CHAP 5 : MỘNG
Đã được một tuần kể từ khi Tiêu Chiến dọn tới ở đây.Lặp lại chuỗi hoạt động một cách nhàm chán,Tiêu Chiến cảm thấy tẻ nhạt,không phải anh không thích ở đây.Chỉ có điều nó quá gò bó,quá ngột ngạt.
Ngày hôm nay cũng như vậy,không có điều gì đặc biệt.Lúc rảnh sẽ ngồi coi tivi,hoặc sẽ nhờ người quản gia dạy cho mình vài món ăn anh thích.Hay cũng chỉ đơn giản là ngồi đọc một cuốn truyện tranh đầy màu sắc,Tiêu Chiến không có gì để phàn nàn,ăn ngon,mặc ấm,không bị đe dọa bởi những trận roi da.Nhưng trong đôi mắt đen láy ấy luôn ánh lên vẻ buồn,trống rỗng đến vô hồn.
Vẫn ngồi đợi cậu trên chiếc ghế sofa dài trong phòng khách,Tiêu Chiến ngón tay liên tục nhấn nút chuyển kênh trên remote.Hơn hai giờ sáng rồi,cậu hôm nay về muộn hơn mọi ngày.Có lẽ công việc thật sự rất nhiều,Tiêu Chiến đưa hai tay quấn thật chặt chiếc chăn vòng qua người mình thêm một lực.
'Cạch' Vương Nhất Bác đẩy cửa bước vào,trên người nồng nặc mùi rượu,đôi mắt đỏ đục ngàu hằn lên vài tia máu,người chao đảo lắc lư không đứng vững,dựa một bên vai vào bức tường lạnh lẽo.Cậu thở phì phò,hình ảnh lờ mờ trước mắt không rõ,đầu đau như búa bổ.Hôm nay là ngày giỗ của người anh cậu trân trọng nhất.
Cứ đến ngày này Vương Nhất Bác sẽ thành con người khác,điên cuồng uống rượu,điên cuồng tìm kiếm một người đã không còn.Tiêu Chiến thấy cậu mất cân bằng,vội vàng ra đỡ,một tay luồn qua vai cậu giúp cậu đứng vững lên,mùi rượu nồng phả ngay vào mũi anh,khiến cho Tiêu Chiến khẽ nhăn mặt.
Giúp cậu đi về phòng ngủ,Tiêu Chiến đặt cậu lên giường,chỉ nghe thấy âm thanh người kia thì thầm thật nhỏ " Anh ! Đừng đi mà,ở lại với em đi anh ! ".Hơi thở khó khăn nặng nhọc,dường như người này có nỗi lòng quá lớn.Đến ngay cả câu nói kia nghe cũng thật đáng thương biết dường nào.
Tiêu Chiến không đáp,chỉ chỉnh đốn đắp lại chăn cho cậu,còn nói một câu "Ngủ ngon" rất nhỏ.Toan định đứng dậy bước đi,không biết vì cái gì Vương Nhất Bác mở mắt bừng tỉnh,một khắc liền nắm chặt tay anh,xoay ngược lại khiến anh ngã trên giường.
Vương Nhất Bác hai mắt chao đảo nhìn gương mặt trước mặt,hình ảnh cậu bé năm xưa xuất hiện,nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời,chiếc răng thỏ đặc trưng,nốt ruồi xinh xắn dưới môi.Cậu đã không thể phân biệt được đâu là thực đâu là ảo nữa rồi.
Sau đó tay nhanh chóng thao tác tháo cà vạt trên người,trói cổ tay Tiêu Chiến lại vặn ngược lên,Tiêu Chiến kinh hãi,môi run lên cầm cập,họng cứng đến độ không thốt nổi ra tiếng.Vương Nhất Bác một tay giữ tay Tiêu Chiến,tay còn lại luồn vào trong áo ngủ anh,làn da trắng mịn màng ấm nóng đột nhiên bị bàn tay to lớn mát lạnh làm cho ửng đỏ,khẽ chợt run lên.
Cúi người hôn xuống đôi môi nhỏ xinh kia,Tiêu Chiến cự tuyệt ngậm chặt miệng,hai mắt nhắm tịt lại,không dám nhìn người ngồi trên người mình.Vương Nhất Bác thấy người kia không chịu hợp tác,tay chuyển từ bên trong ra ngoài bóp mạnh hàm,ép anh phải mở miệng.
Tiêu Chiến hàm bị bàn tay to lớn bóp hàm đến đau đớn,khiến đôi lông mày nhăn lại đến đáng thương,Vương Nhất Bác thấy thái độ người kia nhất quyết không chịu mở miệng,tức giận như muốn phát điên.Vung thẳng tay từ trên cao xuống,giáng cho anh một cái tát thật lớn.
Tiếng 'Bốp' thật to được vang lên trong căn phòng đầy yên ắng,Tiêu Chiến bị ăn tát mặt liền méo xệch sang một bên ga giường,máu mũi cũng từ đó mà ra,chảy xuống miệng đỏ lòm.Vương Nhất Bác không quan tâm,một mực hôn xuống một lần nữa,tay vẫn bóp hàm ép người kia cùng phối hợp.
Tiêu Chiến mắt vẫn nhắm tịt,lại một lần bị lưỡi người kia tấn công ép anh phải thỏa mãn mà há miệng,chiếc lưỡi Vương Nhất Bác chỉ cần có thế,nhanh chóng tiến vào khoang miệng nhỏ của anh.Lưỡi Vương Nhất Bác như con rắn,luồn lách đảo quanh không bỏ xót bất cứ một chỗ nào,môi mềm ấm nóng ngọt ngào như kẹo khiến con người ta càng thêm đê mê.
Mùi rượu cùng mùi máu cứ thế hòa lẫn với nhau,Vương Nhất Bác rời môi hôn xuống đến vùng cổ trắng ngần kia,hít hà mùi sữa tắm nhè nhẹ,thật dễ chịu,sau đó liền đưa lưỡi liếm một vòng.Tiêu Chiến bị hôn người khẽ run lên,đôi mắt ầng ậc nước,răng cắn chặt môi dưới không muốn phát ra bất cứ một âm thanh nào.
Nước mắt rơi xuống trên gò má nóng hổi,gương mặt méo mó đến khó coi.Vương Nhất Bác đợi không được,một mạch xé toạc bộ quần áo trên người Tiêu Chiến.Cúc ở một hàng bung rơi lã chã trên giường,Vương Nhất Bác cúi người mút lấy nhũ hoa trước mặt,đưa lưỡi cùng nước bọt tạo ra âm thanh 'chụt chụt',một tay vẫn giữ cổ tay anh,tay còn lại xoa nắn bên còn lại đến sưng đỏ.
Tiêu Chiến có ngốc nhưng đủ hiểu tình trạng anh bây giờ,có lẽ ông trời cũng chẳng cứu nổi anh.Người này đem anh về đây cũng có quyền muốn anh làm gì cũng phải theo,run rẩy cùng sợ hãi,đôi mắt đen trong veo bị phủ kín một tầng nước mắt.
Vương Nhất Bác tách hai chân anh ra,nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần âu,để lộ ra cự vật bị căng cứng đến phát đau.Lửa trong lòng chưa từng nguôi ngoai,nay lại càng cháy thêm dữ dội hơn,cự vật to lớn nổi gân nhanh chóng tiến vào hậu huyệt mềm nhỏ.
Không bôi trơn,không khuếch trương,một phát liền đâm vào.Tiêu Chiến cảm nhận rõ cự vật to lớn kia đang dần tiến vào trong cơ thể mình,đau đến độ mở to cả hai mắt nhìn lên trần nhà,cảm giác người muốn xé như làm đôi,tay nắm chặt ga giường đến dúm dó,hơi thở dồn dập,đau đớn vô cùng,việc hô hấp dường như trở lên vô cùng khó khăn.
Vương Nhất Bác ánh mắt như gằn lên tia lửa,người nóng như hỏa đốt,trán thấm đẫm mồ hôi,mới tiến vào được một nữa.Hậu huyệt nhỏ như muốn nuốt trọn cậu,nội bích mềm nóng khiến lửa trong lòng cậu càng thêm lớn.Chưa bao giờ Vương Nhất Bác trải qua cảm xúc này,một mực bây giờ chỉ muốn nuốt trọn người kia vào bụng.
Khó khăn lắm mới tiến vào được hết,Vương Nhất Bác bị kẹp đến phát đau.Lỗ huyệt chưa một lần bị chủ nhân đụng chạm,nay làm chuyện này đến ngay cả việc chuẩn bị đều không có thử hỏi người ở dưới đau đến nhường nào ?
Tiêu Chiến nước mắt đã chảy ướt gối,đau quá,đau đến mức trái tim chợt thắt quặn lại,môi bị cắn chặt đến bật cả máu,anh không muốn phát ra bất cứ một âm thanh nhục nhã nào cả.Vương Nhất Bác bị nội bích hồng hồng nuốt trọn lấy,đê mê đến dại người,bắt đầu đẩy hông luận động,ra vào liên tục.Rút ra rồi lại cắm vào nơi sâu nhất hậu huyệt,đến tận gốc của cự vật to lớn mới hài lòng thì thôi.Sướng đến độ miệng không nhịn được liền thốt lên "Mẹ kiếp"
Thân dưới như bị đao kiếm xé toạc,Tiêu Chiến chợt nhận ra bản thân thật thảm hại,khi được người này cưu mang về anh đã trông chờ điều gì cơ chứ ? Có người chơi cùng ? Sẽ không bị hành hạ nữa ? Ha ha hóa ra tất cả cũng chỉ là nói dối mà thôi.Nước mắt vẫn không ngừng chảy,đôi mắt vô hồn như một con búp bê bị chơi đến rách nát,thảm thương vô cùng.
Đợi Vương Nhất Bác bắn đến lần thứ tư trong đêm,bây giờ cũng đã gần sáng,cậu mệt nhoài mà nằm xuống.Rượu trong người cũng đã tan nhưng Vương Nhất Bác vẫn chưa đủ nhận thức về việc mình làm,một mực liền kéo chăn đi ngủ.
Hậu huyệt chứa đầy tinh dịch,nhiều đến mức chảy xuống đùi non của Tiêu Chiến thấm ướt một mảng lớn ga giường.Tiêu Chiến đã ngất đi từ lúc nào thì không ai hay,cổ tay bị trói đến tím bầm chưa được tháo,máu mũi đã khô đọng lại thành viền đỏ thẫm trên miệng cùng nước mắt ướt một mảng gối.
Vương Nhất Bác đã ra vào không biết bao nhiêu lần,đã bị nội bích ấm nóng kia làm dục hỏa trong người đến phát điên.Chỉ có một điều mà Vương Nhất Bác không biết,bốn lần làm kia cự vật Tiêu Chiến không một lần lấy phản ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro