Ngoại truyện 10: Ba anh em
Trong quá khứ, nhà lớn của nhà họ Trần ở thành phố W nằm trong khu dân cư hạng sang, được tính là căn nhà an tĩnh nhất toàn khu, ít khi xuất hiện âm thanh, cũng hiếm khi có người lạ ra vào, chung quy cũng chỉ có vài miệng ăn như vậy. Nhưng mấy năm nay, dần dần chỗ này đã biến thành căn nhà náo nhiệt nhất toàn khu.
Mặc dù vẫn ít có người lạ ra vào như xưa, nhưng lại thường thấy một nhà lớn lớn nhỏ nhỏ chơi đùa trước cửa nhà, tiếng cười ngây thơ của bọn trẻ thỉnh thoảng sẽ hấp dẫn sự chú ý của các hộ gia đình khác trong khu.
Gia đình này cũng được coi là khá nổi danh ở khu chung cư này. Ban đầu nghe nói người con trai độc nhất của nhà họ Trần mắc chứng tự bế, lưu lạc tới mức phải về nơi thâm sơn cùng cốc để mua vợ, mà hay ho ở chỗ người con trai này lại có địa vị hết sức quan trọng trong giới văn nghệ sĩ.
Vậy nên, dưới sự tuyên truyền, tô vẽ của giới truyền thông ở tứ phía, muốn không biết đến một ít chuyện của nhà này cũng khó.
Lúc mới đầu, mọi người cũng thật sự không coi trọng cuộc hôn nhân này của con trai nhà họ Trần. Mọi người nói xem, dùng tiền để mua vợ thì làm sao có thể có được một người vợ hết lòng với mình đây? Hơn nữa, bọn họ cũng đã đưa mắt xem qua người con dâu này của nhà họ Trần, đây chính là một mỹ nhân, nghe nói lại còn có năng lực rất khá nữa.
Có mấy hộ gia đình thi thoảng cũng gặp cô trong khu nhà, nói chuyện với nhau vài câu rồi cũng đều có thể biết được năng lực giao tiếp của cô rất tốt.
Mọi người nói thử xem, một người con gái có nhiều ưu điểm như vậy, đặt ở bên ngoài, một mỹ nhân như vậy ai mà chẳng muốn theo đuổi.
Ban đầu, vì hoàn cảnh ép buộc nên mới phải gả cho con trai nhà họ Trần, đợi đến khi cô ấy đủ lông đủ cánh rồi, còn không phải sẽ vỗ cánh bay đi hay sao? Đến cuối cùng, nhà họ Trần sợ là sẽ chỉ làm “công dã tràng” mà thôi.
Có thể khiến cho mọi người phải rớt mắt kiếng chính là, sau một năm lại một năm, đứa bé chính là một đứa lại tiếp một đứa được sinh ra, cũng đã sinh được ba đứa rồi.
Mắt thấy đứa lớn nhất đã sắp lên tiểu học, hai đứa nhỏ cũng đều được vào nhà trẻ rồi, hai vợ chồng này vẫn ân ái mặn nồng, mỗi ngày đều cùng ra cùng vào, thật khiến mọi người cảm thấy thực sự không hiểu nổi.
Tại sao đứa con trai ngốc nhà họ Trần lại tốt số như vậy chứ? Hay là nói, nhà họ Trần đã cho người con dâu này nhiều lợi ích đến đếm không hết? Hoặc là người con dâu này có nhược điểm gì đó bị người nhà họ Trần nắm trong tay?
Dù cho có nhiều suy đoán hơn nữa thì người trong cuộc vẫn không có bất cứ sự hồi đáp nào. Điều này khiến cho người ta chỉ có thể tiếp tục suy đoán mà thôi. Thời gian dần trôi, những loại suy đoán này lại càng ít dần. Dù sao cũng là chuyện trong nhà người khác, mình có đoán nhiều hơn nữa thì cũng chẳng có chút xíu quan hệ nào đến mình hết. Có thể, người trong khu chung cư này, đại đa số đều là người có nguyên tắc, biết lời nào nên nói, lời nào không. Nhưng người lớn có thể biết chừng mực không có nghĩa là trẻ con cũng như vậy.
Chiêu Đệ cũng biết có vài lần, trên đường về nhà sau giờ tan học, những đứa bé ở khu chung cư này vây quanh bọn Tiểu Duệ Hồng làm ồn.
Cách cửa khu chung cư không tới hai thước chính là một trường tiểu học nổi tiếng xa gần chất lượng dạy học đứng đầu thành phố W vậy nên ba đứa nhỏ nhà họ Trần khi đến tuổi đi học đều được theo học tại trường tiểu học này.
Lúc mới đầu, bởi vì không yên lòng, Hạ Cầm, Chiêu Đệ còn đưa đón bọn Tiểu Duệ Hồng đi học và trở về.
Sau đó lại cảm thấy khoảng cách gần như thế hẳn sẽ không có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra nên Chiêu Đệ, vì muốn rèn luyện năng lực tự chủ cho Tiểu Duệ Hồng, đã để cho nó tự mình đến trường lại tự mình về nhà.
Sau đó lại có thêm em trai, em gái, Tiểu Duệ Hồng đã lớn nên liền xung phong nhận việc đưa em trai em gái cùng đến trường, chờ đến khi em trai em gái vào lớp rồi nó mới đi đến trường tiểu học của mình ở xa hơn, sau đó buổi chiều, lúc tan học, nó sẽ để em trai em gái đợi trong phòng học, nó sẽ tới đón các em cùng nhau về nhà.
Ngày này, Trần Duệ Hồng vừa mới tới cổng vườn của nhà trẻ được dựng lên ngay cạnh trường tiểu học thì đã nhìn thấy hai bóng người bé nhỏ ngồi cạnh nhau trong sân thể thao của nhà trẻ.
Nó nhìn lại, đây còn không phải là em trai Trần Duệ Minh và em gái Trần Khả Duyệt sao? Nó nhìn kỹ lại lần nữa, phát hiện ra Tiểu Khả Duyệt đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, khuôn mặt mất hứng, loáng thoáng còn thấy dường như là vệt nước mắt. Mà Tiểu Duệ Minh vẫn đứng bên cạnh em gái, dường như đang nói gì đó.
Đợi đến khi Trần Duệ Hồng đến gần mới nghe được em trai đang nói gì. “Khả Duyệt, làm sao em lại đần thế hả? Người ta mắng em, em lại ngoan ngoãn để cho người ta mắng à? Thật là mất mặt người nhà họ Trần mà. Hôm nay về nhà, anh muốn nói cho bố mẹ biết, để cho mẹ dạy dỗ lại em một chút. Mẹ đã nói rồi, đứa con của nhà họ Trần ra ngoài nhất định phải không kiêu ngạo, không tự ti.”
Lúc nói đến đây, thằng nhóc liền gãi trán. Từ này nói như vậy đúng không nhỉ? Mẹ hình như là nói như vậy, sẽ không sai đâu.
Chờ đến khi nó xác định mình không nói sai thì mới tiếp tục dạy dỗ em gái: “Mẹ còn nói, ba của chúng ta chính là người ba tốt nhất thế giới, thiện lương nhất, thành thật nhất, lớn nhất… lớn…”
Thằng nhóc dùng sức vỗ đầu mà vẫn nghĩ không ra phía sau chữ “lớn” là chữ nào, dù sao đại khái chính là chỉ rất thông minh thì phải. “Người tài vẻ ngoài đần độn.”
Trần Duệ Hồng ở một bên nghe được một lát thì đã biết đã có chuyện gì xảy ra. Nhất định đã có bạn nhỏ nào đó nói xấu ba của chúng nó, lại để cho hai đứa nhóc này nghe được thành ra bọn nó mới một khóc, một tức giận.
Lúc nó tiến lên giúp em trai hoàn thành nốt từ này mới hấp dẫn lực chú ý của hai đứa nhóc đang nói chuyện hết sức chuyên chú ở đó.
“Anh cả, anh cả.” Hai đứa nhóc nghe thấy tiếng thì đều đồng loạt nhìn về phía này, thấy người đó là Trần Duệ Hồng thì đều đứng lên, thân thiết chạy ra đón.
Trần Duệ Hồng đưa tay, lau sạch sẽ nước mắt vui mừng trên khuôn mặt của Tiểu Khả Duyệt, lại sờ sờ đầu Tiểu Duệ Minh. Thật ra thì tuổi của chính nó cũng còn chưa lớn, mới 10 tuổi, cũng vẫn còn là một đứa nhỏ, nhưng trong lúc này, lại ra vẻ chững chạc như người lớn.
“Nhưng Khả Duyệt à, anh cả muốn phê bình em. Lần này anh hai của em nói rất đúng, khi người khác nói xấu ba ba, em phải mạnh mẽ phản bác thẳng tay chứ. Chúng ta không có gì phải chột dạ hết. Ba của chúng ta chính là người ba tốt nhất thế giới này, so với người khác chỉ có tốt hơn, không có kém hơn. Mẹ nói rồi, ba chính là thiên sứ, ba chỉ có chút “không dính khói bụi trần gian” mà thôi. Điều chúng ta phải làm chính là bảo vệ phần tốt đẹp này của ba, mà không phải để cho những người “bảo sao biết vậy” này cho rằng sự tốt đẹp ấy là ngu dốt. Chúng ta phải làm những người thông minh biết nhìn xuyên qua hiện tượng để thấy bản chất, biết không?”
Nghe được anh cả giúp anh hai dạy dỗ mình, cô nhóc có chút không vui, lập tức muốn mở miệng biện giải cho bản thân mấy câu.
“Anh cả, em không có. Duyệt Duyệt không cảm thấy ba không tốt, nhưng bọn nó quá nhiều người, Duyệt Duyệt lúc ấy lại chỉ có một mình, vừa mở miệng liền nói không lại nhiều cái miệng nên mới tức đến khóc mà.”
“Em ngu thế, sao không gào tên anh lên hả? Anh nhất định sẽ nghe được. Em nói không át lại được người ta thì để anh giúp em nói.”
Tiểu Duệ Minh vừa nghe được thì liền thấy không vui, có nó làm anh hai ở đây mà em gái lại không hiểu được đi gọi viện binh. Sao lại đần như thế cơ chứ?
Tiểu Khả Duyệt vừa nghe thấy anh hai mắng mình ngu thì lại tức đến trợn mắt, cong cong môi rồi lại không nói ra lời. Nó quyết định, đợi lát nữa về nhà, nó phải đi tìm ba ba tố cáo, anh hai lại nói tiểu công chúa của ba là đần. Nó muốn ba phạt anh hai phải đi luyện đàn, nhìn xem anh ấy còn dám khi dễ nó nữa không. Anh hai sợ nhất chính là phải đi luyện đàn đấy, bình thường đến phòng đàn cũng không dám bước vào luôn. Lần này nó phải để cho anh ấy luyện đến phát khóc lên mới được, nhìn xem anh ấy còn dám nói nó đần nữa hay không.
Tiểu Duệ Hồng thấy tâm tình em gái cũng đã bình phục lại giống như bình thường muốn cãi nhau thì mới cười cười, mỗi tay kéo một đứa, cùng nhau về nhà. Cõi đời này có rất nhiều điều tốt đẹp mà người đời không biết, thậm chí thường thường sẽ xem thành thục là ngu dốt, nhận định thiện lương thành mềm yếu, có thể bắt nạt, nói thuần phát chỉ là chút chuyện cỏn con.
Vậy nếu trên thế giới này xuất hiện một người, có thể chăm chú, không vì sự hiểu lầm của những người khác mà có thành kiến với bạn, chỉ nhìn nhận vào ưu điểm của bạn để đối xử với bạn, vậy chúc mừng bạn… Bạn đã tìm được người đáng giá phó thác cả cuộc đời rồi đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro