Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

Nhà Ông Chánh...

-(BL) Ba ơi! Ba dậy ăn chút gì đi, Ba đã không ăn 3 ngày rồi

-(Ông Chánh trông rất sơ xát và yếu đuối do đã nhịn đói mấy ngày cộng thêm việc khủng hoảng tâm lý sau vụ bị Hiền Quân lừa) Ba không đói, ba ăn sau cũng được

-Ba à! Ba đừng có như thế. Ba làm con lo lắm ba biết không! Chúng ta đâu có thiếu thốn gì. Tại sao còn phải muốn chiếm lấy công ty!

-Tại sao ta dùng gần hết cả cuộc đời để xây dựng công ty, đến hôm nay lại tay trắng. Sao ba ta lúc nào cũng xem trọng anh hai hơn ta. Ta thua gì anh ấy?

-Không, ba của con rất giỏi rất tài. Ba cũng biết công ty được như ngày hôm nay đều do công sức của ba và bác hai, làm sao bác hai lại quên đi ba được. Dù cho ba có làm gì, có như thế nào thì ba cũng là em trai duy nhất của bác ấy

-Ta đã mất trắng rồi, chẳng còn gì nữa 

-Không, ba vẫn còn có con, con sẽ mãi ở bên ba mà

Bàn tay yếu ớt ôm lấy đứa con gái vào lòng như đó là món quà quý báu nhất mà ông có được...

Bảo Lâm buồn bã bước ra khỏi công ty. Mấy hôm nay cô ấy rất là lo lắng cho ba mình. Ông ấy cứ không chịu ăn uống, nan nỉ lắm thì chỉ ăn được một chút. Nếu cứ tiếp tục như thế cô ấy chỉ sợ ba mình sẽ gục ngã mất. Bây giờ cô ấy đang giữ chức phó tổng giám đốc, công việc rất bận rộn, không có nhiều thời gian để được bên ba.

Vì quá lo lắng cho ba mà Bảo Lâm cũng không để ý là Đăng Khoa đã đi sau lưng cô và gọi cô rất nhiều lần. Cho đến khi Đăng Khoa bước đến và vỗ vai cô...

-Lâm

-(Bảo Lâm giật mình quay lại) Hả!

-Làm gì mà thất thần vậy?

-Không có gì đâu Khoa

Nhìn thật sâu vào ánh mắt của Bảo Lâm, Đăng Khoa làm sao không nhận ra được những muộn phiền của cô ấy. Vẫn cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ, vẫn mỉm cười để che giấu những nổi niềm, nhưng mấy ai biết được người con gái ấy vẫn luôn cần một vòng tay bảo vệ. Không nói lời nào Đăng Khoa nắm lấy tay Bảo Lâm và kéo đi...

Sân thượng của công ty...

-Sao lại kéo Lâm lên đây?

-(ĐK quay qua nhì Bảo Lâm, vẫn không nói lời nào và sau đó nhìn vào khoảng không trung) Á...Á...Á...

BL nhìn Đk với ánh mắt thật tò mò, không biết là ĐK đang làm gì nữa...

-La lên đi Lâm sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều đấy

-Lâm không sao mà

-Thật là không sao?

-Uhm, không sao

-Đừng tự lừa gạt mình nữa

-Lâm không lừa gạt ai hết, Lâm thật sự không sao

-Chia tay với anh An mà cảm thấy không sao ah?

-(BL cảm thấy rất bất ngờ trước câu hỏi của ĐK, BL không biết là DK đã biết được những gì nữa) Khoa vừa nói gì?

-Xin lỗi, Khoa chỉ vô tình nghe được

Hôm ở Nha Trang, lúc mà tôi quay về kiếm Bảo Nghi, dặn Đk và BL đến nhà hàng đợi. Vì do đợi hơi lâu nên ĐK có nói là ra ngoài một chút, nhưng thật ra là về lại khách sạn. Thằng nhóc đó đã nhận ra là tôi và BN đang giận nhau, nó sợ chúng tôi lại cãi nhau nữa nên về lại khách sạn, có gì chúng tôi gặp nó ở đó cũng sẽ nể mặt nó mà tạm dừng cuộc chiến, nhưng thật sự nó không ngờ là khi quay lại nó lại vô tình chứng kiến cảnh đôi co giữa HQ, BN, và tôi. Nó không thể tin vào những gì nó được nghe. Nó cảm thấy rất đau, đau đớn cho người mà nó vẫn luôn yêu thương vì nó đã nhận ra được một điều mà cả tôi và BN lúc đó cũng không hề hay biết, đó chính là tình cảm của chúng tôi dành cho nhau, đó không đơn thuần là một bản hợp đồng hôn nhân nữa.

Ngày mà BL hẹn tôi ở bờ hồ thì ĐK cũng đã đi theo và nghe được cuộc nói chuyện của chúng tôi. Khi tôi bỏ đi thì BL đã khóc rất nhiều. ĐK vẫn đứng đó nhìn người mà nó yêu đang đau khổ vì một người khác. Nó không thể làm được gì, cũng không biết nên làm gì, chỉ biết đứng lặng lẽ, ầm thầm nhìn theo Bảo Lâm mà thôi...

-Lâm xin lỗi

-Tại sao phải xin lỗi? Lâm có làm gì có lỗi đâu. Nếu mà có sai thì cũng là tình cảm đã đặt sai chỗ. Nhưng dù sao Khoa chỉ muốn nói với Lâm rằng dù chuyện gì xảy ra, dù cho Lâm có như thế nào thì Khoa cũng sẽ ở bên Lâm, nên Khoa xin Lâm hãy chia sẻ những gánh nặng trên vai mình với Khoa đi được không?

-Lâm...

Đk bước đến ôm chầm lấy BL. BL đã cố gắng thật nhiều. Cô ấy luôn nói với chính mình rằng, không thể khóc trước mặt mỗi người. Không thể để bất kỳ ai biết được rằng trái tim nhỏ bé ấy đang ỉ máu từng ngày. Phải cố gắng không để tôi và Bảo Nghi phải lo lắng, nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì cô ấy càng đau khổ bấy nhiêu. Cô ấy đã che giấu rất tốt nhưng rất tiếc không thể qua mắt được DK. Bởi vì mỗi cử chỉ của cô ấy, dù nhỏ thế nào nhưng đối với ĐK nó điều rất ý nghĩa và quan trọng. Và bây giờ sự mạnh mẽ trong con người ấy, đã được ĐK ôm chặt lấy để cô ấy có thể hóa thành cô bé bé bỏng trong vòng tay một người đàn ông luôn dành cho cô ấy những yêu thương nồng nàng nhất. BL đã bật khóc nức nở, cô ấy cảm nhận được bờ vai ấy rất an toàn, làm cô ấy đủ tin tưởng để vứt bỏ cái vỏ bề ngoài kia.

Hôm nay cả nhà chúng tôi đến dự tiệc kỷ niệm 40 năm ngày cưới của chủ tịch nước. Mặc dù chủ tịch nước là cậu của ba nhưng so với tuổi tác thì chỉ hơn ba khoảng 5-6 tuổi mà thôi vì ông ấy vốn là con út còn ông nội của Bảo Nghi lại là anh cả. Khi chủ tịch nước chỉ vài tuổi thì ông nội đã đám cưới và đã sinh ra ba, nên từ nhỏ hai cậu cháu chơi rất thân với nhau, giống như bạn cùng lứa.

Đó là một biểu tiệc dành cho những thương gia vừa có tiếng tâm vừa có quyền lực trong giới chính trị, những quan chức cao trong và ngoài nước...

Bên trong buổi tiệc...

-(Chủ tịch nước) Để ông coi nào. Hình như cháu của ông đám cưới rồi nhìn đẹp ra nhỉ

-(BN mỉm cười) Con chúc ông và bà mãi mãi hạnh phúc 

-(Ông mỉm cười vỗ đầu đứa cháu cưng) Ngoan

-(Ba) Mợ đâu rồi cậu?

-Bà ấy vào trong lo chút việc. Ah, cậu có chuyện này nói với con. Chút nữa cậu giới thiệu con biết một người. Ông ấy là một người sẽ giúp rất nhiều cho công ty con đấy

-Ai vậy cậu? 

-(Chưa nói hết lời thì chủ tịch nước đã lên tiếng) Ah, ông ấy đến rồi kìa

Chúng tôi cùng nhìn về hướng người đàn ông mà chủ tịch nước vừa nhắc đến. Trông ông ta thật lịch lãm trong bộ vest màu đen, áo sơ mi xanh nhạt, bên cạnh là khá nhiều vệ sỹ. Ông ấy nở một nụ cười hướng về phía chúng tôi.

Trong giây phút này, BN cảm thấy rất là bất ngờ, cô ấy không thể tin được là người đàn ông mà cô ấy gặp hôm trước ở tiệm hoa lại xuất hiện ở nơi đây trong một vai trò mà cô ấy cho rằng rất quan trọng và đặc biệt. Còn riêng tôi chỉ biết chết lặng nhìn người đàn ông đó, người đang chảy chung một dòng máu huyết thống với tôi. Đã hơn 2 năm rồi, tôi thật sự không ngờ có một ngày chúng tôi lại gặp nhau và nhất là trong hoàn cảnh thế này.

-(Chủ tịch nước bắt tay với ông ta) Chào anh! Rất vui được đoán tiếp anh

-(Ông ấy) Chúc mừng anh!

-Cảm ơn anh, để tôi giới thiệu nha. Đây là cháu ruột của tôi, kim chủ tịch hội đồng quản trị của công ty The Blue, thương gia giàu có nhất việt nam. Còn đây là ông Kingscot Franklin, đại sứ của Hà Lan. Ông ấy cũng chính la chủ tịch hội đồng quản trị của đại công ty KP

Chắc có lẽ ba đã nhận ra được ông ta là ai ngay giây phút gặp mặt. Khi biết về thân phận của tôi thì ba đã điều tra tìm hiểu thêm về ba tôi và công ty KP.

-(Ông ấy mỉm cười bắt tay ba) Chào anh! Tôi nghĩ anh biết tôi là ai chứ

-Vâng, tôi biết

-(Chủ tịch nước thắc mắc hỏi) Hai người biết nhau sao?

-(Ông ấy) Vâng, mà còn là rất thân nữa (Ông ấy quay qua nhìn tôi) Đúng không con trai của ba!

-(Chủ tịch nước) Cậu ấy là?

-Nó là đứa con duy nhất của tôi. Lúc đám cưới của nó tôi đã không thể về dự và cộng thêm tính nó không thích phô trương nên vì thế mà rất ít người biết nó chính là cậu chủ của KP, người thừa kế của dòng họ Franklin

-(Chủ tịch nước) Thì ra hai người là xui gia sao. Quả thật rất là bất ngờ

Để lại cho những người lớn nói chuyện tôi là Bảo Nghi ra ngoài hoa viên...

-Anh! chú ấy là ba của anh sao?

-Uhm, sao vậy em!

-Anh ơi! em đã gặp chú ấy một lần rồi

-Em gặp ông ta ở đâu?

-Ở trong một tiệm hoa, chú ấy còn giúp đỡ em nữa

-Vậy sao

-Đúng rồi, em thấy hình như lúc đó chú ấy biết em là ai. Hay là lúc đó chú ấy đang thử em. Anh ơi! em tiêu rồi, gặp ba anh mà em không biết chào gì hết, chắc là mất điểm lắm

-Không sao đâu mà, em đừng lo

-Nhưng sao đột nhiên ba anh lại về đây vậy

-Anh nghĩ ông ấy đã bắt đầu ra tay rồi

-Là sao anh?

Trong lúc đó thì một vệ sỹ bước đến...

-Da! thưa cậu và cô, lão gia mời hai vị vào ạ

Bên trong...

-(Ba) Gia An! khi nảy ba con có nói là chút nữa muốn hai đứa đến khách sạn gặp ông ấy

-(Tôi thầm nghĩ ông ta đang muốn làm gì đây) Dạ con biết thưa ba, nhưng hôm nay để con 

đi gặp ông ấy một mình trước được không ba!

-Sao vậy con?

-Da! con có một chút việc muốn giải quyết với ba con

-Uhm, tùy vào hai đứa thôi

-(Tôi quay qua nói với Bảo Nghi) Em theo ba về trước nha, anh sẽ về sau

-Nhưng em muốn đi cùng anh, với lại ba anh có nói là muốn gặp hai đứa mình mà

-Anh hiểu, nhưng em để anh gặp ông ấy trước nha, yên tâm đi không có chuyện gì đâu, lần sau anh sẽ dẫn em đến gặp ba anh sau nha

-Uhm, anh đi về sớm đó

-Anh biết rồi

Sau bữa tiệc Bảo Nghi và ba về nhà trước còn tôi thì theo ba mình về New World Hotel...

Phòng...

-Tại sao không cho con bé đến đây?

-Lần sau gặp cũng được. Mục đích của ông về đây là gì?

-Mày vẫn không thay đổi nhỉ, thẳng thắng vào vấn đề, nhưng mày nên nhớ tao là ba của 

mày và những gì của mày đều liên quan đến tao

-Vậy sao! Ông vẫn giữ mãi cái mục đích đó, muốn tôi cưới Princess Luskie

-Đúng, và tao đã nói với mày nhiều lần rồi cái gì mà Kingscot này muốn thì không gì là không được

-Và ông cũng đừng quên tôi là con của ông, những gì tôi đã làm không gì là không làm được

-Vậy thì hãy để coi trong cuộc chiến này tao hay mày sẽ thắng

-Được thôi, tôi sẽ ký giấy để lại tất cả cổ phần của tôi cho ông

-Mày biết tao đâu cần thứ đó, cái tao cần là danh dự của Hoàng Gia. Chỉ cần mày ly dị với con bé kia thì cả KP sẽ thuộc về mày và mày sẽ trở thành The King of Netherland

-Còn nếu không thì sao?

-Thì khi đó vợ mày, ba vợ mày và cả cái công ty The Blue kia sẽ phải trả giá cho sự cố chấp của mày

-Ông định làm gì?

-Mày nghĩ sao nếu chuyện mày là con gái được đưa lên mặt báo. Với cái xã hội phong kiến như cái đất nước Việt Nam này thì việc một diễn viên bật nhất như Hoàng Bảo Nghi lại đi cưới một người đồng tính thì mày nghĩ con bé đó sẽ bị mỗi người kinh bỉ và tẩy chay như thế nào! Còn về The Blue thì mày biết tao đủ sức để bốp nát cái công ty đó, biến nó thành từ một con số 1 của Việt Nam để rồi chỉ còn là cát bui mà thôi

-Ông nghĩ khi chuyện đó đưa ra thì ông không bị gì sao? Nữ hoàng sẽ không chấp nhận cho hôn ước của tôi và Princess Luskie nữa

-Mày không cần lo, tao đã bàng bạc với Princess Luskie rồi và cô ấy đã thưa chuyện với nữ hoàng. Bà ấy đã chấp nhận cho chuyện của mày. Mày phải hiểu Netherland là nơi hôn nhân đồng tính được cho phép nên chuyện của mày đối với nữ hoàng không quá khó để chấp nhận

-Tại sao ông không bao giờ ông để tôi được làm những gì tôi muốn

-Vì mày là con của tao và mày đang mang dòng máu của Hoàng Gia. Mày không có sự lựa chọn, hãy suy nghĩ kỹ lại những gì tao vừa nói

Tôi đứng dậy và bước ra khỏi phòng...

Hồi ức lại quay về ngày hôm ấy, ngày mà tôi quyết định từ bỏ tất cả mà ra đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: