Chương 21
Ở nhà ông Chánh...
-Cộc...cộc...Ba vào được k?
-Dạ! ba vào đi
Ông Chánh bước vào phòng của đứa con gái và ngồi xuống...
-Dạ! ba kiếm con có chuyện gì ạ?
Ông mở chiếc cặp sách lấy ra một sất hình. Đó là những tấm hình trong khá thân mật giữa tôi và Bảo Lâm. Bảo Lâm rất hốt hoảng khi thấy những tấm ảnh ấy.
-Ba...con...
-Con vẫn còn qua lại với tên đó sao?
-Dạ! con...
Bảo Lâm k biết là mình phải nên nói điều gì nữa. Chẳng lẽ lại nói với ba rằng đám của anh An và chị Bảo Nghi chỉ là giả, như thế ba sẽ nói lại với bác 2 thì khi đó mỗi chuyện sẽ phức tạp hơn. Và Bảo Lâm hiểu rõ càng k thể cho ba cô biết anh An k phải là người đàn ông thực thụ. Bảo Lâm đành ôm hết lỗi lầm về mình.
-Con xin lỗi ba
-Ba thật k hiểu tại sao con đã biết hắn là người đã có gia đình mà con vẫn cấm đầu vào. Và người đó còn là chị của con
-Con biết tất cả đều là do con, nhưng ba à! con thật sự rất yêu anh An
-Con yêu hắn nhiều đến thế sao?
-Dạ! rất nhiều
-Vậy thì con hãy tiếp tục mối quan hệ đó đi. Ba k cấm
-Hả?
Bảo Lâm rất là bất ngờ trước câu nói của ba mình. Cô ấy thật k hiểu ba cô đang nghĩ gì. Tại sao ông ấy lại k la mắng hay giam lỗng cô giống lúc trước, thay vào đó ông lại chấp nhận cho tình yêu của cô.
-Sao ba lại k phản đối?
-(Ông ân cần xoa đầu đứa con gái) Ba biết trước đây ba quá đáng nên làm con mới rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay. Tuy là bây giờ có vẻ hơi bị thiệt thòi, nhưng dù sao Bảo Nghi cũng là chị con. 2 chị em cùng lấy chung một chồng cũng k sao. Hồi xưa người ta cũng thế thôi. Miễn sao con của ba được hạnh phúc là được
Bảo Lâm hoàn toàn k đồng ý với cách nói của ba mình nhưng cô k phản đối lại vì nếu cô nói ra thì ba sẽ nghi ngờ về cuộc hôn nhân của anh An và chị Bảo Nghi. Cô k muốn vì sự phân bua nhất thời mà đem lại phiền phức cho Bảo Nghi.
-Dạ! con cám ơn ba
Ông Chánh rời khỏi phòng của đứa con gái, trên khuôn mặt nở một nụ cười đầy hiểm ý. Nói chính xác thì ông k phải vì thật lòng mong đứa con gái được hạnh phúc mà làm như thế vì thật sự với tư cách là một người cha thì ông phải nên ngăn cản k cho Bảo Lâm được tiếp tục mới quan hệ này. Ông nên biết rõ làm sao con gái của mình có thể hạnh phúc khi yêu một người đã có gia đình và người đó lại là chị của Bảo Lâm. Mục đích chính của ông là một thứ khác, mà ông biết rằng chỉ có chấp nhận thì ông mới có thể có cơ hội để lấy được cái ông muốn.
Sau cuộc hợp báo thì mỗi chuyện cũng đã dịu đi bớt. Mỗi người cũng có vẻ đã tin nhưng số khác cũng có những bài báo mang tính chất lăng mạ tôi vì hôm ở cuộc hợp báo tôi đã chỉnh một tên phóng viên nên hắn đã viết một bài báo là "Phò Mã Hết Lăng Nhăng Còn Đòi Hành Hung Người." Sau khi bài báo đó được đăng lên thì hắn đã bị đuổi việc vì do ba đã hạ lệnh cho tổng biên tập tống cổ anh ta. Khi nghe kể lại về sự việc hôm đó, ba rất là ủng hộ cách làm của tôi vì tôi với ba bất ai nếu như làm tổn thương con gái mình đều đáng bị trừng phạt.
Dạo này tôi cũng ít đi cùng Bảo Lâm, chỉ là gặp mặt ở công tuy và sau đó mạnh ai người nấy về vì cả 2 hiểu k nên để người khác để ý. Hãy để mỗi chuyện lặng lại đã. Còn về phần của Bảo Nghi thì trông khá bận rộn vì đang trong thời gian quay video clip cho cuốn albums. Ngày nào sau khi tan sở tôi cũng đều đến chổ làm của Bảo Nghi, một phần thì muốn bọn phóng viên k viết bậy bã về mối quan hệ của chúng tôi, một phần khác thì tôi cũng muốn đến ủng hộ cho cô ấy. Trông Bảo Nghi bình thường thì vui vẻ, nhí nhảnh như đứa con nít, nhưng khi thấy cô ấy làm việc thì rất cần cù và chịu khó.
Trên đường tôi chở Bảo Nghi về...
-Anh có biết uống rượu k?
-Uhm
-Vậy thì hôm nay cho anh thử loại rượu này (Bảo Nghi đưa lên một trai rượu)
-Sao hôm nay lại muốn uống rượu?
-Đâu có, đây là loại rượu mà ba thích nhất chỉ có ở pháp, mà còn rất hiếm mỗi năm chỉ có 20 chai. Chủ yếu là mua cho ba nhưng sẽ cho anh uống khé
Ở nhà...
-Dạ! lão gia đã về
-Tiểu thư về chưa?
-Dạ! tiểu thư đang nấu ăn ở dưới bếp
-Nấu ăn hả?
-Dạ
Ông Phong nghe chú quản lý Hưng nói mà khá bất ngờ. Từ nào đến giờ có bao giờ con gái cưng của ông phải vào nhà bếp vậy mà hôm nay lại nấu ăn nữa chứ.
Ông khẽ bước vào nhà bếp...
-Con gái của ba đang làm gì thế?
-A, ba đã về
-Con gái của ba trông có vẻ giống một người vợ đảm đang quá nhỉ
-Hihi, hôm nay con xuống bếp cho ba thử tài nghệ của con. Giờ ba hãy đi tắm thay đồ là sẽ có ăn ngay
-Uhm, mà chồng con đâu?
-Anh ấy đang tắm trên phòng
Một lúc sau tôi và ba cùng bước vào phòng ăn thì đã thấy mỗi thứ đã được bày sẵng trên bàn. Những món ăn rất là bình dị nhưng chắc rằng đối với ba sẽ k có món ăn nào mà ngon và ngọt ngào bằng món ăn do chính con gái mình nấu.
-(Ba) Trong cũng ngon quá nhỉ
-Dĩ nhiên rồi do chính con gái cưng của ba nấu mà
-Gia An này! con đã dùng cách gì mà biến con gái ba thành như ngày hôm nay vậy
-K dám đâu ba, anh ấy làm sao thay đổi được con, chỉ là con muốn nấu cho ba ăn thôi
-Hôm nay nịnh ba quá nhỉ
-Đâu có đâu, con thương ba của con ma. Con còn mua cho ba trai rượu mà ba thích nhất nửa nè
-Wo, tốt vậy sao. Nếu thương ba thì mau cho ba đứa cháu đi
-Chuyện đó thì...(Bảo Nghi quay qua nhìn tôi, làm tôi cũng k biết cô ấy nghĩ gì nữa.)
-Gia An này! con phải cố gắng lên biết chưa. Có cần ba cho con được nghĩ một tuần để 2 đứa đi du lịch. Biết đâu khi về lại có tin vui
-(Tôi) Dạ! chuyện đó...
-(BN) Ba con đang bận mà, khi rảnh tôi con sẽ đi. Ba đừng nôn mà
Tôi tự nghĩ làm sao chúng tôi có thể cho ba một đứa cháu đây nhỉ...
Loại rượu mà Bảo Nghi mua quả thật là tiền nào của đó. Vị rượu rất tuyệt, 3 cha con vì thế mà xử nguyên bình luôn. Sau đó Bảo Nghi thì hát, ba thì đàn ghita, còn tôi thì ngồi làm khán giả, hát hò đến 10h đêm. Vì do ngày mai ai cũng đi làm nên phải đi ngủ sớm, sau khi ba về phòng thì tôi và Bảo Nghi cũng về phòng. Do say qua nên khi về đến 2 chúng tôi đã lăng ra ngủ như chết. Loại rượu này ngon nhưng dễ bị say và còn rất nóng nữa.
Sáng hôm sau cũng như mỗi ngày tôi thức dậy sớm hơn Bảo Nghi và cô ấy thì lúc nào cũng xem tôi là cái gối ôm để ôm. Nhưng có điều hôm nay thật lạ, tôi cảm thấy hình như cả tôi và Bảo Nghi thiếu thiếu cái gì đó. Tôi từ từ mở cái mềm và đưa mặt vào trong. Rồi tôi chợt hoảng hốt khi phát hiện ra rằng, cả tôi và Bảo Nghi chỉ mặc có đồ lót. Tôi biết chắc là tối qua giữa chúng tôi k hề xảy ra bất cứ chuyện gì, nhưng cái cảm giác gia thịt của tôi chạm vào gia thịt của cô ấy làm tôi nóng rang cả người. Tôi nhanh chóng đứng dậy thay đồ và sau đó lấy một cái mền gối khác để lên sofa như chứng minh rằng tối qua tôi đã ngủ ở đó và k hề nhìn thấy bất cứ gì. Và đúng k sai, khi Bảo Nghi thức dậy cô ấy rất là hoảng hốt nhưng khi nhìn thấy đồ trên sofa thì cũng bớt sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro