Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 26

Tiêu Chiến muốn rời giường cũng chẳng còn sức mà rời nữa.

Vương Nhất Bác tắm rửa cho Tiêu Chiến sạch sẽ, bế thẳng anh sang phòng mình. Đặt anh lên giường, đắp chăn. Hôn lên trán anh. "Chiến ca, ngủ thêm chút đi."

"Ưm." Chẳng còn sức mắng người nữa. Tiêu Chiến ngoan ngoãn nhắm mắt. Cũng quên luôn cuộc điện thoại của Tống Tổ Nhi ban nãy.

Đợi Tiêu Chiến dần thiếp đi, Vương Nhất Bác quay trở lại phòng Tiêu Chiến dọn dẹp. Chăn và ga giường đều bị anh và cậu làm cho bẩn rồi. Tràn ngập trong phòng hương vị của cả hai.

Vương Nhất Bác dọn dẹp trong hạnh phúc. Khoé môi giương cao đến mức hạ không nổi, trong mắt đều là ánh sáng ấm áp. Cả khuôn mặt đều rạng rỡ, ai nhìn vào cũng biết đây là một thanh niên đang trong thời gian yêu đương nồng nhiệt.

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên nơi đầu giường.

Vương Nhất Bác mang theo tiếu ý bên môi, quang minh chính đại nghe điện thoại. "Alo?"

"..." Đầu dây bên này chững lại một nhịp. Khoé mắt giật giật. Sau đó đưa điện thoại ra xa nhìn lại màn hình. Rõ ràng đang kết nối điện thoại của Tiêu Chiến mà?

Tống Tổ Nhi khó khăn đưa lại điện thoại bên tay, trầm giọng lên tiếng. "Vương Nhất Bác?" Nếu như cô không nhầm. Nhà đó bây giờ chắc chắn chỉ có hai người. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Vậy thì, điện thoại của Tiêu Chiến, nhưng người bắt máy lại không phải anh. Cái này còn có thể rõ ràng hơn được nữa à?

"Ừ. Nói đi." Từ ngày xác định Tống Tổ Nhi là bạn gái Tiêu Chiến kiêm tình địch của mình. Cái xưng hô kia Vương Nhất Bác cũng chẳng quan tâm nữa.

"Tiêu Chiến đâu?" Đây cũng tính là số ít lần Tống Tổ Nhi gọi cả họ tên của Tiêu Chiến.

"Ngủ." Lạnh lùng đáp lại. Hai bên đều nồng nặc mùi thuốc súng. Trạng thái căng thẳng như chuẩn bị chiến tranh vậy.

"..." Tống Tổ Nhi đen mặt cúp máy.

Vương Nhất Bác vui vẻ trả điện thoại lại chỗ cũ. Và tiếp tục công việc dọn dẹp của mình.

Bên này thảm nhất vẫn là Tống Tổ Nhi. Khi nãy đã gọi cho Tiêu Chiến, nói anh đến tìm cô. Anh cũng đáp ứng rồi. Vậy mà.

Cuộc gọi đầu tiên, giọng Tiêu Chiến, nghe như tiếng... Bây giờ lại là Vương Nhất Bác nghe điện, còn Tiêu Chiến đã ngủ. Vậy thì... Cái đó, chẳng lẽ thật sự là tiếng rên?

Tống Tổ Nhi bị đánh gục rồi.

Lại một hồi chuông điện thoại nữa. Vương Nhất Bác đi tới, màn hình hiển thị vẫn là Tống Tổ Nhi.

"Muốn gì?" Gọi gì gọi nãy giờ không biết? Nhà bao việc, Vương Nhất Bác đâu có rảnh mà đùa với cô.

"Tôi đợi anh ở quán cà phê BiXiao. Nói chuyện của Tiêu Chiến." Nói xong liền dập máy.

Vương Nhất Bác bị dập máy hai lần cũng không tức. Trong người vẫn đang tràn đầy cảm giác hạnh phúc ngọt ngào. Đợi dọn dẹp xong xuôi tất thảy. Qua ngó Tiêu Chiến một lần. Sau đó mới lên đồ đi chiến.

Chuyện của ba người, sớm muộn gì cũng phải xé toạc ra. Hôm qua anh với cậu cũng đã, hôm nay để cậu tới nói chuyện thẳng thắn một lần đi.

"Sao? Tức giận như vậy?" Tuyên Lộ nhẹ nhàng nhấc tách cà phê, bên miệng nhấp một ngụm. Mỉm cười như có như không.

Tống Tổ Nhi một mực im lặng. Ba mẹ Tiêu đều thích Vương Nhất Bác. Đến cả Tuyên Lộ vốn bảo vệ Tiêu Chiến như vậy cũng đồng tình với Vương Nhất Bác.

Nhưng mà, Tiêu Chiến... Làm cách nào cô cũng khó mà buông anh được. Anh tốt đẹp như vậy, Vương Nhất Bác liệu có thể bảo vệ ánh sáng ấm áp này hay không? Cô thực sự không biết.

"Tổ Nhi, em nên khách quan nhìn nhận con người Nhất Bác. Cũng bao nhiêu năm rồi, em định trói buộc A Chiến đến khi nào?" Nhìn Tống Tổ Nhi, Tuyên Lộ có chút muốn thở dài. Cô gái này, đáng trách, nhưng lại càng đáng thương hơn.

"A Chiến vì thương yêu em nên mới cưng chiều em như vậy. Em cũng không muốn A Chiến vì em mà bỏ lỡ định mệnh của đời mình phải không?" Nhẹ nhàng giải thích. Tuyên Lộ cảm thấy hôm nay rất thích hợp để nói mấy chuyện này.

"Hơn nữa, em thử nghĩ xem. Vào một ngày nào đó, nửa kia của em xuất hiện. Em yêu thích người đó, muốn cùng chia sẻ cuộc sống với người đó. Nhưng người em thương là A Chiến lại một mực không đồng ý, tìm mọi cách ngăn cản. Nếu đặt em vào hoàn cảnh đó, em sẽ thấy sao?" Không hổ danh chị lớn trong nhà, mỗi lời Tuyên Lộ nói ra đều khiến Tống Tổ Nhi không cách nào phản bác.

"Haizzz. Cô chú Tiêu đều thương yêu em. Và dù A Chiến có đến với Vương Nhất Bác thì cũng không thể thay đổi sự thật, em rất quan trọng với A Chiến." Tuyên Lộ vươn người tới, nâng khuôn mặt đang cúi gằm xuống của Tống Tổ Nhi. Dịu dàng lau đi hai dòng lệ đang lăn dài trên má cô.

Không khí lại trở về im lặng. Những gì có thể nói Tuyên Lộ cũng đều nói hết rồi. Bây giờ chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ của Tống Tổ Nhi thôi.

Vương Nhất Bác lái mô tô chạy tới quán cà phê như đã hẹn trước đó. Cũng không mất nhiều thời gian để nhìn thấy người cần gặp.

Chỉ là Vương Nhất Bác có hơi bất ngờ.

"Đến vừa đúng lúc nhỉ. Ngồi xuống trước đã Nhất Bác." Tuyên Lộ đứng dậy nhường ghế cho Vương Nhất Bác. Còn mình thì vòng sang ngồi cạnh Tống Tổ Nhi.

Vương Nhất Bác bất ngờ là vì tưởng chỉ có một mình Tống Tổ Nhi. Ai ngờ còn có cả một Tuyên Lộ. Thôi được, cậu là con trai, đấu với hai cô gái, cũng tính công bằng đi.

"Làm rồi?" Tuyên Lộ mở đầu bằng câu hỏi nồng nặc mùi thuốc súng. Đưa ánh mắt dò xét quét ngang một lượt. Bên cổ Vương Nhất Bác phát hiện vài vết xước mờ, nhìn như vết cào vậy.

Vương Nhất Bác gật đầu, một chút do dự cũng chẳng có. Cái gì có thể làm đều đã làm. Mà không thể làm cũng đều làm cả rồi. Cậu muốn ở bên cạnh anh là thật.

Tống Tổ Nhi thực sự phải mở mang tầm mắt rồi. Thái độ này của Vương Nhất Bác, cũng thật là, có chút khiến cô dao động.

"Ồ. Vậy bây giờ...?" Xem xem Vương Nhất Bác có thể đưa ra câu trả lời làm hài lòng Tuyên Lộ hay không.

Tiêu Chiến cũng là bảo bối chị thương yêu bao năm, không phải nói giao là giao. Chuyện nói ra sao với Tống Tổ Nhi là chuyện khác, còn chuyện cần làm rõ với Vương Nhất Bác thì vẫn phải nói.

Vương Nhất Bác nhìn hai người con gái trước mặt. Họ đều là những người quan trọng đối với Tiêu Chiến. Cậu cũng không muốn vì bản thân mà khiến anh phiền lòng.

Nhưng mà chuyện tình cảm, ai có thể quản được trái tim đang yêu chứ? Cậu chẳng muốn tổn thương ai, chỉ là muốn sống thật với chính mình thôi.

"Cùng anh ấy, ở bên nhau." Mỗi ngày cùng anh ấy thức dậy, cùng ăn sáng, cùng đi làm, cùng tan làm, cùng trở về, cùng lăn giường.

Chính là cùng nhau làm những việc người yêu cùng làm. Vui vẻ qua từng ngày.

"Gia đình cậu sẽ chấp nhận A Chiến sao?" Gia đình luôn là rào cản lớn. Tuy hiện tại tình yêu đồng giới đã được công nhận. Nhưng vẫn có số ít gia đình không chấp nhận chuyện này. Tuyên Lộ còn biết, Vương Nhất Bác là con một.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ nghĩ sẽ vì gia đình phản đối mà buông tha cho tình cảm của bản thân.

Hơn nữa. "Ba mẹ em rất thích Chiến ca." Mẹ Vương còn hận không thể lập tức giúp con trai trói Tiêu Chiến đem về. Ba Vương lại càng không có lí do phản đối. Mẹ Vương chấm rồi ba Vương còn dám nói gì sao?

"Ba mẹ Tiêu cũng thích em." Cái này là sự thực. Mẹ Tiêu rõ ràng thích cậu, còn cho phép cậu gọi là mẹ.

Tuyên Lộ cạn lời rồi. Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, Vương Nhất Bác không những lừa được thỏ Tiêu vào hang. Còn nhận được sự ủng hộ từ hai phía gia đình.

"Tổ Nhi?" Tuyên Lộ đồng ý rồi. Bị ánh mắt nghiêm túc đến cố chấp của Vương Nhất Bác thuyết phục.

Tống Tổ Nhi im lặng một chút. Sau đó như đã quyết tâm, mắt nhìn thẳng Vương Nhất Bác nói. "Tên cũ của tôi là Tiêu Tổ Nhi. Ba tôi họ Tiêu và mẹ tôi họ Tống."

Năm Tổ Nhi 14 tuổi. Ba mẹ Tiêu vì cãi nhau mà ly hôn. Tiêu Chiến ở lại Đại Lục cùng ba Tiêu. Còn Tổ Nhi đổi sang họ mẹ, trở thành Tống Tổ Nhi, cùng mẹ ra nước ngoài định cư.

Tính cách Tổ Nhi khi đó có chút nhút nhát, thật sự khó làm quen với môi trường sống mới. Tiêu Chiến lúc ấy đã vào đại học, mặc dù bận rộn vẫn thường xuyên viết thư, vẽ tranh, hoặc mua những món quà nho nhỏ gửi sang cho em gái.

Mẹ Tiêu ở nước ngoài cũng bận rộn công việc, khó có thể lo lắng chu toàn cho Tổ Nhi. Chính vì vậy, trong khoảng thời gian đen tối đó, Tiêu Chiến như ánh sáng dẫn lối, cũng là bức tường vững chắc để Tổ Nhi dựa vào.

Sau hơn 3 năm xa cách. Một lần nữa ba mẹ Tiêu tái hợp. Gia đình lại đoàn tụ.

Nhưng Tổ Nhi vẫn bị bóng ma tâm lí. Cũng không cách nào tiếp nhận ba Tiêu. Tình cảm với mẹ Tiêu cũng ở mức bình thường. Duy nhất là Tiêu Chiến, tình cảm đặc biệt sâu sắc.

Có thể với mọi người chuyện đó không có gì đặc biệt. Nhưng với tính cách của Tổ Nhi, đó là chuyện hết sức quan trọng.

Trong thời kì trưởng thành đó, gặp phải biến cố gia đình. Vết thương lòng khó mà xoá bỏ được. Vì vậy nên Tổ Nhi vẫn để nguyên họ Tống. Cũng không phải ai cũng biết cô là em gái ruột của Tiêu Chiến.

Tống Tổ Nhi đã quen dựa vào sự bao bọc, che chở của Tiêu Chiến. Trong lòng luôn cho rằng chỉ có mình anh thực sự yêu thương mình. Và vô cùng sợ hãi rằng sẽ có người khác xuất hiện cướp đi ánh sáng duy nhất trong đời cô.

Lúc thấy Vương Nhất Bác bên Tiêu Chiến lần đầu. Trực giác mách bảo Tống Tổ Nhi phải tách người này ra khỏi anh trai, nếu không. Đúng như linh cảm, Vương Nhất Bác quả nhiên muốn cướp Tiêu Chiến.

Cũng trong chính khoảng thời gian này, Tống Tổ Nhi được mẹ nói cho rất nhiều bí mật của ba Tiêu. Cũng hàn gắn mối quan hệ cha con của hai người.

Lại thêm những lời Tuyên Lộ đã nói.

Tống Tổ Nhi nghĩ. Mặc dù chưa thể mỉm cười chúc phúc cho Vương Nhất Bác và anh trai. Nhưng cô có thể thử tiếp nhận người này. Nếu có thể đem hạnh phúc đến cho Tiêu Chiến, người anh trai mà cô thương yêu nhất. Cô nguyện thử.

Suốt câu chuyện, Tuyên Lộ chỉ im lặng lắng nghe. Vì cô cũng tính là thanh mai trúc mã của anh em nhà họ Tiêu mà, chuyện gia đình họ Tiêu cũng biết kha khá.

Vương Nhất Bác hoàn toàn chăm chú lắng nghe. Càng nghe càng giật mình. Cảm giác như vừa xem một bộ tiểu thuyết trôi nổi trên mạng vậy.

Vẫn luôn cho rằng Tống Tổ Nhi là bạn gái của Tiêu Chiến. Cũng luôn mang tâm lí cạnh tranh với cô. Ai mà ngờ.

"Tôi đồng ý cho anh cơ hội. Nếu anh có thể khiến Chiến Chiến hạnh phúc, vui vẻ. Chỉ cần tôi thấy anh ấy phải rơi dù chỉ một giọt nước mắt. Tôi thề sẽ làm mọi cách khiến hai người không bao giờ thấy nhau nữa." Tống Tổ Nhi lạnh lùng tuyên bố.

Đây là cơ hội duy nhất Vương Nhất Bác có. Nếu làm không nổi, cô dù có phải đánh đổi tất cả cũng sẽ mang Tiêu Chiến rời đi.

"Được. Tôi hứa." Vương Nhất Bác cũng trịnh trọng đáp lại. Chắc chắn sẽ thay mọi người tiếp tục yêu thương Tiêu Chiến.

"Tiện đây cũng xin lỗi em Nhất Bác." Tuyên Lộ thấy Vương Nhất Bác và Tống Tổ Nhi nói chuyện xong cũng rất hài lòng. Mượn bầu không khí này nói luôn chuyện của bản thân.

Vương Nhất Bác quay sang nhìn chị, ánh mắt không hiểu.

"Chuyện đánh cược với em..." Khi đó rõ ràng biết mình sẽ thắng còn cố tình khích tướng Vương Nhất Bác. Cuối cùng lại suýt chút nữa phá hoại chuyện tình cảm của cậu và Tiêu Chiến.

Vẫn luôn muốn nói một lời xin lỗi mà chưa có cơ hội.

"Không sao. Mọi chuyện qua rồi." Sự cố lần này cũng là động lực để Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến xé tan bức tường giấy giữa cả hai. Tính ra cũng phải cảm ơn Tuyên Lộ mới đúng.

"Hai người nói chuyện, em về trước. Chiến ca có lẽ sắp tỉnh rồi." Nhìn đồng hồ, Vương nhất Bác nhớ tới Tiêu Chiến, ánh mắt liền nhu như nước.

"Được. Đi đi." Tuyên Lộ cũng không muốn giữ cậu lại làm gì.

Trước khi rời đi, Vương Nhất Bác ghé quầy thanh toán tiền nước cho hai cô gái kia. Sau đó mới trở về.

*Ai ship cho tui cân muối đi. Tui cũng tự thấy mình nhạt lắm luôn a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro