ngập hận ý lạnh băng.
Tiêu Chiến tiếp tục dỗ dàng: "Tôi biết cậu nhiều năm như vậy tiếp nhận khoa học giáo dục, một thời gian ngắn khó có thể chấp nhận được giới huyền học như chúng tôi tồn tại, thế nhưng thế giới này thực sự có nhiều mặt con người chưa thể hiểu rõ."
Vương Nhất Bác: lừa đảo, lại tiếp tục lừa đảo.
Tiêu Chiến mặc quần áo ở nhà, chân xỏ dép lê. Bàn tay giơ lên trước mặt Vương Nhất Bác, giữa lòng bàn tay tụ một cụm mây hồng nhạ: "Nhìn này, đây là tinh vân của huyền môn."
Vương Nhất Bác: Là hình chiếu 3D chứ gì, ha ha
Tiêu Chiến đem cụm mây thu về trong tay mình: "Nói chung, những thứ này cậu cũng không cần quan tâm. Cậu chỉ cần để tôi đi theo bảo vệ cậu trong 10 ngày, hóa giải tai nạn cho cậu, sau đó chúng ta có thể đường ai nấy đi, cậu tiếp tục là Vương tổng của cậu, tôi thì, lập tức biến mất, cậu có thể đem tôi quên sạch sẽ. Cậu cũng chẳng mất đồng nào, vừa đơn giản vừa rất hời, đúng không?"
Hai người vẫn đang giằng co qua lại, trên người Tiêu Chiến đột nhiên truyền ra âm thanh "Tích tíc", Vương Nhất Bác lần dầu tiên đối với người này có vài phần kính trọng, vì hắn thấy Tiêu Chiến vô cùng tự nhiên lôi ra một cái --- máy BB (máy nhắn tin, gg hình ảnh để biết thêm nè).
Anh cầm lên nhìn thoáng qua, tiện thể giải thích với Vương Nhất Bác: "Huyền giới chúng tôi hình thức liên lạc so với mọi người có chút lạc hậu, phía lãnh đạo đều dùng cái thứ đồ cổ này để chuyển tin.
Vương Nhất Bác chớp mắt, mấy người náy rốt cuộc là loại người gì.
Ngoài cửa bỗng có tiếng đập cửa rầm rầm của anh vệ sĩ, đồng thời Vương Nhất Bác cũng đã cử động được, hắn ngồi trên ghế lắc hai cái thả lỏng cơ thể, đồng ý: "Được, cứ làm như anh nói."
--------------------------
"Tôi là nói cậu với tôi đồng hành, thế nhưng không phải nói cậu trói tôi khiêng về nhà a." Tiêu Chiến bị hai anh bảo vệ một trái một phải kẹp ở ghế sau xe,
Vương thiếu ngồi đối diện bọn họ, cũng không thấy chút khó chịu nào trên mặt: "Hai người chúng ta ai theo ai về nhà đều giống nhau mà."
Tiêu Chiến: sao lời này nghe hơi sai sai.
"Vậy cậu cũng không cần trói tay tôi."
Vương thiếu: "Nếu không phải lúc trước anh dùng thuốc mê với tôi, cũng sẽ không bị trói tay."
"Đại ca, đã nói rồi, tôi là dùng huyền thuật, không phải thuốc mê!"
Vương Nhất Bác khoanh tay trước ngực: Lừa đảo, anh cứ tiếp tục lừa đảo đi, xem tôi làm thế nào vạch trần anh, nói cho anh biết cái gì mới là khoa học phát triển.
Bốn người tám mắt nhìn nhau, máy BB của Tiêu Chiến lại vang lên, thực sự, những năm nay, nếu ngươi móc ra một cái iPhone, chắc cũng chỉ có vài người thèm nhấc mắt nhìn, nhưng nếu ngươi móc ra một cái máy nhắn tin, mọi người đều sẽ bật ngón cái khen ngươi thật hoành tráng. Tiêu Chiến bất đắc dĩ hỏi Vương Nhất Bác: "Vương thiếu, có thể cho tôi trả lời tin nhắn được không?"
Vương Nhất Bác gật đầu, anh vệ sĩ liền tháo dây trói cho Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác thấy cổ tay người này đỏ lên, hằn khựng lại một chút rồi nhìn ra cửa sổ, sao lại yếu ớt như thế,...lần sau không bắt nạt anh ta nữa.
Tiêu Chiến không biết vì sao một dãy số thường ấn như vậy mà lại ấn sai những ba lần, thậm chí khiến cho Vương Nhất Bác ngồi ở đằng kia chú ý, mãi rồi mới nghe được phía bên kia truyền đến giọng thu sẵn lạnh băng: "Ngài có một "Tin dành cho liên lạc khẩn cấp" cần nhận."
Tin nhắn khẩn cấp? Tiêu Chiến khựng lại, trong huyền giới mỗi người đều chọn cho mình một người khác làm liên lạc khẩn cấp, nếu có vấn đề liên quan đến tính mạng sẽ liên lạc đến người này. Tiêu Chiến lại không biết ai là người chọn anh làm liên lạc khẩn cấp, tay anh bỗng nhiên run lên. Sau đó nghe giọng nói tự động thông báo: "Huyền học sư cao cấp Huyền giới Bát động: Mộc Minh, tử vong."
Vương nhất Bác thấy anh đột nhiên sắc mặt trắng bệch run rẩy hô một tiếng: "Đại sư huynh."
Ngay lúc đó, xe phanh kít lại, tất cả mọi người không tự chủ được nhào về phía trước.. Tài xế khẩn trương giải thích: "Hình như là xe hỏng mất rồi!"
Vương Nhất Bác lại không để ý tới việc này, hắn hồn bay phách lạc gọi: "Tiêu Chiến!"
Anh không liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, đẩy cửa xe trực tiếp đi xuống.
Vương Nhất Bác đuổi theo, nhưng càng đuổi càng xa, giửa hai người ngăn cách bởi người đi đường hối hả qua lại, một lát đã nhìn không thấy thân ảnh của người kia nữa.
Đột nhiên xuất hiện, rồi lại đột nhiên biến mất.
--------------------------
Đại sư huynh Mộc Minh, là người mang Tiêu Chiến đi vào huyền môn, nói là đồng môn sư huynh đệ, thực ra gần như là sư phụ của anh. Người của Bát động vốn nổi tiếng không nghe lời, duy chỉ có mình đại sư huynh là người ổn trọng đáng tin cậy nhất, ai gây ra cục diện rối rắm cùng đều là hắn đứng ra giải quyết, hơn nữa không có chuyện gì không giải quyết được, hắn vĩnh viễn trầm ổn như vậy đáng tin như vậy đứng ở phía sau.
Có đại sư huynh, nên trong huyền giới rộng lớn, Bát động trở thành sự tồn tại ấm áp nhất.
Tiêu Chiến không biết mình làm như thế nào để trở về. Mọi người vừa nhìn thấy hắn liền khóc gọi: "Tiêu sư huynh." Anh lại không chảy lấy một giọt nước mắt. Làm sao có thể chứ? Mộc Minh không gì không làm được, Mộc Minh chưa từng sợ hãi điều gì, vừa nãy còn ở trong điện thoại dạy anh làm sao kết duyên. Anh kiên quyết không muốn tin, thế nhưng lại thấy Mộc Minh im lìm nằm trên đài hoa được mọi người bao quanh, hai mắt nhắm chặt, tuấn mỹ vô cùng, thậm chí bên môi vẫn đang nở nụ cười dịu dàng.
Mọi người đều nhưng đường cho Tiêu Chiến, anh lại nhất quyết ở ngoài, cắn chặt răng không chịu tới gần. Như thể chỉ cần anh không thừa nhận, thì đại sư huynh vĩnh viễn đều sẽ ở lại bên cạnh.
Thẳng đến khi sư phụ bế quan đã lâu truyền đến một câu: "Tiêu Chiến, kể từ giờ con chính là Bát động đại sư huynh."
Anh quỳ xuống hành lễ, thật lâu không đứng dậy nổi
Nước mắt rơi xuống đá lát bên dưới.
Từ nay về sau, anh chính là đại sư huynh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro