Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 368: Ông xã, em giúp anh

Một giây kế tiếp, anh lật người đè cậu xuống dưới cơ thể, bởi vì lo lắng cho đứa bé trong bụng của cậu, liền dùng cánh tay chống đỡ cơ thể, nảy sinh ác độc đáp lễ cậu, giống như muốn cắn nát đôi môi của cậu.

"Ưmh. . . . . ." Độ Khánh Thù mơ màng thừa nhận sự gặm cắn hung mãnh của anh, trong lòng suy nghĩ: không phải vừa rồi không có phản ứng sao? Sao đột nhiên lại hóa thân thành một con sói, ngao ưmh ~~

Kim Chung Nhân hôn mạnh mẽ như thế, cái miệng nhỏ nhắn của người trong ngực là niềm khát vọng đã lâu của anh, lúc nào anh cũng muốn hôn cậu, nhưng lại sợ mình không khống chế được, nhưng đêm nay, hiển nhiên là do cậu quyến rũ anh trước, từ lúc trong phòng tắm, rồi đến lúc nãy nhặt điện thoại di động, nằm trên giường không tới hai phút, cậu lại bắt đầu trêu chọc dụ dỗ anh

Còn nhào lên hôn mình, đây không phải là cố ý muốn anh làm chuyện xấu sao?

Hôn hôn, anh liền không khống chế được tay của mình rồi, Độ Khánh Thù tắm xong không có mặc áo lót, bộ ngực mềm mại rất dễ dàng bị anh nắm ở trong tay, vuốt ve không nhẹ không nặng, sau đó là miệng, hàm răng cắn nhẹ, nuốt viên đỏ tươi mềm mại ướt át, ngạo nghễ đứng thẳng .

Hai viên đỏ tươi giống như anh đào, giống như dâu tây, giống như đào mật, sắc đẹp thay cơm, làm người thương yêu.

"Ừ. . . . . ." Độ Khánh Thù không chịu nổi khẽ rên một tiếng, mềm nhũn,. Tiếng rên rung động lòng người, Kim Chung Nhân giống như là được cổ vũ, hôn càng cuồng dã hơn, nai con của anh, được anh nuôi đến càng ngày càng quyến rũ rồi, cái âm thanh này, nghe đến xương cốt cũng mềm nhũn.

Dường như môi của anh càng ngày càng nóng bỏng, buông viên anh đào ướt át này ra, bắt đầu "nhào tới" một viên khác, bàn tay cũng không nhàn rỗi, chậm rãi vuốt dọc theo hông của cậu xuống phía dưới, dừng lại lâu ở cái bụng hơi nhô lên của cậu, vuốt ve dịu dàng, giống như đối xử với bảo bối quý hiếm của mình.

Rồi sau đó, vạch quần nhỏ của cậu ra, ngón tay thuần thục chen vào khe hở kia, sờ được một chút ướt át, tiếp đó lại xâm nhập sâu hơn, tìm được một điểm, nhẹ nhàng vê nhấn, thỉnh thoảng nhẹ thỉnh thoảng mạnh.

Độ Khánh Thù hít vào một hơi, cả người không ngừng run rẩy, ngón tay khó kìm lòng báu chặt vào mền, trong cổ họng không nhịn được nhẹ bật ra âm thanh, cậu cảm thấy trống rỗng, thật khó chịu. . . . . .

Kim Chung Nhân hiểu rất rõ rang những điểm mẫn cảm của cậu, cong ngón tay lên, mạnh mẽ ấn xuống chỗ nào đấy, làm người phía dưới thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng, anh lại duỗi một ngón tay đi vào, rất có kiên nhẫn chơi đùa với cậu.

Rất nhanh, cậu đạt tới cao triều, miệng há to thở gấp không ngừng, cậu có chút xấu hổ, mình lại đạt được khoái cảm ở dưới ngón tay của A Nhân. ~(@_@)~

Hai phút sau, cậu cảm giác kế bên nệm bị lõm xuống, mở mắt ra liền nhìn thấy A Nhân chuẩn bị giường, cậu hiểu anh muốn làm cái gì, trong lòng đưa ra quyết định, đưa tay kéo tay của anh, không để cho anh đi.

Tắm nước lạnh nhiều lần như vậy, có thể làm ra tật xấu gì hay không? o(╯□╰)o

"Sao vậy?" Giọng nói của Kim Chung Nhân hơi khàn khàn, bây giờ anh đang dục hỏa đốt người, phải tắm nước lạnh để tắt lửa, bằng không tối nay khỏi phải ngủ.

"Ông xã, em . . . . ." ( giúp anh ) Độ Khánh Thù ê a nửa ngày vẫn không nói ra hai chữ cuối cùng, thật là mắc cỡ!

Kim Chung Nhân không chịu nổi nhất là Độ Khánh Thù mở đôi mắt to đen láy nhìn mình chằm chằm, nó phá hủy hết tất cả ý chí của anh, nơi nào đó phía dưới cũng càng ngày càng cứng rắn, anh đành phải dịu dàng nói: "Ngoan, mau ngủ đi."

Anh càng như vậy, trong lòng Độ Khánh Thù càng áy náy hơn, Bạch Hiền nói buộc chặt quá mức sẽ làm ra mạng người, cũng không biết là thật hay là giả, nhưng nhìn dáng vẻ của anh, khẳng định rất khó chịu, nâng tay của anh, áp vào trên mặt mình, cắn môi nhìn người đàn ông trước mắt, anh đối với mình tốt, không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt, cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay.

Mặc dù phương diện kia anh hơi độc đoán, nhưng kể từ khi biết mình mang thai, anh liền quy củ, mình thì ngược lại sẽ thỉnh thoảng trêu chọc anh, lần nào, anh cũng phải đi tắm nước lạnh, trong lòng tất nhiên rất cảm động.

Hôm nay, cậu. . . . . . Muốn giúp anh.

"Em giúp anh." Cậu đỏ mặt nói ra ba chữ này, đôi tay sờ tới bên eo của anh, chuẩn bị cởi áo ngủ của anh.

Đầu tiên là Kim Chung Nhân bị lời của cậu dọa sợ, chợt hiểu cậu muốn làm cái gì, "Đừng. . . . . ." Nói không rõ ràng rốt cuộc là ngăn cản hay là gì khác.

Ở trong ấn tượng của anh, nai con rất phản đối dùng miệng, nhưng hôm nay, cậu thế nhưng --

Anh nằm ở trên giường, mà cậu, nửa quỳ ở trước thắt lưng của anh, ngón tay lưu loát cởi áo ngủ của anh ra, phát hiện nơi nào đó đã sớm dựng lều, đột nhiên cậu cảm thấy rất hồi hộp, nhưng nghĩ đến hai người đã sớm là vợ chồng thân mật, liền bình thường trở lại.

Chỗ của anh kìm nén còn khó nhìn hơn so với sắc mặt của anh, tuy nói đã thấy qua rất nhiều lần, nhưng tình cảnh bây giờ không giống như lúc trước, nhất là nghĩ đến chuyện sau đó phải làm, bên má cậu nóng hổi.

Chợt, Kim Chung Nhân nói một tiếng: "Coi như xong." Giọng nói khô khốc, thật ra thì trong lòng anh đoán là cậu không dám, liền nói trước để giúp cậu tìm bậc thang, ai ngờ cậu cũng không có vì vậy mà buông tha.

"Anh nhìn em!" Độ Khánh Thù nói hung hồn, nhưng ánh mắt vừa tiếp xúc với một vật khổng lồ, hô hấp của cậu như muốn dừng lại, ngượng ngùng, khiếp đảm đi qua, rốt cuộc vươn tay nắm lấy vật nào đó đang đứng thẳng.

Nó ở trong lòng bàn tay của cậu, nóng và nhúc nhích.

Anh cũng hít sâu một hơi, tròng mắt đen lấp lánh nhìn chằm chằm cậu trai quỳ gối bên người anh, cậu đúng là lớn rồi, trước kia cậu nhất định sẽ không làm như vậy .

Độ Khánh Thù hít vào một hơi thật sâu, trong lòng tự nhủ: có cái gì phải sợ! Trước kia cậu cũng không phải là chưa từng làm. . . . . . cái đó qua, huống chi người đàn ông này là người chồng cậu yêu, mỗi một chỗ trên người của anh, mình cũng nên yêu ai yêu cả đường đi, giữa bọn họ, đã sớm tuy hai mà một rồi.

Khi thấy cái cứng rắn cũng là nơi yếu ớt nhất trên người anh thì trong lòng nhất thời có loại cảm giác nói không nên lời, dáng vẻ quả thật không đẹp mắt chút nào, cấu tạo cũng rất đặc biệt, có điều sao mạch máu có thể tạo thành như vậy, lại sinh ra độ cứng và sức mạnh không tưởng tượng nổi như vậy.

Cũng dùng cái này, anh đoạt lấy cậu, từ đó cậu mang thai con của anh, nhất định hai người sẽ dây dưa không rõ cả đời này.

Kim Chung Nhân cảm thấy lối vào bị một sự ấm áp bao bọc, sau đó lại gặp phải không khí lạnh lẽo, vẫn chưa tới thời gian một giây, lại được bao bọc, lần này, xâm nhập từng chút từng chút.

Anh hít vào một hơi thật sâu, nơi nào đó trong lòng đã sớm ấm áp.

Từ từ, Độ Khánh Thù từ từ thích ứng với sự khổng lồ của nó, động tác trúc trắc nuốt vào, nhưng nó quá dài, cậu có chút không biết nên làm sao mới phải, chẳng lẽ? Phải giống như cái động tác kia sao?

Nuốt và nhả ra, không có một chút kỷ xảo nào, nhưng cố tình động tác trúc trắc của cậu khiến nó hưng phấn, có thể là do cấm dục quá lâu, hai ba lần liền giơ tay nộp vũ khí đầu hàng.

Nét mặt Độ Khánh Thù có chút luống cuống, rõ ràng không biết kế tiếp phải làm gì, Kim Chung Nhân chống người lên, nâng đầu của cậu lên, nhìn thấy có chất lỏng màu trắng chảy ra ngoài theo khóe miệng của cậu, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời, không chậm trễ chút nào hôn lên, hôn triền miên mà thâm tình, liếm, mút dịu dàng mà cuồng dã.

Hôn sâu đến mười mấy phút, anh ôm cậu nằm ngang xuống, hai người vẫn còn thở hổn hển, nhất là Độ Khánh Thù, giống như trải qua một cuộc đại chiến, cả người xụi lơ, không còn chút hơi sức.

Kim Chung Nhân dịu dàng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cậu, nhẹ giọng nói ở bên tai cậu: "Bà xã, em thật tốt."

Độ Khánh Thù mắc cỡ đỏ mặt, không có chút can đảm nào, lật người đưa lưng về phía anh, không có ý định quan tâm tới anh.

"Bà xã, anh phát hiện, anh lại khai phá thêm một thứ rất tốt." Anh chợt mang ý nghĩ xấu cắn lỗ tai của cậu, giọng nói trầm thấp hấp dẫn.

Lần này, Độ Khánh Thù mất hứng, xấu hổ nảy ra, khuỷu tay mạnh mẽ húc vào người anh, mới vừa rồi mình cần bao nhiêu can đảm mới làm được, còn không phải là vì anh?

╭(╯╰)╮ Lần sau đừng hòng kêu cậu làm cái này nữa, đừng mơ tưởng! Không có cửa đâu!

Kim Chung Nhân không để ý đến sự giãy giụa mà ôm cậu thật chặt, bàn tay dịu dàng đặt vào trên bụng của cậu, "Bà xã, anh thật sự rất vui vẻ."

"Đáng ghét! Ngủ đi!" Độ Khánh Thù đỏ mặt lầu bầu nói.

"Bà xã, không tới hai ngày nữa chính là hôn lễ của chúng ta, chiều nay, máy bay tư nhân của anh sẽ đến đón em, mặc dù anh không thể đi cùng em, nhưng đã tìm xong bạn đồng hành với em rồi."

"Hả? Không kết hôn ở đây sao?" Độ Khánh Thù kinh ngạc hỏi.

"Ừ, hôn lễ ở nước Anh." Kim Chung Nhân mở màn bí ẩn ra.

Độ Khánh Thù kinh ngạc há to mồm, xoay người lại, "Nước Anh?"

Kim Chung Nhân gật đầu một cái, "Ngoan, tất cả anh đã chuẩn bị xong, sau khi em đến sẽ có người đặc biệt dẫn em đi nghỉ ngơi, ngủ một giấc, sau đó làm cậu dâu xinh đẹp nhất."

Giọng nói dịu dàng của anh giống như ma thuật, khiến Độ Khánh Thù không tự chủ say mê, khóe môi cười khúc khích, ngay sau đó nghĩ tới điều gì, "Tại sao anh không đi cùng với em? Bạn đồng hành của em là ai ? Bà nội sao?"

"Bảo bối, ngủ đi, có thắc mắc gì ngày mai chúng ta thảo luận sau." Kim Chung Nhân nhẹ nhàng hôn môi cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro