Chương 7
Sau câu nói đó là tràn vỗ tay thật nồng nhiệt. Mấy anh chàng công tử hay danh nhân trẻ thì dường như muốn chết mê chết mệt với sắc đẹp của nàng Bảo Nghi...
-Em à, em nói hay lắm
-Chút nữa chúng ta đi đâu hả anh!
-Bí mật
Ông Chánh nhìn qua hai người và mĩm cười. Một nụ cười đầy hiểm ý...
-Phim này chắc có lẽ gây sóng gió lớn trên thị trường em nhỉ
-Dĩ nhiên rồi, phim của Hoàng Bảo Nghi mà
Mỗi người có vẻ rất hài lòng về bộ phim này, chắc hẳn bọn họ ai cũng muốn được mua bản quyền của bộ phim. Đoạn phim kết thúc...người đạo diễn vừa định bước lên khán đài thì đột nhiên màn hình lại bật chiếu một đoạn phim khác. Mỗi người ai cũng có vẻ hơi thắc mắc, nhưng vẫn ngồi yên để coi tình hình. Tất cả bắt đầu sững sờ với đoạn phim cấp 3 thật nóng bỏng này. Và hai nhân vật chính đó cũng được quay lại một cách rõ ràng. Chưa kịp nhận định vấn đề thì lập tức hàng chục phóng viên chạy đến và bao quanh Bảo Nghi. Những ánh đèn chớp nháy của máy ảnh cũng hoạt động liên tục và mục đích chính là Bảo Nghi.
-Cô cảm thấy thế nào sau khi xem đoạn phim này?
-Cô nghĩ mình đã bị cấm sừng là vì sao?
-Cô sẽ xử lý vấn đề này thế nào?
-Xin cho hỏi còn về đám cưới của hai người vẫn được tiếp tục chứ?
Bọn họ thi nhau hỏi một cách tới tấp. Bảo Nghi thì vẫn chết lặng. Người quản lý hốt hoảng kêu bảo vệ cản mấy tên phóng viên...
-Xin cô hãy trả lời những câu hỏi của chúng tôi
-Cô sẽ giải quyết thế nào về vấn đề này?
(Nguời quản lý trả lời thay) Xin lỗi quý vị, Bảo Nghi có lẽ hơi mệt, nên xin phép về trước. Chúng tôi sẽ k trả lời bất cứ câu hỏi nào
Nói xong người quản lý đỡ Bảo Nghi ra xe và mấy tên bảo vệ thì cản ngăn bọn phóng viên. Nhưng phóng viên mà, họ được mệnh danh là cho săn thì làm sao có thể bỏ qua một tin tức nóng bỏng này. Bọn họ lấy xe đuổi theo.
-(Bảo Lâm tỏ ra rất lo lắng cho Bảo Nghi) Ba ơi! chị Bảo Nghi sẽ k sao chứ. Bọn phóng viên sẽ làm ầm ỉ chuyện này lên cho coi
-Con đừng lo, chị con biết làm gì mà
-Nhưng...
-Đến phiên con lo cũng k được gì. Thôi chúng ta cũng về đi
Chiếc xe của Bảo Nghi thì cứ lướt nhanh trên những con đường, còn bọn phóng viên thì vẫn đuổi sát theo sau...
-Bảo Nghi em sao rồi
K trả lời...
-(Tài xế) Bọn họ vẫn đuổi theo sau, chúng ta nên làm thế nào đây
-Cho xe chạy nhanh lên đi
-Dạ!
Tài xế bắt đầu tăng tóc nhưng bọn phóng viên cũng k chịu thua...
-(Từ nảy đến giờ Bảo Nghi mới lên tiếng) Ngừng xe lại
-Em sao thế, bọn chúng đang đuổi theo sau mà
-Hãy kiếm một con đường hẻm nào đó và ngừng xe lại. Em sẽ xuống và các người hãy tiếp tục chạy
-Vậy có ổn k?
-K sao
Trong tình huống này thì chắc có lẽ đó là cách tốt nhất. Tài xế tăng tốc hơn và quặng xe vào một con hẻm, sau đó ngừng một cách đột xuất. Bảo Nghi nhanh chân bước xuống xe và tài xế bắt đầu chạy tiếp. Khi bọn phóng viên đuổi theo kịp thì chỉ nhìn thấy chiếc xe vẫn chạy nên bọn họ k nghi ngờ gì mà tiếp tục đuổi theo.
Bảo Nghi trốn đằng sau một cái cây, chờ cho phóng viên đi khỏi. Nàng đứng lặng lẽ nơi đó, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống và vỡ tan trên chiếc lá khô dưới mặt đất. Là một diễn viên số một của màn ảnh việt, là con gái rượu của ông Hoàng Minh Phong, chưa bao giờ trong đời Bảo Nghi phải gánh chịu niềm tổn thương hay sĩ nhục như ngày hôm nay. Trước mặt hàng ngàn người, Bảo Nghi lại bị tra hỏi một cách như thế. Còn người đàn ông kia thì sao, anh ta đã làm ra những gì. Anh ta đã gieo ra tất cả. Chính anh ta đã dối trá cô để lăng nhăng với người phụ nữ đó, làm cô phải gánh chịu những đau đớn này.
Xa xa ở nơi đó...
-Đại ca nhìn kìa. Hình như có một cô gái ở đó
-Đúng đó đại ca. Nhìn đẹp như người mẫu vậy
-Đâu để tao coi (Tên đại ca nhìn chăm chú vào người con gái đang thấm ướt hai bờ mi)
-Đại ca vậy là tối nay bọn mình có mồi rồi
-Đúng là con mồi xuất sắc nhất mà tao từng gặp
Bảo Nghi vẫn đứng đó và khóc một cách nức nở mà k hề hay biết rằng mình đang ở trong một động quỷ...
-Đồ lừa gạt, dối trá
-(Tên đại ca bước đến) Ai mà làm cô em phải khóc vậy. Để tụi anh xử cho
-(Bảo Nghi ngước lên nhìn thì thấy có khoảng 5, 6 tên thanh niên nhìn trong rất du con) Hãy biến khỏi đây
-Sao em lại nóng thế. Bọn anh chỉ muốn được làm quen với em thôi
-Nếu các người k muốn chết thì hãy tránh xa tôi ra
-Nhưng bọn anh k đi thì em sẽ làm gì bọn anh đây
-Các người...(Bảo Nghi vừa nói đến đó thì đã bị một ai đó bịch khăn thuốc mê. Bảo Nghi ngã xuống thì có một tên đã dỡ cô)
-Mày làm cái quỷ gì đó hả?
-Dạ! đại ca. Em thấy cái con nhỏ này nói chuyện trong có vẻ dữ dội quá, nên em nghĩ chắc là nó đang đợi người đến. Em định tẩm thuốc mê nó, rồi chúng ta đưa nó về ổ, lúc đó mình muốn làm gì cũng chẳng sợ ai
-(Tên đại ca vỗ vai đàn em) Hôm nay mày thông minh đột xuất nhỉ
-Dạ! cảm ơn đại ca đã khen
Trong giấc mơ...
3 đứa bé gái đang bao quanh một đứa bé gái khác. Trong cô bé đó thật đáng yêu làm sao, chắc là một tiểu thư thiên kim nhà quý tộc.
-Cái con nhỏ này ỷ nhà giàu nên chảnh lắm
-Đó là chuyện của tôi
-Nhưng bọn tao k thích đứa chảnh như mày
-(Đứa bé đó vẫn k hề tỏ ra khiếp sợ, mà còn nói chuyện rất mạnh mẽ) Các người tốt nhất là hãy tránh xa tôi ra, nếu k ba tôi sẽ k tha cho cả nhà các người đâu
-Mày hù tao hả!
Đứa bé đó vừa nói là nó và 2 đứa bạn chạy đến kéo cô bé kia vào trong một căn phòng. Khi bọn nhóc vừa kéo cô bé đó đến trước cửa thì một đứa trong nhóm đã bị ngã xuống đất. Đã có một đứa bé khác trông lớn hơn bọn chúng đã xuất hiện xô ngã đứa kia và kéo cô bé gái lại sau lưng mình.
-Em có sao k? (Cô bé quá bất ngờ k thể nói được lời nào, mà cứ mãi mê nhìn người vừa cứu mình, chỉ có thể gật đầu cho câu trả lời)
-Bọn nhóc tụi em sao lại hù nhau ăn hiếp bạn
-Ai biểu nó chảnh
-Chảnh hả! Tụi em có hiểu rõ định nghĩa của chảnh là thế nào k?
Bọn nhóc hóc họng nhìn người to lớn đó. Còn cô bé kia cũng thế vì thấy cách nói chuyện của người này thật ngộ. Chính cô bé cũng k hiểu rõ định nghĩa của từ chảnh là gì nữa.
-Bọn em đừng có ăn hiếp bạn mình như thế, như vậy là k tốt biết k
-Chuyện đó k mắc mớ đến chị. Nếu chị mà còn bênh cho con nhỏ này thì đừng trách bọn em sẽ nhốt chị với nó luôn
-Vậy thì các em cứ việc làm nhưng chị nói trước cho các em biết là thầy giám thị sẽ đến đây. Đừng nghĩ là chị hù doạ các em vì thật sự chị có hẹn với thầy giám thị
Bọn nhóc nghe đến thầy giám thị thì hoảng hốt bỏ chạy mất...
-Trò hù doạ con nít
-Hả!
-Cái trò đó chỉ hù được bọn họ thôi
-Ơ...k nhờ cái trò đó là em bị nhốt trong phòng đó đến ngày mai luôn
-Em k sợ, chỉ cần vài tiếng mà ba k thấy em về là ba sẽ đập nguyên cái trường này để kiếm em
-Cô bé này nói chuyện cứ như người lớn nhỉ
-Nhưng dù sao cũng cảm ơn
-Uhm, em lo về đi coi chừng ba em đập trường thì ngày mai chị k thể đi học đó
Người đó quay lưng bỏ đi thì cô bé vội kêu lại...
-Khoan đi đã
-Chuyện gì nữa cô bé
-Tên của chị là gì?
-(Người đó vừa chạy vừa nói) Lâm Gia An
-(Cô bé vẫn đứng đó và nhẩm) Gia An ư!
-(Trong cơn mê mang Bảo Nghi lẩm bẩm thốt ra) Gia An...Gia An...
-(Tên đàn em) Đại ca con nhỏ này nó đang bị mớ hả
-Kệ nó đi. Giờ cũng đến lúc tao...Kakaka...
-Đại ca cứ xử trước, bọn em là đàn em sẽ đợi lượt
Bảo Nghi mơ màng mở mắt ra. Nhìn cảnh vật xung quanh thì thấy rất âm u, vừa dơ vừa tối, u tối cứ như là một căn nhà hoang. Cố đứng dậy nhưng cô k đủ sức. Chắc có lẽ do tác dụng của thuốc mê.
-Em tỉnh rồi sao?
-Các người đã đưa tôi đi đâu. Có mau thả tôi ra k
-Em đừng như thế. Anh đã rất thích em rồi đấy có biết k! Đây là lần đầu tiên mà anh gặp được một người đẹp như em. Cứ như là diễn viên điện ảnh hàn quốc vậy. Đừng lo nhé! Anh sẽ k để bọn đàn em được quyền đụng đến em. Chỉ anh thôi nhé!
-Cái tên khốn này, mau thả tôi ra. Ngươi sẽ chết nếu đụng đến ta
-Vậy anh xin được chết trong vòng tay của hoa hồng nhé
Hắn tiến đến và bắt đầu lọt bỏ đồ trên người của Bảo Nghi...Còn về phần của người quản lý, sau khi thoát được bọn phóng viên thì cho xe quay lại kiếm Bảo Nghi, nhưng khi đến nơi tìm kiếm khắp nơi mà cũng k thấy Bảo Nghi đâu. Người quản lý bắt đầu lo sợ và điện thoại thêm người đến tìm khắp con hẻm đó.
-Bốp (Bảo Nghi cho tên đó một cái tát vào mặt)
-Ngươi hãy biến ra khỏi đây mau
-Em đừng thấy rượu mời k uống mà muốn uống rượu phạt nha
Hắn tức giận nhào tới như con thú hoang. Hắn lọt bỏ cái dây áo đầm của Bảo Nghi. Bảo Nghi khiếp sợ và la lên
-Cứu tôi, cứu tôi
-Em hãy la lên đi. Ở đây là địa bàn của anh, thách thằng nào cũng k dám vào đây
Hắn tiếp tục tính thú của hắn...
Hôm nay thằng nhóc Đăng Khoa có công chuyện gấp, nên nó nhờ tôi mang đồ đến nhà đứa bạn dùm. Mà địa chỉ gì mà khó tìm muốn chết. Đi vòng vòng nảy giờ mà tôi có thấy cái địa chỉ nào giống với cái nó cho đâu. Đằng kia có con hẻm, chắc là ở nơi đó vì tôi đã đi khắp chỗ này, ngoại trừ nơi đó. Tôi quặng xe vào đó, vừa chạy tới trước một căn nhà thì tôi nghe có tiếng kêu cứu. Tôi lật đật chạy vào thì thấy có đến 5 tên đang ngồi nhậu. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh thì phát hiện ra có một cô gái đang bị một tên khác cỏi đồ. K suy nghĩ nhiều tôi chạy đến nơi cô gái kia. Rồi tôi lại thêm bất ngờ khi nhận ra đó là con nhỏ chảnh chạc mà. Cô ta cũng nhìn thấy tôi.
-Gia An, hãy cứu tôi
-(Tên đại ca tỏ vẻ khá bực mình vì có người phá hôi) Mày là thằng nào hả!
-(Tôi mĩm cười nhìn cô ta) Lại chơi cái trò cũ kít đó nữa hả. Cô nghĩ là tôi lại bị trúng kế cô sao (Nói rồi tôi quay lưng bỏ đi)
-Mày biết khôn đó nhóc
Tôi bước ra ngoài để tiếp tục tìm địa chỉ chết tiệt kia...Tên khốn đại ca thì tiếp tục lấy đi hết từng mảnh vải trên người Bảo Nghi.
-(Bảo Nghi nói trong tuyệt vọng) Gia An! Cứu em
Bốp...
Tên đại ca té ngã xuống và ngất xỉu, tôi đã quay lại với một cái cây trên tay. Tặng cho tên đại ca một cây ngay lưng. Bọn đàn em thấy thế liền chạy lại coi tên đại ca thế nào. Bọn chúng tức giận và nhào tới xử tôi, nhưng rồi bọn chúng lại sợ hãi bỏ chạy tán ra và bỏ luôn cả tên đại ca nằm ở đó. Tôi đã móc ra từ túi quần một cây súng. Có cái cây súng này cũng nhờ thằng nhóc Đăng Khoa. Nó mua dùm bạn, loại súng này rất hiếm bởi vì nó nhìn rất giống súng thiệt, nhưng chỉ có thể bắn bằng đạn bi sắt thôi. Cái này nó phải đặt hàng ở nước ngoài mới có.
-Đúng là bọn chết nhát mà (Tôi bước đến và cởi áo khoác ra khoác lên người cô ấy). Cô sao rồi. Cô vẫn còn may là gặp được tôi đó (Cô ấy mở mắt ra nhìn, rồi bất chợt ngã luôn trong vòng tay tôi)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro