Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Bố tôi gửi cho tôi một tin nhắn thoại vào buổi tối: "Hawon, đừng làm công việc đó nữa. Con đi Gwangju đi, anh họ của con đã sắp xếp công việc cho con, dì của con cũng đã tìm một căn hộ cho con rồi.”

"Anh họ của con có một chàng trai không tồi, con thử tìm hiểu hắn xem."

Sự lạnh lùng từ tin nhắn ấy như tràn ra khỏi màn hình. Ngay khi tôi định trả lời, Riki lại gọi tới.

Lần này tôi không trả lời, lập tức viết đơn từ chức. Ngày hôm sau khi tôi đến văn phòng dọn dẹp đồ đạc, đôi mắt của Riki dán chặt vào tôi. Chỉ một giây nữa chắc tôi khóc mất.

Khi tôi đi ra ngoài với chiếc hộp, anh ấy chạy ra và hỏi tôi.

"Lại làm cái gì vậy?"

"Niki, có việc đột xuất, tôi sẽ đến Gwangju.”

“Bố mẹ tôi đã sắp xếp một nơi thực tập cho tôi ở bên kia và để tôi đến đó.” Tôi nói.

"Không phải là Gwangju sao? Chị nói cho em biết, không phải là em không thể đến đó." Anh nhìn tôi than thở.

“Niki, đừng tới.” Tôi nói, “Tôi với cậu hình như không thể làm bạn nữa.”

"Tại sao, mọi thứ không phải rất tốt sao? Chị không hài lòng cái gì? Em sửa, em sửa hết!" Anh ấy vội càng hét lên.

"Không phải đâu, cậu rất tốt. Nhưng chúng ta không thích hợp, sau này đừng gặp lại nữa." Tôi nói.

“Không gặp mẹ chị!” Anh mắng một câu. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay người và bỏ đi lần nữa.

Lẽ ra tôi nên biết rằng anh ấy sẽ không dễ dàng nghe lời như vậy.

Một tuần sau khi đến Gwangju, tôi nộp đơn xin việc và dọn dẹp lại ngôi nhà mà dì tôi đã thuê cho tôi. Tôi cũng đã nhìn thấy người đàn ông đàng hoàng trong mắt bố mẹ mình.

Anh ta là giám đốc điều hành của công ty, được mỗi cái mã.

Mỗi khi tán gái các bộ phận khác trong phòng trà xong, anh lại qua tán tỉnh tôi.

Tôi đã từng tự hỏi bố mẹ tôi muốn tương lai của tôi như thế nào.

“Không ngờ mấy năm nay lại lớn lên xinh đẹp như vậy nhỉ?” Anh họ tới nói chuyện với tôi.

Vì vậy, anh ấy tìm người dựa trên ngoại hình của tôi trước đây à?

Sau khi đến đây được một tháng, tôi cảm thấy trong lòng trống rỗng, nhưng tôi không cô đơn.  Tôi vốn là người thích ở một mình và tự vui với chính mình.

Cho đến ngày hôm đó.

Tôi ngồi trên ban công ở nhà, đọc một cuốn sách dưới ánh nắng, để làm dịu đi sự bốc đồng không ngừng trong lòng.

Một chiếc xe thể thao quen thuộc lướt qua cửa sổ, âm thanh đó dường như cố ý để lại một vết xước trong lòng tôi.

Tôi có thể hình dung ra hình ảnh cậu thiếu niên ngồi trong xe, mỉm cười nhìn về phía cửa sổ.

“Về nhà đi.” Tôi nhắn tin cho anh.

Anh ấy trả lời trong vài giây: "Về mẹ chị."

Tôi lơ đãng nhìn tin nhắn trên điện thoại, anh lại nhắn thêm một câu: "Xuống đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng nhé."

Tôi biết nếu tôi không đi xuống, anh sẽ đợi cho đến khi tôi đi xuống thì thôi, anh ấy là một người rất cố chấp.

Sắp đến mùa đông rồi, bên ngoài trời lạnh.  Tôi đi xuống với chiếc áo khoác ngoài, cơn gió lạnh vẫn phả vào người tôi.

Anh đứng ngoài xe đợi tôi xuống, khi tôi đi tới, anh ôm tôi trước: “Đàn chị, sao lần nào chị cũng làm em buồn thế?”

Sau khi tôi rời đi, anh ấy có nhiều bất bình và phàn nàn, nhưng anh ấy vẫn chịu đựng tất cả những điều này và chạy một mạch đến gặp tôi.

Sẽ là nói dối nếu nói rằng tôi không có cảm giác.

Trên xe, anh không nói nhiều về sự ra đi đột ngột của tôi, anh chỉ hỏi thăm tình hình gần đây của tôi, hỏi tôi dạo này thế nào?

Trong lòng hắn hẳn là tương đối rối rắm, không biết rốt cuộc trọng điểm ở nơi nào, nói chuyện không hề có chủ đích, chỉ là vẫn không chút do dự thích tôi.

Tôi lặng lẽ nhìn anh say sưa nói chuyện với tôi, lo lắng cho cuộc sống của tôi sau khi tôi rời đi, nhớ tôi nhiều bao nhiêu.

Tôi đã nghĩ, nếu tôi dũng cảm hơn, tôi cũng có thể yêu anh ấy.

"Niki, ngày mai chị gái em phải đi làm, chúng ta đã gặp nhau rồi, em về đi." Tôi nói.

Lại nghe thấy tôi muốn đi, anh nắm bàn tay đang cầm vô lăng, đột nhiên nhíu mày: “Chị không nhớ em sao?”

Tôi chỉ nhìn anh cười mà không nói lời nào, anh cũng không tỏ khó chịu, tự nhủ: “Mùa đông lạnh quá, em muốn ở đây với chị”.

"Chị làm việc ở công ty nào vậy?" anh ấy hỏi.

"Niki, nếu như em đến, chị sẽ giận em." Tôi nói.

“Chị giận em còn ít à?” Anh trợn mắt nhìn tôi, thật tinh quái.

Rốt cuộc anh không rời đi mà ở lại. Thuê căn nhà đối diện tôi và vào công ty tôi làm.

May mắn thay, anh ấy thông minh nên không làm tôi khó xử.

....................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro