CHƯƠNG 1
Bên ngoài, ánh nắng ban mai ấm áp đang phủ lên mọi vật thay thế cho màn đêm lạnh lẽo. Mùi thơm của hoa thoang thoảng xen lẫn mùi cỏ non sáng sớm.
Trên giường, nó nằm đó, mắt nhắm nghiến lười biếng. Nó từ từ mở mắt, ánh sáng làm chói mắt khiến nó phải dùng tay che lại, một vài giây sau khi thức nghi được nó mở mắt lần nữa. Trước mặt nó là một tấm gương, cô gái trong gương có khuôn mặt hơi xanh, đầu quấn một lớp băng, cô gái ấy khẽ đưa tay chậm vào lớp băng trên đầu.
- Đau quá! Đây là đâu?
Rồi cảm giác ấy bất an dâng lên, như có điều gì mách bảo nó đẩy cửa phòng chạy thục mạng.
- Cô chủ! Cô chủ tỉnh rồi! Cô chủ!
Trong khi nó vẫn đứng ngơ người ra thì đám người đó đang tiến lại gần hơn, nó càng chạy thật nhanh.
- Cô chủ! - Đám người vẫn đuổi theo gọi inh ỏi.
Nó chạy ra khỏi hành lang tới một khu vườn rộng, chạy được một hồi nó xanh mặt. "Ngõ cụt! Chết rồi đám 'chủ nợ' vẫn không buông tha cho mình, biết làm sao đây?"
Nó đang hoảng hốt cực độ thì một giọng nói lạnh băng vang lên làm nó thấy ớn lạnh:
- Vợ à, mới sáng ra em đã lam náo loạn cả nhà như vậy sao?
Nó giật mình, quay về phát ra âm thanh. Một tên con trai từ từ bước tới.
Một giây. Hai giây. Ba giây.
- Thiếu gia, sáng nay cô chủ...
Hắn không đáp chỉ nhìn phía đám người kia, cái nhìn làm họ im bặt. Nó hết ngỡ ngàng rồi tới bất ngờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong khi đó hắn tiến lại gần nó, giọng đều đều:
- Vào nhà thôi, em còn phải ăn sáng rồi uống thuốc.
Hắn nắm tay nó kéo đi, như phản xạ nó giật tay lại, nhìn hắn đầy khó hiểu:
- Anh là ai?
Không khí bắt đầu căng thẳng, hắn nhìn nó bất giác nở nụ cười nửa miệng nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng.
- Trần Gia Huy, hôn phu của em! Nó chết đứng.
- Hôn phu của tôi?
Chắc mặt nó bây giờ nhìn kì cục lắm, mắt nó mở to nhìn thẳng vào mắt hắn - đôi mắt nâu lạnh lùng. Nó im lặng thêm vài giây để sắp xếp lại mọi thứ trong cái đầu trống rỗng.
- Vào nhà đi. - Một lần nữa tiếng nói của hắn làm nó quay về thực tại.
- Không!
Trả lời ngắn gọn, nó nhìn hắn bằng ánh mắt ương ngạnh xen chút cảnh giác. Hắn lại nhếch môi, vẫn giống nói đều đều:
- Nghe thấy chưa, vợ tôi muốn ăn sáng ngoài vườn.
Nó không hiểu gì cứ há hốc mồm, đám người phía sau cúi mình rồi quay vào nhà. Hắn tiến lại, bất ngờ bế nó lên mặc cho nó la hét.
- Bỏ tôi xuống đồ đáng ghét xấu xa, anh làm gì vậy hả?
Hắn bỏ ngoài tai tất cả và bế nó đến góc vườn có cái cây to nhất, một lần nữa trong buổi sáng nó lại mắt chữ A mồm chữ O khi thấy mọi thứ được sắp xếp như buổi dã ngoại.
Khi hắn ra hiệu người giúp việc đi hết, nó nhìn hắn hỏi một hồi liên tục:
- Sao tôi không nhớ gì hết? Tôi tên gì? Sao tôi lại ở đây? Sao anh lại là hôn phu của tôi?
Hắn chỉ đáp lại chuỗi câu hỏi của nó bằng một câu ngắn gôn nhưng xúc tích:
- Ăn đi.
- Anh không nói tôi không ăn. - Nó ương bướng.
Hắn nhìn nó thở hắt ra một tiếng:
- Đường Du, em tên Đường Du. Hai gia đình đã hứa hôn cho chúng ta. Nhưng một tuần trước gia đình em gắp tai nạn, em bị hôn mê, còn ba mẹ em hiện giờ vẫn chưa tìm thấy.
Mọi chuyện quá đột ngột, nó không thết đón nhận được, nhưng hình như hiểu được tình cảnh của mình mắt nó hoa lên, nước mắt chảy xuống. Không lẽ lại như vậy? Nó không nhớ gì hết, không ký ức, không kỷ niệm. Nó khóc không thành tiếng. Hắn choàng tay ra ôm nó vào lòng, ánh mắt vẫn xa xăm khó hiểu.
__**__
Đây là ngày thứ tư trong ký ức toàn màu trắng của nó tại ngôi nhà của hắn. Vốn là người lạc quan, hôm nay nó thấy tươi tỉnh hơn, khi mở tủ quần áo (trong tủ có rất nhiều quần áo nhưng có lẽ đều là do hắn chuẩn bị), nó chú ý đến bộ đồng phục hơi đầy đủ.
- Đi học, muốn đi học quá!
Nó lại chạy ra ngoài, lao thẳng sang phòng bên kia.
"Hắn đang ngủ, sao tên này ngủ nhìn đẹp quá vậy không biết." Nó nghĩ thầm. Nó hơi đỏ mặt nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
- Dậy! Dậy mau lên đồ heo nướng, mau dậy đi học thôi, dậy!
Hắn nhíu mày, cảm thấy cái gì đó kéo kéo, giật giật làm hắn vô cùng khó chịu và khó ngủ. Hắn bực tức mở mắt ra, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt hình viên đạn như muốn giết người.
- Dậy rồi à, làm gì ngủ như heo kêu hoài không chịu dậy, không định đi học sao?
Nghe giọng đầy sức sống của nó, hắn khẽ mỉm cười nhưng rất nhanh, nụ cười biến mất. Thay vào đó là khuôn mặt nghiêm nghị, nó có cảm giác bất an bèn cười trừ:
- Vậy, vật anh ngủ tiếp cũng được. Tôi đi nha.
Hắn đâu dễ dàng tha cho nó, hắn bật dậy kéo nó vào lòng, nghiêm giọng:
- Định trốn à, đồ nghịch ngợm?
- Đồ khó ưa, bỏ tôi ra.
- Không, sáng nào em cũng làm náo loạn cả nhà nên hôm nay phải chịu phạt.
- Bỏ ra, tôi có ý tốt gọi anh dậy, anh không cảm ơn thì thôi còn đòi phạt tôi là sao?
- Không, vẫn phải phạt.
Nó cố vùng vẫy nhưng không thoát được, khuôn mặt hắn thì vẫn lạnh một cách đáng ghét.
- Anh phạt em...dọn chuồng heo!
Nó đứng hình không vùng vẫy nữa trong đầu hiện lên cảnh tượng đó.
"Chuồng heo sao?"
Từ phòng hắn bước ra, mặt nó méo xệch rất khó coi khiến ai cũng phải "ngước nhìn"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro