Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 29

“TIFFANY HWANG, MÌNH THÍCH CẬU” TaeYeon dùng hết sức hét thật lớn giữa một trung tâm mua sắm lớn nhất Đại Hàn Dân Quốc, mắt Tiffany cứ mở to ra mà shock

“cậu làm bạn gái mình nha” Tiffany đứng chôn chân tại chổ, khoảng cách giữa họ ngày càng gần

“mình… mình.. TaeYeon ah, mình…”

“Fany, em vẫn yêu Yul mà đúng không?” Tiffany quay ngoắc lại nơi giọng nói của Yuri thốt lên

“e-em… Yul.. em không…”

“đừng dối lòng Fany, em chỉ lợi dụng cô ta thôi. Em sợ cô đơn đúng không, Yul biết em rất sợ cô đơn vì em là người hướng ngoại, em chỉ xem cô ta như một cái phao thôi Fany” Yuri dùng tay mình nắm chặt đôi tay Tiffany – người vẫn đang bối rối với cảm xúc trong mình

“Yul đã hứa là sẽ mãi bên em, chỉ là một chút sóng gió nhỏ thử thách tình cảm của ta thôi. Yul đối với họ chỉ là trách nhiệm, người Yul cần là em Fany. Xin em hãy đợi Yul thêm một thời gian nữa đc không”

“e-em.. em không biết, đừng nói gì cả. em không biết” Tiffany đột ngột bịt chặt hai ta hét lên

“đừng lo Fany. Mình không ép buộc cậu đâu. Dù quyết định cậu thế nào mình vẫn sẽ bên cạnh cậu như một người bạn” Tiffany nhìn thấy nụ cười…. là nụ cười xen lẫn giọt nước mắt đang chầm chậm rơi khỏi má TaeYeon, nó khiến cô tái lòng…

“TaeTae…” nhìn TaeYeon quay bước đi Tiffany thật sự rất muốn giữ cô ấy lại

“Fany… đừng đi mà em. Chờ Yul… một thời gian nữa thôi” Yuri ôm chặt Fany ngăn cô ấy rời đi mặc cho Tiffany đang vùng vẫy

“CÔ TRÁNH XA TÔI RA, ĐỒ KHỐN” dùng hết sức Tiffany đẩy Yuri ra, cô quay người về phía TaeYeon đã bước đi… nhưng chẳng một ai, mọi thứ yên ắng đến lạ, quay ngoắc lại Yuri cũng biến mất…. tất cả mọi người đều biến mất, chỉ riêng cô lẽ loi trong khu trung tâm to lớn này, bỗng chốc ánh sáng cũng rời đi bỏ lại cô với một màu đen u tối…. quá sợ hãi, Tiffany khụy xuống và khóc nức nỡ…

“TaeTae.. Tae-Yeon, cậu đâu rồi…. Tae---T—ae”

“MiYoung…. Miyoung tỉnh lại đi con” ông Hwang lo lắng lay Tiffany dậy, Tiffany đang mớ gì trong giấc ngủ mà miệng mấp mái gọi ai đó, nước mắt thì lăn dài làm ông tái lòng.

Ông biết chuyện giữa cô và Yuri nhưng với tư cách một người cha ông quá hiểu Tiffany – đứa con gái luôn mạnh mẽ của ông, chỉ cần để nó đối mặt với nổi đau thì nó sẽ có nghị lực vượt qua nó, ông chỉ có thể lặng lẽ đứng quan sát mà không nhúng tay vào…. Dạo thời gian gần đây ông đã thấy an tâm rất nhiều khi biểu hiện Tiffany đã đc cải thiện đáng kể nhưng chẳng lẽ ông đã sai…

“Tae—appa” đôi mi Tiffany dần dần mở dậy và định hình đc đó chỉ là một giấc mơ, ngồi thẳng dậy đối mặt với bố mình, cô cảm nhận nước mắt vẫn ướt nhẹp trên má

“con gái, con không sao chứ?” ông Hwang nhẹ vuốt tóc Fany dịu dàng hỏi

“con không sao appa, chỉ là con gặp ác mộng thôi” Tiffany cố mĩm cười thật tươi

“uhm, chuẩn bị đi rồi xuống ăn sáng với bố” ông mĩm cười nhẹ với Fany rồi quay đi, đâu ai hay biết rằng đằng sau tấm lưng ấy gương mặt ông luôn phảng phất nổi buồn…

“con rong chơi nhiều quá rồi đó con gái, khi nào trở về phụ giúp appa đây?” vừa ăn ông Hwang vừa hỏi

“con xin lỗi appa. Con vẫn còn muốn tự do thêm vài ngày nữa. tuần sau nhé appa”

“appa không ép con. Con thấy vui là đc rồi. mà Fany này, bên bác con đang cần một người vào thế chổ MinJu, thằng bé đang nằm chờ phẫu thuật. thời gian hồi phục cũng gần nữa năm. Hôm bữa bác ấy điện về hỏi liệu con có thể qua đó giúp một tay quản lý công ty không?” ông Hwang ôn tồn nói trước con mắt trợn tròn của Fany

“appa muốn con qua đó sao?”

“bác nhờ mà. Appa bảo sẽ hỏi ý con thế nào? Appa vẫn chưa hứa” gương mặt Tiffany trầm xuống thấy rõ, cô đang lo về việc gì đây?

“cuối tuần con trả lời đc không appa?”

“không cần vội đâu con gái. Thôi appa đến công ty trước đây”

Ngồi trầm ngâm trong phòng sách nhìn về một hướng vô định, trên tay là tấm thiệp hồng…

Flashback

“chào bác”

“Yuri, lâu rồi không gặp con”

“con… con xin lỗi vì không thực hiện đc lời hứa với bác. Con không thể bên cạnh Fany và chăm sóc cậu ấy đc nữa. con nghĩ bác biết chuyện của chúng con”

“ta biết… chuyện của tuổi trẻ ta chẳng thể làm gì đc. Nhưng ta mong con chọn đúng đường”

“con xin lỗi về những gì đã gây ra cho Fany. Hôm nay con đến… để nhờ bác chuyển giúp con đến cậu ấy” ông Hwang tay rung rung cầm tấm thiệp

“con chắc chứ Yuri”

“vâng”

“ta sẽ liệu mà đưa cho nó.”

“vâng, con xin phép”

End Flashback

“bố nghĩ con không nên biết chuyện này sẽ tốt cho con. Đừng trách bố Fany ah. Rồi con sẽ tìm đc một người thật hoàn hảo với con hơn con bé ấy”

Tiffany chán nãn lượn lờ quanh các shop quần áo lại chẳng chọn đc gì, ăn kem lại cảm thấy chán ngấy, ở nhà lại càng chán hơn. chẳng biết bản thân nên làm gì nữa, cô đã chính thức bỏ bê công việc từ lúc có sự xuất hiện của Jessica và Yoona, họ cướp dần Yuri của cô làm cuộc sống cô trở nên rối tung với những ích kỉ ghen tuông… đến khi cô từ bỏ đc, chuẩn bị bắt đầu một chương mới của cuộc đời thì bất ngờ thêm đề nghị của ông Hwang vào lúc sáng càng khiến Tiffany rối rắm, cô phải làm sao đây? TaeYeon thì sao? Giữa họ vẫn chưa là gì của nhau cả, bỏ đi lúc này liệu TaeYeon vẫn sẽ đợi cô không? Nhưng….cô lại không chắc mình sẽ yêu TaeYeon… ích kĩ quá không? cô không muốn mất cậu ấy, phải làm sao đây? Thời gian nữa năm không ngắn cũng không dài, cô không muốn mất luôn TaeYeon nữa, cô sợ giấc mơ ấy sẽ thành hiện thực, cô sợ mọi người sẽ bỏ rơi mình mất…. chẳng lẽ, câu chuyện của họ vẫn chưa bắt đầu lại phải kết thúc tại đây ư???

“Mình bị sao thế này?” Tiffany tự hỏi mình khi tay dầm dầm ly kem đã tan chảy hết

“nên gọi cậu ấy không đây?” dán chặt mắt vào chiếc đt trên bàn suốt hầu hết thời gian, Tiffany lưỡng lự…

“nên nói gì với cậu ấy bây giờ? Lúc này là giờ nghĩ trưa, chắc là cậu ấy đang rãnh” Tiffany lại tự nói chuyện với chính mình về vấn đề nên gọi TaeYeon không?

Rốt cuộc, cô đã quyết định sẽ gọi….

“TaeTae cậu bệnh hả?” chuông vang hồi lâu vẫn không ai bắt máy, đến khi cô bỏ cuộc định dập máy thì tiếng TaeYeon đầu dây khiến cô trở nên lo lắng

“đợi tớ, tớ sẽ qua nhà cậu ngay” Tiffany đang chạy, cô chạy vụt ra khỏi quán đến ngay xe của mình, chiếc đt vẫn không rời tai

“cậu cảm thấy ổn chứ? Tớ đang qua”

“đồ ngốc phiền gì chứ.” Tiffany nhâu mài nhìn từng giây trôi qua chậm chạp như hàng thế kỉ, cô bóp còi liên hồi hối thúc những chiếc xe phía trước mình mau dời bánh khi đèn vẫn còn vài giây để chuyển sang màu xanh

Không quá 10 phút để Tiffany đến trước cửa nhà TaeYeon, cô đẩy cửa vào vì chúng không khóa, TaeYeon đã mở sẵn để cô có thể vào. Khóa cửa lại Tiffany vội vã vào xem TaeYeon….

TaeYeon lúc này đang cuộn chăn kín mít, mồ hôi ước đẫm trán, tóc bết hết lại vì người cô đang vã mồ hôi, Tiffany chạy ngay đến…

“TaeTae…” cô vỗ nhẹ má TaeYeon gọi dậy, cả mấy lần như thế nhưng TaeYeon quá mệt để có thể nghe thấy, nhìn quanh quất Tiffany thấy lọ thuốc TaeYeon đặt trên bàn và nó có dấu hiệu đã đc mở với ly nước vơi nữa bên cạnh. Tự biết rằng TaeYeon đã uống thuốc nên Tiffany chỉ biết dùng khăn vắt nước ấm đặt lên trán và xung quanh vùng cổ cô ấy để đỡ sốt….

Suốt 2h đồng hồ Tiffany luôn lặp lại công việc thay khăn cho TaeYeon suốt, lo lắng khi cô ấy nói mớ những câu mơ hồ vô nghĩa nào đó…. Rốt cuộc thì TaeYeon cũng dậy….

“Fany…” qua ánh nhìn mơ hồ, TaeYeon thấy Tiffany đang nhìn chăm chăm mình

“cậu thấy sao rồi?” Tiffany vội hỏi, tay sờ lên trán TaeYeon “bớt sốt rồi”

“tớ ổn” TaeYeon mĩm cười, dùng tay mình nắm tay Tiffany định dời chúng ta khỏi trán cô nhưng điều đó lại làm cả hai khó xử… như pho tượng bất động, Tiffany cúi mặt TaeYeon thì đăm đăm nhìn cô ấy khi tay họ vẫn nắm chặt nhau….

* brừ… brừ…*

Đến khi chiếc đt rung trên bàn mới kéo cả hai ra khỏi…..

“tớ nghe, Sica” TaeYeon bắt máy, Tiffany lờ đi dọn lại chậu nước và vài chiếc khăn dùng để đắp TaeYeon khi nảy

“àh tớ không sao. Chỉ là cảm thấy không khỏe tí thôi. Hôm nay cậu trống tiết, lên lớp hộ tớ nha” TaeYeon liếc mắt nhìn Tiffany từ cửa phòng bước vào

“tớ ổn mà. Không cần đến đâu. Tớ đã khỏe hơn rồi” TaeYeon nói khi đang cố ngồi tựa lưng vào thành giường, thấy thế Tiffany liền lại giúp, chợp cơ hội TaeYeon liền

nắm tay giữ Tiffany lại

“đc rồi, bye cậu. gặp cậu sau” TaeYeon đặt đt xuống bàn, kê thêm cái gối bên cạnh mình và kéo Tiffany ngồi xuống

“cậu mệt rồi. chợp mắt tí đi” TaeYeon nói

“tớ không buồn ngủ” TaeYeon phì cười

“mình bảo chợp mắt chứ không phải ngủ”

“yah… khác gì nhau chứ” Tiffany liền cải lại

“ngủ phải nằm, chợp mắt thì tựa thế này này” TaeYeon nói, chỉ vào tư thế họ đang ngồi tựa lưng thành giường, Tiffany định nói thêm nhưng thấy TaeYeon đã nhắm chặt mắt nên thôi, cô cũng nhắm chặt mắt, cảm nhận hạnh phúc đang len lõi chỉ qua cái nắm tay đơn giản… đến khi thiếp đi tự lúc này chẳng hay. TaeYeon khẽ cười khi đầu Tiffany dần dần tựa vào vai cô….

----------------------------

Jessica để cho bản thân rơi vào giấc ngủ với Yoongie bên cạnh, con bé đã ngủ rất say đôi tay bé xíu đang đặt trên ngực umma nó, đôi môi hơi trề ra mắt cứ cứ he hé lâu lâu lại lảo đảo xung quanh. Jessica vẫn dùng tay nhịp nhịp trên lưng ru Yoongie vào giấc ngủ… chợt cô giật mình mở to mắt khi cảm nhận đc đôi tay ai đó đang nâng mình lên…

Cô dịu lại khi thấy đó là Yuri, nhướng mài môi mấp máy như hỏi rằng

“Yul làm gì ở đây?” Yuri không đáp chỉ ra dấu im lặng cho cô

Yuri bế Jessica ra khỏi phòng và trở về phòng cả hai… mà chẳng có sự kháng cự nào của Jessica dù là nhỏ nhất…

“hôm nay Yoong có vẻ giận Yul. Sao thế em?’ Yuri hỏi, họ đã trở về phòng và giờ Yuri đang siết Jessica trong vòng tay

“làm sao em biết đc chuyện của cha con Yul” Jessica đáp hững hờ

“em là umma Yoong đó nhé” Yuri nhắc nhỡ, nhìn vào Jessica đang gắng nhịn cười

“em biết? nói Yul nghe xem”

Flash Back

“umma… đừng thương appa nhé” Yoongie nằm trong vòng tay Jessica, đôi mắt lim dim đã muốn ngủ, cứ hễ gần chìm vào giấc ngủ con bé lại nói với Jessica mãi câu đó

“có chuyện gì sao con? Khuya rồi đấy ngủ sớm đi” Jessica dùng một tay vuốt tóc con bé, một tay vẫn nhịp nhịp đều trên lưng Yoongie

“Yoong không thương appa nữa” Jessica ngỡ ngàng khi nghe Yoongie nói, chẳng phải xưa nay tình cảm cha con họ rất tốt hay sao

“appa nghe sẽ buồn đấy” Jessica nhẹ giọng nhắc nhỡ

“chỉ tại appa gặp ai cũng cười, ai cũng thích appa của Yoong hết. Yoong không muốn appa cười với ai khác ngoài gia đình mình cả” con bé nói

“con ngốc, appa có làm gì đâu. Cái này người ta gọi là giao thiệp, lớn rồi con sẽ hiểu”

“Yoong không biết, Yoong chỉ không thích thôi. Yoong thấy Cô thư kí của appa vuốt mặt appa cười tủm tỉm nữa” đầu Jessica sắp bốc khói

“con thấy sao?” cô hỏi lại

“Yoong thấy mà, lúc appa ôm Yoong ngủ ở phòng làm việc thì cô thư kí vào đó”

“appa con ngủ?” Jessica hỏi lại lần nữa, Yoongie gật đầu chắc chắn

End Flashback

“ya…Yul không biết, lúc đó Yul đã ngủ nên chẳng biết” Yuri vội cắt ngang

“em biết rồi. làm gì Yul phản ứng quyết liệt vậy” Jessica vờ xoa xoa lỗ tai

“Yul chỉ sợ thôi. Sica ah~… Yul phát hiện ra ngày mình càng yêu em rồi, Yul t..” Yuri bị chặn lại bỡi bờ môi Sica đang đặt trên môi mình

“em tin vào tình yêu chúng ta. Em yêu Yul. Ngủ ngon” Jessica rời ra cười nhẹ, chỉ là cái chạm môi lại khiến Yuri cười ngớ ngẫn, Jessica rút sâu vào lòng Yuri khi Yuri đang siết chặt Jessica hơn. Đôi khi, tình yêu chẳng cần đến lời nói. Hãy dùng trái tim để cảm nhận chúng, vì tình cảm chẳng thể nào chỉ một câu nói để diễn tả hết đc tình yêu họ dành cho nhau…

Sáng hôm sau

“APPA, UMMA CỦA YOONG”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: