Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 364: Tìm người nào đó nói chuyện

"Mặc dù ông nội Ngô có hai đứa con trai một đứa con gái, nhưng hai người con trai đều chỉ sinh một trai, mà Ngô Cảnh Duyệt lại... Cho nên, trước mắt nhà họ Ngô chỉ còn dư lại một mình Thế Huân là độc đinh, trước kia cậu ấy có thể tiêu dao bên ngoài lâu như vậy, đó là bởi vì liên quan đến chú Ngô trấn giữ công ty Ngô thị, cậu ấy cố ý lựa chọn trốn tránh." Nói đến đây, Kim Chung Nhân thở dài liên tục.

Tròng mắt đen như nước của Độ Khánh Thù vụt sáng, giống như đã hiểu ra cái gì, lại giống như chưa hiểu, "Vậy nguyên nhân bác sỹ Ngô biến mất là trở về Singapore sao? Ba anh ấy... Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Ừ, khi chú Ngô đang họp thì đột nhiên té xỉu, đưa đi bệnh viện, bác sỹ nói do vất vả quá độ gây ra, vì để cho Thế Huân trở về, mẹ và cô của cậu ấy đều lừa chú Ngô sắp không xong, mặc dù sau đó cậu ấy biết được chân tướng, nhưng không còn cách nào rời đi, công ty Ngô thị dù sao cũng là tâm huyết mấy đời, cậu ấy làm người thừa kế duy nhất, trách nhiệm trên người không thể trốn tránh, huống chi tuổi chú Ngô cũng lớn, quá vất vả sẽ chỉ khiến cho thân thể chú ấy ngày càng sa sút, suy tính thực tế vấn đề này, Thế Huân cậu ấy chỉ có thể thỏa hiệp với số mạng, nửa năm qua, cậu ấy gần như đoạn tuyệt liên lạc với mọi người, ban ngày đến công ty học tập, buổi tối tiến hành huấn luyện củng cố kiểu ma quỷ, cậu ấy phải chứng minh với hội đồng quản trị mình không chỉ là người cầm dao phẫu thuật, chỉ có thể để cho mọi người cam tâm phục tùng, cậu ấy mới có thể chính thức tiếp quản công ty."

"Haizzz..." Độ Khánh Thù đột nhiên thở dài nặng nề, ngoẹo đầu không biết đang nghĩ gì.

"Sao vậy?" Kim Chung Nhân thương yêu sờ cái đầu nhỏ bù xù của cậu, đang yên ổn, cậu than thở cái gì?

Độ Khánh Thù liếc nhìn anh, thuận thế vùi trong ngực anh, hai cánh tay ôm cổ anh, gương mặt dán lên lồng ngực, "Em cảm thấy, sinh ra và lớn lên ở nhà giàu thật không dễ dàng, làm chuyện gì cũng không thể tùy ý, giống như gánh trên lưng một bọc lớn vậy, từ nhỏ đã bị chặt đứt cánh ước mơ, chỉ có thể theo hình thức gia tộc, thật đáng thương..."

Kim Chung Nhân ôm chặt cậu, cằm đặt trên đầu cậu, không nói được lời nào, gia đình hào môn tự có vẻ náo nhiệt vô hạn, cũng có vẻ chua xót không muốn người biết, hỗ trợ lẫn nhau.

"Ông xã." Độ Khánh Thù đột nhiên ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn anh.

"Hả?" Kim Chung Nhân không hiểu hỏi.

"Về sau chúng ta không nên ép buộc con có được không? Các con thích gì thì mặc các con, đừng để con không vui vẻ từ nhỏ."

"Được, tất cả nghe theo em, anh nghĩ chúng ta nên sinh mấy thì tốt, như vậy bọn chúng có thể tự mình lựa chọn rồi, anh tin luôn có một đứa di truyền khả năng buôn bán thiên tài của anh, chúng ta cũng bớt lo."

"Người xấu! Anh cho em là heo hả! Còn sinh nhiều, mĩ thụ sinh con rất vất vả." Độ Khánh Thù giận dỗi đánh anh, thật ra thì không phải a Nhân nói không có lý, nếu chỉ có một con trai, tập đoàn Kim thị này chắc chắn do một mình con thừa kế, lỡ như con giống như bác sỹ Ngô, vậy chẳng phải bi kịch sao?

"Anh nghĩ sinh một đội bóng cũng tốt." Kim Chung Nhân giống như nói chuyện lạ.

Độ Khánh Thù ngồi thẳng lên từ trong ngực anh, "Hừ! Anh mơ đi!"

"Vậy, một đội bóng rổ?"

"Ghét!Trứng thối! Anh định để em đau chết sao?" Quả đấm của Độ Khánh Thù giống như hạt mưa rơi lên lồng ngực kiên cố của anh, đội bóng bình thường có mười một người, đội bóng rổ ít nhất cũng năm người, anh thật sự coi mình là heo mẹ sao? Hu hu...

"Bà xã ngoan, vậy chúng ta thuận theo tự nhiên có được không?" Kim Chung Nhân dịu dàng dụ dỗ, mặc cho cậi đấm mình, thật ra thì sức lực của cậu giống như mèo nhỏ gãi ngứa, không đau chút nào.

"Không được! Về sau anh phải mang... Áo mưa nhỏ, nếu không, anh đi ngủ phòng khách!" Nói đến từ kia, Độ Khánh Thù vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.

"Bà xã, có phải anh có thể coi đây là em đang cố ý dụ dỗ anh không?" Chân mày Kim Chung Nhân chau lên, mang theo sắc thái say lòng người.

"Là trong đầu anh nghĩ sai, chúng ta vẫn nên tiếp tục thảo luận chủ đề về bác sỹ Ngô, anh ấy còn quay về đây không?" Ngô Thế Huân cố ý nói sang chuyện khác, bây giờ cậu đang có thai không thể làm cái đó, hơn nữa thân thể mình vừa mới ổn định không bao lâu, cậu không dám chơi trò lau súng cướp cò với ông xã.

Ít nhất, cũng phải một hai tháng sau đó!

"Lộc Hàm vẫn không quên được cậu ấy?"Kim Chung Nhân không trả lời ngay vấn đề của bà xã, bởi vì anh không thể khẳng định, tính tình Thế Huân vô cùng mạnh, một khi cậu ấy quyết định chuyện gì, nếu không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, anh đã nhờ cậu ấy làm phù rể cho mình, nhưng chưa chắc cậu ấy sẽ làm.

Độ Khánh Thù không vui trừng mắt liếc nhìn anh, quai hàm phồng lên, rất đáng yêu, "Trả lời vấn đề em hỏi trước đã."

"Nói thật, anh cũng không biết." Giọng Kim Chung Nhân rất nghiêm túc.

Vốn Độ Khánh Thù không tin, nhưng giọng của ông xã dù một chút cũng không giống đang nói đùa, hơn nữa câu chuyện xưa anh vừa nói, cậu cảm thấy bác sỹ Ngô nhất định sẽ có thành tựu mới về, đây chính là mặt mũi đàn ông.

Nhưng mà, Lộc Hàm làm thế nào?

Anh ấy có muốn nói cho cậu ấy biết chuyện này không?

"Dù sao Lộc Hàm cũng đã đồng ý làm dâu phụ cho em rồi, đây là cơ hội duy nhất cho bác sỹ Ngô bù lại cho cậu ấy, nếu như anh ta không xuất hiện nữa, Lộc Hàm có thể sẽ bị người khác lừa chạy." Độ Khánh Thù hừ hừ, kéo chăn nằm xuống chuẩn bị ngủ.

Mặc dù cậu cũng cảm thấy có thể khen bác sỹ Ngô về mặt tinh thần, nhưng anh ta làm thương tổn Lộc Hàm, đây là tha thứ không đáng giá.

"Bà xã ngoan, đừng nóng giận, tình yêu chân chính phải trải qua thử thách, em phải tin tưởng bọn họ." Kim Chung Nhân nằm xuống theo, giúp cậu chỉnh góc chăn.

"Ưmh..." Độ Khánh Thù chui vào trong ngực anh, rất ấm áp, là vòng ôm cậu nhớ nhung, lúc đang định ngủ thì đột nhiên nhớ ra một vấn đề quan trọng, "Ông xã, rốt cuộc hôn lễ của chúng ta cử hành ở chỗ nào?"

"Ngủ đi, đến lúc đó sẽ biết." Kim Chung Nhân tiếp tục thừa nước đục thả câu.

"Nói nhanh một chút! Em phải nói trước cho Lộc Hàm! Cậu ấy đang ở Ý, ngồi máy bay thời gian rất dài." Độ Khánh Thù mắt nhắm mắt mở nũng nịu.

Kim Chung Nhân ôm eo cậu, nói mấy chữ bên tai cậu, "Bà xã, em chỉ cần chăm sóc bé cưng thật tốt, chuyện còn lại giao cho anh là được."

Độ Khánh Thù bĩu môi lầu bầu mấy câu, đáy lòng lại ngọt ngào như vậy.

Cậu tin tưởng a Nhân, tin anh sẽ cho mình một vui mừng đặc biệt, cậu thật sự sẽ là cậu dâu hạnh phúc nhất cõi đời này, khóe môi hơi nhếch lên, bình yên chìm vào giấc ngủ.

Mấy ngày kế tiếp, cậu phát hiện a Nhân đặc biệt bận rộn, thường đi sớm về muộn, gửi tin nhắn cho anh thật lâu mới có tin trả lời, gọi điện thoại cũng vội vã nói vài câu rồi cúp, cậu rất muốn chia sẻ một chút với anh, nhưng bây giờ mình có mang hai bé cưng, đi đâu đều là gánh nặng, đi chỉ làm anh thêm phiền.

Thời gian trôi qua từng ngày, còn ba ngày sẽ cử hành hôn lễ, mặc dù a Nhân không hề nói gì, nhưng cậu cảm thấy không có ai không hy vọng cha mẹ tham dự hôn lễ của mình, năng lực giúp anh của cậu cũng chỉ có việc này.

Ánh mặt trời buổi chiều rất tốt, xuyên qua cây khô trụi lủi, chiếu lên người, ấm áp, vô cùng hài lòng, Độ Khánh Thù nói với bà nội rằng có hẹn với Bạch Hiền, hai người cùng nhau đi công viên tản bộ, hoạt động một chút.

Kim lão phu nhân biết Bạch Hiền là bạn tốt của cháu dâu, cũng mang thai, nên kêu lái xe tiểu Ngụy đưa cậu qua, mặc dù gặp mặt cậu ở công viên là Bạch Hiền, nhưng trên thực tế người cậu đợi, chính là Thẩm Ý Linh.

Nói tới số điện thoại của Thẩm Ý Linh, do Độ Khánh Thù và Bạch Hiền lấy trộm từ chỗ Kiều Tuyết Nghiên, nói đến chuyện này cậu hơi xấu hổ, nhưng không làm vậy thì có thể làm thế nào?

Cũng không thể trực tiếp nói cho Kiều Tuyết Nghiên biết chân tướng sự việc? Cô ấy vô tội, hơn nữa cũng không phải do mình nói cho cô ấy biết.

Vì kế hoạch tiến hành thuận lời, cậu chỉ có thể nói chuyện này cho Bạch Hiền, cũng tránh khỏi xuất hiện chuyện giống như lúc trước ở bệnh viện, Bạch Hiền dĩ nhiên sợ hãi than liên tục, hồi lâu mới phục hồi tinh thần, "Trời ạ, thậm chí có chuyện trùng hợp như vậy?"

"Đúng vậy! Không khéo không thành sách *." Độ Khánh Thù thở dài.

(*) vô sảo bất thành thư: ý nói ví von, sự việc vô cùng trùng hợp.

"Khánh Thù, cậu yên tâm đi, tớ tuyệt đối giữ bí mật cho cậu, đánh chết cũng sẽ không nói ra một chữ, đợi lát nữa tớ sẽ sẵn sàng phối hợp với kế hoạch của cậu." Bạch Hiền nói vô cùng khí phách.

"Cũng không phải kế hoạch đặc biệt gì, chính là thừa dịp Kiều Tuyết Nghiên lấy điện thoại di động ra chơi, giả vờ mượn chơi, sau đó mở danh bạ điện thoại, nhớ cho kỹ số điện thoại của mẹ cô ấy, số phải chính xác không sai."

"Hả... Cậu đang thử thách trí nhớ của tớ, được! Không thành vấn đề." Bạch Hiền đồng ý rất sảng khoái.

Số điện thoại được lấy thành công, nhưng không kiểm nghiệm được độ chuẩn xác, Độ Khánh Thù gọi thật lâu vẫn không có người tiếp, khi cậu định buông tha, bên kia vang lên một giọng nữ quen thuộc.

【Alo, xin chào, xin hỏi tìm ai?】

"Bà là Thẩm Ý Linh Thẩm nữ sĩ sao? Tôi tên Độ Khánh Thù, chúng ta đã gặp lần trước, thuận tiện, chúng ta có thể hàn huyên một chút không?" Độ Khánh Thù nói ôn tồn hòa nhã, mặc dù trong lòng cậu rất ghét bà ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro