Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Gặp lại

Trong 1 tiếng , ngồi chờ đợi , giờ đây nhìn cô chẳng khác nào như bông hồng héo giữa dòng đời.

" Trời ơi , sao mà lâu quá vậy trời , bắt mình đợi tới khi nào nữa đây"

Cô còn đang định mắng người thì bỗng có người gọi tên cô

" Viên Tiểu Thất là ai "

" Tôi , là tôi "

" Vào đây" Quản lý kêu cô vào
Cô mở cửa vào , ôi ! lạnh tét nách , đúng là phòng của quản lý có khác , máy lạnh đồ , mình ngồi ngoài kia nóng nực ướt đẫm cả áo

" Hôm nay có tổng giám đốc đến khảo sát nên bắt cô đợi mà cũng ko lâu đâu đúng ko"

" Không lâu , không lâu" cô thầm oán ông quản lý " không lâu cái đầu ông á , ông thử ra ngoài kia ngồi đi rồi biết , vừa đói vừa nóng , vừa khát "

" Viên Tiểu Thất , hồ sơ ghi rằng cô đang học Đại Học năm 3 nhưng đã nghỉ rồi , mà ko sao , chúng tôi cần là ở cô là sự kiên nhẫn đối với khách hàng , sự nhanh nhẹn và hoạt bát , cô làm được ko ? "

Hứ , nói về sự kiên nhẫn hahaha Tiểu Thất cô rất tệ về khoảng này a , còn về hoạt bát , nhanh nhẹn trời 2 cái đó chỉ là việc cỏn con .

" Dạ dạ , làm được , tôi làm được thưa Quản Lý"

Bây giờ cứ đồng ý trước đi , còn về kiên nhẫn gì đó tính sau đi

" Được , cô mai cô vào làm "

" Dạ dạ , mừng quá mẹ ơi con đc nhận vào làm rồi , hố hố , yeah yeah " Cô hưng phấn nhảy lên , hoan hô điên cuồng

Quản lý đen mặt , lắc đầu , haizz con nhỏ này nhìn cái mặt nó đẹp nhưng ai ngờ nó có bệnh nặng như vậy , kinh khủng thật.

*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*

La la la la ~~~~~

Trên đườg đi ra trạm xe buýt , cô vui đến mức hát hò , miệng thì cứ cười ko ngừng

Ngồi xe buýt 30' cuối cùng cũng tới nhà

" Mẹ ơi , con về rồi nè , con đói quá đi " Vừa về là cô đã than đói than khát rồi

" Đi rửa mặt , rửa tay đi , mẹ làm cơm cũng gần xong rồi "

" Vâng ạ"

Trên bàn ăn , cô cứ cười khúc khích , mẹ Thanh thắc mắc hỏi

" Sao con cười hoài vậy , hôm trước thì ủ rũ còn bây giờ thì cười như con điên vừa mới trốn trại ra vậy hả con "

" MẸ , sao mẹ lại bảo con là con điên , trái tim nhỏ bé của con đau lắm , đau lắm đấy mẹ " nói xong cô còn giả đặt tay lên tim mình , vẻ mặt khốn khổ

" Còn ko phải à , hôm trước đứa nào bảo với mẹ : ăn cơm chẳng lẽ cứ nhe răng mà cười , cơm rơi ra ngoài thì uổng lắm à , sao bây giờ lại ngồi cười "

Viên Tiểu Thất : "..." Haizz số khổ , có người mẹ nhớ dai cũng rất nguy hiểm nha bà con .

                           *-*
Buổi tối , trăng thanh gió mát , bầu trời đầy sao , làm cho người ta quên đi muộn phiền , ôi ! Cô muốn làm thơ quá

" Đời là cái đinh
Nhổ đc cái đinh là hết đời "

Hay quá , sao cô làm thơ hay thế này , lần nào cũng thế làm thơ xong tự khen xong tự cười luôn .

                      *-**-**-*

Tại Thượng Trạch Uyển(1)
Trên ban công , 1 người đàn ông đang trầm mặt suy nghĩ " hôm nay mình lại gặp cô ấy rồi " anh nhếch miệng cười , anh ko biết rằng từ khi gặp cô từ 1 người lạnh lùng như anh lại dễ cười như vậy .
1 : Thượng Trạch Uyển là 1 khu chung cư cao cấp ,giá cả đất đỏ,  1 nơi dành cho người giàu có sinh sống .

Đang trầm tư thì Quản gia Lâm gọi anh

" Thưa Thiếu gia , có Tuyên Thiếu Gia tìm ngài ạ "

" ừ , tôi biết rồi " Nói xong Quản gia Lâm lui xuống

Tại phòng khách , Tuyên Trường Tĩnh ngồi vắt chéo chân , nhịp nhịp chân , mặc 1 bộ đồ ngủ rộng phùng phình màu xanh dương ,  nhà của Tuyên Trường Tĩnh đối diện với nhà Lãnh Ngôn nên trời có tối cỡ nào anh cũng qua được

" Có chuyện gì " Lãnh Ngôn hỏi anh với giọng điệu lạnh lùng . Vì chơi với nhau lâu rồi nên Tuyên Trường Tĩnh cũng ko tỏ ra bất ngờ với thái độ này của anh

" Nhớ Cậu quá , nên Mình qua thăm Cậu "

Tuyên Trường Tĩnh vừa nói vừa nháy mắt , còn định bay đến ôm anh nữa

" Vào vấn đề chính " Lãnh Ngôn vốn đã quen với mấy câu nói làm cho người ta sắp phát nôn kia của Tuyên Trường Tĩnh rồi

" Hứ , hôm nay tớ thấy cậu nói chuyện với 1 cô gái xinh đẹp a , cô ấy là ai thế "Tuyên Trường Tĩnh hứng thú hỏi

" Đi đường bị cô ấy đụng vào thôi" anh bình thản trả lời

" Hả , chỉ vậy thôi sao , sao trông 2 người thân thiết thế kia , còn tưởng là quen nhau lâu rồi chứ  "

Tuyên Trường Tĩnh ngạc nhiên mở to mắt nói

" Ừ , chỉ vậy thôi , Cậu đi về đi , Quản gia đưa Tuyên Thiếu Gia về"  Lãnh Ngôn lạnh lùng đuổi cái con cá chép lải nhải đó về

" Này này này tớ còn chưa nói xong mà , bạn bè gì mà kì thế , bạn chưa nói xong mà đã đuổi bạn về thế kia . Này ....N..à..y"

Con cá chép lải nhải bị Quản gia lôi đi như bao cát , mặc kệ số phận .

" Haizz quá mệt mỏi với tên này " Anh lấy tay bóp bóp mi tâm .
                       *-*-*-*-*-*-*-*-*-*
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ạ ^_^ 
Các bạn hãy bình chọn truyện cho mình nha . Cám ơn các bạn đã đọc truyện mình ^_^
# Đăng bởi : WuQiao^_^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro