Phiên ngoại 3: Say hello, Future! (2)
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến trao cho nhau một ánh mắt tín nhiệm, không hẹn mà đồng lòng cùng nhau quay trở lại chỗ đám trẻ đang quây tròn xung quanh Tần viện trưởng. Cô Tần thấy hai người tới gần bèn nhắc nhở tụi nhỏ đứng lên xếp hàng ngay ngắn, bà cũng cười cười thật hiền hậu, chờ đợi đôi bạn trẻ đưa ra quyết định.
Niệm Niệm ấy vậy mà vô cùng ngoan ngoãn, không nháo không nghịch như các bạn xung quanh, ai ai cũng tranh giành muốn đứng ở hàng đầu để dễ bề nhìn thấy, cậu bạn nhỏ chỉ lủi thủi đứng trong góc tròn mắt nhìn chằm chằm hai người Vương Tiêu.
Tiêu Chiến bỗng dưng cảm thấy thân ảnh bé nhỏ kia mới đơn độc làm sao, dường như cậu bé đã ở cô nhi viện này rất lâu, chỉ nhìn cách bạn nhỏ nhẫn nhịn cùng kiên nhẫn lắng nghe lời các bảo mẫu và viện trưởng cũng thấy rõ, đứa bé này có bao nhiêu hiểu chuyện. Nhưng điều làm anh chú ý đến nhất, có lẽ là do sự trùng hợp đặc biệt mà cậu bé kia mang lại. Ánh mắt đau đáu nhìn về phía họ cùng không khí tĩnh lặng bao quanh, quả thực rất giống với Vương Nhất Bác. Ánh nhìn mà Niệm Niệm hướng về phía cậu, cũng là ánh nhìn cuối cùng mà Vương Nhất Bác trao cho anh trên nóc nhà ngắm trời sao, khát khao, nuối tiếc, day dứt, hi vọng, thật sự đánh vào tâm can của người đối diện.
Tiêu Chiến im lặng lùi ra phía sau, anh muốn Vương Nhất Bác là người đem lại ánh sáng cho Niệm Niệm, chỉ có cậu mới xứng đáng, còn anh, anh sẽ ở đây làm hậu phương vững chắc, để mỗi khi cậu quay đầu lại, sẽ luôn có một vòng tay dang rộng sẵn sàng nâng niu.
Vương Nhất Bác gạt qua ánh mắt ghim chặt lên người mình của những đứa bé xung quanh, đôi chân dài sải bước đến góc tường khuất bóng, vị ca ca trẻ tuổi quỳ một gối, cười thật tươi hướng đứa trẻ đang ngơ ngẩn kia dỗ dành:
- Niệm Niệm, để em chờ lâu rồi. Có muốn về nhà cùng ca ca không?
Người bạn nhỏ hốc mắt đỏ hoe, những hạt châu sa lì lợm không chịu lăn xuống làm nhòe tầm nhìn của đứa nhỏ tội nghiệp. Cậu bé đưa bàn tay búp măng của mình lên vuốt ve sườn mặt nam tính của Vương Nhất Bác, nghẹn ngào:
- Ca ca, ca ca nói thật chứ?
Vương Nhất Bác áp bàn tay to lớn của mình lên năm ngón tay trắng nõn xinh xinh, cậu trân quý từng tấc da thịt non nớt, khẳng định:
- Ừ, ca ca sẽ đưa em về.
Niệm Niệm vỡ òa trong cảm giác hạnh phúc, đã lâu rồi cậu bé không được cảm nhận hơi ấm của gia đình. Viện trưởng già im hơi lặng tiếng đứng cạnh Tiêu Chiến, lúc này cũng sụt sùi cất lời:
- Cuối cùng Niệm Niệm cũng có nhà rồi.
Tiêu Chiến nén nghẹn ngào hỏi lại:
- Cháu có thể hỏi tại sao trước đây không có người nhận nuôi Niệm Niệm được không? Cậu bé đáng yêu như vậy mà...
Tần viện trưởng tha thiết nói:
- Niệm Niệm bị đưa vào đây từ khi vừa 3 tháng tuổi, gần như là đứa trẻ ở đây trong khoảng thời gian lâu nhất. Đứa bé đáng thương mắc bệnh trầm cảm nặng, bao nhiêu người trước đây muốn nhận nuôi đều e ngại tính cách hướng nội của nó. Khi thấy cậu Vương bế Niệm Niệm trên tay, ta đã rất ngạc nhiên. Nhưng rồi cũng mừng vì Niệm Niệm đã tìm được người cần gặp.
Tiêu Chiến thốt không ra câu. Đứa trẻ nhỏ như vậy đã mắc bệnh trầm cảm nặng, không biết cậu bé đã phải chịu bao nhiêu đớn đau cùng hờn tủi? Khó lòng mà hiểu được. Anh cảm thấy thật tốt, vì Niệm Niệm đã được tìm ra, hơn nữa người tìm ra lại còn là Vương Nhất Bác, ánh sáng của anh lại tiếp tục tiếp sáng cho ánh sáng bé bỏng, thật tuyệt đúng không?
-----------------------------------------------------
Hôm nay, tiểu bảo bối chính thức bước chân vào gia đình Vương Tiêu. Theo như nguyện vọng của cậu bé, Tiêu Chiến đã thành toàn đặt cho bé một cái tên, bé nói Niệm Niệm chỉ là cái danh mà các bạn cùng viện trưởng hay gọi, bé vẫn luôn ao ước một cái tên thuộc về riêng mình, để sau này không cần ghen tỵ với bọn trẻ xung quanh.
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng miệng thỏ cười tươi, tay âu yếm vuốt ve khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh.
- Nhóc con sẽ theo họ của Nhất Bác nhé. Họ Vương, tên thì...
Vương Nhất Bác đứng một bên yên lặng nãy giờ bèn lên tiếng:
- Tiêu Tỏa.
Tiêu Chiến nháy mắt phát sáng, ôm chầm lấy cậu bé con dễ thương:
- Được, Vương Tiêu Tỏa, đồng ý không nhóc con?
Vương Tiêu Tỏa mỉm cười hạnh phúc, đoạn lại tiến tới gần sopha kéo con người đang khoanh tay tỏa nắng ấm áp lại gần, một nhà ba người ôm nhau thật đầm ấm, dưới chân là con mèo Kiên Quả lông vàng mượt đang không ngừng meo meo, bé dang rộng hai tay ôm hai người ba của mình vào lòng, tiếng nấc cùng tiếng cười giòn giã, bầu không gian đường mật ngọt ngào.
-----------------------------------------------------
Vương Tiêu Tỏa về đây đã được ba tháng. Mẹ Vương và bạn bè xung quanh vô cùng yêu thích bé con trắng trắng mềm mềm xinh đẹp. Nhưng bé con cũng thực cao lãnh, giống y hệt papa của nó lãnh tĩnh cao ngạo. Bé con đặc biệt bám Vương Nhất Bác, cậu đi đâu nhất định cũng sẽ dẫn Tiêu Tỏa đi theo, bằng không nhóc con cũng sẽ ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau làm cái đuôi nhỏ an tĩnh. Vương Nhất Bác ban đầu còn e ngại, sợ bé con cả ngày đi theo mình sẽ mệt mỏi, vì dạo gần đây cậu đang chuẩn bị kế hoạch mở cửa hàng lẩu gia đình, cần phải chạy đi chạy lại giữa cửa hàng và nhà nhỏ, thỉnh thoảng có những đêm cùng hội anh em bàn bạc công việc đến thâu đêm. Khi về nhà chắc chắn sẽ bắt gặp cảnh hai cha con Tiêu Chiến và Tiêu Tỏa ôm nhau ngủ trên sopha thực ngon lành. Tuy Vương Nhất Bác đã nhiều lần nhắc nhở, nhưng chưa dạy xong đứa lớn đứa nhỏ đã bí xị mặt ra im lặng không đáp, làm cậu lần nào cũng không thể dạy dỗ ra trò.
Còn Tiêu Chiến thời gian này thì sao? Chính là việc nhẹ lương cao, yên yên ổn ổn làm tổ trong nhà, thi thoảng quét cái sân lau cái sàn, sửa soạn cơm nước, thời gian còn lại đều là nhàm chán ngồi chơi với nhóc con họ Vương hoặc vẽ tranh phong cảnh. Về vấn đề Vương Tiêu Tỏa dính Vương Nhất Bác anh cũng hết cách. Ai bảo lão công nhà anh vừa đẹp trai, tài giỏi, lắm tiền, chưa kể còn đặc biệt dịu dàng ôn nhu, ai nhìn mà không đổ đứ đừ cho được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dạo gần đây Vương Nhất Bác bận bịu sớm hôm, đi sớm về khuya, hai má bánh bao ngày càng tong teo đi đâu hết, khiến Tiêu Chiến nhìn vừa thương vừa giận. Vì vậy, mỗi ngày anh đều mong mỏi thân ảnh cao lớn kia xuất hiện sau cánh cửa gỗ màu nâu, cố gắng dậy sớm hơn một chút để tiễn cậu đi làm, ngủ muộn hơn một chút để chờ cậu về nói câu chúc ngủ ngon, như vậy đã là viên mãn.
Tiêu Tỏa sau bao ngày chờ mong cuối cùng cũng đã đến ngày nhập học, nhìn cậu bé háo hức chuẩn bị từ sớm, lại ríu rít bên cạnh anh sắp xếp sách vở gọn gàng, Tiêu Chiến không khỏi cảm thán, nhân sinh quả thực vi diệu a. Đến khi Vương Nhất Bác một lần nữa đẩy cửa bước vào, trên mặt còn mang theo sự mệt mỏi khó giấu, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười thật tươi hướng đứa nhỏ dỗ dành, Tiêu Tỏa háo hức hỏi:
- Papa, papa, hôm nay papa có đến trường cùng Tỏa Nhi không a?
Vương Nhất Bác dịu dàng xoa đầu cậu nhóc.
- Sẽ đến, đã chuẩn bị xong chưa? Có để baba soạn sách cho không đấy?
Một nhà ba người, tiếng cười tiếng nói, rộn rã không ngừng.
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến lần đầu tiên dắt tay Vương Tiêu Tỏa bước qua cánh cổng trường.
Cũng là lần đầu tiên chứng kiến cảnh đứa con bé bỏng tuy không cùng huyết thống nhưng là kết tinh của tình cảm mãnh liệt một chân bước vào đời.
Vẫn là câu nói đó, người có tình, chắc chắn sẽ về bên nhau.
Một nhà ba người bọn họ, chắc chắn sẽ hạnh phúc viên mãn.
Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến.
Vương Tiêu Tỏa.
Say hello, Future! We are one, don't worry, I will support for you forever!
"王一博, 肖战, 你好你坏, 我们还在这里!"
-------------- TOÀN VĂN HOÀN ------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro