Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NGOẠI TRUYỆN 16,17,18

Chương 407:【Nắm tay nhau cùng chung sống tới già 】 Ngoại truyện ngọt ngào16

Đương nhiên Kim Chung Nhân và Độ Khánh Thù sẽ không đả kích sự tự tin của con gái, hơn nữa, xác thực thì bức tranh của con bé không xấu lắm, đứa nhỏ mới bốn tuổi thôi, không thể yêu cầu quá cao, phải được khích lệ thỏa đáng.

An An bĩu môi, cách cư xử của ba mẹ quá rõ ràng .

Nhưng Nhạc Nhạc lại hết sức vui vẻ, quấn quít nũng nĩu với ba, cứ không chịu xuống, từ đầu tới cuối quấy rối Kim Chung Nhân không có cách nào làm việc được, chỉ có thể dỗ dành chơi đùa với con bé.

Độ Khánh Thù tức giận liếc mắt nhìn anh, dường như muốn nói: Cần phải đến phòng sách.

Không có việc gì. Kim Chung Nhân dùng hình dáng của miệng khi phát âm nói với bà xã, chơi đùa với con gái cũng là điều cần thiết mà.

Sáng chủ nhật, Mạc Đông Lăng gọi điện thoại tới, nói muốn mang hai đứa con trai đến trường đua ngựa để cưỡi ngựa, hỏi anh hai có muốn mang An An và Nhạc Nhạc đi cùng hay không.

Không đợi Kim Chung Nhân trả lời, Nhạc Nhạc đang ở trong lòng ngực của anh mắt sắc nghe được, liền mạnh mẽ la hét muốn đi.

Kim Chung Nhân không có biện pháp, đành phải đồng ý.

"Oa! Thật muốn đi cưỡi ngựa mà!" Công chúa nhỏ vui vẻ nhảy loạn ở trên giường.

"Qua đây, mẹ mặc quần áo cho con, phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không sẽ không được cưỡi ngựa." Độ Khánh Thù cố ý hù dọa con gái.

"A." Nhạc Nhạc ngoan ngoãn chạy tới phối hợp mặc quần áo với mẹ, mà bên kia, An An đã mặc xong chỉnh tề, lặng lẽ vào nhà tắm rửa mặt.

"Ông xã, nếu không thì gọi hai nhà Lộc Hàm và Bạch Hiền cùng đi chung, dù sao cũng là chủ nhật, đúng lúc mọi người tụ tập." Độ Khánh Thù vừa mặc quần áo cho con gái vừa nói.

"Ừ, em quyết định là được rồi." Kim Chung Nhân không nghĩ ngợi gì nói, từng lời nói hành động trong cuộc sống đã thể hiện ra sự nuông chiều.

Đôi mắt Độ Khánh Thù cúi xuống, cầm lấy di động phân biệt gọi cho hai người bạn tốt, cả hai người thật sảng khoái đồng ý, dù sao cũng khó có được một ngày Chủ nhật tốt như vậy, trời trong, ánh nắng rực rỡ.

Thực thích hợp đi ra ngoài, nhất là tụ tập một chỗ với cả đám bạn tốt.

*****

Tràng đua ngựa ở phía tây ngoại ô lớn nhất thành phố C, bốn chiếc xe limousine lần lượt dừng xe theo vị trí, cả tốp người bước xuống.

Vợ chồng Kim Chung Nhân và Độ Khánh Thù, với con trai và con gái: An An và Nhạc Nhạc. ( đều bốn tuổi )

Vợ chồng Mạc Đông Lăng và Mật Lạp Bối Nhi, với hai đứa con trai: Mạc Thừa Diệp và Mạc Thừa Hạo. ( đứa một tuổi, đứa hai tuổi, vốn dĩ Mạc Đông Lăng trông chờ bà xã sinh con gái, kết quả vừa sinh ra, lại là như vậy, anh không biết phải làm sao. )

Vợ chồng Ngô Thế Huân và Lộc Hàm, với con gái Quan Diệc Ưu hai tuổi.

Vợ chồng Đỗ Triêu Hàng và Bạch Hiền, cùng với con trai Đỗ Nhất Thần bốn tuổi.

Tất cả gộp lại là mười bốn người, thế trận có chút lớn, ông chủ tràng đua ngựa tươi cười, mời tất cả những vị Phật lớn này bước vào trong, cũng phân phó những con ngựa tốt nhất cho họ, ngay cả những người bạn nhỏ cũng mỗi người một con.

Đương nhiên, ngựa để cưỡi của những người bạn nhỏ đều còn nhỏ mà thôi.

Vì tuổi của Mạc Thừa Hạo và Quan Diệc Ưu còn quá nhỏ, căn bản là không ngồi được, cho nên cả hai chỉ có thể chơi đùa với ngựa con Tiểu Mã.

Trên bãi cỏ xanh mượt, người hăng hái nhất là Nhạc Nhạc, đặc biệt thay đổi một bộ trang phục cưỡi ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang cưỡi trên lưng con ngựa con Michael cao khoảng 90 li, bắt chước kiểu dáng như đang lôi kéo dây cương, điều kiện trước tiên là phải có người thuần phục ngựa dắt, nếu không con bé cũng không dám.

Mạc Thừa Diệp nổi tiếng không sợ gì, trong mấy đứa nhỏ, cậu lớn tuổi nhất, đã theo ba tới trường đua ngựa từ rất lâu, vì vậy mà có nhiều kinh nghiệm về thuật cưỡi ngựa, có thể tự cưỡi ngựa chơi đùa khắp nơi.

An An thuộc loại thông minh , học cái gì cũng rất nhanh, không bao lâu có thể tự cưỡi con ngựa con Tiểu Mã .

Lòng can đảm của Đỗ Nhất Thần không lớn, cho nên trong một lát cũng không hoàn toàn bắt chước được, chỉ có thể để cho người thuần phục ngựa dắt đi, nhưng cũng tràn trề hưng phấn, đứa nhỏ thôi mà! Đều thích những việc mới mẻ cả. .

Mạc Thừa Hạo và Quan Diệc Ưu chỉ có thể hoàn toàn để cho mẹ của mình giúp đỡ mới có thể ngồi vững vàng, lúc đầu cũng rất sợ hãi, nhưng từ từ, nhìn thấy các anh và các chị có thể tự mình chơi đùa, lòng dũng cảm cũng lớn hơn.

Trong chốc lát, tiếng hoan hô liên tục không ngừng, mọi người chơi đùa rất vui vẻ.

"Ba, con rất thích con ngựa Tiểu Bạch này, ba mua về nhà đi được không?" Công chúa nhỏ Nhạc Nhạc hăng hái nói.

Kim Chung Nhân không biết làm sao, chỉ có thể nhìn bà xã xin giúp đỡ.

"Nhạc Nhạc, con ngựa không phải thú cưng, nó phải ở trong môi trường riêng biệt mới có thể tiếp tục sinh tồn, con bắt nó mang về nhà, nó không có đồng bọn, không có thức ăn, chết đói thì làm sao bây giờ?" Độ Khánh Thù rất kiên nhẫn dạy dỗ con gái. Bên trong nhỏ bé.

"Nhưng mà. . . . . . Con rất thích!" Công chúa nhỏ nũng nịu vễnh môi.

"Như thế này được không? Mẹ sẽ mua nó cho con, nhưng nó chỉ có thể được nuôi ở đây, mỗi tuần con có thể tới đây chăm sóc nó một chút."

Công chúa nhỏ Nhạc Nhạc nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy mẹ nói rất có đạo lý, liền gật đầu.

Nhìn thấy con gái gật đầu, trong lòng Độ Khánh Thù thở phào nhẹ nhõm, Nhạc Nhạc là một cô bé thích mọi thứ mới mẻ, nhìn thấy cái gì cũng muốn, thói xấu này không tốt, về nhà phải dạy dỗ tốt mới được!

Nửa tiếng sau, Nhạc Nhạc cảm giác mình học xong, liền nói với người thuần phục ngựa: "Chú không cần phải dắt cháu nữa, cháu có thể làm được."

"Thật sự có thể chứ?" Người thuần phục ngựa vẫn không yên tâm hỏi lại.

"Đương nhiên." Công chúa nhỏ kiêu ngạo hất cằm, ánh mắt liếc nhìn Mạc Thừa Diệp, rất không phục cậu ta lại có thể cưỡi ngựa tốt như vậy, còn có anh hai, không cần người dắt, cũng có thể tự mình xoay quanh .

Bọn họ đều có thể làm được, đương nhiên cũng không thành vấn đề với cô!

Cho nên, bi kịch đã xảy ra ——

Không biết cô bé đá vào chỗ nào, kết quả khiến ngựa con Tiểu Mã sợ hãi, lao đi nhanh, dọa cô bé phải thét chói tai, như vậy, ngựa con Tiểu Mã càng sợ, càng không có xu thế dừng lại.

Trái tim mọi người đều treo lên cao, liền rớt xuống lập tức, lúc cao lúc thấp.

"Oa ô ô. . . . . . Ba, ba. . . . . ." Nhạc Nhạc khóc thét lên, thân mình bé nhỏ lảo đảo ở phía trên, giống như có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.

Lúc ấy chỉ có Mạc Thừa Diệp là ở gần cô bé nhất, những người khác nước xa không cứu được lửa gần, ngoại trừ lo lắng suông vẫn là lo lắng suông, may mắn Mạc Thừa Diệp thông minh, cưỡi ngựa theo Nhạc Nhạc, muốn tìm cơ hội liền cứu Nhạc Nhạc, để ngừa xảy ra việc đau buồn hơn.

Nhưng dù sao cậu cũng chỉ là đứa bé bảy tuổi, sức lực rất nhỏ, đồng thời cứu cô bé , cả hai người cùng rơi xuống, trái lại cậu rất dũng cảm che chở Nhạc Nhạc trong lòng.

"Nhạc Nhạc!" Kim Chung Nhân và Độ Khánh Thù vội vàng chạy tới, trong lòng vô cùng lo lắng.

"Mạc Mạc!" Mạc Đông Lăng và Mập Lạp Bối Nhi cũng chạy vội tới, trong lòng cầu nguyện bọn nhỏ bình yên vô sự.

"Oa!" Nhạc Nhạc kéo cổ họng khóc to, thật ra ngựa con Tiểu Mã không cao lắm, ngã xuống cũng sẽ không có nguy hiểm đặc biệt, nhưng bởi vì con ngựa chạy nhanh, trình độ nguy hiểm liền gia tăng rất nhiều, hơn nữa cô bé chỉ mới bốn tuổi, khó tránh khỏi sợ sẽ.

May mà Mạc Thừa Diệp che chở cô bé vào trong ngực, cái chính là bị dọa sợ mà thôi; trái lại Mạc Thừa Diệp, tình trạng thương tích của cậu nặng hơn một chút, ngã gãy xương tay.

"Mẹ. . . . . ." Nhạc Nhạc vừa nhìn thấy mẹ liền bổ nhào vào trong lòng mẹ, khóc thương tâm.

"Con gái ngoan, nói cho mẹ biết, ngã đau chỗ nào , chúng ta đi bệnh viện được không?" Độ Khánh Thù đau lòng vỗ sau lưng của con gái, kiểm tra tỉ mỉ rồi cả người con bé, phát hiện chỉ bị trầy da một chút thôi.

"Mạc Mạc, hôm nay con rất dũng cảm, con bị gãy tay hả ?" Mạc Đông Lăng bế con trai lên, phát hiện tư thế tay phải của cậu có chút kỳ lạ, không thể không hỏi.

" Giống như là tay bị. . . . . . Chặt đứt vậy." Trên trán Mạc Thừa Diệp mồ hôi lạnh toát ra chảy ròng ròng, mệt mỏi trả lời.

Nghe nói như thế, hai mắt Nhạc Nhạc đẫm lệ nhìn lại về phía cậu, miệng mỏng , trong lòng cảm xúc thực phức tạp, thật ra cô bé vẫn cũng không thích anh Mạc Mạc chút nào, ai bảo cậu ta thường hay bắt nạt mình, nhưng mà. . . . . . Cậu ta lại có thể vì cứu mình mà gãy xương như vậy . . . . . .

"Mình xem thử." Ngô Thế Huân vội vàng đã đi tới, anh là bác sĩ chuyên nghiệp, nhìn thoáng qua liền biết đại khái: "Mức độ gãy xương cánh tay thấp, trước tiên cần tìm một tấm ván để cố định đơn giản, sau đó đưa tới bệnh viện."

Sau khi tiến hành làm cấp cứu đơn giản, đoàn người liền nhanh chóng lao tới bệnh viện , hoàn toàn không có người thích cưỡi ngựa nữa, chỉ sợ sau này, mọi người sẽ không còn muốn bàn bạc gì tới việc cưỡi ngựa, đây là bóng ma!

Sau khi mọi người rời khỏi, ông chủ kia ra sức răn dạy và quở mắng người thuần phục ngựa một trận, trông nom ra sao vậy! Lại có thể để xảy ra việc này? Tương đương với tổn thất vài người khách lớn!

*****

Trong bệnh viện, thương thế của Mạc Thừa Diệp đã không còn đáng ngại, cánh tay đã được bó bột, nằm im lặng ở trên giường bệnh.

"Đều trở về thôi, bác sĩ nói, sau bảy ngày là có thể tháo bột, đứa nhỏ sớm bình phục, không có việc gì." Giọng điệu Mạc Đông Lăng thoải mái, chỉ cần con trai không sao là tốt rồi.

Mật Mật ôm con trai thở phào nhẹ nhõm, tình huống lúc nãy thật sự là quá nguy hiểm, may mà ngựa cưỡi của Mạc Mạc và Nhạc Nhạc là ngựa nhỏ, cách mặt đất rất gần, nếu không liền hỏng bét.

"Mẹ, con muốn ở trong bệnh viện với anh Mạc Mạc." Âm thanh Nhạc Nhạc đè nén nói, ở trong lòng cô bé, anh Mạc Mạc cứu mình, con bé phải cám ơn người ta.

Độ Khánh Thù nhìn thoáng qua con gái: "Được, con gái thật biết điều."

Chương 408:(Nắm tay người, cùng nhau đến đầu bạc răng long).Ngoại truyện Ngọt ngào - 17

Bởi vì Nhạc Nhạc khăng khăng cho mình là đúng, Độ Khánh Thù nhất định giữ lại, những người khác đều đi về trước. Trong phòng bệnh có quá nhiều người cũng không tốt, sẽ làm ra cảm giác bí bức.

Bé Nhạc Nhạc ở trong lòng mẹ cũng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ vòng đá nơi cánh tay, mím miệng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

“Nhạc Nhạc còn không cám ơn anh Mạc đi con.” Độ Khánh Thù ở bên cạnh tai bé con thì thầm.

Tiểu công chúa không lên tiếng, nhưng lại xoay thân mình. Từ nhỏ đến lớn cô đều được nuông chiều nên bản tính kiêu ngạo như công chúa. Hai chữ “Cám ơn” này thật khó để mở miệng. Nhất là đối với người trước kia rất đáng ghét.

Ai da! Thật là khó khăn nha!

“Khánh Thù, Mạc Mạc là con trai, bảo vệ cho em gái là việc nên làm!”. Mật Mật nói.

Theo lý mà nói, cô phải gọi Độ Khánh Thù là anh dâu. Nhưng bởi vì lúc trước hai người chưa hòa thuận, mà cô còn nhiều tuổi hơn Độ Khánh Thù cho nên trực tiếp gọi bằng tên.

“Đúng thật là hôm nay Nhạc Nhạc cũng đã bị 1 phen khiếp hãi, cũng nên về sớm đi”. Mạc Đông Lăng mở miệng.

“Mình không sao”. Mạc Thừa Diệp nằm trên giường bệnh cao giọng nói, rất có khí thế nam tử hán. Cậu cũng không biết vì sao lúc đó lại dám liều lĩnh đi cứu Nhạc Nhạc. Đó hoàn toàn là 1 hành vi vô thức.

Tuy rằng trước đây hai đứa cũng không có cùng chơi đùa nhiều nhưng nói như thế nào thì cậu vẫn là anh trai, không thể so đo với em gái của mình.

“Nhạc Nhạc nói tạm biệt chú thím Tư và anh Mạc, ngày mai chúng ta lại đến được không?” Độ Khánh Thù dịu dàng dỗ bé.

“Vâng, chú Tư, thím Tư, anh Mạc tạm biệt!”. Hai tay của Nhạc Nhạc ôm vòng lấy cánh tay của mẹ, lời nói non nớt đáng yêu.

Mạc Thừa Hạo hai tuổi đã sớm ngủ ngon phì phò trong khuỷu tay của mẹ, không cần biết thế sự, nhưng trái lại An An vẫn ngồi im lặng một bên. Ai cũng mò mẫm không biết cậu đang suy nghĩ điều gì.

Có đôi khi Kim Chung Nhân cảm thấy, con trai so với anh càng hậu sinh khả úy, giống như một ông cụ non.

Từ sau khi xảy ra việc ngã ngựa, Nhạc Nhạc liền từ bỏ tất cả yêu thích đối với việc cưỡi ngựa, hơn nữa nếu có ai nhắc đến chuyện đã xảy ra trên lưng ngựa ngày đó, cô bé tuyệt đối sẽ nổi nóng với người đó.

Đối với cô bé mà nói, thì đó chính là chuyện tồi tệ, nhắc lại chuyện tồi tệ đã xảy ra, quá mất mặt!.

Mạc Thừa Diệp nằm ở bệnh viện, mỗi một ngày qua đi, Nhạc Nhạc cơ bản đều đến thăm cậu. Mặc dù hai đứa không nói với nhau lời nào nhưng rõ ràng quan hệ đã được cải thiện, không giống như trước kia, đều đối chọi nhau gay gắt, luôn thấy khó chịu với đối phương.

Vì thế cha mẹ hai nhà cũng cảm thấy vui mừng, trong cái xấu có cái tốt, đều không có gì là tuyệt đối.

Buổi tối ngày nào đó, sau khi An An và Nhạc Nhạc đã vui vẻ đi vào giấc ngủ, vợ chồng Kim Chung Nhân mới đi về phòng mình, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, vốn cho rằng con mình đã lớn liền hoàn toàn thoải mái, ai biết căn bản là không phải sự việc là như thế!

An An thì không cần lo gì nhưng Nhạc Nhạc lại có chút bướng bỉnh. Mỗi buổi tối đều muốn ba hoặc mẹ ngủ cùng để kể chuyện xưa, nếu không thì sẽ ầm ĩ không chịu ngủ.

Hai vợ chồng đều không có biện pháp gì, đây đều là do bọn họ nuông chiều quá, còn trách được ai!.

Thật vất vả mới dỗ được con gái ngủ, Độ Khánh Thù một mình nằm xuống liền ngủ ngay. Nha đầu nhỏ càng ngày càng tinh quái, chuyện xưa cũng không thỏa mãn được cô bé.

“Chồng à, ngày mai đổi cho anh đi kể chuyện xưa cho Nhạc Nhạc, em mở miệng được một lúc đã thấy khô khan, nha đầu thối vẫn linh lợi nhìn em, khiến cho em chẳng thể tiêu hóa nổi!” Độ Khánh Thù nằm ở trên giường cảm thán nói.

Kim Chung Nhân thực biết điều đi đến bóp bả vai cho cậu, “Nếu không lần sau cho An An kể chuyện xưa cho con bé đi, anh cảm thấy An An rất có dáng vẻ trị được con bé”.

“Không được! mặc dù An An là anh của Nhạc Nhạc nhưng cũng chỉ hơn có mười mấy phút đồng hồ, hơn nữa mỗi ngày lại còn phải chú tâm vào làm bài tập, nào có sức lực đâu nữa!. Việc này cũng đều xuất phát từ anh, tại anh nuông chiều thành ra như thế!” Độ Khánh Thù làu bàu.

“Vợ à, là em nói con gái phải được nuôi dưỡng sung sướng.”

“Nuôi dưỡng sung sướng và nuông chiều có quan hệ gì? Dù sao nguyên nhân vẫn là tại anh!”

Vẻ mặt Kim Chung Nhân đầy vạch đen, Nhạc Nhạc đâu phải chỉ do mình, tính cách giống người con trai trước mắt như đúc. Thế mà cậu lại không biết xấu hổ, hoàn toàn đổ lỗi do mình nuông chiều.

“Đúng rồi! Anh cảm thấy Nhạc Nhạc và Mạc Mạc quan hệ với nhau cũng có điểm không bình thường nha.” Anh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó liền nói lảng sang chuyện khác.

“ Có gì bất thường đâu? Em cảm thấy rất tốt!” Độ Khánh Thù buồn bực hỏi.

“Trước đây bọn trẻ gặp nhau thì liền cãi lộn ầm ĩ, hiện tại gặp nhau thì thay đổi hẳn, chẳng lẽ không kì quái sao?” Kim Chung Nhân hoài nghi hỏi.

“Hiện tại Mạc Mạc là người có ơn cứu mạng Nhạc Nhạc. Đương nhiên trong lòng Nhạc Nhạc rất biết ơn cậu ấy. Đương nhiên cách cư xử không thể giống trước kia! Chuyện bé xé ra to!” Độ Khánh Thù giận dữ.

“Vợ à! Không phải Mạc Mạc thích Nhạc Nhạc nhà chúng ta rồi chứ?”

“Phù! Chồng ơi! Trong đầu anh nghĩ cái gì thế hả. Mạc Mạc mới có 7 tuổi, Nhạc Nhạc nhà chúng ta cũng mới chỉ 4 tuổi, vẫn còn là lũ trẻ mới bóc trứng.”

“Anh không thể không đề phòng được!” Kim Chung Nhân nghiêm giọng nói.

Độ Khánh Thù không biết phải làm sao bèn liếc anh một cái, rồi quay mặt đưa lưng về phía anh. “Em ngủ”. Có thể tha cho cậu không.

Kim Chung Nhân vội vàng đụng đến một bên người của cậu, ôm hông của cậu rồi dán vào lỗ tai cậu thầm thì: “ Vợ à! Chúng ta lâu rồi không…”

“Cút ra xa, mệt chết đi được” Độ Khánh Thù đẩy anh.

“ Em sờ xem, nó nhớ em đấy…” Người nào đó tiếp tục nói chuyện “Sắc” .

“Không cần!”

“Vợ à…” Kim Chung Nhân cố ý để cái của mình vào nơi mềm mại của cậu, chậm rãi cọ xát, ý đồ xấu xa.

“Chán ghét! Suốt ngày có thể nghĩ đến chuyện gì đứng đắn hay không?” Độ Khánh Thù để khuỷu tay chống trên ngực của anh.

“Vợ à! Giữa vợ chồng không thể thiếu làm tình, đây là việc rất đứng đắn!” Người nào đó không chịu thua trả lời.

“ Người ta thật sự mệt!” Độ Khánh Thù chỉ có thể làm nũng, van xin anh tha cho mình.

“Vợ tốt à! Vợ ngoan ơi! Một lần thôi được không?”

“Thật chứ?” vợ nhỏ vẫn là dễ bị lừa.

“Đương nhiên rồi!”

Kim Chung Nhân đồng ý rất vui vẻ, nhưng thực ra lại có mưu đồ ẩn dấu không thể nói ra.

Anh gần như gấp rút đem đồ của mình và vợ lột sạch trơn, rất nhanh đi vào chủ đề chính, ngay tức thì, trong phòng nơi nơi đều tràn ngập hương vị kiều diễm.

Độ Khánh Thù ở dưới hạ thân nở ra, mọi giác quan trên người cậu đều bị anh khuấy động, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng:

“ Mang áo mưa nhỏ vào đi, hôm nay…không phải ngày an toàn!”

“Không thích mang cái đó!” Kim Chung Nhân trực tiếp từ chối, tay cũng không còn nhàn rỗi, tung hoành khắp nơi trên da thịt trơn mịn của cậu.

“Chán ghét! Nhanh đi lấy đi...” Độ Khánh Thù không chiều theo, âm thanh cũng càng ngày càng quyến rũ, xương cốt trở nên mềm nhũn.

“Vợ à, nếu thật sự mang thai, chúng ta cũng có thể nuôi dưỡng rất tốt mà”

Kì thật là anh có tâm tư này, cho nên thoải mái làm trước báo cáo sau. An An thì vui vẻ hòa thuận nhưng ngược lại Nhạc Nhạc rất cô đơn. Cho nên tốt nhất là bốn, mới thật đẹp!

“Anh nói thật dễ nghe, cũng không phải anh…”

Kim Chung Nhân không đợi được cậu nói xong, liền động thân một cái đã đi vào, ngồi dậy ra sức vận động, cơ bản là không cho Độ Khánh Thù có cơ hội phản ứng lại, cứ như vậy bị anh làm cho u mê, không có cơ hội mà hối hận.

Xong việc Độ Khánh Thù tưởng là có thể yên ổn mà ngủ, nhưng người nào đó nói lời mà không giữ lời. Đầu tiên là hôn toàn thân của cậu, sau đó lại không thuận theo đạo lý, giày vò cậu lần, rồi lại tiếp lần nữa.

Trong lòng cậu âm thầm thề rằng không bao giờ tin anh nữa!

“Vợ à! Anh là tình thế bất đắc dĩ thôi, em mãi mãi làm cho anh muốn ngừng mà không ngừng được.” Kim Chung Nhân nỉ non bên tai cậu vợ đang buồn ngủ.

“Đồ trứng thối, lần nào cũng lừa người ta…” Độ Khánh Thù chu đôi môi sưng đỏ lên oán giận.

“Đây là lừa dối có thiện chí”. Người nào đó âm thanh khàn khàn, ánh mắt đầy lưu luyến dịu dàng.

Bóng đêm tĩnh lặng, tình ý tràn đầy như nước chảy, bao vây lấy hai người trên giường đang ôm nhau ngủ, như một làn sương mỏng, nhẹ nhàng mà chân thật.

Sáng sớm hôm sau, cô công chúa nhỏ Nhạc Nhạc gõ cửa phòng ba mẹ ầm ĩ, với vẻ rất háo hức.

Độ Khánh Thù đêm qua bị làm đi làm lại nhiều lần, ngay cả mí mắt cũng không còn sức mở ra, lời nói cũng nhỏ nhẹ yếu ớt:

“Nhanh mang Nhạc Nhạc đi đi”

Kim Chung Nhân đau lòng thay cho vợ, nhận lệnh đứng lên mặc quần áo tử tế, một mình mở cửa đi ra.

“Ba à, mẹ đâu? Con muốn vào tìm mẹ.” Nhạc Nhạc nhìn vào bên trong tìm kiếm, rồi đồng ý để ba bế xuống lầu.

“Nhạc Nhạc ngoan, mẹ ốm rồi, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta đừng làm phiền mẹ được không?” Kim Chung Nhân chỉ có thể nói dối con gái nhỏ.

“Mẹ ốm à? Có nặng không ạ, con muốn đi vào thăm mẹ”. Nhạc Nhạc lắc lắc người muốn tuột xuống dưới.

Kim Chung Nhân chỉ có thể ôm cô bé thật chặt: “Mẹ con cần một mình yên tĩnh nghỉ ngơi, Nhạc Nhạc nghe lời được không?”

“Nhưng là…” Nhạc Nhạc cắn ngón tay không cam lòng lẩm bẩm.

“Con ngoan, chỉ cần con không làm ồn mẹ, đến giữa trưa là mẹ có thể xuống lầu chơi cùng con”

“Thật sao?” Nhạc Nhạc chớp chớp đôi mắt đen to tròn như quả nho.

An An bên cạnh nghe được ba cùng em gái nói rất đúng, liền nảy sinh nghi ngờ lớn, trong đầu cân nhắc muốn đi thư phòng để lật tẩy những điều giáo huấn đó.

Chương 409:Phiên ngoại 18

Đến giữa trưa, quả nhiên Độ Khánh Thù nét mặt tỏa sáng đi từ trên lầu xuống, sắc mặt hồng nhuận, nhìn không giống như bị bệnh.

Nhạc Nhạc kì quái ngồi vào lòng mẹ, ôm cánh tay của cậu làm nũng: “Mẹ, bệnh của mẹ đã tốt hơn sao?”

“Ừ, tốt lắm.” Độ Khánh Thù cười gật đầu, trong lòng lại thấy xấu hổ, nói dối một đứa nhỏ thực sự là không đành lòng, nhưng lại không thể nói thật.

“Mẹ, con buổi chiều muốn đến công ty của ba để chơi, được không ạ?” Nhạc Nhạc chớp chớp đôi mắt to của mình, đầy đủ đáng yêu.

“Ba còn bận việc, làm sao có thời gian chơi cùng con.” Độ Khánh Thù cảm thấy bất đắc dĩ với đề nghị của con gái.

“Không thì thôi, con sẽ tự đi.” Nhạc Nhạc rõ ràng chơi trò vô lại.,

Độ Khánh Thù bị con gái cuốn lấy hoàn toàn không có biện pháp từ chối, chỉ có thể đáp ứng: “Cho con đi theo cũng được, nhưng con phải hứa với mẹ là ngoan ngoãn nghe lời, không được làm phiền ba.”

Nhạc Nhạc liên tục gật đầu, đôi mắt to lấp lánh ánh sáng vì đạt được mục đích.

Đang chơi điện tử, An An thở dài, mẹ thực sự là quá dễ nói chuyện!

“An An, con cũng đi cùng mẹ đi.” Độ Khánh Thù quay đầu nói với con trai, tên nhóc này lúc nào cũng có biện pháp đối phó với Nhạc Nhạc, mang theo nó có vẻ yên tâm hơn.

“Con không……” An An định nói không đi, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt của mẹ liền tự giác gật đầu.

“Con trai ngoan.” Độ Khánh Thù cười tủm tỉm sờ sờ đầu con trai.

“Mẹ, đầu của bé trai không thể tùy tiện sờ loạn.” Tiếng nói rầu rĩ của An An.

“Mẹ cứ sờ.” Độ Khánh Thù cố ý xoa vài cái ở đỉnh đầu con trai, sau đó hung hăng hôn một cái lên hai má non mềm của cậu nhóc, cười vô cùng sáng lạn.

An An chỉ có thể tỏ vẻ bất đắc dĩ đối với hành vi trẻ con này của mẹ, thừa dịp thời điểm cậu không chú ý lau nước miếng trên mặt.

Buổi chiều, Độ Khánh Thù mang theo con trai cùng con gái vội vàng đi tới tòa cao ốc của tập đoàn Kim thị. Nhân viên quầy lễ tân rất nhiệt tình dẫn bọn họ đi đến trước cửa thang máy, đây chính là gia đình của tổng giám đốc, tự nhiên không thể chậm trễ.

Ngay tại lúc cửa thang máy mở ra, Độ Khánh Thù chợt nghe thấy một giọng nữ quen thuộc không khỏi quay đầu qua nhìn.

“Tuyết Nghiên?” Cậu giật mình mở miệng, nhoáng một cái mà đã 4 năm không thấy, cô ấy lớn lên so với trước kia càng thêm nhiệt tình xinh đẹp, quyến rũ.

“Anh Độ.” Kiều Tuyết Nghiên khẽ nhếch miệng cười, bây giờ chững chạc rất nhiều, không giống như trước kia động một chút là ầm ĩ.

An An và Nhạc Nhạc tò mò nhìn Kiều Tuyết Nghiên, thầm nghĩ: “Dì xinh đẹp này là ai nhỉ? Làm sao có thể đến công ty của ba? Hơn nữa mẹ còn nhận ra dì ấy?”

“ Anḥ biết em sẽ trở về. Chỉ là không nghĩ nhanh như vậy mà đã qua 4 năm.” Dừng một chút, cậu nói tiếp: “ Thật cao hứng khi lại được gặp em.”

Giọng nói của Độ Khánh Thù chân thành mà hữu hảo, giống như là nhìn thấy một người bạn lâu năm không gặp, ân cần thăm hỏi một cách thản nhiên, tình nghĩa.

“Lúc ấy…..Mẹ vừa rời đi không lâu, em sợ tức cảnh sinh tình, liền cầu xin giáo sư quay về Thụy Sĩ, sau lại phải tới đại học Cambridge, năm ngoái thì tốt nghiệp, vừa về nước đã nhận được lời mời từ cơ quan ngoại giao.” Kiều Tuyết Nghiên đơn giản thuật lại cuộc sống 4 năm qua.

“Quan chức ngoại giao? Xem ra em biết khá nhiều thứ tiếng?” Độ Khánh Thù cười cười.

“Cũng không nhiều, khoảng 7 thứ tiếng.” Trên mặt Kiều Tuyết Nghiên hiện lên một chút hiển nhiên, cô sống ở Thụy Sĩ từ nhỏ, vốn đã thông thạo bốn loại ngôn ngữ (tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Italy là ngôn ngữ cơ bản của Thụy Sĩ, hầu như tất cả mọi người đều biết hai ba loại ngôn ngữ, hơn nữa từ nhỏ cô luôn được cha mẹ dạy cho tiếng Hán, như vậy là bốn loại.)

Sau lại ở đại học học thêm tiếng Anh và tiếng Nga, học tiếng Nhật chỉ là phụ, tổng cộng là bảy thứ tiếng, điều này cũng là vì muốn ước mơ trở thành quan chức ngoại giao của cô ngày càng gần hơn.

“Bảy loại ngôn ngữ sao?” An An đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Ừ.” Kiều Tuyết Nghiên gật gật đầu.

An An mím môi không thèm nhắc lại, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: “Cuối cùng thì dì xinh đẹp này là ai? Dì ấy nhìn cũng không lớn tuổi lắm! Lại có thể biết bảy loại ngôn ngữ?”

Trong lòng khó tránh khỏi có chút bị kích thích, bản thân càng thêm quyết tâm chăm chỉ học tập.

“An An, Nhạc Nhạc, mau gọi… dì út.” Độ Khánh Thù chần chừ một giây liền tìm được từ thích hợp để xưng hô, nếu không thể gọi bác thì kêu dì út vậy.

“Dì út khỏe.” An An và Nhạc Nhạc cùng mở miệng, thanh âm mềm mại đáng yêu.

Trong lòng Kiều Tuyết Nghiên thấy ấm áp, có một loại cảm giác nói không lên lời, cô chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng anh Độ có thể coi mình là người nhà, quả thật các cô cũng không phải người nhà, ngay cả nửa điểm quan hệ huyết thống đều không có, cô chỉ là con gái nuôi.

Nhưng hiện tại, anh ấy lại bảo con của anh ấy gọi chính mình là dì út, mà không phải….. là dì, trong lòng nhất thời lướt qua một cảm giác khác thường.

“ Dáng vẻ hai bé thật đáng yêu.” Kiều Tuyết Nghiên sờ sờ khuôn mặt của Nhạc Nhạc, trong mắt là ý cười dịu dàng.

“Dì, dì là thiên tài sao?” Nhạc Nhạc ngẩng cái đầu nhỏ lên hỏi.

“Không phải đâu, trên đời này nào có nhiều thiên tài như vậy, đa phần mọi người đều phải tự mình chăm chỉ, cố gắng tranh thủ.”

Nhạc Nhạc cái hiểu cái không gật gật đầu, đôi mắt to đen lúng liếng chớp chớp, đáng yêu cực kỳ.

“Vậy dì có thể dạy con không?”

“Nhạc Nhạc, dì út còn phải làm việc.” Độ Khánh Thù vội vàng dạy dỗ con gái, cũng không thể tùy tiện mời Kiều Tuyết Nghiên về nhà được, ít nhất thì cũng phải thương lượng tốt với ông xã, dù sao quan hệ thực phức tạp.

Kiều Tuyết Nghiên mỉm cười,cô đương nhiên hiểu được lý do trong đó, đừng nói anh Kim mà ngay cả chính cô cũng không có chuẩn bị tốt tâm lý để đi đến nhà của anh Độ.

Có một số việc tuy rằng đã qua rất nhiều năm, nhưng giống nhau là trong lòng đều không thể quên, muốn hoàn toàn buông bỏ vẫn là cần cả một quá trình.

“An An, Nhạc Nhạc, để dì Lâm mang các con đến văn phòng của ba được không, mẹ muốn cùng dì nói chuyện một chút.” Độ Khánh Thù ngồi xổm trước mặt hai đứa nhỏ, trưng cầu ý kiến của các con.

Lần này Nhạc Nhạc thật không có giận dỗi, ngoan ngoãn gật đầu, tùy ý để anh trai dắt vào thang máy, quơ quơ bàn tay nhỏ bé “Mẹ phải nhanh lên rồi tới tìm chúng con nhé!”

“Ừm, phải nghe lời anh trai, biết không?”

“Phu nhân, cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đưa cậu chủ và cô chủ an toàn đến văn phòng của tổng giám đốc.”Lâm tiểu thư nhiệt tình đảm bảo.

“An An, phải chăm sóc tốt em gái nhé.”

Độ Khánh Thù dặn dò con trai, nhìn bóng dánh nhỏ nhắn của bọn chúng biến mất ở trước mắt rồi mới xoay người cùng Kiều Tuyết Nghiên đi ra khỏi tòa cao ốc của tập đoàn Kim thị, đi sang một quán cà phê ở ngay bên cạnh.

Không gian tao nhã, âm nhạc thư thả chậm rãi, phong cách trang hoàng rất có cách điệu, thuần một màu sắc mộc mạc, khắp nơi có thể thấy được kim chúc chạm rỗng khắc hoa, còn có màn che bằng tơ màu đỏ nhẹ nhàng đong đưa theo gió, xinh đẹp mà uyển chuyển, dịu dàng.

Độ Khánh Thù và Kiều Tuyết Nghiên tìm một vị trí gần cửa sổ, hai người ngồi đối diện nhau.

“Lần này trở về sẽ không đi nữa chứ?”

Kiều Tuyết Nghiên bưng chén cà phê lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Vẫn chưa biết.”

“Không thể nào? Phác Xán anh ta làm sao có thể để em đi? Thật vất vả mới làm em trở lại, anh ta không nghĩ cách giữ em lại sao?” Độ Khánh Thù không e dè mà nói thẳng.

“Khụ…..” Kiều Tuyết Nghiên cúi đầu ho một tiếng, hai gò má hiện lên một mảng đỏ ửng.

Bốn năm trước, lúc rời đi, cô đã nghĩ hai người sẽ không bao giờ dính líu đến nhau nữa, không nghĩ tới sau này lại gặp nhau ở Thụy Sĩ, anh giống như trở nên vô lại hơn, dây dưa không ngớt với mình, dường như quan hệ càng loạn hơn

“ Phác Xán là một người tốt, trước khi gặp em thì có chút phong lưu, nhưng sau khi gặp được em liền hoàn toàn quay đầu giữ mình trong sạch đợi em bốn năm, cũng rất không dễ dàng.” Độ Khánh Thù nói giúp Phác Xán Liệt.

“Anh Độ, em biết, hôm nay em chính là đến tìm anh ấy.” Khóe môi Kiều Tuyết Nghiên hiện lên ý cười dịu dàng, anh ấy đợi mình bốn năm, chính mình làm sao lại không hiểu ý nghĩ của phần nhân tình này.

Đời người có bao nhiêu cái bốn năm để lãng phí thời gian?

Tuổi tác thay đổi, giây lát lướt qua, cô nên chủ động theo đuổi hạnh phúc của chính mình.

Độ Khánh Thù mỉm cười nhìn về phía cô “ Cái này thì đúng rồi! Từ nhỏ em lớn lên ở nước ngoài, về mặt suy nghĩ lại càng tiến bộ hơn, có một số việc cũng không cần anḥ nói quá rõ ràng, hạnh phúc là không thể ngồi chờ, cần phải tự mình đi tranh thủ.”

“Vâng, anh Độ, cảm ơn anh.”

“A Nhân anh ấy cũng biết, dù sao….sự việc đều đã qua lâu như vậy, anh ấy sớm hay muộn đều phải để xuống.”

“Em hiểu được.” Kiều Tuyết Nghiên im lặng nuốt một ngụm cà phê, hơi hơi đắng. Sau đó là dư vị còn lại trong miệng.

Rất nhiều chuyện lúc ấy không hiểu, nhưng hiện tại đã cảnh còn người mất, không cần truy cứu những điều cần thiết, chuyện đã tựa như mây khói, tiêu tan không thấy nữa.

Ân oán nhiều hơn nữa cũng đi theo con người mà mất đi.

Còn sống thì nên hướng về phía trước, không cần thiết phải quấn lấy quá khứ đã qua, như vậy sẽ chỉ làm chính mình càng thêm đau khổ không chịu nổi, sau đó có khi còn làm ảnh hưởng đến bạn bè chung quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro