Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Tối hôm đó cũng khoảng 11 giờ thì phải. Tôi và con nhỏ đó đang ngủ say thì dt tôi keo. Coi lại số thì biết đó là Bảo Lâm.

-Alo

-(Bảo Lâm vừa nói vừa khóc) Anh An! cứu em

-Em sao vậy? Đừng khóc, có chuyện gì nói anh nghe

-Ba em giam lỏng em ở nhà, k cho em được gặp anh

-Nhưng vì sao chứ?

-Vì em nói với ba là em yêu anh, em muốn được ở bên anh, nhưng ba k chấp nhận nên giam k cho em ra ngoài. Anh hãy đến cứu em có được k?

Nghe những lời nói đó mà tôi thấy sao thật nghẹn ngào, chỉ vì một người như tôi mà cô ấy lại bị thế.

-Anh sẽ đến liền

Tôi vội vả ngồi dậy thay đồ và trước khi tôi đi thì vẫn thấy con nhỏ đó đang ngủ say sưa...nhưng tôi đâu biết rằng cô ấy đã thức từ hồi tiếng chuông dt keo. Cô ta đã nghe hết cuộc nói chuyện nhưng lại chỉ nằm im mà k nói gì.

Theo địa chỉ Bảo Lâm cho thì tôi đang đứng trước một căn biệt thư rất nguy nga. Tôi đứng ở dưới dt cho Bảo Lâm...

-Anh đang ở dưới nhà

-Anh đợi em một chút, để em coi mấy tên cận vệ đâu rồi

-Uhm

Đứng ở dưới cũng khoảng 15 phút thì tôi mới thấy Bảo Lâm mở cửa bước ra...

-Mình đi nhanh đi anh, k bọn họ phát hiện

-Uhm

Tội đạp xe nhanh bỏ đi...

-Giờ chúng ta đi đâu đây hả em

-Đến nhà anh được k?

-Hả! (Tôi nhớ đến con nhỏ ở nhà) K được đâu em, nhà anh có người

-Là cái người oshin của anh hả!

-Uhm

-Vậy chúng ta kiếm một khách sạn nào đó đi, cũng nữa đêm rồi, chẳng lẽ đi ngoài đường thế này sao

-Uhm

Chúng tôi bước vào một khách sạn...

-Tối nay em ngủ ở giường bên đây đi. Anh ngủ bên này

-Dạ

-Nhưng em đi như thế ba em có làm gì k?

-Em cũng k biết nữa. Đây là lần đầu tiên em trốn nhà đi như thế này

-Em gan quá

-Uhm, tất cả đều là tại anh đó

-Sao lại tại anh?

-Vì em yêu anh

Tôi đứng ngớ ngác nhìn Bảo Lâm, k biết là mình nên nói gì nữa. Tôi thật sự cũng thích Bảo Lâm, nhưng con nhỏ ở nhà tôi nói k sai, Bảo Lâm yêu tôi vì cô ấy tưởng tôi là con trai. Nếu cô ấy biết sự thật về tôi thì có lẽ Bảo Lâm sẽ k yêu tôi đâu.

-Gia An, anh làm gì mà im lặng thế?

-K gì

Bảo Lâm bước đến thật gần và ôm lấy tôi từ phía sau...

-Anh, em thật sự rất yêu anh

-Bảo Lâm...anh...

-Sao hả anh!

-Anh k thể yêu em

Bảo Lâm bỏ tay ra và tôi cũng quay lại nhìn cô ấy

-Sao anh lại k thể yêu em

-Anh xin lỗi...nhưng anh k thể

-Chẳng lẽ anh đã yêu người con gái khác

Tôi k biết là mình nên trả lời thế nào. Tôi k thể yêu Bảo Lâm và tôi cũng k có yêu người con gái nào khác. Nhưng tôi nghĩ mình nên làm cho cô ấy nản lòng.

-Sao anh k trả lời em?

-Uhm, anh đã có người yêu

-Cô ấy là ai? Có phải là cô gái ở nhà anh đúng k?

-Uhm

-(Bảo Lâm nói trong nghẹn ngào) Vậy thì em hiểu rồi

Bảo Lâm chạy vội ra ngoài. Tôi cũng đuổi theo, nhìn thấy cô ấy leo lên một chiếc taxi. Tôi cũng lặng lẽ lấy xe về nhà.

Bảo Lâm vừa bước vào nhà thì đã thấy ông Chánh ngồi đợi sẵng ở phòng khách...

-Con mới vừa đi đâu đó?

-Con ra ngoài

-Con đi gặp tên đó đúng k?

Bảo Lâm im lặng k trả lời

-Được rồi, vậy thì con đừng có trách ba. Hắn sẽ k thể nào sống ở đât sài thành này nữa

-Đừng làm hại đến anh ấy. Từ nay trở đi con sẽ k gặp lại con người đó nữa đâu nên ba k cần phải làm như thế

Nói rồi Bảo Lâm bước lên lầu...

Về đến nhà thì tôi thấy con nhỏ đó vẫn còn ngủ. Mà ngủ kiểu gì cái mền thì bị đạp bung ra. Tôi bước lại kéo mền đấp lại cho cô ấy và cũng lặng lẽ nằm bên cạnh. Đang nằm để tay lên trán thì con nhỏ đó lại quay qua ôm lấy tôi. Chắc là tưởng tôi là cái gối ôm nữa. Tôi thầm nghĩ điều đó nhưng tôi đâu hề hay biết rằng con nhỏ đó đang cố tình làm thế. Được cô ta ôm, lòng tôi cảm thấy thật bình yên và nhẹ nhàng. Tôi quàng tay qua vai cô ấy và thế là chúng tôi ôm lấy nhau và chìm sâu vào giấc mộng.

Tối hôm qua cũng đến hơn 4 giờ sáng tôi mới ngủ nên hôm nay tôi ngủ dậy trễ, cũng khoảng hơn 12 giờ trưa. Khi tôi nhìn lại đồng hồ thì mới biết là mình đã trễ giờ làm, mà tôi nhớ là tối qua tôi đã chỉnh chuông báo thức rồi mà, sao nó lại k keo. Tôi bước ra khỏi phòng thì thấy con nhỏ đó đang dọn đồ ăn lên bàn.

-Dậy rồi hả! Đánh răng đi rồi ăn trưa luôn

-Cái đồng hồ của tôi sao nó k keo

-Là tôi tắt đó, tôi đã dt cho chị Ngọc xin nghỉ dùm anh rồi

-Uhm, cám ơn

Bước vào toilet, tôi mới chợt nhớ ra là sao con nhỏ này lại muốn cho tôi ngủ thêm. Cô ta làm sao biết được hôm qua tôi ngủ trễ. Lúc tôi đi thì cô ấy vẫn ngủ mê và cho đến khi tôi về cũng vậy mà.

Bước ra từ toilet...

-Lại đây ngồi đi

-Cô nấu món gì vậy?

-Canh chua cá và cá kho, món anh thích đấy

-Nhìn ngon đấy

-Ngoan thì ăn nhiều đi, chắc có lẽ đây sẽ là lần cuối 

-Hả! Nói gì thế 

-(Cô ta nhìn tôi, ánh mắt rất là tha thiết) Tôi đã làm phiền anh nhiều quá rồi. Chắc là vì tôi nên anh mới gây lộn với bạn gái. Tôi nghĩ có lẽ tôi k nên làm phiền anh nữa

-Ai nói với cô là tôi gây lộn với bạn gái

-Tối qua lúc anh nói chuyện dt tôi đã nghe. Tôi còn nghe tiếng cô ấy khóc nữa

-Cô đừng có khùng quá, k phải là vì cô đâu

-Chứ sao?

-Vì tôi là con gái, tôi k thể yêu cô ấy

-Chẳng lẽ cô ấy thật sự k biết anh là con gái sao?

-K, chắc có lẽ vì thế mà cô ấy mới yêu tôi

-Gia An, sao anh k thử nói đi, có thể cô ấy sẽ chấp nhận thì sao

-Tôi chỉ là một tên nghèo bẹt, k nuôi nổi chính mình thì làm sao có thể bắt cô ấy chịu khổ cùng tôi. Mà thôi bỏ qua chuyện này đi. Cô đừng có nghĩ là vì cô. Cứ việc ở lại đây

-Bộ anh k thấy tôi phiền sao?

-Uhm thì phiền thiệt nhưng mà bây giờ cô mà đi thì biết đi đâu

-Hihi...uhm vậy thôi ở lại cùng chịu khổ với anh. Mà giờ anh lỡ xin nghỉ rồi, hay là ăn xong chúng ta đi chơi nha

-Hôm qua mới đi rồi, hôm nay muốn đi nữa hả!

-Uhm, giờ tôi muốn đi câu cá

-Hả! Câu cá

-Uhm, được k? Tôi muốn đi câu cá lâu rồi mà vẫn chưa được đi

-Sẵng đã nghỉ làm rồi thì đi

Chúng tôi ngồi bên một bờ hồ...

-Bỏ khăn bịch mặt ra đi, chỗ này có tôi với cô à, k ai thấy đâu mà lo

-Uhm, deo nó hoài cũng mệt lắm chứ bộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: