Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

Đang trong những ngày chờ đợi.

------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

Rè... Tiếng điện thoại rung đưa cậu về với "thời đại văn minh". Lấp ló điện thoại trong ngăn bàn, cậy đọc tin nhắn. "Kookie, em có thể ra vườn gặp anh bây giờ không? Anh chờ em nhé." - Tin nhắn từ Yoongi.

Cậu băn khoăn không hiểu Yoongi muốn gặp cậu trong lúc này làm gì. Bây giờ cậu chỉ cần nghĩ ra một lý do thích hợp để lỉnh ra ngoài (Hay nói trắng ra là cúp tiết đó). Cánh tay cậu từ từ giơ cao.

- Gì vậy Kookie? - Cô giáo hỏi cậu.

- Cô ơi, em đau bụng quá.

- Vậy em xuống phòng y tế đi nhé.

- Vâng!

Chỉ đợi có vậy, cậu giả bộ mệt mỏi chuồn ra khỏi lớp.

- Kookie, ở đây.

-Yoongi!

- Có chuyện gì mà anh hẹn gặp em giờ này?

- Kookie à! Em, em yêu Taehyung nhiều chứ?

Cậu đứng hình với câu hỏi của Yoongi, mặt hơi ửng hồng.

- Em trả lời anh đi?

- Nhất định phải trả lời sao?

- Ừ, nhất định. Hôm nay anh hỏi gì em cũng nhất định phải trả lời.

Cậu khẽ gật đầu.

- Em yêu Taehyung nhiều lắm đúng không?

Cậu gật đầu.

-Bên cạnh cậu ta, em thấy hạnh phúc chứ?

Cậu gật đầu tiếp.

- Anh thật sự không có cơ hội nào sao?

Cậu lại gật đầu.

Sau nhiều câu hỏi, Yoongi thở ra nhẹ nhõm, nhìn cậu mỉm cười:

- Vậy từ giờ anh sẽ để em hạnh phúc bên cạnh người em chọn.

- Yoongi, em...

- Không cần nói gì cả. Anh hiểu mà. Anh có thể ôm em một lần không?

Nhìn Yoongi như vậy, cậu thấy có lỗi khi không đáp lại tình cảm của Yoongi.

- Vâng!

Yoongi bước một bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy cậu. Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng có cậu trong tay, Yoongi muốn giữ kỹ hơi ấm cậu càng lâu càng tốt. Yoongi ôm cậu trong tay mà lòng như vỡ vụn.

- Bỏ vợ tôi ra ngay.

Yoongi buông cậu ra, cả hai nhìn về phía hắn.

- Taehyung!

Hắn bước tới gần, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt chứa nhiều tia giận dữ.

- Em về lớp đi!

Nhìn cậu, hắn ra lệnh làm cậu lắp bắp.

- Taehyung, không phải...

- Kookie,em về lớp đi, để anh nói với cậu ta.

Yoongi nhìn cậu trấn an, cậu mới miễn cưỡng quay bước về lớp. Cậu đi xa rồi, hắn nhìn Yoongi đầy bực tức.

- Tôi đã cảnh cáo cậu không được động tới Kookie chưa?

- Rồi.

- Cậu muốn ăn đòn đến thế sao?

- Có lẽ cậu hiểu lầm, tôi chỉ muốn ôm Kookie một lần thôi.

Hắn đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Yoongi. Yoongi nói tiếp:

- Tôi quyết định sẽ không tranh giành Kookie với cậu nữa, nhưng cậu đừng nghĩ tôi không biết chuyện cậu đang giấu giếm Kookie.

- Nói rõ luôn đi.

- Tôi biết cả rồi, chuyện ba mẹ em ấy, công ty nhà em ấy.

Hắn không tỏ vẻ bất ngờ trước câu nói của Yoongi:

- Thì sao?

- Không sao cả. Vì tôi sẽ không nói cho Kookie biết. Tôi không muốn em ấy đau khổ.

- Vậy thì không còn gì để nói nữa.

Hắn dửng dưng quay người bỏ đi, giọng Yoongi vẫn vang lên phía sau:

- Nhưng nếu một ngày Kookie biết được sự thật, chắc cậu cũng biết chuyện gì xảy ra chứ?

Không trả lời, hắn mặc kệ lời cảnh báo của Yoongi mà bước tiếp. Yoongi cũng rời khỏi đó, đi về phía lớp học của mình.

Trong bụi cây gần đó, có một người đang nằm nhắm mắt, khi thấy mọi thứ im ắng cặp mắt tinh ranh đó mở to, miệng mủm cười ranh mãnh.

"Không ngờ trốn học ra đây ngủ cũng có phim coi. Có vẻ mọi việc thú vị hơn mình nghĩ."

-------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱-------

TBC

Tui quay lại rồi đây. 1 tuần mà trong tui vẫn còn hột dưa với cả bánh mứt cơ đấy.

Nhớ vote và comment (nếu có) nhé. Yêu nhiều😘😘😘

#Yoon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro