Chap 2: Cầu hôn.
Hình như rất trùng hợp là Vương Lục Nghị cũng đang hồi tưởng lại những kỷ niệm của cả hai lúc còn ở Thụy Điển. Nhưng Đường Duệ sau khi trở lại với hiện tại, nhìn khung cảnh tuyệt đẹp trước mặt cùng những suy nghĩ trong đầu vừa rồi lại không nhịn được mà bật khóc, ôm chặt lấy người đàn ông và tiện tay kéo áo của anh lau nước mắt luôn.
- Lục Nghị, cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm. Cảm ơn anh vì đã yêu em như vậy....
Nghe những lời này của cô cũng đã đủ khiến trái tim Vương Lục Nghị tan chảy rồi, anh không ngừng hôn lên tóc cô rồi đến trán cô, thì thầm
- Chỉ mới như vậy đã cảm động đến mức đó rồi sao? Anh vẫn còn chuyện có thể khiến em cảm động hơn nữa đấy.
Đang lúc cô vẫn còn chưa kịp đoán được chuyện gì thì hắn đã tiếp tục giải thích nửa vời.
- Nếu em vẫn còn nhớ khung cảnh này xuất hiện trong tiểu thuyết của em thì chắc là em vẫn nhớ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo chứ?
Đến đây thì Đường Duệ đã mơ hồ đoán được hắn đang định nói gì và chuẩn bị làm gì rồi. Nếu cô không nhầm thì có lẽ suy nghĩ của cô khi vừa nhìn thấy khung cảnh này là chính xác.
Thật không ngờ anh lại càng nhanh hơn cô tưởng, khi cô còn đang đoán thử thì vừa nhìn lại đã thấy anh quỳ một gối trước mặt mình, trên tay thì cầm một chiếc hộp nhung màu đen, và đương nhiên trong đó chính là một chiếc nhẫn kim cương rất lớn. Vương Lục Nghị nhìn cô gái trước mặt bằng ánh mắt chân thành và yêu thương nhất, dõng dạc hỏi.
- Duệ nhi, em có thể gả cho anh chứ?
Đường Duệ đã đứng hình mất mấy giây, hai mắt mở to vì kinh ngạc. Sau đó thì là dần dần lấy lại bình tĩnh, cố gắng trấn an bản thân. Cô im lặng một lúc lâu, nhìn người đàn ông này với một mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, do dự rất lâu rốt cuộc cũng mỉm cười gật đầu.
- Lục Nghị, em đồng ý!
Không chỉ chuẩn bị một bàn tiệc với nến và hoa, cùng màn cầu hôn như khung cảnh trong cuốn tiểu thuyết của Đường Duệ mà sự chuẩn bị của Vương Lục Nghị còn chu đáo và tỉ mỉ đến từng chỗ đi vệ sinh hay rửa mặt.
Hai người ngồi đối diện thưởng thức từng món ăn được đưa lên lần lượt. Suốt bữa ăn, ánh mắt ôn nhu, thâm tình của Vương Lục Nghị không thể nào rời khỏi Đường Duệ, anh yêu tất cả những gì trên người cô, từ đôi mắt, chiếc mũi nhỏ đến môi đỏ hồng nhu thuận. Hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng như ngày đầu tiên anh gặp cô ở Thụy Điện.
- Lục Nghị, cạn thêm một ly này nữa nào.
Đường Duệ đánh mắt nhìn người đàn ông sắp nhìn xuyên mặt mình, nâng ly rượu vang trên bàn lên làm động tác chạm ly với anh. Cô uống không biết bao nhiêu ly rồi mà vẫn còn tỉnh táo vô cùng.
- Duệ nhi, em yêu anh không?
Đang uống rượu, Vương Lục Nghị bất chợt hỏi một câu này, làm Đường Duệ nhất thời không đỡ kịp. Sau khi định hình lại, cô bật cười nhưng vô cùng ngọt ngào trả lời anh.
- Đương nhiên rồi. Lục Nghị, em yêu anh.
Có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của cô, Vương Lục Nghị nâng khóe môi mãn nguyện. Anh đặt cái ly rỗng xuống bàn, bất chợt hỏi thêm một câu.
- Vậy chúng ta kết hôn nhé?
Vừa nghe qua, Đường Duệ đúng thật là không hiểu ý của anh rồi, cô nhíu mày, hơi cười cười vẻ hài hước.
- Lục Nghị, anh say rồi à? Không phải anh vừa cầu hôn em rồi ư? Em đã đồng ý gả cho anh rồi mà. Đương nhiên chúng ta sẽ sớm kết hôn thôi.
Vương Lục Nghị khẽ lắc đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt mà nói rõ hơn.
- Ý của anh là chúng ta đăng ký kết hôn trước nhé?
Đôi mắt xinh đẹp của Đường Duệ lộ ra sự ngây ngốc trong vài giây, ngay sau đó liền cười dịu dàng.
- Được chứ, ngày mai chúng ta sẽ đến....
- Anh đã chuẩn bị hết rồi.
Không để cô được nói hết câu, Vương Lục Nghị đã nói chen vào, đồng thời lấy ra một tập hồ sơ, vừa lấy từng tờ giấy trong đó ra vừa nói.
- Đây là thủ tục đăng ký kết hôn anh đã nhờ luật sư chuẩn bị từ trước. Bây giờ em chỉ cần ký tên thôi.
Suýt nữa thì Đường Duệ tự cắn phải đầu lưỡi của mình rồi. Anh chuẩn bị cả bước này rồi ư? Anh đối với cô rốt cuộc có bao nhiêu yêu thương và trân trọng đây, cô đã không thể cảm nhận hết. Nghĩ đến đây, trong lòng cô lại dâng lên một loại cảm xúc khó diễn tả hết bằng lời.
- Lục Nghị, sao anh lại vội vậy chứ? Em có chạy đi đâu đâu.
Vương Lục Nghị nhìn thẳng vào mắt cô, chân thành nói ra hết ý nguyện của mình.
- Duệ nhi, anh không đợi được nữa. Khi anh dự định kế hoạch cầu hôn em thì cũng muốn cùng lúc chúng ta ký giấy đăng ký kết hôn. Em đồng ý chứ?
Nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn mà Vương Lục Nghị đã ký tên đang ở ngay trước mắt mình, Đường Duệ đúng là chưa biết phải phản ứng như thế nào nữa, cầm cây bút trên tay, hơi dùng sức nắm chặt. Cô không muốn Vương Lục Nghị nhìn thấy dáng vẻ do dự của mình, liền mỉm cười gật đầu với anh, giọng cô vẫn ngọt ngào như mật.
- Em đồng ý.
Nói xong, cô liền đặt bút xuống ký tên.
Nhìn cô ký tên dứt khoát lên tờ giấy đăng ký kết hôn, hạnh phúc trong lòng Vương Lục Nghị đã tràn ngập từng tế bào, từng sợi dây thần kinh. Nụ cười trên môi anh đẹp đến mức khiến người khác thần hồn điên đảo.
- Bà xã, cảm ơn em.
Anh không nhịn được mà đi tới bên cạnh cô, hơi nhướn người về phía trước, kéo ghế cô xoay qua, một tay giữ sau gáy của cô, áp đảo ngấu nghiến đôi môi đỏ hồng, nụ hôn từ nhẹ nhàng lướt qua đến cuồng nhiệt, hoang dã nhất....
.......
Trong căn phòng tối với chút ánh sáng lờ mờ, mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng...
Đôi nam nữ quấn chặt nhau sau cánh cửa đã đóng sầm lại. Hai tay người đàn ông giữ sau gáy của cô gái và ôm ngang vòng eo thon gọn, dường như muốn ép cô hòa vào mình vậy.
- Uhm....uhmm....
Thanh âm ú ớ phát ra từ thanh quản của nữ nhân trở thành một liều thuốc kích thích vô cùng hữu dụng đối với Vương Lục Nghị. Tay anh chạy loạn lên cơ thể nhỏ nhắn, từng đường nét đều rõ ràng, vuốt dọc sống lưng đến cặp mông căng tròn, tất cả đang dần thiêu đốt toàn thân của anh.
Ôm hôn anh rất nhiệt tình, đáp trả từng cử chỉ của anh đều vô cùng quyến rũ, Đường Duệ quấn quýt trong vòng tay người đàn ông như một xã nữ.
Hai người hôn từ cửa vào đến giường rộng trong phòng, người đàn ông đặt nữ nhân của mình xuống nệm giường mềm mại. Anh cũng thuận thế leo lên nằm trên người cô, cuồng nhiệt hôn xuống, không bỏ sót một tấc da thịt nào của cô, hơi thở của anh đang dần trở nên gấp gáp.
Hai tay Đường Duệ ôm sau lưng anh cũng đang siết chặt, còn càn rỡ vuốt ve, kích thích, giống như đang úp mở mời gọi.
- Uhmm...hmmm.....Lục Nghị....
Nghe cô nỉ non gọi tên mình trong mê loạn, ý chí của Vương Lục Nghị đang được đánh thức. Anh dừng nụ hôn đang trong nhiệt hỏa lại, chống tay bên vai cô mà thở dốc, ánh mắt nhìn cô có chút áy náy.
- Anh xin lỗi. Là anh quá vội vàng rồi. Duệ nhi, không làm em sợ chứ?
Anh đột nhiên dừng lại nên Đường Duệ đang thấy hụt hẫng vô cùng, hai má cô đã ửng hồng vô cùng gợi tình, môi anh đào hơi hé mở, đầu lưỡi vươn ra liếm nhẹ môi dưới. Thấy người đàn ông định rời đi, cô liền đưa tay kéo lấy cổ áo của anh lại, ánh mắt gợi dục lộ liễu nhìn anh.
- Lục Nghị....uhm.....em muốn cho anh. Lục Nghị...mau yêu em đi...
Thịt ngon trước mắt như vậy mà Vương Lục Nghị có thể chống đỡ thì anh nên đi khám phụ khoa rồi. Bàn tay anh chống trên giường đã nắm chặt thành quyền, không cần nhìn cũng biết gân xanh đang nổi lên chằng chịt. Lồng ngực anh phập phồng lên xuống, cố gắng giữ vững chút lí trí cuối cùng.
- Duệ nhi, anh biết. Nhưng anh cũng đã nói rồi, anh muốn giữ cho em đến đêm tân hôn của chúng ta.
Nghe anh nói vậy, Đường Duệ càng ủy khuất hơn nữa, bĩu môi tranh luận.
- Nhưng bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi. Đêm nay có thể xem là đêm tân hôn. Lục Nghị....em muốn, anh mau đến yêu em đi.
Mị lực hấp dẫn như vậy, dục vọng trong người Vương Lục Nghị đã thức tỉnh từ lâu càng không cách nào khống chế tiếp nữa. Dằn co đấu tranh với chút lí trí cuối cùng không hề dễ dàng.
Thấy anh vẫn đang cố gắng chống trọi, Đường Duệ quyết định đi bước cuối cùng. Cô chủ động mò mẫm trên cơ thể anh, bàn tay mềm mại lướt đến trước ngực anh, cởi những cúc áo đầu tiên.
- Duệ nhi, đừng như vậy.
Người đàn ông đưa tay bắt lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng đẩy cô ra. Nhưng Đường Duệ nhất quyết không từ bỏ, cô chuyển sang tự cởi đồ của mình. Mặc cho anh quỳ bên mép giường, Đường Duệ không tiếp tục giữ cổ áo của anh nữa. Cô lùi lại phía sau, nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm môi, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ, từ từ nâng chân lên, tay chầm chậm luồn vào trong váy, rục rịch một vài giây, đã kéo chiếc quần lót theo hai bên đùi đi ra, cố tình để vướng ở một bên mắt cá chân.
- Lục Nghị....đến đây yêu em đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro