Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lệ thiếu, anh không phát hiện mình đang ghen tị sao

"Hắc hắc......" Nguyễn Manh Manh cười gượng hai tiếng, "Không cần nhỏ mọn như vậy, anh cũng biết tôi không phải có ý tứ này."

Loại sự tình này, rõ ràng chính là làm  mất mặt đôi cẩu nam nữ kia a.

Ai ngờ, Lệ Quân Ngự lại vẻ mặt lạnh nhạt rũ mắt.

"Không biết."

Đáy mắt quạnh quẽ hiện lên ghét bỏ, "Tôi vì cái gì phải biết rằng cô có loại nào ý tứ?"

"Tôi......" Nguyễn Manh Manh tức giận đến đau ngực, người này thật đúng là khó có thể thông, một chút cũng không dung tình.

Nàng hít sâu một hơi, thay đổi lại âm thanh mềm mại thanh âm:

"Lệ thiếu, anh hiểu lầm...... Tôi vừa rồi nói là anh trai thân yêu......Ân, tựa như ba ba yêu, mẹ mẹ yêu, chị yêu giống nhau, đều là đối với gia nhân xưng hô thân mật."

Nàng nhẹ nhàng uyển chuyển nói, nghĩ Lệ Quân Ngự thấy mình đáng thương sẽ thả ra cánh tay nhỏ của nàng.

Nhưng tay nam nhân tay, lực nắm còn tăng lên.

"Đều là đối gia nhân xưng hô thân mật?" Nam nhân ngữ khí trầm thấp.

"Ân, đúng vậy." Nguyễn Manh Manh còn không có phát giác nguy hiểm, không nghi ngờ gật đầu.

"Nói như vậy, cô cũng sẽ xưng hô như vậy với A Triệt cùng tiểu Tỉ?"

Âm thanh của Lệ Quân Ngự đã thấp đến băng lãnh, ánh mắt tối tăm thâm thuý hiện lên sự độc chiếm mạnh mẽ đến hắn cũng phát hiện.

Nguyễn Manh Manh phối hợp gật đầu, mắt hạnh xinh đẹp nhấp nháy, chỉ cho rằng Lệ Quân Ngự là bởi vì bị mình mạo phạm, cho nên như cũ vẫn sinh hờn dỗi.

Còn cố ý cho hắn ví dụ, "Đương nhiên, bọn họ cũng là anh em trai yêu quý của tôi a."

Ai ngờ, vừa dứt lời, cằm lại đột nhiên ăn đau.

Lệ Quân Ngự tay phải kéo lấy cổ tay nàng, đem nàng kéo về phía trước.

Bàn tay nắm lấy cái cằm tinh xảo nhỏ nhắn của nàng nâng lên.

Tầm mắt trầm lãnh không hề chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt nàng dần nổi lên kinh ngạc.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, thân thể nhỏ xinh của Manh Manh bởi vì động tác của hắn cùng quán tính mà rơi vào một lồng ngực hữu lực.

Nam nhân trên người mang lạnh băng khí tràng, nháy mắt thấp đến áp lực.

Đối mặt loại khí tràng này, Nguyễn Manh Manh thức thời không dám lỗ mãng.

Nàng lập tức ngoan ngoãn lộ ra một mạt cười ngọt ngào, gần như lấy lòng nhìn hắn chớp chớp mắt.

"Lệ, lệ thiếu...... Có chuyện hảo hảo nói...... Chúng ta là người văn minh, động khẩu bất động thủ."

Trong lòng ngực, cô gái ngẩng lên đầu nhỏ, thuỷ quang nơi mắt hạnh tản ra ánh sáng phấp phới.

Nàng dụi dụi đầu trong ngực hắn, lại là bộ dáng lấy lòng, cực kỳ giống hắn khi còn nhỏ, mẹ luôn thích nhất hành động của Tiểu Nãi Miêu.

Đồng tử hiện lên một tia dịu dàng, Lệ Quân Ngự nhịn không được duỗi tay, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ cọ, sờ nắn cái nộn cằm mềm mại.

Như vậy vỗ về chơi đùa, tựa như khen thưởng tiểu miêu ngoan ngoãn đáng yêu.

Nguyễn Manh Manh từ lúc cảm nhận nam nhân trong khoảnh khắc thả lỏng cơ thể, cùng với bị hắn vỗ về chơi đùa, cô suy đoán, này tám phần là đem mình trở thành sủng vật mà vỗ về.

Nghe nói qua vỗ về tiểu miêu, vỗ về cẩu nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vỗ về người!

Bất quá, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Nàng giống như ngoan ngoãn ghé vào trong lòng ngực Lệ Quân Ngự, tùy ý bị vị đại thiếu gia này đem chính mình trở thành sủng vật, trong lòng lại nghĩ ngợi theo cách khác.

Lệ Quân Ngự xoa nhẹ trong chốc lát, tựa hồ đối với loại này xúc cảm rất là vừa lòng, lúc này mới híp mắt  đen nhánh, nhàn nhạt nói: "Về sau không được gọi bậy, đi thôi, mang cô đi ăn cơm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro