Chương 377: Giải thoát
Lộc Hàm cao hứng nhìn họ, càng thêm tò mò về thân thế của Kiều Tuyết Nghiên.
Đợi phim kết thúc, sau khi tách khỏi bọn họ, Độ Khánh Thù mới nói đầu đuôi câu chuyện với bạn tốt, bây giờ cậu đang phiền não, suy nghĩ trong vòng luẩn quẩn, cần người bên cạnh chỉ điểm mới được.
Sau khi nghe xong, Lộc Hàm không có phản ứng hồi lâu, chậm rãi mở miệng, “Chuyện này thật khéo, không trách được lúc nãy khi mình dùng sức hỗ trợ tác hợp Phác Xán và Kiều Tuyết Nghiên, hai người đều không lên tiếng, sao lại không ngăn tớ lại?”
“Ngăn được sao? Hơn nữa, trường hợp đó cũng không thích hợp!” Bạch Hiền than thở.
“Lần đầu tiên tới nhìn thấy chuyện trùng hợp như vậy, liên tiếp, hợp lý khiến người ta không thể tin được.” Lộc Hàm cảm khái.
“Hai người ngược lại cho tớ chủ ý! Đầu tớ cũng sắp phình to rồi.” Độ Khánh Thù cau mày dáng vẻ tràn đầy khổ sở, hy vọng các cậu ấy có thể cho chút ý kiến thiết thực gì đó.
“Nếu không chúng ta giới thiệu vài người cho Phác Xán, để cho anh ấy mất hứng thú với Kiều Tuyết Nghiên?” Bạch Hiền nói.
“Trị ngọn không trị tận gốc, Kiều Tuyết Nghiên người ta là bạn học chung với em gái Phác Xán, quan hệ hai người cũng rất tốt, cơ hội gặp mặt là bó lớn, trong cuộc sống thường xuyên sẽ phát sinh ngoài ý muốn, diệt tận gốc không hết các khả năng.” Lời Lộc Hàm rất đúng trọng tâm.
Độ Khánh Thù vẻ mặt đau khổ rất sa sút tinh thần, “Tình tiết máu chó trong tiểu thuyết lại xảy ra trước mắt, tớ hy vọng nhường nào Kiều Tuyết Nghiên không phải con gái Thẩm Ý Linh, cứ như vậy, phiền não gì cũng có thể giải quyết!”
“Thật ra thì nói đi nói lại, đều do người mẹ kia gây họa.” Bạch Hiền nói tiếp.
“Nếu không nói chân tướng cho Kim Chung Nhân đi, anh ấy có quyền biết những chuyện này, hơn nữa cũng tránh sau này gặp phải phiền toái, một khi cậu nói dối một lần, sau này phải nhờ nói dối tới che lấp, mặc dù cậu vì tốt cho anh ấy, sợ anh ấy bị tổn thương, nhưng thật ra cậu chưa từng nghĩ tới, anh ấy không phải người đàn ông bình thường, anh ấy không yếu ớt như trong tưởng tượng của cậu.” Lộc Hàm trầm tư một lát rồi nói.
“Lộc Hàm nói rất có đạo lý, phiền não của cậu vốn ở chỗ này, giấu giếm mãi không phải là cách, cậu phải tin tưởng anh ấy.”
Độ Khánh Thù mím môi trầm mặc hồi lâu, “Ừ, để tớ tìm cơ hội nói chuyện với a Nhân.”
Cũng không lâu lắm, ba người mỗi người một ngả, trở về nhà mình.
Trong phòng ngủ, Độ Khánh Thù đi tới đi lui trong phòng, tâm tư khó ổn định, nghĩ tới phải mở miệng thế nào mới không lộ vẻ đột ngột.
Kim Chung Nhân tắm xong đi từ phòng tắm ra, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này, không khỏi kỳ quái, “Nai con, em sao vậy?”
“À? Không có việc gì! Không phải bác sỹ nói em nên chú ý vận động nhiều sao! Buổi tối ăn no căng rồi, cho nên đi vài vòng, đẩy mạnh tiêu hóa.” Độ Khánh Thù từ ngây ngốc nhanh chóng khôi phục tự nhiên.
Kim Chung Nhân hoài nghi nhìn cậu, cậu vẫn là người không giấu được tâm tư, chỉ cần vừa nói dối, ngón tay sẽ bất an vặn vẹo vạt áo, trăm thử không sai, chẳng lẽ cậu đã biết?
Xế chiều hôm nay, anh nhận được tin tức chính xác, Thẩm Quân Nhã và mẹ cô ta đã cùng trở lại từ thành phố Tam Á đảo Hải Nam, nghe nói về cơ bản bệnh của Thẩm Quân Nhã đã khỏi, cô ta trở lại nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng với quan hệ của cha cô ta và nai con, cho nên, anh đang suy nghĩ có nên nói cho cậu biết hay không.
“Nai con, có phải em biết cái gì không?” Anh kéo tay cậu ngồi bên giường, thử dò xét hỏi một câu.
Độ Khánh Thù hoàn toàn hiểu lầm ý tứ của anh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lập tức giả bộ đau bụng, “A! Giống như ăn gì đau bụng rồi, em đi toilet trước.”
Nhìn bóng lưng hoảng hốt mà chạy của cậu, nghi vấn nơi đáy lòng Kim Chung Nhân nặng hơn, nai con sao vậy?
Trong toilet, Độ Khánh Thù khổ sở suy nghĩ lấy cách gì nói ra, cậu không muốn a Nhân khổ sở, thật sự làm người ta đau đớn
Mười phút sau, cậu sảng khoái tinh thần đi ra, vén chăn lên dựa vào trong ngực ấm áp của ông xã, chớp cặp mắt đen nhánh nhìn anh, “Ông xã, em có chuyện muốn nói cho anh biết.”
“Bà xã, anh có chuyện muốn nói cho em biết.”
Hai người gần như đồng thanh nói, sau khi sững sờ một giây nhìn nhau cười, “Em nói trước đi.” Độ Khánh Thù vẫn còn mong đợi anh muốn nói gì với mình, nhưng Kim Chung Nhân lại để cho cậu nói trước.
Tên đã lên dây không bắn không được, ngón tay Độ Khánh Thù vô thức vẽ mấy vòng trên ngực anh, tròng mắt đen ngập nước tội nghiệp nhìn anh, “Ông xã, nếu như em tự ý đi gặp… Mẹ anh, anh có mất hứng không?” Vừa nói vừa cẩn thận quan sát thái độ của anh.
Tròng mắt đen của Kim Chung Nhân u ám, điều này vẫn là nút thắt anh giấu sâu trong lòng, không dễ dàng lộ ra trước mặt người khác, bao gồm cả người anh yêu nhất thân mật nhất, không phải không tin tưởng, chỉ là thói quen.
“Em hẹn bà ta gặp mặt?” Giọng anh lạnh lùng, có chút đau lòng không dễ phát hiện.
“Ừ.” Độ Khánh Thù gật đầu, khẽ dừng lại, “Em hẹn bà ta ra ngoài là muốn lấy góc độ mĩ thụ tìm hiểu người phụ nữ này, tiện thể thám thính ý đồ trở về của bà ta.”
Kim Chung Nhân trầm mặc mím môi, cậu chỉ có thể tiếp tục nói: “Chuyện năm đó do bà ta tự mình nói cho em biết, bà ấy nói sau khi kết hôn ba anh ngày ngày lăng nhăng, rất ít quan tâm bà ta, thường cả đêm không về, kiên trì sau ba năm phát hiện dù thế nào cũng không tiếp tục kiên trì được nữa, nên lựa chọn… Rời đi. Bà ta còn nói chồng sau khiến bà ta cảm thấy rất hạnh phúc, cảm nhận được hôn nhân chính là niềm vui, cho nên, bà ta quyết định bỏ qua… Ném bỏ tất cả, bà ta chỉ cần cuộc sống bây giờ.”
Độ Khánh Thù nói rất tóm tắt, hoàn toàn không lộ ra một mặt lạnh lùng tính tình ích kỷ của Thẩm Ý Linh, dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của a Nhân, nói hết cũng quá mức không có ý tứ.
“Ném bỏ tất cả? Thì ra anh chỉ là thứ đồ sai lầm trong cuộc sống quá khứ của bà ta, nghĩ muốn thì muốn, định vứt bỏ thì vứt bỏ.” Giọng Kim Chung Nhân rất lạnh.
“A Nhân, không cho nói mình như vậy, anh là người đàn ông em thích nhất, anh là cha hai đứa bé trong bụng em, anh chính là đứa cháu bà nội thương yêu nhất, chúng em đều cần anh.” Độ Khánh Thù đau lòng ôm chặt anh.
Kim Chung Nhân lặng lẽ thở dài trong lòng, mặc dù nai con nói hời hợt như vậy, nhưng anh cũng có thể đoán được đại khái, nhất là câu “Ném bỏ tất cả”, anh đã nhìn ra vẻ độc ác của bà ta, tất cả mọi chuyện trước kia cũng có lời giải thích hợp lý, bà ta trở lại, hoàn toàn không hề liên quan đến bản thân mình! Là mình tự đa tình!
Vốn anh nên tự mình tìm hiểu chân tướng, nhưng trong lòng anh hơi khiếp sợ, nếu nai con làm thay mình, cũng coi như giải quyết xong một tâm sự phủ đầy bụi nhiều năm
“Anh không sao, từ nay về sau, anh sẽ coi bà ta như người xa lạ, một người xa lạ không hề liên quan đến anh.” Anh ôm chặt eo người con trai trong ngực, nhẹ giọng nói.
Thật ra thì anh hạ quyết tâm rất lớn, trước đây trong lòng anh vẫn luôn có điều mong đợi, là mong đợi đơn thuần nhất của một người con với mẹ ruột, đều nói đứa nhỏ vô tội, tại sao năm đó bà lại chịu bỏ xuống mình mới ba tuổi đây? Đây là chân tướng anh vẫn luôn truy tìm, nhưng hôm nay anh đã hiểu ra rồi.
Có lẽ, trong lòng bà, tình nguyện chưa bao giờ gặp cha, tình nguyện chưa bao giờ sinh ra đứa con là anh.
Cho tới hôm nay, anh mới biết, bà đã sớm bỏ anh, mà anh, vẫn còn khổ sở cố chấp với chân tướng năm đó, thật vô cùng buồn cười!
Buông ra, đều là một kiểu giải thoát với bất kỳ ai.
Bà ta làm được, anh cũng sẽ làm được!
“Ông xã, em vĩnh viễn đối xử tốt với anh, còn có đứa nhỏ của chúng ta.” Độ Khánh Thù nũng nịu hôn mấy lần lên môi anh, con ngươi ngập nước thông suốt.
“Bảo bối hôm nay có động không?” Kim Chung Nhân đưa tay sờ bụng cậu, trong tròng mắt đen không còn lạnh lẽo, dâng lên chút tình cảm ấm áp.
“Có! Chỉ có điều rất nhỏ, đúng rồi, anh vừa định nói cho em biết chuyện gì?” Độ Khánh Thù cố ý dời sự chú ý của anh đi.
Chân mày Kim Chung Nhân chau lại, yên lặng hai giây, “Thẩm Quân Nhã và mẹ cô ta đã trở lại lúc xế chiều nay.”
“Họ trở lại có liên quan gì đến em! Mặc dù Thẩm Bác Sinh là cha em, nhưng em không phải người nhà họ Thẩm bọn họ, hơn nữa, em đã kết hôn, em có nhà của mình.” Ánh mắt Độ Khánh Thù lóe sáng, nói thành khẩn tự nhiên, không hề giống nói dối chút nào.
“Em… Thật sự nghĩ như vậy?” Kim Chung Nhân không nghĩ tới bà xã sẽ có phản ứng này, hoàn toàn ngoài dự đoán của anh.
“Nếu là em ba năm trước đây, chắc chắn sẽ hận cô ta, nhưng hôm nay, em hạnh phúc như vậy, còn cô ta hai bàn tay trắng, sao em còn phải lãng phí thời gian và sức lực đi hận cô ta chứ? Quá uổng phí rồi! Em cũng không rảnh rỗi như vậy.”
“Nai con, em có thể nghĩ như vậy, anh rất vui vẻ.”
Độ Khánh Thù mặt mày hớn hở ôm cổ anh, “Về sau toàn bộ tinh thần và thể lực của em đều tập trung lên người thân của em, những người khác, em không muốn lãng phí đi quan tâm đâu!”
“Là một ý kiến hay.” Kim Chung Nhân gật đầu, tâm tình sáng tỏ thông suốt.
“Ưmh… Chờ sau khi sinh bé cưng, anh phải dẫn em đi chơi, còn gần sáu tháng! Sắp buồn chết em.”
“Ừ, em muốn đi đâu cũng có thể.”
“Ừm!” Độ Khánh Thù vui vẻ vùi trong ngực anh, nhắm mắt lại ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro