Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 375: Bà xã, anh nhớ em lắm (phải nhìn ~)

Lộc Hàm bị hai người bạn tốt cứng rắn túm lên máy bay, mình lại không thể phản kháng, bởi vì không thể đắc tội hai người mĩ thụ có thai!

“Khánh Thù, Bạch Hiền, tớ còn một học kỳ chưa học xong đâu!” Ngồi trên máy bay, Lộc Hàm rất bất đắc dĩ, nếu ngày thường, cậu còn có thể dễ như trở bàn tay mà thoát khỏi kiềm chế của hai cậu ấy, nhưng bây giờ, hai cậu ấy là lão đại, cũng là người sắp làm mẹ!

“Không sao, hết tết trở về cũng không muộn, dù sao chế độ học đại học ở nước ngoài không giống trong nước, không có nhiều quy tắc hạn chế cậu như vậy.” Độ Khánh Thù cười híp mắt trả lời.

“Đúng đó! Khánh Thù đã từng ngây ngốc ở đại học Columbia ba năm, hiểu cách thức tương đối nhiều.” Bạch Hiền vội vàng nói tiếp.

Cho nên họ kết hợp lừa gạt Lộc Hàm lên máy bay, chính là vì lo lắng cậu ấy một đi không trở lại, thật khó khăn mới có thể gặp nhau một hai ngày, cũng không muốn tách ra lần nữa.

“Thì ra hai cậu chính là cố ý liên hợp tới lừa gạt tớ!” Lộc Hàm cố tình thở phì phò nói.

“Cái này gọi là thời điểm đặc biệt phải chọn lựa thủ đoạn đặc thù.” Bạch Hiền vẻ mặt nghiêm túc chỉnh sửa cách dùng từ của bạn tốt.

“Bạch Hiền nói rất đúng!” Độ Khánh Thù ở bên cạnh trợ giúp.

Ba người nói thoải mái suốt dọc đường, đủ loại chuyện phiếm trêu ghẹo, giống như trở về thời cùng đến trường, không có gì giấu nhau, rất vui vẻ.

Gần tới lễ giáng sinh, trên đường phố giăng đèn kết hoa khắp nơi, trong trung tâm thương mại bày cây thông noel đầy rực rỡ, hoàn toàn náo nhiệt vui mừng, hơn nữa bên ngoài còn có chút bông tuyết bay bay, thật sự đẹp không sao tả xiết!

Sau khi từ nước Anh trở lại, ba người hoàn toàn gần như hình với bóng vào ban ngày, đến quán cà phê ngồi nói chuyện phiếm, đi dạo trung tâm thương mại mua đồ, đi dạo hoạt động một chút trong công viên.

Điều này lại làm khổ Ngô Thế Huân, anh vốn nghĩ Lộc Hàm trở về nước là chuyện tốt với mình, nhưng ai có thể ngờ được sau khi cậu trở lại một cơ hội với mình cũng không có, thời gian đều bị hai người con trai khác chiếm lấy.

Thật vất vả mới nhịn được đến đêm giáng sinh, cuối cùng anh cũng đợi được cơ hội có thể hành động.

Ống kính trở lại bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc tầng 68 tòa nhà tập đoàn Kim thị, Kim Chung Nhân đang tập trung tinh thần nhìn bản kế hoạch, Phác Xán Liệt đứng nghiêm trang bên cạnh.

“Đêm giáng sinh có cái gì… Cần chú ý sao?” Kim Chung Nhân đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi, trong khoảng thời gian ngắn không biết lấy từ gì để diễn tả chuẩn xác ý tứ của mình hơn.

“Hả?” Phác Xán Liệt rõ ràng ngây ngẩn cả người, anh đang nghĩ đợi tan việc đi một chuyến đến đại học F, không ngờ cậu chủ lại đột nhiên nói một câu như vậy, sau khi sững sờ lập tức nói: “Đưa quả táo.”

“Quả táo?” Kim Chung Nhân lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên chú ý đến những thứ này, khó tránh khỏi hơi giật mình, sao lại là quả táo?

“Quả táo ngụ ý bình an, hiện giờ đêm giáng sinh giữa tình nhân và bạn bè đều lưu hành cái này.” Phác Xán Liệt giải thích.

“A, vậy cậu đi mua cho tôi một thùng táo.” Giọng Kim Chung Nhân rất tùy ý.

Đầu Phác Xán Liệt đầy vạch đen, “Cậu chủ, bình thường chỉ đưa một quả, đêm giáng sinh nhận nhận được táo phải ăn hết.”

“Vậy… Thì mua hai.” Kim Chung Nhân bừng tỉnh hiểu ra, anh định đưa một quả cho nai con, một quả khác cho bà nội, hai người là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh, đương nhiên là muốn bình an.

“Vâng.” Phác Xán Liệt gật đầu, anh cũng đang tính toán trong lòng bản thân định mua mấy trái.

Ban đêm, bầu trời không hề báo trước nhẹ nhàng bay từng bông tuyết, khẽ bay giống như lông vũ, thỉnh thoảng có trận gió thổi qua, bọn chúng nhảy lên điệu múa uyển chuyển, đẹp đẽ khiến người ta quên hô hấp.

Độ Khánh Thù nhìn bông tuyết bay phất phới ngoài cửa sổ, có suy nghĩ muốn chạy ra ngoài khiêu vũ, nhưng cậu biết thân thể mình không cho phép, hơn nữa bà nội cũng sẽ không đồng ý, bản thân cũng sợ tổn thương bé cưng.

Kim Chung Nhân đẩy cửa phòng vào nhà, nhìn thấy cậu đang làm ổ trên ghế quý phi * đọc sách, lặng lẽ đi qua, đưa quả táo tới trước mặt cậu, “Tối nay là đêm giáng sinh, phải ăn táo.”

Cử động và lời nói của anh khiến Độ Khánh Thù ngây ngẩn cả người trong nháy mắt, nhận lấy quả táo, “Ông xã, anh càng ngày càng biết lãng mạn rồi.” Nghiêng người vui vẻ ấn một cái hôn lên mặt anh.

“Anh rửa sạch giúp em.” Kim Chung Nhân cầm quả táo đi vào phòng tắm, chỉ cần nai con vui vẻ, anh không ngại học thêm chút chuyện, vẹn toàn đôi bên, cớ sao không làm chứ?

Lúc ăn táo, hai người mỗi người một miếng, ngọt ngào khác thường, sau khi ăn xong lại không nhịn được mà hôn môi, rất có cảm giác nan xá nan phân *.

(*) nan xá nan phân: khó ngừng khó rời, ý chỉ không muốn tách ra.

Hai người yêu nhau ở chung một phòng, rất dễ bị một động tác nhỏ hoặc ánh mắt gợi lên tình dục lẫn nhau, nào chịu đựng được?

Bởi vì mang thai nên Độ Khánh Thù vốn ăn mặc rộng thùng thình, hơn nữa vừa tắm xong, áo lót cũng không mặc, Kim Chung Nhân vừa sờ đến sau lưng bóng loáng của cậu lập tức trong lòng dấy lên đốm lửa, đốt sạch khiến anh miệng đắng lưỡi khô.

Đột nhiên, cậu kéo tay anh đặt lên bụng mình, hưng phấn nói: “Ông xã, vừa rồi bé cưng động!”

Kim Chung Nhân kích động cúi người xuống, tay luồn vào trong áo ngủ của cậu khẽ vuốt ve, đây là tay nhỏ bé hay chân nhỏ bé đây?

Lỗ tai áp sát lên bụng cậu, hình như có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của bé cưng, “Thình thịch…” như nước của dòng suốt nhỏ trên núi cao, ca hát vui mừng, trong lòng anh lập tức hoàn toàn mềm mại, dịu dàng hôn lên cái bụng trần trụi của cậu.

“Ừ… Nhột…” Độ Khánh Thù không nhịn được uốn éo người, ngón tay không kiềm chế được đến tóm tóc anh.

Anh hôn dần lên, áo ngủ rộng thùng thình của cậu thật sự quá dễ dàng với anh, dễ như trở bàn tay vén nó lên đến vai cậu, há mồm ngậm một khối mềm mại.

Độ Khánh Thù khẽ hút khí, anh hơi dùng sức mút lấy, cậu bắt đầu run rẩy.

“Ông xã…” Giọng của cậu càng lúc càng mềm mại, ngón tay nhẹ nhàng kéo tóc anh, muốn cho anh dừng lại.

Nhưng lực hôn của Kim Chung Nhân dần tăng thêm, mút hết cái này đến cái khác, mềm mại run rẩy rõ ràng đứng thẳng lên, tươi đẹp ướt át.

Anh tiếp tục liếm xuống dưới, lưỡi trơn trượt giống như mang theo ma lực, đốt lên từng đốm lửa nhỏ.

Độ Khánh Thù ngâm nga trầm thấp, cậu cảm nhận được ông xã muốn làm gì, nhưng trong lòng vẫn hơi sợ sẽ làm đau bé cưng, cho nên, rất mâu thuẫn.

“Nai con, anh muốn em” Giọng anh trầm thấp hấp dẫn.

“Nhưng mà, bé cưng con…” Độ Khánh Thù tỏ vẻ khó xử.

“Anh đặc biệt trưng cầu ý kiến của Thế Huân, cậu ấy nói sau ba tháng là được rồi, trong khoảng thời gian này thân thể em đã được chăm sóc không sai biệt lắm, bé cưng cũng rất khỏe mạnh, anh nhẹ một chút được không?” Kim Chung Nhân đã sớm dự tính trước từ lâu.

Độ Khánh Thù rất do dự, mấy ngày này anh cũng nhịn quá mức rồi, trước kia lúc cậu chưa mang thai, anh luôn không biết tiết chế, ở phương diện này rất cường hãn, hôm nay để anh nhịn lâu như vậy, đúng là…

“Bà xã, anh nhớ em lắm.” anh không ngừng cố gắng, dùng tình cảm dịu dàng tấn công.

“Vậy… Anh nhẹ một chút, đừng làm đau bé cưng.” Cậu tỏ vẻ nhượng bộ.

Anh vui mừng trong lòng, lưu loát cởi quần lót trên người cậu xuống, ôm cậu ngồi lên người mình, nhắm thẳng vật nào đó đã sớm vận sức chờ phát động đi vào…

“A!” Độ Khánh Thù khó nhịn kêu một tiếng, hơi đau.

“Ngoan, nhịn một chút, lập tức không đau.” Kim Chung Nhân dịu dàng dụ dỗ, quá lâu không làm rồi, bên trong cậu rất chặt, ngón tay thô ráp vuốt ve khe mông ngạo nghễ ưỡn lên, chậm rãi, chen vào từng chút một, anh thở dài một hơi, vùi đầu trong hõm vai cậu, hôn dầy đặc lên vành tai cậu, “Nhớ nó không?”

Độ Khánh Thù nghiêng mặt không để ý tới anh, người này! Mỗi lần chỉ thích nói lời đắm đuối này, cậu mới không cần trả lời!

Thân thể mềm nhũn vùi trong ngực anh, bộ ngực mềm mại bị anh xoa rất thoải mái, không nhịn được khẽ hừ, đầu gối khẽ cọ trên cổ anh.

Kim Chung Nhân nào còn chịu được? Người con trai của mình giống như con mèo nhỏ mềm mại trong ngực, anh chỉ muốn sủng ái cậu, đưa tay phủ lên cái bụng tròn phồng lên của cậu, bên trong có đứa bé cậu thai nghén vì anh, bé cưng, cha vì con mà nhịn quá cực khổ, con phải ngủ ngoan, không được nghe lén, cha muốn yêu thương mẹ con.

Anh đỡ hông cậu chậm rãi ra vào nông nông sâu sâu, cậu có thể miễn cưỡng tiếp nhận tần số và sức lực như vậy, thân thể cũng không có gì khó chịu, ngược lại càng ngày càng thoải mái, nũng nịu khẽ than nhẹ ra tiếng từ trong cổ họng, mềm mại khiến xương người ta cũng tê rần.

“Nhẹ một chút, anh nhẹ… Một chút…” Độ Khánh Thù sợ anh không kiềm chế được sức lực mà xông mạnh tới, vội vàng lên tiếng nhắc nhở anh.

“Bảo bối, yên tâm, anh sẽ không làm đau em và bé cưng.” Kim Chung Nhân khàn giọng đảm bảo, động tác cũng không ngừng, nhưng e ngại thân thể nai con, anh không dám dùng sức, cũng không dám quá nhanh.

Hôm nay nước của cậu đặc biệt nhiều, đặc biệt dễ dàng hưng phấn, mỗi âm thanh cũng thật đẹp, thật sự cứ muốn yêu cậu mãi như vậy.

Sau khi xong chuyện, cậu thở hổn hển, thân thể hồng hào sau khi được yêu vùi trong ngực anh, hiển nhiên là một người mĩ thụ nhỏ bé thỏa mãn, mềm nhũn ngáp một cái, mềm mại đáng yêu.

Trên giường, cậu nằm trên người anh, mắt khép hờ, vểnh cặp môi đỏ mọng, “Ông xã, chúng ta như thế này là không đúng, sẽ dạy hư bé cưng.”

“Ngoan, sẽ không, bé cưng đang ngủ, các con không biết.” Kim Chung Nhân nói như thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro