Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15 : Đấu Khẩu

Tới giờ ăn cơm trưa

Trên bàn toàn là những món ăn sơn hào hải vị , thơm ngon nứt mũi . Tất cả đã có mặt đầy đủ trên bàn cơm gia đình nhưng vẫn còn thiếu 1 người

" ể , Ngữ Trân đâu " Lãnh Sơ Trạch nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của con gái út

" Mau lên phòng gọi tiểu thư xuống đi " Lộ Phúc Như cho quản gia Khuy ( Khuy Hạ) lên phòng gọi tiểu thư xuống

" Dạ , thưa bà chủ " Quản gia Khuy cung kính trả lời

" Nào , nào , My Liễu ăn đi con "
Lộ Phúc Như gấp thức ăn vào chén cho Khương My Liễu . Cô ta cười ngượng ngùng , e thẹn trả lời dịu dàng : " Vâng ạ "

Cô ta thấy Lãnh Ngôn không gấp thức ăn , thấy vậy cô ta gấp 1 miếng cá chiên định bỏ vào chén cho Lãnh Ngôn nhưng anh đã đưa chén sang hướng khác , làm cô ta vừa ngượng vừa khó xử tột cùng

Anh lạnh lùng lên tiếng : " không cần "

Cô ta ngượng ngùng đem miếng cá chiên bỏ vào chén của mình , nói " vâng ạ "

Thấy con trai hành xử với 1 cô gái yếu đuối như Khương My Liễu , Lộ Phúc Như đau lòng , xoa đầu Khương My Liễu an ủi

" Dạ , thưa bà chủ , tiểu thư xuống rồi ạ "

Mọi người đều quay mặt ra trừ Lãnh Ngôn , thì ai cũng nhìn cô gái đang lười biếng , mặt không vui hầm hực đi từng bước đi xuống bậc thang.

Lãnh Sơ Trạch nói giọng nghiêm khắc , liếc nhìn con gái út đang tiến lại gần nói :"Ngữ Trân đi xuống nhanh lên , đừng để mọi người chờ "

Lãnh Ngữ Trân đi lại gần , ương bướng nói : " Con không bảo mọi người chờ "

Lãnh Sơ Trạch bỏ đũa xuống , lên giọng nói : " ăn nói cái kiểu gì đấy , ba dạy con ăn nói như thế à"

" Có mặt cô ta con không muốn ăn " Lãnh Ngữ Trân liếc nhìn Khương My Liễu đang giả vờ làm thỏ con hoảng sợ , vô tội . Nhìn cô ta , Lãnh Ngữ Trân chỉ muốn xông vào lột mặt nạ giả tạo của cô ta ra thôi .

" Thôi thôi vào ăn đi con , hôm nay cả nhà chúng ta mới có dịp ăn cơm cùng nhau mà , đúng không con gái "

Lộ Phúc Như dịu dàng dỗ dành con gái

" Hồi nãy mẹ vì cô ta mà la con lắm mà " Lãnh Ngữ Trân chỉ tay về hướng Khương My Liễu tức giận , cô là con gái ruột của ba mẹ , cớ sao ra lại bênh vực 1 người ngoài như cô ta . Điều này càng làm cho Lãnh Ngữ Trân ghét Khương My Liễu thêm

" Em ngồi xuống ăn đi " Lãnh Ngôn thấy ba mẹ mỗi người trách Lãnh Ngữ Trân vài câu , làm anh đau lòng cho cô em gái nhỏ của mình

" Nể mặt anh em mới ngồi đây ăn , nếu không em đã không thèm xuống rồi , nhìn mặt cô ta em chỉ muốn nôn" Lãnh Ngữ Trân ngồi xuống , nhìn anh trai của mình miệng lẩm bẩm

" Con không ăn thì đi ra ngoài cho ba " Lãnh Sơ Trạch bực mình , quát lên

Lãnh Ngữ Trân bĩu môi nói " Ba cứ bênh cô ta "

" Anh hai , anh có mua quà cho em hong nà " Lãnh Ngữ Trân quay qua làm nũng với Lãnh Ngôn

" Có , anh mua cho tất cả mọi người luôn "

Lãnh Ngôn tuy nói chuyện lạnh lùng nhưng rất thương Ngữ Trân , anh chưa từng nạt , hay đánh Ngữ Trân lần nào , luôn bênh vực Ngữ Trân nên Ngữ Trân có chỗ dựa rất bền vững

Nghe Lãnh Ngôn nói mua quà cho " tất cả " mọi người , Khương My Liễu mừng thầm trong lòng , có khi nào anh ấy cũng chuẩn bị quà cho mình không ?

*-*-*-*-*-*-*

Khiêm Mỹ thấy cô về vội hỏi

" Tiểu Thất , cậu đi đâu lâu thế ?"

" Xin lỗi , mình có việc phải xử lý nên đi ra ngoài 1 chút , cảm ơn cậu đã trông chừng dùm mình "

Khiêm Mỹ nhìn đồng hồ , đã là 11h35' , quay sang nói với cô

" Tiểu Thất tới giờ ăn cơm trưa rồi , tụi mình đi rủ Khiết Quỳnh và Tử Liên ăn chung đi "

" Ok , để mình gọi "

Cô mở điện thoại ra , bấm vào số máy có tên " Khiết Quỳnh " gọi

" Alo , Khiết Quỳnh à , đi ăn cơm trưa với tụi mình nhé , à rủ cả Tử Liên nữa "

" Cậu đợi mình 1 chút nhé , mình xuống liền "

" Ok "

Cô và Khiêm Mỹ đi ra sảnh chờ Khiết Quỳnh và Tử Liên .

" Tiểu Thất à "

" Hả , có chuyện gì thế Khiêm Mỹ"

" Lúc cậu có việc cậu đi ra ngoài á , Quản lý Ngụy ( Ngụy Đại) nói rằng mai Boss lại đến khảo sát đó Tiểu Thất "

"Cái ...cái gì ...sao...sao anh ta khảo sát hoài vậy , mình nhớ không nhầm là tuần trước anh ta đã đến khảo sát rồi cơ mà"

Cô hoảng hốt nhìn Khiêm Mỹ , cô rất sợ anh đến khảo sát vì anh đến làm cho cô nhớ đến cảnh nhục nhã của mình .

" Bữa đó ...bữa đó mình xin nghỉ 1 ngày được không ? "

" Cậu đừng làm như thế "

" Vì sao a" Cô nhìn Khiêm Mỹ khó hiểu

" Vì Tổ trưởng nói là ngày đó rất quan trọng nếu ai nghỉ đồng nghĩa với việc không phát lương tháng này đó , cậu muốn nghỉ sao"

" Không không , mình đâu có nói nghỉ đâu , cậu nghe ai nói rồi đó , mình không có nói câu đó đâu nha , cậu nghe nhầm rồi , không phải mình a " Cô xua tay , không nhận mình là người vừa đòi nghỉ 1 ngày

Khiêm Mỹ nhìn cô phản bội lại lời nói của mình , Khiêm Mỹ bật cười .

Từ xa , Khiết Quỳnh và Tử Liên thấy Khiêm Mỹ cứ ôm bụng cười miết mà Tiểu Thất đứng kế bên xua tay , nói gì đó với Khiêm Mỹ

Khiết Quỳnh đi lại câu cổ Tiểu Thất nhìn Khiêm Mỹ hỏi :

" Này , có chuyện gì mà cậu cười đến thế , kể mình nghe với "

" Kể mình nữa " Tử Liên cũng đưa đôi mắt to nhìn về phía Khiêm Mỹ mong chờ

" Chuyện l..à" Khiêm Mỹ vừa mở miệng là cô đã xông vào đưa tay lên miệng Khiêm Mỹ bịt lại , không cho Khiêm Mỹ nói , làm cho Khiết Quỳnh và Tử Liên đứng ngớ người nhìn cô

" Ây da , có chuyện gì đâu , các cậu đói rồi phải không , đi thôi "

Cô không bịt miệng Khiêm Mỹ nữa , đưa tay xuống nhưng vừa mới gỡ tay ra là Khiêm Mỹ lại nói tiếp , làm cho cô phải bịt miệng lại lần nữa , lần này cô quyết định không bỏ tay ra .

" Haha , Tiểu Thất cậu bỏ ra đi , ngợp thở Khiêm Mỹ mất "

Cô bỏ tay ra , Khiêm Mỹ hít thở liên tục , nói

" Cậu...cậu định giết mình sao"

" Mình xin lỗi "

" Thôi đi thôi , đói quá rồi "

Thế là 4 cô gái tung tăng cùng nhau đi ăn trưa .

*-*-*-*-*-*-*-*

" Anh à " Lãnh Ngữ Trân cầm 1 hộp quà to màu hồng phấn , gương to mắt nhìn anh

" Hửm"

" Trong đây là gì thế , sao mà to thế anh "

" Em mở ra xem sẽ biết "

Lãnh Ngữ Trân cầm kéo mở quà ra , khi nhìn thấy món quà , cô vui mừng , hét to

" Cái gì trong đó mà khiến con vui đến thế " Lộ Phúc Như tò mò , đi lại gần nhìn những thứ trong thùng quà .

Đôi tay Lãnh Ngữ Trân nhanh nhẹn đem hết tất cả những thứ trong thùng quà đem ra hết để trên bàn . Nào là 1 chìa khóa xe Lamborghini , 1 thẻ tính dụng đen, và các giấy tờ nhà , chìa khóa tại Thượng Trạch Uyển , và món cuối cùng của thùng quà là 1 hộp quà nho nhỏ , Ngữ Trân mở hộp quà nhỏ trong đó là 1chiếc nhẫn kim cương vừa mới ra mắt , trên thế giới chỉ có 5 chiếc .

" Anh ơi , em cảm ơn anh ạ , anh đúng là anh trai tốt bụng nhất trên đời này mà "

" Chỉ cần em không phá là muốn gì anh cũng sẽ cho " Anh cưng chiều xoa đầu Lãnh Ngữ Trân

" Dạ , dạ , mà anh ơi , Thượng Trạch Uyển là nơi nào thế "

" Là nơi mà anh đang ở , nhà em cách nhà anh 1 căn "

" Dạ , 1 hồi em sẽ chuyển qua liền ạ "

Lãnh Ngữ Trân thu dọn hết tất cả các món đồ vào thùng quà , bưng đi lên lầu , có lẽ là dọn đồ để chuyển nhà

" Quà của ba mẹ " Anh đưa hai hộp quà đến trước mặt ba mẹ mình

Lộ Phúc Như mở hộp quà ra xem , mặt đầy hắc tuyến

" Con trai à , có phải con ghét mẹ lắm đúng không , sao lần nào về con cũng mang nhân sâm về hết vậy , mẹ uống riết mẹ muốn thành nhân sâm luôn rồi , con có biết nhân sâm con cho mẹ vẫn còn đầy kia kìa nhiều đến nổi mẹ trưng luôn chứ không uống nổi "

" Ba cũng vậy nữa , sao toàn là rượu , nếu rượu khác nhau ba không nói , đằng này toàn là whisky , trong tủ ba chỉ toàn là trưng whisky thôi "

" Ba lớn tuổi rồi không nên uống rượu có độ cồn cao , nên ba hãy uống Whisky đi " Anh lạnh lùng bình thản trả lời

" Sao con không tặng thứ khác cho ba mẹ , giống như là em con ấy " Lộ Phúc Như không phục , tại sao có thể tặng có em gái sảng khoái như vậy , mà lại keo kiệt với hai ông bà già này

" Vì em ấy là em con "

" Tao đây không phải ba mày à "

Lãnh Sơ Trạch liếc nhìn con trai , thực sự rất tức giận , nuôi cho lớn thây rồi nó lại trả ơn cho em gái nó , chắc em gái nó nuôi nó 28 năm qua à

Lộ Phúc Như nhìn Lãnh Sơ Trạch nói :

" Ông ơi ! Sao tôi có cảm giác giống như Ngữ Trân mới là người sinh nó ra , chứ không phải tôi ông ơi "

" Còn tôi thì lại cảm giác ai hùng vốn để sinh nó ra chứ không phải tôi . Nếu không nhờ ba mày hùng vốn thì có mày như ngày hôm nay , đẹp trai cao to à , đã vậy còn đối xử bất công với ba "

Lộ Phúc Như đánh Lãnh Sơ Trạch 1 cái

" già rồi mà còn ăn nói mất hết cả nết na "

Ông đáp : " già rồi , cần gì nết với na "

Anh bóp bóp mi tâm , nhìn ba mẹ đang đua nhau ghen tị với Ngữ Trân

" Ba mẹ , ghen tị với em ấy à "

" Ba mẹ chừng tuổi nào rồi mà ghen tị với nó , ba mẹ chỉ muốn con đối xử công bằng xíu thôi à "
Lộ Phúc Như nhìn con trai , cười cười nói .

Khương My Liễu từ nãy giờ chứng kiến cảnh gia đình hạnh phúc cảm thấy mình như người thừa , cô ta đang đợi món quà Lãnh Ngôn tặng cho mình nhưng thấy anh chỉ tặng cho 3 người là hết phần quà rồi , làm cho cô hơi ngượng ngượng .

" Anh ơi , phụ em " Lãnh Ngữ Trân cho 3,4 người hầu , mỗi người kéo 1 vali to đùng ra , trên vai còn mang 1 chiếc cặp đen to.

Lãnh Ngôn nhìn em gái nhỏ hỏi

" Em đi tị nạn à "

" Em gom hết tất cả luôn , không bỏ sót cái nào cả "

Anh gật đầu , nhìn ba mẹ nói
" Con về "

Khương My Liễu thấy Lãnh Ngôn về thì cô ta bật dậy nói " Ngôn , anh có thể chở em về không , tài xế của em phải chở ba đi họp rồi nên ..."

" Nên cô đi bộ về đi "Lãnh Ngữ Trân hai tay chống nạnh nói , làm cho cô ta đơ người tại chỗ

" Xe của anh tôi hẹp lắm , không thể nào chứa người già cả sức yếu như cô đâu , chỗ hẹp lỡ cô ngợp thở chết cũng không chừng , cô chết anh tôi lại làm việc công cho đất nước , mình đi thôi anh "

Lãnh Ngữ Trân lôi kéo Lãnh Ngôn đi , bỏ lại những gương mặt ngớ ngẩn như Lộ Phúc Như và Lãnh Sơ Trạch . Khương My Liễu đấu khẩu không lại Lãnh Ngữ Trân , tức giận đến đỏ mặt , khó thở .

" Thưa bác cháu về " Cô ta giả vờ như không có chuyện gì , dịu dàng nói

" Để bác kêu tài xế chở cháu về "

Lộ Phúc Như kêu quản gia bảo tài xế đưa Khương My Liễu về .

" Dạ , cháu cảm ơn bác ạ "

*-*-*-*-*-*-*-*

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

^_^

Đăng bởi : WuQiao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro